giao chiến với Tư Mỹ Kỳ xong lại lập tức đối phó công ty đầu ngành Tân Bảo Thụy, có phải…” quá ngông cuồng, quá hống hách?
Nóng vội? Đúng rồi, chính là từ này.
“Có phải hơi nóng vội không?” Lâm Thiển chọn từ ngữ uyển chuyển hơn.
Lời nói này cũng có lý, tuy Lệ Trí Thành là bậc kỳ tài nhưng cô cho rằng, anh cần thận trọng một chút.
Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới lên tiếng: “Em nghĩ, tôi là người hiếu chiến sao?”
Lâm Thiển: “… Anh không phải à?”
Hai người cách rất gần. Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Rõ ràng đang thảo luận đề tài kinh doanh nghiêm túc, vậy mà tư thế của hai người hết sức mờ ám.
“Không phải.” Lệ Trí Thành đột nhiên cúi thấp, hôn phớt lên má Lâm Thiển rồi rời đi ngay.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch, thình thịch.
Sau nụ hôn, anh yên lặng nhìn cô chăm chú. Lâm Thiển ngoảnh đầu sang một bên, né tránh ánh mắt anh.
Lâm Mạc Thần chẳng nói Lệ Trí Thành sẽ không quấy nhiễu cô trong thời gian này hay sao?
Lẽ nào cô hiểu sai ý anh trai? Dù sao Lâm Mạc Thần cũng là người đàn ông trưởng thành, nên từ “quấy nhiễu” là ám chỉ sự đụng chạm thân mật ở mức độ cao hơn?
Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, giống như nụ hôn vừa rồi là hành động hết sức tự nhiên, không cần lời giải thích: “Có một điểm em nói không đúng. Nhãn hiệu Vinda không phải an toàn tuyệt đối. Tư Mỹ Kỳ không có khả năng tạo ra một nhãn hiệu đối kháng, nhưng Tân Bảo Thụy hoàn toàn có thể.”
Lâm Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Muộn nhất là nửa năm sau, bọn họ có thể tạo ra một nhãn hiệu mới không liên quan đến Tân Bảo Thụy. Bọn họ thậm chí chấp nhận lợi nhuận bằng không hoặc con số âm để tiến hành phong tỏa tiêu diệt Vinda.”
Lâm Thiển giật mình. Đúng vậy, tập đoàn Chúc thị đứng sau Tân Bảo Thụy dính đến nhiều lĩnh vực như bất động sản, tài chính, chế tạo, có thực lực hùng hậu. Bọn họ thường xem xét toàn cục, dù một nhãn hiệu bị lỗ, nhưng có thể tiêu diệt Ái Đạt, đồng thời chiếm lĩnh thị trường mới này, về lâu dài vẫn kiếm được nhiều tiền. Người khác không đủ thủ đoạn và thực lực, nhưng tên cáo già xảo quyệt như Ninh Duy Khải hoàn toàn có khả năng đó.
Vì vậy chúng ta phải “tiêu diệt” bọn họ…” Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Trước khi họ ra tay.”
***
Công ty con rất phát triển của Ái Đạt trong thời gian gần đây quyết định thành lập bộ phận Thị trường. Thông tin có vẻ bình thường này nhanh chóng truyền đến tai Trần Tranh cũng như Ninh Duy Khải.
Phản ứng của Trần Tranh là cười nhạt một tiếng. Cạnh tranh gay gắt, kẻ sống người chết là quy luật bất biến của thị trường. Trước đó Lệ Trí Thành giăng bẫy để anh ta nhảy vào, nhưng thị trường không phải dựa vào quỷ kế nhất thời là có thể phân cao thấp, mà phải dựa vào thực lực thật sự.
Đây cũng là sở trường của Tư Mỹ Kỳ trong bao năm qua.
Nghe nói gần đây Tiết Minh Đào thường đưa cấp dưới đi thị sát các cửa hàng, thậm chí cử người theo dõi động thái của đối thủ, dường như muốn tiến hành cuộc chiến quy mô lớn với Tư Mỹ Kỳ.
Rất tốt, các anh hãy đợi đấy.
Thật ra Trần Tranh không hề ý thức, anh ta đã coi Tiết Minh Đào trở thành đối thủ trực tiếp của mình một cách tự nhiên. Anh ta càng không nhận ra, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đã chẳng thèm để anh ta vào mắt.
Trong phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy lại là một cảnh tượng khác.
Người trợ lý Nguyên Tuấn đẩy báo cáo đến trước mặt Ninh Duy Khải: “Gần đây Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cạnh tranh gay gắt. Ái Đạt thậm chí thành lập bộ phận chuyên để đối phó Tư Mỹ Kỳ. Đây là danh sách nhân viên của bộ phận đó.”
Ninh Duy Khải xem qua, mỉm cười: “Nguyên Tuấn à, cậu nói thử xem, việc chúng ta chuẩn bị thành lập nhãn hiệu mới để đánh Vinda, tên bộ đội giả heo ăn thịt hổ đó có đoán ra không?”
Nguyên Tuấn hơi ngẩn người. Từ khi Vinda tách riêng Ninh Duy Khải thường dùng từ “giả heo để ăn thịt hổ” ám chỉ Lệ Trí Thành, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ngành.
“Có thể.” Anh ta đáp.
Ninh Duy Khải gật đầu: “Vì vậy chắc chắn hắn ta phải có biện pháp đối phó, còn điều “ái tướng” Lâm Thiển đi thành lập bộ phận Thị trường… Hừ, giả tạo thật đấy, hắn ta làm việc nhất định có ý đồ đằng sau, chắc chắn tính kế với tôi ở đâu đó.”
Nguyên Tuấn cười: “Tính kế với anh cũng không phải chuyện dễ dàng. Có điều, chúng ta không thể để đối phương đạt được ý đồ. Ninh tổng, có cần tăng thêm áp lực trên thị trường để thăm dò thực lực của họ?”
Ninh Duy Khải ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không cần thiết, cứ bình tĩnh quan sát tình hình rồi tính sau.”
Anh ta ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cất giọng thản nhiên: “Cậu thử nghĩ xem, voi đánh nhau với cừu non, liệu voi có nên đuổi theo cừu non hay không? Không biết chừng sẽ rơi vào bẫy ấy chứ. Voi đương nhiên nên đợi cừu non chủ động đâm vào chân mình rồi giẫm một phát trừ diệt đối phương.”
***
Ngày thứ Bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Lâm Thiển đang tập thể dực trong phòng, di động đột nhiên đổ chuông.
Là Lệ Trí Thành, anh nói ngắn gọn: “Tôi đang ở dưới nhà.”
Hả? Lâm Thiển cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành đang đứng tựa vào xe của anh, ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô.
“Xuống đi, tôi sẽ đưa em đi tìm “cây cung dài”.”
Thời tiết vẫn còn giá lạnh, cửa kính ô tô nhanh chóng phủ lớp hơi nước mỏng.
Hôm nay Lệ Trí Thành mặc bộ đồ như lúc ở Mỹ, chỉ có điều áo thun bên trong thay bằng màu trắng. Khí chất nghiêm nghị của người lính giảm đi mấy phần, trông anh lúc này giống một thanh niên trẻ trung.
Rất nhiều người phụ nữ thích ngắm tay của đàn ông, Lâm Thiển cũng không ngoại lệ. Hai bàn tay đang đặt trên vô lăng có nước da sẫm hơn gương mặt anh một chút, ngón tay dài cân đối, đầy sức mạnh cũng rất đàn ông. Nhìn kỹ mới thấy, mu bàn tay anh xuất hiện mấy vết sẹo mờ mờ.
Hiện tại, đôi bàn tay này không phải cầm súng hay hành trang bộ đội mà là giang sơn của doanh nghiệp.
Còn nữa… có lẽ trong tương lai, bàn tay đó sẽ nắm chặt tay cô.
Lâm Thiển thầm quan sát một lúc mới quay đầu hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải cùng một kiểu áo trong, anh mua mấy cái có màu sắc khác nhau đấy chứ?”
Lệ Trí Thành đánh tay lái, rẽ sang một bên: “Ừ, tôi có mấy cái.”
Lâm Thiển không còn gì để nói. Cô từng nghe qua, một số đàn ông mua một lúc cả chục bộ quần áo mình thích để giảm bớt phiền hà. Anh là quân nhân có tác phong gọn gàng dứt khoát, làm vậy cũng chẳng có gì lạ thường.
“Em không thích sao?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.
Chỉ bốn từ đơn giản nhưng khiến ngọn cỏ trong lòng cô như đón cơn gió thoảng qua.
Ngữ khí này… rõ ràng là hỏi bạn gái.
“Không, tôi chỉ cảm thấy thú vị.” Cô thật thà trả lời.
Anh vẫn dõi mắt về phía trước, cất giọng bình thản: “Từ trước đến nay, tôi chẳng có người phụ nữ nào quan tâm đến những chuyện này.”
Lâm Thiển: “… Ừm”, lập tức ngoảnh đầu ngắm đường phố.
Sau khi chấp nhận cùng anh “từ từ phát triển”, cô luôn rơi vào bầu không khí mờ ám như lúc này.
Không khí mờ ám một khi nảy sinh, sẽ luôn tồn tại ở khắp mọi nơi mọi lúc. Một lời nói cử chỉ cũng mờ ám, một ánh mắt hay tư thế gần kề cũng rất mờ ám.
Cảm giác này rất ngọt ngào và dễ chịu, tựa như dòng suối chảy vào lòng bạn, từ từ nhấn chìm bạn.
Có phải tình cảm thích hợp như vậy sẽ khiến đàn ông càng đàn ông hơn, phụ nữ càng giống phụ nữ hơn, nên hai bên càng bị đối phương thu hút?
Ngoài ra, nụ hôn “chuồn chuồn đạp nước” rơi trên mặt cô mấy hôm trước có phải là một giây phút không thể kìm nén tình cảm của người đàn ông này?
***
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi phố Xuân Đô. Nơi đây có trung tâm thương mái lớn nhất thành phố Lâm, quầy hàng của Ái Đạt, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ trong trung tâm thương mại cũng có quy mô lớn nhất, đầy đủ sản phẩm nhất cả nước.
Trước khi xuống xe, Lệ Trí Thành lấy ra hai cái mũ lưỡi trai, anh tự đội một cái, cái còn lại đội lên đầu Lâm Thiển. Lâm Thiển hiểu ý anh, bọn họ đi tìm hiểu thị trường, đương nhiên phải âm thầm lặng lẽ. Thế là cô cũng bắt chước Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Được rồi.”
Bởi vì vành mũ quá thấp, cô không nhìn rõ gương mặt, mà chỉ thấy cằm anh.
Giọng nói của Lệ Trí Thành vang lên ở trên đầu cô: “Em có chắc chắn nhìn thấy đường không đấy?”
Lâm Thiển giơ tay kéo vành mũ lên cao một chút. Ở giây tiếp theo, cô chạm phải ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập loạn một nhịp. Ở thời khắc đó, cô hình như ý thức ra điều gì, điều mà từ trước đến nay bởi thân phận của anh, tâm tư thâm sâu của anh nên cô bỏ qua.
Im lặng nhìn Lâm Thiển một lúc, Lệ Trí Thành nói nhỏ: “Chiếc mũ này có từ thời tôi học cấp ba, xem ra rất thích hợp với em.”
Một câu nói bình thường, nhưng khiến trái tim bé nhỏ của cô lại rung động. Bởi vì rõ ràng chỉ đội cái mũ cũ của anh chứ chẳng làm gì, nhưng cô có cảm giác hai người vô cùng thân mật.
Hôm nay là Rằm tháng Giêng, trung tâm thương mại tổ chức hoạt động khuyến mãi lớn. Cả tòa nhà toàn người là người, vô cùng náo nhiệt.
Lệ Trí Thành đưa Lâm Thiển đi thang máy lên tầng trên cùng. Bởi vì thang máy chật cứng người nên anh khoác vai cô, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên. Lâm Thiển không thể không thừa nhận, cảm giác này rất dễ chịu. Thậm chí cô còn nghĩ tới một vấn đề, kể từ sau cuộc tình ngắn ngủi như trò hề với Ninh Duy Khải thời đại học, bao nhiêu năm qua, mỗi lần tới trung tâm thương mại, cô đều đi một mình hoặc với bạn gái, chứng kiến vô số đôi tình nhân ngọt ngào lãng mạn.
Lúc đó Lâm Thiển chẳng cảm thấy điều gì, dù chen chúc giữa đám đông, bị mọi người xô đi đẩy lại, cô vẫn đứng vững. Nhưng bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, cô phát hiện, khi bên cạnh có người bảo vệ, đám đông cũng không ra sức chên lấn cô như trước. Dù có người chen vào, cũng bị Lệ Trí Thành nhanh chóng ngăn lại. Người đó quay đầu, nhìn thấy là đôi tình nhân nên không tiếp tục lùi lại phía sau, thậm chí dịch ra xa một chút, giống như cố gắng tránh mạo phạm đến thân thể bạn gái của người khác.
Lâm Thiển nghĩ, chắc đây là phản ứng tâm lý bình thường của con người. Nhưng phản ứng này mang lại cảm giác ấm lòng và hạnh phúc cho phụ nữ hơn cả tiền bạc và quyền lực. Bất giác cô nhướng mày liếc gương mặt nghiêng của anh.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là khu vực bán đồ dã ngoại sáng trưng. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng rời tay khỏi vai cô. Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm Thiển hỏi nhỏ: “Lẽ nào… anh định làm sản phẩm dã ngoại?”
Lệ Trí Thành không trả lời, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đi xem đã.”
Lâm Thiển gật đầu, lặng lẽ đi bên anh, thăm quan từng gian hàng một. Đầu tiên, bọn họ dừng chân ở khu vực nhãn hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Hôm nay các gian hàng cũng khuyến mãi, nhưng chỉ giảm giá 10 đến 20%, rất ít sản phẩm giảm tới 50%. Tuy nhiên, khu vực này cũng thu hút không ít người tiêu dùng
Gian hàng thu hút đông khách nhất, lượng tiêu thụ tốt nhất vẫn là nhãn hiệu “Viễn Đồ”[1"> của Tân Bảo Thụy. Nhắc đến mới thấy, Tân Bảo Thụy phát triển như ngày hôm nay, quả thật có nhiều điểm đáng khâm phục. Lấy ví dụ lĩnh vực sản phẩm dã ngoại, trong n...