Snack's 1967
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Bí Mật Người Yêu Cũ
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 4206
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
o cô trong bộ jumpsuit họa tiết cùng chiếc kính đen to đùng che gần hết khuôn mặt.

Linh tính mách bảo Giang Thanh rằng cô chưa thể được nghỉ ngơi ngay lúc này…

- Mày à. Tao buồn lắm.

Vẻ mặt rầu rĩ của Minh Nhi khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê khiến Thanh hơi ngạc nhiên.

- Có chuyện gì thế? Có khi nào tao thấy mày rên buồn đâu?

Thở dài một hơi, Minh Nhi đưa đôi mắt ngấn ngấn lệ nhìn Giang Thanh. Vẻ mặt cô nàng lúc này y như một đứa trẻ nhỏ đang mách mẹ nó chuyện bị người ta bắt nạt.

- Ối! Mày đừng làm tao sợ. Có gì thì nói đi tao nghe. Ngoan ngoan.

Giang Thanh cuống cuồng móc tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho Minh Nhi. Cô bạn thân cả tỷ năm chưa bao giờ rơi nước mắt không hiểu sao hôm nay lại mít ướt đến vậy.

- Anh Nhật… anh Nhật… có người khác rồi mày ạ!

Câu khẳng định chắc nịch của Minh Nhi khiến Giang Thanh thấy chột dạ. Cô mất bình tĩnh đến mức phải cầm ngay ly nước lên uống.

- Tao biết ngày này sẽ tới nhưng không ngờ lại tới nhanh như thế. Trước khi về Mỹ, vô tình tao biết ảnh có một con nhỏ người yêu nào đó ở Việt Nam.

- Sao mày biết?

Câu hỏi cắt ngang vội vàng của Giang Thanh khiến Minh Nhi tròn mắt nhìn.

- À ờ! Thì tao cũng đang bức xúc dùm cho mày mà!

Biết mình đã hơi lố, Thanh nhanh chóng chống chế.

- Èo ơi, tao mà, có cái gì qua mắt tao được đâu. Mày còn nhớ cái hình nude của ảnh được tao đặt trong ví không?

- Có! Có!

Giang Thanh gật đầu lia lịa.

- Thật ra không phải tự nhiên tao lại làm như thế. Trong một lần lén lấy ví của anh Nhật tao thấy ảnh cất ở vị trí đó một bức ảnh cũ mèm của ai đó. Dù ảnh rất mờ và bị ố đi nhiều nhưng tao chắc chắn đó là hình một cô gái. Lật mặt sau ra thì tao đọc thấy dòng chữ “bí mật của anh - người yêu cũ”. Tức quá tao mới lôi ra để hỏi ảnh thì bị ngay cái tát vào mặt. Lúc đó tao giận tím tái mặt mày.

Những lời kể đầy bức xúc của Minh Nhi làm Giang Thanh phải lặng đi. Không phải tự tin nhưng cô nghĩ rằng người trong ảnh không ai khác ngoài mình. Tuy nhiên chẳng có gì để chứng minh cả.

- Chẳng qua vì tao quá yêu ảnh nên tao ngậm đắng nuốt cay bỏ qua, nhưng tao muốn ảnh phải để bức hình nude che lại tấm hình người con gái đó. Phải năn nỉ ỉ ôi lắm ảnh mới chịu đó mày.

Nói xong một tràn Minh Nhi cầm ly nước chanh lên hút ừng ực để bày tỏ sự bức xúc. Giang Thanh thì chẳng nói chẳng rằng, giương đôi mắt vừa kinh ngạc vừa có chút gì xấu hổ nhìn cô bạn thân.

- Những tưởng mọi chuyện đã là dĩ vàng vì dù gì cùng bảy năm rồi, ấy vậy mà mày biết sao không? Cách đây mấy hôm anh ấy đã gặp lại người cũ và để cho tao leo cây mày ạ.

Đang nói rất bình tĩnh và nhiệt tình, không hiểu sao đến câu cuối Minh Nhi lại bật khóc nức nở làm Giang Thanh đứng hình tập hai.

- Mày đừng làm tao sợ chứ! Nín đi rồi kể tiếp tao nghe.

Đưa vội vài tờ khăn giấy cho cô bạn thân, Giang Thanh chẳng biết cách nào an ủi ngoài việc nói mấy câu mang tính động viên tinh thần.

- Có gì nữa mà nói mày ơi! Thì linh tính của một đứa con gái cho tao biết ảnh đang dần dần phản bội tao! Nếu để tao biết cô ta thì ai thì tao sẽ liều một phen sống chết!

Câu nói đầy giận dữ của Minh Nhi rít lên cũng là lúc chiếc ly trên tay Giang Thanh bị rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh. Cô cảm giác rằng rồi tình bạn của mình với Minh Nhi cũng sẽ vỡ tan giống như thế…

Chia tay cô bạn thân sau một hồi vỗ về an ủi, Giang Thanh mệt nhọc chạy xe về chung cư với tâm trạng rối bời. Dù cô và Quang Nhật không hề làm điều gì hổ thẹn với Minh Nhi nhưng không hiểu sao cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng trong lòng.

Cửa thang máy mở, bên trong trống trơn, Thanh lê đôi chân bước vào, cứ vài giây lại thở dài thườn thượt.

Đứng dựa lưng vào thành thang máy, Giang Thanh nhắm hờ mắt chờ đợi. Chưa bao giờ cô cảm thấy mệt như hôm nay…

Những ngày tháng dần xám xịt của năm 2007…

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ nhưng cô bé Giang Thanh vẫn thấy vô cùng hồi hộp khi ngồi đối diện với mẹ của Quang Nhật – một người phụ nữ toát lên vẻ đẹp quá lạnh lùng.

- Cô vào thẳng vấn đề luôn nhé.

Lời đề nghị đầy sức nặng của bà Kim khiến Giang Thanh bắt đầu toát mồ hôi.

- Dạ…

Thái độ bẽn lẽn của Thanh dường như không làm hài lòng mẹ của Quang Nhật. Bà nhổm nhẹ người về phía Thanh rồi nói ôn tồn.

- Cô biết cháu rất thích con trai cô. Nhưng. Cô không muốn hai đứa tiếp tục chơi với nhau nữa.

Những câu nói đầy kiên quyết dù được nói bằng giọng rất nhẹ nhàng của người đối diện khiến Giang Thanh suy sụp hẳn. Cô bé không thể tin được những gì vừa nghe.

- Cô… cô ơi… Cháu… cháu…

Sự sợ hãi và ngạc nhiên tột độ khiến Giang Thanh không tài nào nói hết được những gì mình muốn. Cô bé muốn hỏi vì sao mình lại không được chơi với Quang Nhật nữa? Phải chăng cô hoặc Quang Nhật đã phạm lỗi lầm gì sao?

- Cô biết nói thế sẽ làm cháu rất buồn. Cháu cũng còn quá nhỏ để có thể hiểu được lý do vì sao cô lại nói như vậy. Nhưng Thanh à…

Bà Kim nhìn thẳng vào mắt Thanh với tất cả sự lạnh lùng.

- Cháu không hợp với con trai bác. Người yêu của Quang Nhật trong tương lai mà bác mong muốn không phải là cháu. Dù bây giờ cả hai chỉ mới dừng ở mức độ hơn bạn bè một chút nhưng dự cảm của bác cho thấy, nếu như bây giờ không ngăn cản thì khả năng rất cao Quang Nhật sẽ yêu cháu sau này. Vì thế nên, hãy vì bác, vì chính cháu, và vì cả Quang Nhật, hãy dừng lại đi nhé.

Kết thúc những lời nói đầy khó hiểu, bà Kim mỉm cười rồi xoa đầu Giang Thanh đầy trìu mến. Bất giác gai ốc cô bé sởn lên, cảm giác cứ như bị mụ phù thủy yểm bùa chú.

- Nhưng cháu sẽ nhớ anh ấy lắm! Cháu không thể nghỉ chơi với Quang Nhật được.

Như một đứa trẻ bị đe dọa và dồn ép tới chân tường, Giang Thanh gào lên và bỏ chạy. Cô bé không thể chấp nhận được lời đề nghị vô lý từ mẹ của Quang Nhật. Cô và cậu nhóc đang rất tốt. Không có lý do gì để phải chia tay theo kiểu lâm li bi đát như trong phim Hàn được.

Tới trường với khuôn mặt rầu rĩ hết sức có thể, Giang Thanh méo mó khi bắt gặp nụ cười đầy lịch lãm của anh bạn trai.

- Sao rồi em? Mẹ gặp em để làm gì thế? Chắc là bảo không được bắt nạt anh chứ gì? Haha…

Tiếng cười khanh khách của Quang Nhật làm cô bé thêm bực mình, ngay lập tức Giang Thanh lấy mũi giày dí mạnh vào ngón chân của anh chàng cho bỏ tức.

- Á! Đau! Em sao thế?

- Anh không biết gì cả! Anh không thương em!

Nói đoạn Giang Thanh bắt đầu sụt sùi và kể hết diễn biến cuộc nói chuyện của cô bé và bà Kim cho Quang Nhật nghe.

Sự im lặng bất thường của Quang Nhật khiến Giang Thanh ngạc nhiên. Cô bé vỗ nhẹ khuôn mặt đang dần nóng bừng lên của ông anh đứng bên cạnh.

- Hôm nay em đi học một mình nhé. Anh phải về nhà đây!

Không kịp để Thanh hỏi thêm bất cứ điều gì, Quang Nhật đã chạy ù đi. Cô bé thẫn thờ nhìn theo và thở dài như người lớn. Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?

Tiếng ầm rất mạnh vang lên làm Thanh giật mình đứng hẳn dậy. Thang máy dừng hẳn lại. Hệ thống ánh sáng trong phòng thang máy nhấp nháy liên tục y như lần vừa rồi cô đứng cùng Quang Nhật. Nhưng vì đã được “tập dượt” một lần nên Thanh không quá hoảng sợ. Cô ngồi bệt xuống nền và co ro người, đợi đến khi mọi chuyện trở lại bình thường.

Nhưng có lẽ đây không phải là sự cố nhỏ. Thanh bắt đầu thấy sợ thật sự khi đèn trong phòng thang máy tắt hẳn. Tất cả tối om. Cô đứng bật dậy và quờ quạng xung quanh. Lúc nãy Thanh đã quên béng đi việc nhấn chuông cầu cứu.

- Có ai không? Có ai ở đây không? Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Gõ cửa bằng tất cả sức mạnh, Thanh cố hét thật to để mong muốn ai đó có thể nghe thấy. Nhưng càng gõ cảm giác vô vọng của cô càng hiện rõ. Liệu ai có thể nghe, có thể biết một người đang kẹt trong phòng thang máy sau lớp cửa dày đặc như thế này? Và nếu có thì chắc gì cô còn đủ không khí để sống? Mọi thứ trở nên kinh hoàng trước mắt Thanh.

Không khí mỗi lúc một cạn, cảm giác như bị ai rút mất. Thanh thấy cổ họng mình đau rát, mũi bị trịt hẳn lại. Cô tiếp tục kêu gào trong vô vọng. Tiếng kêu cứ nhỏ dần… nhỏ dần…

Khi đã không còn chút sức lực nào, Giang Thanh nằm hẳn xuống sàn lạnh, đưa đôi mắt đang gần như nhắm nhìn lên phía hai cánh cửa lạnh lùng. Chẳng lẽ cô phải chấm dứt tất cả ở đây sao?

Như một điều kỳ diệu, ngay khi đôi mắt Giang Thanh đã chính thức từ bỏ hy vọng thì cô nhìn thấy tia sáng. Hai bên cánh cửa mở ra, có rất đông người, nhưng Thanh chỉ thấy một người duy nhất.

Là Quang Nhật!

Anh hốt hoảng tiến tới và đỡ cô ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng và sợ hãi.

- Thanh! Thanh! Tỉnh lại đi em! Tỉnh lại đi!

Dù đang nghe rất rõ lời của Quang Nhật nhưng vì quá mệt mỏi, cô không tài nào thốt ra một câu nào cả.

- Đừng làm anh sợ! Anh không muốn mất em! Thanh! Thanh! Tỉnh lại đi em!

Sự hốt hoảng của Quang Nhật khiến tất thảy mọi người đang có mặt cứ ngỡ anh là chồng hoặc người yêu của cô. Nhưng lúc này đây điều đó không còn là quan trọng nhất. Mọi sự chú ý đổ dồn vào tình trạng sức khỏe của Giang Thanh.

Không biết là tỉnh hay mơ, Thanh cảm giác mình đang được ôm thật chặt. Rất ấm. Rất gần gũi. Cô ngước đôi mắt nhìn lên Quang Nhật. Hóa ra anh vẫn ở đó. Ở nguyên đó. Trong trái tim cô.

o0o

Tuy không bị thương gì nhưng Giang Thanh vẫn được đưa vào viện để theo dõi. Từ lúc được Quang Nhật bế lên taxi cho tới bây giờ, cô đã ngủ một giấc thật sâu.

- Mày tỉnh rồi à? Đồ con gà! Làm tao lo lắng kinh khủng!

Sự xuất hiện của Minh Nhi trong bộ váy đỏ choét khiến Thanh nheo mắt lại. Có vẻ mọi người đang tề tựu đông đủ tại đây.

- Quang Nhật đâu?

Câu hỏi hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát được Giang Thanh thốt lên. Minh Nhi ngỡ ngàng ba giây rồi cười xòa như hiểu ra chuyện.

- À à! Mày cũng là đứa biết uống nước nhớ nguồn đấy. Ân nhân của mày mới ra ngoài đi vệ sinh xong. Nhìn thấy thương. Bình thường ảnh đẹp trai ngời ngời mà vì cứu mày ảnh te tua xơ mướp luôn.

Minh Nhi vừa kể vừa chậc lưỡi xót xa. Giang Thanh ngẩn tò te vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngoài việc là người đầu tiên chạy tới ôm cô và đưa cô tới bệnh viện thì Quang Nhật đã làm thêm chuyện gì để được gọi là “ân nhân” nhỉ?

Cửa phòng bệnh mở ra, một người khác xuất hiện trong bộ dạng hớt hải. Minh Nhi thấy người đó thì đứng bật dậy và bỏ đi.

- Người yêu đàn bà của mày tới rồi. Tụi tao về đây. Nhìn cái mặt không thể ưa nỗi!

- Cám ơn khi đã tự động biến đi. Không tiễn!

Sự chua ngoa của Hoàng Phong quả là rất hợp với tính cách tiểu thư của Minh Nhi. Giang Thanh nhìn theo mà cứ phải bụm miệng cười.

- Sao cái số của em hay bị dính chưởng thang máy thế? Hồi lâu đi nhà hàng với em cũng xảy ra một vụ kẹt thang máy rồi. Haiza.

Hoàng Phong thở dài tỏ vẻ chán nản. Ngẫm nghĩ lại Giang Thanh thấy anh chàng nói cũng không sai. Cứ hễ đi thang máy thì xác suất gặp rủi ro của cô khá cao.

Vẫn với sự chu đáo thường ngày, Hoàng Phong chuẩn bị cho Giang Thanh cả một rừng đồ ăn thức uống và bắt cô ăn cho kỳ hết.

- Anh ơi em là người chứ có phải là lợn đâu mà anh bảo em ăn cả núi như thế này?

- Em đang ốm, phải ăn cho lại sức.

- Em chỉ bị bất tỉnh do sợ với thiếu ô xy thôi mà. Có ốm đau gì đâu???

- Đừng cãi anh nữa. Em không ăn cho hết thì anh không cho em xuất viện đâu. Ngoan nào.

Tắt tiếng trước sự nhất quyết của anh người yêu, Giang Thanh đành phải ng...
« Trước1...10111213Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Nói Yêu Em 7 Lần
» Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Vợ ơi là vợ!
» Thiên thần bóng tối (Black
123456»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất