tao không phải em trai mày! Mày đừng có vơ tao vào!" Tôi đứng cạnh hai người, nghe lời rống giận của Thôi Nam mà giật như bị điện chích.
Tiểu Thanh! Trong đầu tôi bắt đầu thông suốt, rất nhiều việc lướt qua, lòng tôi mơ hồ sợ hãi bất an, có một ý niệm đang hình thành trong đầu, loáng thoáng ở đó khiến tôi sợ hãi không dám đối mặt.
"Tôi không có! A Nam, cậu bình tĩnh chút đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng." Trình Gia Gia lau khóe miệng, cố gắng khống chế Thôi Nam đang nổi giận, nhưng Thôi Nam đang nổi nóng như thế, làm sao dễ dàng bị anh khống chế được.
Tôi thấy Trình Gia Gia lo lắng liếc mắt lại nhìn tôi một cái, anh dùng sức giật mạnh, muốn buông Thôi Nam ra để về lại bên này với tôi, như cánh tay anh bị Thôi Nam phẫn nộ siết lấy, không thể thoát thân. Thôi Nam nhìn thấy thần thái với động tác của Trình Gia Gia, lại càng điên cuồng lạ thường: "Còn muốn gì hả? Để mày đi lừa Nha Nha nữa sao? Anh cả như mày đúng là không tồi, chẳng qua chỉ là tao không thích Tiểu Thanh, nên mày vì thế mà đi lừa gạt người khác?"
Sắc mặt Trình Gia Gia phút chốc thay đổi, anh bối rối quay đầu lại, kinh hoàng nhìn tôi: "Nha Nha, không phải, anh không có."
Vẻ thề thốt phủ nhận của Trình Gia Gia kích thích Thôi Nam, Thôi Nam lại thoi thêm một quyền, lần này Trình Gia Gia có chuẩn bị, bắt chặt lấy nắm đấm của Thôi Nam, anh cũng nổi giận: "A Nam, cậu có thể tỉnh táo lại được không? Tôi với Nha Nha căn bản không giống như cậu nghĩ, tôi thích cô ấy, cậu với Tiểu Thanh chẳng liên quan gì hết."
Gia Gia, Gia Thanh, hai cái tên nặng nề này như chùy đánh vào trái tim tôi, ngay cả tên cũng giống nhau như thế, tôi sao lại chậm hiểu đến nhường này, nhiều việc đáng nghi ngờ như vậy, tôi vẫn cứ coi như không, bị Trình Gia Gia làm cho mê muội đầu óc.
Em gái thần bí không xuất đầu lộ diện của Trình Gia Gia, anh luôn tránh tôi mỗi khi em gái gọi điện thoại, hóa ra là thế, hóa ra tôi thật rất ngu, hóa ra tôi lại bị tình đánh cho váng não. Anh với Ứng Nhan quan hệ tốt như thế mà lại chẳng bao giờ để hắn thấy chúng tôi ở cùng một chỗ, buồn cười là tôi còn tự kỷ quy cho hành động của anh chính là ghen, kỳ thật chỉ là anh sợ Ứng Nhan vạch trần thân phận của anh thôi, anh chính là anh trai Tiểu Thanh, người giới thiệu tôi vào công ty.
Khó trách điều kiện của anh vĩ đại như thế, lúc trước còn khẩn cấp đi xem mắt với tôi, đối với một đứa bình thường đến không thể bình thường hơn như tôi lại nhất kiến chung tình. Hóa ra tất cả chuyện này đều là vì em gái yêu thương của anh, Tiểu Thanh. Tôi nên sớm nhìn thấy mới đúng, tôi vốn xui xẻo thế thì làm sao có vận tốt như thế rơi xuống đầu được, trên trời rớt xuống, nếu không phải là bánh nóng mê người, thì cũng là vẫn thạch trí mạng!
Trong kích động, âm thanh của Trình Gia Gia với Thôi Nam gây ra rất lớn, hai người đánh nhau còn lôi kéo mấy kẻ chạy xe máy ngừng lại xem, đêm dài vắng lặng, tiếng động như thế trong xóm vắng có vẻ đặc biệt chói tai, tôi nhìn thấy tòa nhà bên cạnh lục tục sáng đèn, trong cửa sổ có mấy người ngó ra thăm dò.
Tôi phát hiện tự chủ của tôi thật rất không tồi, bị đả kích nặng như thế, tôi vẫn không bùng nổ, tôi cư nhiên còn tỉnh táo đi lên phía trước, nắm lấy Thôi Nam: "Thôi Nam, anh buông ảnh ra đi."
Thôi Nam kinh ngạc quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu: "Nha Nha, em muốn anh dừng tay! Em thế mà lại muốn anh ngừng tay sao!"
"Nó đang lừa em, em có biết hay không? Nó là vì em gái nó mà lừa em đó, Nha Nha." Giọng Thôi Nam đanh lại đâm vào tai tôi như tiếc hận không thể rèn sắt thành thép, anh ta lớn tiếng như thế, lỗ tai tôi mơ hồ nhói đau.
Tôi rụt tay lại xoa xoa tai, đầu tôi choáng váng, có phải đêm qua lạnh quá, bị cảm rồi không? Tôi nhìn thấy Trình Gia Gia vung mạnh tay, trở lại ôm lấy tôi, chặt hơn bao giờ hết: "Nha Nha, không phải thế, em nghe anh nói, anh nói hết cho em biết mà."
Tôi thấy mình lắc lắc đầu, muốn chui ra khỏi ngực anh, nhưng anh ôm thực chặt, tôi không thoát ra được.
"Anh buông tay cho tôi, Trình Gia Gia." Trong gió, giọng tôi rét lạnh như cái lạnh đêm đông, hôm nay cũng lạnh thật, tôi thấy toàn thân mình đều run. Lồng ngực cực nóng của Trình Gia Gia hiện giờ với tôi cứ như môt khối băng, anh ôm càng chặt, tôi càng run dữ dội.
"Không được! Anh không thả! Anh mà buông tay, em sẽ đi mất." Trình Gia Gia dùng sức ôm tôi, tôi dùng sức kéo người về phía sau, anh vẫn cứ siết lấy tôi vào lòng, chúng tôi giằng co thành một tư thế kì quái.
Thôi Nam bên cạnh thấy vậy nghiến răng trợn mắt, hai tay nắm chặt, hung hăng đấm vào trụ đèn đường bên cạnh: "Nha Nha, nó đối với em như thế, em vẫn giúp nó sao?"
Trình Gia Gia bùng nổ, quay đầu lại thét vào mặt Thôi Nam: "Cậu câm mồm cho tôi, tôi với Nha Nha vốn không phải như thế!"
Bên này ồn ào quá, tôi thấy nhà bà A Mai với Tiểu Mỹ cũng sáng đèn lên, tôi cũng không biết mình làm như thế nào, phút chốc bộc phát sức lực, Trình Gia Gia quay đầu lại quát Thôi Nam thì bị tôi rụt người về, thoát thân ra ngoài.
Trong lòng tôi như có Hỏa Diệm Sơn, tôi nghe thấy chính mình nói: "Thôi Nam, chuyện này anh đừng quản. Anh về trước đi."
Thôi Nam trước thực tế này cứ như bị người khác đấm một cú, anh ta trừng tôi gắt gao: "Em, nếu thế, là em muốn nó sao?"
Tôi lắc lắc đầu, tâm trạng dữ dội trừng lại anh ta: "Anh đừng quản. Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không liên quan đến anh."
Nỗi buồn vô cùng vô tận như không thấy điểm cuối, vậy thì một lần kết thúc cho mãi mãi đi. Như mong muốn, tôi thấy Thôi Nam suy sụp buông tay, tuyệt vọng cúi đầu, lại cố chấp đứng lì ở đó không chịu đi. Trải qua chuyện này, anh ta cũng phải biết rõ ràng quyết tâm của tôi chứ. Thôi Nam, chúng ta thanh toán cho xong, về sau mỗi người một đường, chỉ mong sau này không còn gặp gỡ. Anh ta chính là tai họa số mệnh của tôi, từ khi gặp anh ta, vận mệnh tôi đều đảo điên, nếu không phải anh ta đột nhiên muốn quay đầu lại, thì Trình Gia Gia đâu đến nỗi đi lừa gạt tôi.
Tôi không để ý tới Thôi Nam nữa, quay đầu lại đối mặt với Trình Gia Gia: "Anh muốn nói cái gì?"
Thái độ của tôi hù Trình Gia Gia sợ, anh sững sờ nhìn tôi mà không nói lời nào, tới bây giờ, đạo hạnh của anh đều cao thâm hơn tôi, tâm sự của tôi toàn bộ đều không giấu diếm được anh, hiện tại thấy tôi quay về vẻ dứt khoát ngày xưa, trở nên bình tĩnh dị thường, phỏng chừng trong lòng anh cũng không ngờ tới.
Một ngày một đêm này, hôm qua căn bản tôi ngủ không ngon, giữa trưa từ thành phố A về thành phố D, bận rộn làm việc cả ngày, buổi tối đi Thanh Hải, trở về lại còn gặp được chuyên xưa phấn khích kích động thế này, tôi thật là không chịu nổi, đầu tôi quay mòng mòng, đại khái là mặc quá ít, bị cảm rồi. Tôi đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện này sao lại không thật như thế, những người này, những việc này, khác hẳn với những gì tôi bình thường biết, tôi cứ như đang ở trong mộng, tôi bắt đầu ảo tưởng, có phải tất cả chuyện này đều không phải là thật không, tất cả chuyện này đều là do Trình Gia Gia với Thôi Nam thông đồng diễn, chờ tôi ngủ một giấc tỉnh lại, ngày mai lại vẫn cứ sống như thường.
Trình Gia Gia đứng trước mặt tôi không nói được một lời, ánh mắt đen kịt nhìn tôi, tựa hồ muốn nhìn xem trên mặt tôi có vẻ gì, tôi bất giác lấy tay chạm vào lồng ngực anh một lát. Là anh, đây là thật, không phải mơ. Tôi nhếch nhếch miệng, môi này cũng thật. Mợ nó chứ, đau quá: "Muốn nói gì thì anh cứ việc nói thẳng đi."
"Không nói thì tôi lên lầu." Tôi nói, chuẩn bị lên lầu, quá mệt mỏi, tôi cần nghỉ ngơi, toàn bộ phiền não đợi tôi tỉnh dậy đi rồi hẵng nói.
Ngón tay tôi vừa chạm vào anh, anh dường như bị kim đâm, tỉnh táo lại, nắm lấy tay tôi: "Nha Nha, em đừng đi, anh nói toàn bộ cho em biết mà."
Chương 43
Nói toàn bộ cho tôi biết? Nói cách khác, anh thật sự có lừa gạt tôi rồi, thật sự giăng lưới bẫy tôi rồi. Tôi cư nhiên nhếch nhếch khóe miệng, Trình Gia Gia ơi à Trình Gia Gia, anh làm gì không làm cho sớm, để Thôi Nam tố giác mới nói toàn bộ cho tôi biết, nếu Thôi Nam không xuất hiện, có phải anh định lừa gạt tôi tới cùng luôn hay không? Tuy tôi là người phản ứng không đủ thông minh, không có người khác chỉ điểm thì không nhìn thấy, nhưng tôi đâu có trêu chọc anh, dựa vào cái gì mà lại đi lừa gạt tôi, chẳng lẽ đùa tôi rất vui sao?
Chuyện trước kia từng cái từng cái tuần tự xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi càng lúc càng lạnh hơn, trên con đường này, anh thận trọng, cẩn thận theo sở thích của tôi mà tiếp cận, từng bước từng bước đưa tôi vào cái bẫy ngọt ngào của anh.
Tôi nhất là không thể tha thứ cho anh cái đêm đầu tiên sau lần say rượu ấy, đêm đó ánh mắt anh khiếp sợ như vậy, trong lòng tôi quặn một cái, hóa ra anh nghĩ lần đầu tôi đã sớm cho Thôi Nam, cho nên phát hiện đó là lần đầu của tôi nên mới có vẻ mặt như thế. Sao anh có thể như thế chứ, đêm đầu tiên của mỗi cô gái đều là thiêng liêng, tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp, tôi không ngờ đằng sau cái sự tốt đẹp ấy lại là sự thật đến nhường này. Hóa ra chỉ mình tôi đóng vai tự đa tình, thời điểm mà tôi toàn tâm toàn ý tín nhiệm giao thân cho anh, trong lòng anh lại lãnh khốc vô tình đến thế.
"Nha Nha, em làm sao vậy, Nha Nha." Trình Gia Gia ở bên trái kéo lấy tay tôi ra sức lắc, tôi ngẩng đầu, anh luống cuống đứng đó, vẻ mặt sợ hãi.
Chẳng lẽ tôi trông dọa người lắm sao, tôi sờ sờ mặt mình, rõ ràng tôi còn nhếch mép cười mà, tại sao bên trên lại có chút ẩm ướt? Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi khóc? Thật không có tiền đồ!!! Không phải đã từng bị lừa gạt một lần sao, lừa cũng đã lừa, tôi cũng không thể tiếp tục dọa mình thế chứ!!!
Tôi tiếp tục kéo rộng khóe miệng: "Không có việc gì, nói đi, anh vì cái gì mà tiếp cận tôi, đều nói ra đi, anh yên tâm, tôi chịu được."
Trên người bị một lực kéo mạnh, tôi bị bọc vào vòng tay anh lần nữa. Anh lại nữa rồi, ôm cái gì mà ôm, nói chuyện cho nhanh đi mới đúng, nói xong cho tôi về phòng ngủ nữa, nhưng lần này, tôi một chút sức lực cũng không có, tôi thử đẩy một chút rồi buông tay vô ích, lần này rốt cục cũng không còn lối thoát khỏi anh.
"Đừng dọa anh, Nha Nha, em đừng như thế, Nha Nha..." Trình Gia Gia mạnh mẽ ôm tôi, vội vàng hôn lên mặt tôi, phí công phí sức muốn kéo gần hơn khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi trước kia sao lại không phát hiện người này thật nhiều lời nhỉ, nói toàn chuyện vô bổ. Hơn nữa anh cũng kì quái thật, không phải vội vã muốn kể hết cho tôi nghe sao, hiện tại tôi nói không có việc gì, tôi nói tôi chịu được tất, sao anh lại còn không kể.
Không biết vì cái gì, Trình Gia Gia không hề tin tôi ổn, tôi càng bình tĩnh như thế, anh lại càng sốt ruột, ánh mắt anh đã đỏ ngầu. Aii, chẳng lẽ tôi phải một khóc hai nháo ba thắt cổ, làm người đàn bà chanh chua chửi đổng, mới có thể biểu thị tâm tình thống khổ vì bị lừa gạt sao?
Tôi thấy ánh mắt anh rất bối rối khẩn trương, tuy rằng nhìn không hiểu lắm, như tôi đoán trong lòng anh chắc cũng có chút hối hận với tự trách, anh có phải có một chút, chỉ một chút thôi, thật sự yêu thích tôi? Aii, tôi lại đang nằm mơ ảo tưởng, khó trách dễ dàng bị lừa như vậy, tôi là một đứa quá ngu ngốc, chìm quá sâu trong tình cảm khiến tôi không dậy nổi.
Đầu tôi ngày càng đau, nghiêng đầu, tôi tránh được anh, giọng trầm xuống: "Anh rốt cuộc có nói hay không, tôi muốn đi ngủ."
Tên đàn ông này có bình thường hay không, nghe thấy ngữ khí bất mãn của tôi, ngược lại còn thở dài nhẹ nh...