Tự dưng tối hôm ấy Quân ít nói hơn. Trong khi Nhi dọn dẹp thì Quân ra ngoài hút thuốc, lúc trở lại Quân dúi vào tay Nhi một bông hồng, Quân đùa: “Đền bù cho Nhi, coi như cũng có cảm giác đi chơi với người yêu nhé”. Nhi chỉ cười vì chẳng biết nên nói gì với Quân cả. Cũng tối hôm ấy, khi Quân cho xe ra để Nhi về, lần đầu tiên hai đứa nhìn nhau, không ai ngoảnh mặt đi đâu. Không phải quá tin vào dự cảm của mình nhưng lúc ấy Nhi biết, sẽ thật lâu sau nữa Nhi mới có dịp gặp lại Quân như thế này được.
Cho em một cơ hội nữa được không – Phần 2
Trả lời tin nhắn của Tuấn bằng việc hỏi thăm lại thật xã giao không làm Nhi tránh được lời mời bù đắp cho lần gặp hụt trước. Tự nhiên thấy chán chán, Nhi định nhắn tin từ chối. Thế rồi Nhi lại băn khoăn… thực lòng mà nói, sự nhàm chán, đơn điệu và bức bối vì làm việc cả ngày ở văn phòng khiến Nhi thực sự thèm được giao tiếp. Tất nhiên, người có thể là sợi dây nối Nhi với thế giới bên ngoài kia không chỉ có Tuấn, nhưng thời gian này chỉ có Tuấn tỏ ra muốn gặp Nhi nhiều nhất. Đôi khi mọi thứ khao khát được diễn đạt ra thành lời, đôi khi một vài quan điểm cần được trình bày kèm theo mong muốn được nhìn vào mắt người đối diện, đôi khi Nhi cũng không rõ mình có phải là một người sống bản năng không, và nếu có thì thực sự là nó chiếm phần nhiều hay ít trong tính cách mâu thuẫn đến khó chịu của mình. Đôi khi ánh đèn vàng lợt, bức tường hoa văn vằn vện treo đầy tranh và đoạn nhạc ẩm ương trong những quán cafe cũng có một sức hấp dẫn nhất định. Thế là “Vâng!”
Cả tuần sau đó, hầu như không ngày nào Nhi không gặp Tuấn. Mỗi tối đưa Nhi đi chơi về, trước khi đi ngủ, Tuấn đều gọi điện hỏi thăm Nhi vài câu. Nhi mỉm cười, bài bản đến thế là cùng. Có điều, khi gặp Tuấn, Nhi thấy rất thoải mái. Không biết phải lý giải sự thoải mái ấy như thế nào chỉ biết là Nhi còn chẳng ý thức được hình như mình đang hẹn hò. Nhi không biết sự chu đáo của Tuấn có chủ đích gì không nhưng những câu chuyện họ nói với nhau làm Nhi thấy rất yên tâm và nhủ thầm, hay Nhi với Tuấn là bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Highland Cafe một ngày cuối xuân, gió lành lạnh, mưa lây phây và lá vàng rơi đầy như trải thảm. Tuấn chọn chiếc bàn dưới gốc cây to, ngồi xuống cạnh Nhi nhưng quay mặt nhìn ra đường. Như mọi lần, họ bắt đầu câu chuyện thật tự nhiên, như mọi lần, Nhi vẫn cười rất nhiều.
Nhi bắt đầu chán cốc sinh tố trước mặt và quay ra nghịch những chiếc lá rơi xuống đầu mình mỗi khi có gió.
“Anh hỏi em một câu nhé?”
Thích thú với trò ngửa cổ ngóng gió và lá vàng, không cúi xuống, Nhi cười vang “Hỏi đi, sao tự nhiên anh khách sáo thế?”
Tuấn vẫn ngồi cách xa Nhi một khoảng. Nhi vẫn giơ tay đón chiếc lá sắp sửa rơi xuống.
“Nhi này, làm người yêu anh có được không”
Chiếc lá vuột khỏi tay rơi xuống đất. Nhi sững người mất vài giây.
Cảm giác trong Nhi lúc này giống như bị lừa, hay là bị phản bội nhỉ.
Không có ai chịu “giao tiếp” một cách đơn thuần cả, không có ai chịu mất thời gian một cách vô ích cả, chẳng có ai ngớ ngẩn “gặp lại bạn cũ” một cách ân cần, chu đáo và bài bản như thế cả.
“Sao lại hỏi em như thế?”
“Vì anh yêu em”
Mà cũng chẳng có ai mới đi chơi với ai đó một tuần mà nói yêu người ta cả! Có một độ giả dối nhất định.
Từ đó cho đến lúc Tuấn đưa Nhi về trước cổng, Nhi im lặng. Tuấn tìm mọi cách để Nhi nói mà Nhi không sao mở được lời. Rất nhiều thứ hỗn độn vây quanh Nhi, bên cạnh cái lạnh buốt của sương đêm.
Quân phẩy tay khi sáng sớm đã nghe Nhi lải nhải, kể lể không ngớt
Minhquan: Ôi dào, chuyện trẻ con thế mà cũng phải băn khoăn
Uyennhi_le: Uh. Trẻ khôngn. Và vô cùng vớ vẩn. Nhưng tôi làm thế có quá đáng không. Nghĩ lại thì tôi xử sự hơi bất thường
Minhquan: Không, Nhi được phép làm thế mà Và zdai Tuấn cũng được phép làm thế
Uyennhi_le:
Minhquan:
Uyennhi_le: Chắc tôi không gặp lại Tuấn nữa đâu
Minhquan: Ừ tùy, không thấy thoải mái thì thôi
Thường thường, chuyện của Nhi và Quân vẫn buồn cười như vậy. Những câu chuyện về những người khác hoặc cảm giác của Nhi về những người khác! Quân gọi tất cả những “người khác” ấy của Nhi với một chữ zdai kèm theo đầy vẻ giễu cợt, trừ Quang.
Mỗi lần Quân nhắc đến Quang, Nhi lại gắt lên. Hình ảnh ấy hàng ngày đủ ám ảnh Nhi rồi, nó làm Nhi lúc nào cũng thấy mình như người có lỗi.
Nhi cứ hồn nhiên hẹn hò, gặp gỡ với những người khác, trong khi Quang vẫn dõi theo Nhi. Nhi muốn tránh xa Quang ra vì “người ta chẳng thể giết người nếu vẫn cứ giao du với những nhà truyền đạo”. Nhưng Quang nói mình chẳng thể đi đâu được. Nhi biết Quang vẫn tin Nhi ngay cả những khi Nhi còn chẳng dám tin vào chính mình. Nhi biết Quang vẫn đợi…
“Em xin lỗi. Chuyện của hai người mà em cứ cho mình cái quyền tự quyết”
“Anh vẫn để em tự quyết định mà. Em cứ lên chuyến xe của mình. Anh thì vẫn đứng đây thôi… lảm nhảm một bài hát cũ”
Còn Nhi cứ nghe giai điệu ấy cũ ấy là lại thấy nhói cả tim, Quang ạ.
Vì sao mà đang đi Nhi lại rẽ, dù đường đi thật đẹp
Vì sao Nhi không đón nhận Quang trong cái thế giới nhỏ bé, ích kỷ và đầy mâu thuẫn của mình… mà rõ ràng, chỉ có Quang mới là người thực sự muốn bước vào đó.
Vì nếu Quang bước vào thì Nhi sẽ phải chấp nhận một thực tế là thế giới ấy sẽ chỉ có Quang, duy nhất mà thôi.
Vì ai mà biết, liệu Quang phải chăng cũng chỉ là một cơn say nắng… ai mà biết và đảm bảo được đi tiếp đoạn đường cùng Quang có chắc sẽ không phải dừng lại, đứng một mình để khóc ở đâu đó bên đường
Vì Nhi cũng chỉ là một đứa con gái 22 tuổi nghĩ nhiều và sợ trách nhiệm
Cứ mỗi lần Nhi gắt lên, Quân lại ôm bụng cười và ngoan ngoãn chuyển đề tài sang một zdai khác. Zdai Tuấn thì mới chỉ nghe kể gần đây thôi, chứ Quân biết đến zdai Hoàng từ lâu rồi. Hơn nữa, cảm giác của Nhi về zdai Tuấn rõ ràng là chẳng có gì, chứ zdai Hoàng thì đã có lần, trong cơn hứng chí, Nhi từng khẳng định với Quân rằng ” Người có thể làm Nhi quên Quang may ra chỉ có Hoàng mà thôi”
Cô bạn học cùng Nhi hồi cấp ba, chơi chẳng thân lắm, vào một ngày đẹp trời tự dưng nổi hứng liên lạc lại. Rốt cục, từ đầu chí cuối, nội dung buổi nói chuyện của cố nhân chỉ nhằm mục đích “Xin lỗi vì không nói trước với mày, tao cho ông anh kết nghĩa của tao nick mày rồi đó”. Bạn bè tốt ghê! Nhi giận tím mặt mà vẫn phải nhe răng ra cười “Thế à”
Vậy là Hoàng xuất hiện.
“Xuất xứ” của Hoàng làm Nhi không mấy hào hứng, chưa muốn nói là phản cảm nên ban đầu Nhi chọn cách nói chuyện rất xa cách và khó chịu. Khổ nỗi, với Hoàng, như thế lại rất cá tính và cuốn hút. Công bằng mà nói, Hoàng nói chuyện khá có duyên. Nhi nhấm nhẳn vậy mà Hoàng vẫn khéo léo để giữ được liên lạc.
Đợt đó, Hoàng đi công tác Đà Nẵng mười ngày
Quochoang: Anh đi xa, lịch làm việc thất thường, những lúc muốn nói chuyện với em thì làm thế nào
Uyennhi_le: 0904 205 xxx
Quochoang: Sao em biết anh sẽ hỏi số điện thoại, thông minh thế
Uyennhi_le: Bình thường thôi ạ
Quochoang: Anh sẽ thường xuyên nhắn tin cho em nhé
Uyennhi_le: Vâng, anh thích thì cứ nhắn thôi, chứ em không nhắn lại đâu.
Quochoang: Không lẽ em lại quá đáng thế
Uyennhi_le: Điện thoại em hết tiền từ đầu tháng mà anh
Hôm sau, Hoàng nhắn cho Nhi số seri để nạp tiền vào tài khoản. Từ lúc ấy, không chỉ chat mà nhắn tin trả lời Hoàng qua điện thoại, Nhi cũng chọn một thái độ xa cách và khó chịu nhất có thể.
Thời gian ấy là lúc Nhi mải suy nghĩ rất nhiều về việc có thể bước sang một khởi đầu khác với Quang được hay không.
Với Nhi, Quang lúc nào cũng như ảo ảnh, không biết người ở bên Nhi là Quang hay chỉ là cảm giác của Nhi về Quang. Mà biết đâu, chính Quang có khi cũng đang có suy nghĩ như thế về Nhi.
Rồi Nhi chợt nhận ra, không thể phủ nhận một điều, suốt một thời gian dài, cả Nhi và Quang đều ở bên cạnh nhau bằng những thứ không có thật. Mọi thứ cứ lơ lửng, chơi vơi và xoay vòng vòng như một làn khói đục.
Mặc dù ban đầu, những cảm giác ấy vô cùng dễ chịu… Nhưng Nhi băn khoăn mãi… một sự tĩnh tâm và tao nhã như thế có thể làm nền cho tình yêu được không?
Đó là thi ca, chứ không phải đời thực.
Thực ra người ta đi bên nhau không nhất thiết phải nói nhiều, nhưng Nhi nhận ra, Quang cứ im lặng mãi như thế thì chẳng ổn chút nào. Đôi lúc, sự yên ắng trên cả đoạn đường dài làm Nhi chống chếnh, khoảng cách giữa hai người không chỉ khoảng không giữa hai chỗ ngồi mà còn là một cái hố vô hình, mơ hồ, nhỏ thôi, mà thật khó lấp đầy nổi.
Nhi đồng ý mang thi ca trang điểm vào đời thực chứ không thể sống trên đời này bằng cái “thực” hư ảo của thi ca.
Và rồi Nhi đã bước chậm dần lại…
2 tháng liền, Hoàng vẫn rất nhiệt tình hỏi han. Đã có lúc Hoàng nhắn tin mà Nhi chẳng thèm trả lời lại, Nhi thậm chí cũng chẳng buồn áy náy vì hành động đãng trí có chủ đích đó của mình. Vậy mà nội dung tin nhắn của Hoàng vẫn thật ngọt ngào, quan tâm hỏi han vẫn hết sức chân thành.
Nhi bắt đầu suy nghĩ lại về thái độ của mình.
Sự vui vẻ và thoải mái bỗng dưng của Nhi làm câu chuyện dễ chịu hơn hẳn. Tuy nhiên, cứ mỗi lần Hoàng nhắc đến việc: “Bao giờ gặp em nhỉ” là Nhi lại im lặng thật lâu rồi đột ngột thay đổi thái độ, trở lại trạng thái đáng ghét ban đầu. Chính vì thế, về sau Hoàng hạn chế tối đa nhắc lại chuyện gặp gỡ với Nhi bằng sự kiên trì kiềm chế nhất có thể.
Hoàng gọi điện để hỏi về việc tuyển sinh hệ ngắn hạn của trường Nhi cho cô em họ, vào một ngày Nhi vui. Xui xẻo cho Hoàng từ lúc ấy lại bị ấn tượng về một Nhi khác, một Nhi cười nhiều, có giọng nói dễ thương quen quen và buôn chuyện thật thoải mái, dễ gần. Nhưng xui xẻo cho Nhi hơn, Nhi không ngờ Hoàng lại có giọng nói thu hút đến như vậy.
Sau lần đó, hầu như ngày nào Hoàng cũng gọi cho Nhi, hai lần, vào 12h trưa và 12h đêm.
Cách kể chuyện của Hoàng còn hay hơn, hài hước và cực kỳ thú vị! Những câu chuyện của Hoàng xoay quanh gia đình, hội bạn thân, công việc, xoay quanh mọi thứ thân thuộc với cuộc sống của Hoàng. Vì thế mà càng ngày càng thấy Hoàng thật gần gũi, ngọt ngào và vô cùng khéo léo. Đôi lúc chia sẻ với Hoàng làm Nhi thấy giữa họ không hề có khoảng cách, thậm chí Nhi còn quên mất việc mình chưa từng gặp con người này.
“Anh thích nói về những thứ mình thích, mà đặc biệt là nói những điều ấy với người mình thích thì còn hứng thú hơn”
Cứ mỗi lần Hoàng chêm vào cuộc nói chuyện những câu nói ngọt ngào tán tỉnh thì Nhi lại im lặng và nhếch mép cười. Nhưng mà có cảnh giác cao độ đến mấy thì Nhi vẫn không phủ nhận được một điều, Nhi rất thích nghe Hoàng nói chuyện, rất thích nghe giọng nói của Hoàng.
Mỗi lần ôm điện thoại là hàng tiếng đồng hồ, vậy mà Hoàng vẫn khiến Nhi có cảm giác chẳng bao giờ hết chuyện. Hoàng cho Nhi số di động, số nhà, số cơ quan nhưng chỉ được biết mỗi số cầm tay của Nhi. Bởi vì Nhi chẳng tin vào cái gì cả. Bởi vì thích đơn giản là sở thích. Bởi vì Nhi quá tỉnh táo để phân biệt được tưởng tượng và thật đôi lúc lệch lạc với nhau như thế nào.
Nhi không vội mà cũng chẳng có ý định biến bất cứ câu chuyện cổ tích nào thành thật, thế nên hàng ngày Nhi cứ đủng đỉnh tưởng tượng.
Không hay lắm là tưởng tượng này lại quá thú vị, Nhi vì nó mà quên nhiều thứ, thứ bị quên lãng đáng trách nhất là thực tại, lâu lắm đã không còn có trong suy nghĩ của Nhi nữa rồi....