The Soda Pop
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Ngoảnh lại hóa tro tàn
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5724
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
điện thoại đấy nhé, cấm được sai hẹn.”

Xuống xe cô mới phát hiện giày cao gót đã bị mất một chiếc từ lúc A Chiếu lôi cô lên xe. Vậy là nửa xin nửa cướp mang béng đôi giày đế bằng của A Chiếu đi thẳng.

A Chiếu nhìn theo Minh Tử lên taxi đi khỏi, cả người vẫn chưa hết bần thần, đến khi chiếc di động trong túi bắt đầu đổ chuông mới sực tỉnh.

Đầu đây bên kia vang lên giọng Phương Đăng, cô hỏi nó bao giờ về, lại nói Phó Kính Thù có gọi điện đến, báo rằng đang cần gấp một số tài liệu, muốn A Chiếu sáng mai mang sang Malaysia ngay.

A Chiếu nhớ đến cái hẹn với Cổ Minh Tử, lần này đi Malaysia sợ rằng chẳng thể quay lại trong ngày một ngày hai, đến lúc đó không biết cô ta còn ở đây hay không? Dù sao công việc của Phó Thất vẫn quan trọng hơn, điều này chẳng có gì phải thắc mắc. Nó cúi xuống nhìn vạt dưới chiếc áo sơ mi trắng, nhận ra có mấy chữ số đã bị tay mình vô ý làm nhòe nhoẹt cả.

Nhìn không rõ thì đành là nhìn không rõ, A Chiếu nghĩ sang hướng khác, đâm dửng dưng. Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lúc say sưa thì như thế, biết đâu tỉnh rượu chẳng nhớ gì đến nhau nữa. Bèo nước gặp nhau rồi dạt khỏi nhau nhẹ không thôi mà.

A Chiếu về qua nhà Phương Đăng, tiện mua một phần cháo gà mà cô rất thích. Phương Đăng thấy trời lạnh mà A Chiếu đi chân không, mắt đỏ hoe, khóe miệng lại bị rách một vế lớn, liền hỏi có phải nó lại gây sự ở bên ngoài hay không. A Chiếu sợ Phương Đăng lo lắng, liến thoắng phịa mấy câu cho qua chuyện. Nếu là ngày thường, Phương Đăng dễ gì bỏ qua, nhưng không rõ vì sao lần này, lòng cô nặng trĩu tâm sự, thấy nó né tránh, cô cũng chẳng buồn hỏi nhiều. A Chiếu thấy thế mừng thầm.

Khi không có Phó Kính Thù, thi thoảng A Chiếu đến ở nhà chị. Nó kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt Phương Đăng, ngắm chị ăn từng miếng cháo một. Ngày trước khi Phương Đăng còn học trường y, A Chiếu xin một công việc bán thời gian ngay gần đó, cả hai cùng trải qua những ngày tháng rất giản đơn, đôi khi tối đến chỉ ra ăn tô cháo ở quán ăn gần trường là xong bữa. Phương Đăng thích vị cháo ở cửa hàng ấy, còn A Chiếu lại thích được ở bên chị, dĩ nhiên là, cả anh Bảy nữa. Nó thường nghĩ, nếu cả ba cứ mãi ở bên nhau như ngày bé thì sẽ vui biết mấy.

“Chị này, em thấy anh Bảy bảo, sau khi ký duyệt miếng đất kia xong, khả năng anh sẽ thường xuyên về nước hơn.” Giọng A Chiếu ánh lên một niềm vui.

Phương Đăng thong thả ăn cháo, cứ như chẳng nghe thấy gì.

A Chiếu nghĩ ngợi rồi lại nói: “Nhiều khi em thật mong bà già họ Trinh kia ngủm sớm ngày nào hay ngày ấy.”

Phương Đăng kinh ngạc, đặt cái thìa xuống quở: “Cậu nhắc đến làm gì? Cấm không được nói nhăng nói cuội trước mặt anh Bảy cậu đấy.”

A Chiếu ấm ức, “Em không tin anh Bảy chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ. Bà già đã ngần ấy tuổi đầu, mà cứ khư khư giữ một núi của không chịu buông. Bà ta chẳng chịu nghĩ mà xem, mấy năm gần đây nếu không có anh Bảy, nhà họ Phó đã sớm teo tóp thành tài chủ Đông Nam Á nhãi nhép rồi. Bà già đó sống ngày nào, anh Bảy như bị trói chân trói tay ngày ấy, mọi người phải chịu khổ theo. Nhưng em nom bà ta cũng chẳng cố được mấy năm nữa, bà ý đi một cái, mọi chuyện anh Bảy quyết định ngon ơ. Chị có thể chuyển đến Malaysia, mà không thì dọn quách công ty về đây, bọn mình lại như ngày xưa. Hai anh chị cũng thoát cảnh xa xôi nhung nhớ…”

“Cậu nghĩ bà Trịnh chết, là chúng ta có thể lại như xưa?” Phương Đăng lạnh nhạt nói.

A Chiếu không hiểu ý chị, hiếm khi nó thấy gương mặt Phương Đăng mệt mỏi đến thế.

“Dĩ nhiên rồi, có gì mà không được hả chị?”

“Muốn lại như ngày xưa, thật ra chẳng khó. Nếu hắn buông bỏ mọi thứ đã có trong tay, chẳng phải tất cả sẽ lại như xưa sao. Vấn đề là hắn có dám hay không? Cậu cũng có muốn từ bỏ tất cả để quay về hay không?”

A Chiếu khe khẽ gõ nhịp ngón tay trên bàn một lát, “Sao phải xoắn, khó khăn lắm hai anh em em mới có ngày hôm nay. Em nghĩ có một chuyện em hiểu rõ: chỉ có tiền và quyền mới làm con người ta đỡ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Ví dụ luôn đỡ phải nín nhịn cái tính lưu manh của thằng Phó Chí Thời. Ngày xưa chị đã chẳng dạy em như thế còn gì?”

Phương Đăng ngẫm ngợi miên man, cô đã nói những câu như thế thật ư? Nếu có, chắc vì hồi ấy cô tự ình thông minh, kỳ thực chẳng hiểu gì hết. Con người ta đâu dễ gì có được ngày thật sự tự do, giống như Phó Thất từng nói, càng trèo cao, hắn càng phụ thuộc vào sợi dây thừng trong tay, khi đến một độ cao nào đó, mọi dũng khí để buông bỏ đã mất sạch.

“Chị, chị sẽ giúp anh Bảy chuyện kia chứ?” A Chiếu đột nhiên hỏi.

Phương Đăng ngẩn ra, “Chuyện gì, ai nói với cậu thế?” Không thể là Phó Thất, hắn đã giao quyền quyết định cho Phương Đăng, quyết sẽ không nói nửa lời trước mặt A Chiếu.

Quả nhiên, A Chiếu ngần ngừ một lát nói: “Là Thôi Mẫn Hành nói với em, nhưng lão ấy không nói cụ thể, chỉ bảo đây là việc hết sức quan trọng. Em kêu lão lẩn thẩn quá, nếu đã là việc của anh Bảy, chị sao lại không giúp?”

Phương Đăng thấy ngán, liền đẩy bát cháo trước mặt ra.

“Giả dụ chị không thích làm, cậu vẫn cảm thấy chị nên đi ư?”

A Chiếu không ngờ Phương Đăng lại nói như vậy, lặng thinh một hồi mới nói: “Nếu là em, em sẽ làm, cho dù là chuyện gì. Mọi thứ hôm nay em có đều là anh ấy cho, và em cũng tin anh làm mọi cái đều vì muốn tốt cho ba đứa mình.”

Phương Đăng không nói gì nữa, đăm đăm nhìn A Chiếu mất một lúc, mới cụp mắt xuống. Đến A Chiếu cũng cảm thấy cô nên làm mọi việc vì Phó Thất một cách vô điều kiện, thậm chí chẳng cần hỏi đó là việc gì, thậm chí chẳng cần quan tâm cá nhân mình nghĩ sao. Một kẻ bụng dạ ngay thẳng như A Chiếu, cũng lờ mờ đoán ra việc Phó Thất nhờ Phương Đăng giúp là việc như thế nào. Phương Đăng còn nhớ mấy năm trước, khi mới biết cô phải sang Malaysia làm “hộ lý riêng” ột lão già, A Chiếu bật khóc rưng rức như đứa trẻ. Vậy mà bây giờ, nó cũng giống như Phó Thất, cùng bị neo trên một sợi dây thừng, chỉ nhìn thấy ánh sáng trên đỉnh cao vời vợi. Hai người họ mới đầu liều mình trèo lên, là vì không muốn nằm dưới gót giày của kẻ khác, rồi trèo mãi trèo mãi, đến nỗi không còn quan tâm mình đã đạp lên những điều gì để tiến lên.

Liệu có ai nghĩ rằng, ngày nào đó bọn họ sẽ trở về bộ dạng thảm hại của ngày xưa? Họ sẽ như cục đá thả vào nước nóng, bị bốn phía ép phải tan chảy, để rồi dẫu vẫn ở ngay đấy, mà bỗng chốc mất dạng.



Chương 23: Mr Gì Cũng Được



Phương Đăng từ công xưởng nguyên vật liệu về đến cửa hàng, trời đã về chiều, đẩy cánh cửa kính ra, cô gặp ngay Tạ Cát Niên đang định ra ngoài.

“Chị đi đâu thế?” Phương Đăng thuận miệng hỏi thăm.

Tạ Cát Niên giơ bàn tay đang cầm một vật gì đó lên, “Tôi đi giao hàng cho khách. Mấy hôm nay đơn đặt hàng nhiều quá, nhân viên trang trí đi không xuể.”

Phương Đăng ngó vào trong, thấy chỉ có hai nhân viên đang tư vấn cho khách, cô hơi lo Cát Niên đi rồi những người còn lại làm không xuể, bèn nói: “Đưa có xa không, nếu khách không giục quá thì cứ chờ nhân viên trang trí rỗi ra rồi giao sau.”

Cát Niên mím môi cười, “Xa thì không phải xa, chỗ ấy cô quen lắm, tiếc là để cô đi chuyến này có vẻ không tiện.”

Thấy Phương Đăng nhíu mày, Cát Niên vội chua thêm một câu, “Đây là hàng của ‘Mr Gì Cũng Được’.”

Phương Đăng nghe xong liền hiểu. Cái ông “Gì Cũng Được” Tạ Cát Niên nhắc đến chẳng ai khác chính là Lục Nhất.

Cách đây hai năm, kể từ khi tình cờ gặp lại, cứ khoảng vài tháng, Lục Nhất lại đến cửa hàng mua đồ một lần. Quanh Phương Đăng trước nay không thiếu người theo đuổi, cũng có người mượn lý do mua đồ định tiếp cận cô, nhưng Lục Nhất là một trường hợp khá đặc biệt. Tới cửa hàng anh ít khi hỏi nhân viên xem Phương Đăng có mặt hay không, đôi khi trùng hợp chạm mặt cô ở cửa hàng, anh lại đâm mất tự nhiên, chào hỏi một câu đã đỏ mặt, tùy thái độ Phương Đăng mới dám nói chuyện phiếm nhiều hay ít, sau đó mua bừa một thứ là về. Người sáng mắt đều nhìn ra vì sao anh đến, nhưng anh dường như chẳng có ý định ngông cuồng, cũng chưa từng ngỏ lời mời cô đi chơi. Với tần suất đến cửa hàng như vậy, chắc trong nhà anh cái gì đổi được đều đổi hết sang dùng đồ của cửa hàng Phương Đăng. Các nhân viên lâu năm ít nhiều quen thuộc, cứ tư vấn cho anh những món đồ kiểu cách đừng quá lập dị, anh sẽ chẳng đắn đo kén chọn, rút ví thanh toán liền tay; nhỡ không có đúng màu anh cần, đổi lấy cái khác cũng chẳng sao; có được giảm giá hay không, càng chẳng phải chuyện anh suy nghĩ. Cát Niên thấy thế bèn đặt cho anh biệt danh “Mr Gì Cũng Được”.

Tuần trước “Mr Gì Cũng Được” đến, đúng lúc Phương Đăng có mặt ở cửa hàng. Thường thường mỗi lần gặp nhau, thể nào Lục Nhất cũng xấu hổ, nhưng lần này Phương Đăng chủ động tìm lý do vào phòng trang phục lánh mặt trước. Lục Nhất nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước cửa tiệm, nhưng lại không được gặp người muốn gặp, dẫu hơi thất vọng, nhưng chỉ đành thở hắt ra, sau khi được Cát Niên tư vấn một hồi, anh đặt làm một tấm rèm cửa mới.

Cát Niên đo kích thước cửa sổ nhà Lục Nhất về, biết anh sống cùng một tòa nhà với Phương Đăng, hôm nay nhắc đến “Mr Gì Cũng Được” trước mặt Phương Đăng, chẳng qua vì muốn trêu đùa một chút, chứ bằng vào những hiểu biết về bà chủ của mình, cô biết thể nào Phương Đăng cũng vờ như không nghe thấy gì. Cát Niên để tấm rèm vào yên sau chiếc xe điện, đang định xuất phát, chợt nghe thấy Phương Đăng gọi mình lại.

“Chị không phải đi đâu, chút nữa đóng cửa tiện đường tôi mang qua cho anh ấy là được.”

Cát Niên hơi ngạc nhiên, nhưng không tiện hỏi nhiều. Mấy cô nhân viên khác nghe thấy, thừa lúc Phương Đăng vào phòng phục trang cất túi, bèn tụm lại rì rầm bàn tán.

“Hay cô chủ bị “Mr Gì Cũng Được” làm lung lay rồi?”

“’Mr Gì Cũng Được’ tốt đấy chứ, tớ siêu thích cái má lúm đồng tiền của anh ý mỗi khi cười, đúng là mê hồn, cứ như là… Lý Đại Nhân.”

“Lý Đại Nhân là ai? Cậu thích là việc của cậu, cô chủ mà như cậu thì có mà…”

“Suỵt!”

Phương Đăng bước ra, vẻ như chẳng nghe thấy gì. Khi đi qua quầy tính tiền, khuỷu tay cô chạm phải chiếc rèm cửa đã được Cát Niên đóng gói cẩn thận, khoảnh khắc đó cô bỗng có ý nghĩ muốn né tránh, giống như mấy ngày trước cô đã trốn vào phòng phục trang vậy.

Vốn dĩ cô có thể làm thế, giao tấm rèm cửa này cho Cát Niên hoặc bất cứ nhân viên nào khác, tiếp tục coi như Lục Nhất không tồn tại. Phó Thất từng chính miệng nói, cô được toàn quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn.

Nhưng đây chính là điểm tàn nhẫn của Phó Thất, kể từ giây phút hắn tuyên bố với Phương Đăng điều kia, cả hai đều tự hiểu thực ra cô chỉ có một lựa chọn duy nhất. Nếu cô có thể mặc kệ an nguy của hắn, coi như không biết nỗi lo ngại lớn nhất của hắn, nếu cô có thể lờ đi chuyện điểm yếu chí mạng của hắn nằm trong tay người ta, xung quanh đầy rẫy nhưng kẻ chằm chặp rình rập như hổ đói, thì cô không còn là Phương Đăng. Hắn ném cho cô một đồng xu hai mặt giống nhau, rồi ra vẻ phó thác lựa chọn vào tay cô. Bởi hắn hiểu rõ, cuộc sống mà đến tận bây giờ cô vẫn lựa chọn, là cuộc sống yêu hắn, mong hắn hạnh phúc, để như thế, chuyện gì cô cũng sẽ làm vì hắn. Nó đã trở thành bản năng trong cô.

Tối hôm ấy về đến chung cư, Phương Đăng đang cố nhớ xem Lục Nhất sống ở tầng mấy, không ngờ lại gặp Lục Nhất trong thang máy, anh vừa tan sở ...
« Trước1...3839404142...48Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần1
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần 2
» 7 ngày để nói anh yêu em !
» Hương Vị Đồng Xanh
» Bí Mật Người Yêu Cũ
12345»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất