n rất yêu cô nên cô mới chơi trò này với hai chúng tôi chứ gì?
- Em không có...- Cô gắt lên, nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì ấm ức.
- Tôi luôn hoài nghi rằng tại sao cô lại chọn tôi chứ không phải nó? Tôi lưu manh, đa nghi, độc ác, lại chẳng nghề nghiệp tử tế gì? Còn nó, hoàn hảo không một thiếu sót. Cô định biến tôi thành thằng ngốc sao ?
- Người có quyền nói câu đó là em mới phải chứ...- Cô khóc tấm tức- Em mới chính là một con ngốc mà. Từ đầu đến cuối em chỉ như một con búp bê trong tay anh. Silver Wings của anh, em không biết. 007 cũng là của anh. Rồi cả cái quán cafe Jimmy cũng thuộc về anh. Tất cả những điều đó em đâu có được biết. Em luôn không hiểu tại sao một đứa tầm thường như em lại được quan tâm đặc biệt như thế ? Giờ thì em phải nói cảm ơn anh đã cho em có được sự ưu ái đó sao? Anh không nghĩ là anh đang lấy lòng tự trọng của em ra cho người khác cười nhạo sao?
- Lại lúc nào cũng là lòng tự trọng.- Long gằn giọng.
- Anh nói rằng em chỉ đang đùa bỡn với anh. Anh nói rằng em yêu bạn anh, điều đó làm em đau và thất vọng biết bao nhiêu. Người chất vấn phải là em chứ. Anh còn rất yêu chị ấy mà, đúng không? Đừng nhìn em như thế. Em hiểu ánh mắt của anh mà. Người đang bị dao động là anh chứ không phải là em.
- Đã nói tất cả chỉ là quá khứ rồi mà.
- Giờ chị ấy đã trở về. Chị ấy không còn là quá khứ nữa. Chị ấy là hiện tại, hiện tại như chính em vậy. Lâu nay anh cứ cố vùi lấp tình cảm đó, nhưng em biết, anh vẫn chưa thể quên được chị ấy.
- Thảo Nhi, không nói nữa, nghe anh nói đây...- Long kéo cô quay sang nhìn anh. Gương mặt cô đẫm nước mắt khiến anh vừa bối rối, lại vừa buồn.-Anh với cô ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi.
- Kết thúc được sao?- Cô gạt tay anh ra.- Kết thúc mà bao nhiêu năm nay anh vẫn giữ hình chị ấy trong ví? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em mỗi lần thấy anh mở ví ra không? Tạm thời mình đừng gặp nhau nữa…
Cô mở cửa, nhưng chân chưa chạm đất đã nghe Long nói:
- Nếu em bước ra khỏi xe bây giờ, thì chúng ta hãy chấm dứt hẳn. Nếu em cho rằng anh đang làm khổ em, thì anh sẽ từ bỏ, vì điều anh muốn là đem lại nụ cười cho người anh yêu, chứ không phải muốn nhìn thấy em khóc.
Hoang mang, cô không đành lòng bước xuống. Nhưng rồi cô mím môi, quyết tâm bước xuống, chạy thẳng vào bóng tối.
Chương 7
Bóng tối. Và nỗi nhớ. Đó là tất cả những gì Thảo Nhi cảm nhận được lúc này. Cô nhớ Long và cô bắt đầu hối hận vì chính cô là người đã đẩy cả hai vào tình cảnh tồi tệ này. Bao đêm rồi cô chỉ biết úp mặt xuống gối, nén tiếng khóc của mình vì không muốn lũ bạn lo lắng.
Hai tuần rồi cô và anh không gặp hay liên lạc gì với nhau. Cô không đến quán làm nữa mà ở nhà ôn thi cuối kỳ, rồi chuẩn bị đi thực tập. Đã có lúc cô muốn gọi điện cho anh, thậm chí muốn chạy đi tìm anh, nhưng cuối cùng lòng tự ái quá cao đã ngăn cô lại. Phải, nếu anh thực sự yêu cô như anh nói, thì tại sao anh không đến tìm cô? Tại sao anh không giải thích với cô một lời. Sự im lặng của anh phải chăng là câu trả lời cho những nghi vấn của cô?
Lâu lắm rồi Thảo Nhi không đi xe bus, hình như chính cô cũng đang dần mất đi cảm giác đi xe. Phải chăng lâu nay cô đã quá dựa dẫm vào anh?
Chiếc xe bus dừng lại. Cửa mở, mọi người ùn ùn kéo nhau lên xe, xô đẩy nhau để lên trước. Sao cô lại thấy sợ cảm giác chen chúc, chật chội này thế? Ngày trước chẳng phải cô thường nhanh nhẹn chen lên rất nhanh sao? Tại sao bây giờ chỉ một chút xô đẩy mà cô đã sợ hãi lùi lại và tránh né thế? Cửa xe đóng sập lại ngay trước mặt cô. Cô đã không dám lên khi nhìn thấy cảnh chen chúc trên xe.
“Anh mà chiều em quá hóa ra là làm khổ em đấy.”
“Cái gì mà làm khổ?”
“Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.”
“Nói bậy.”
Thảo Nhi lùi lại. Cô nhớ anh! Tim lại đau thắt nữa. Cô đã không còn là cô của trước đây nữa rồi. Anh hiện diện ở mọi nơi trong cô, len lỏi vào tận cùng ngóc ngách tâm hồn cô. Thế nên bây giờ khi ngã, cô mới thấy đau như vậy. Và cô ngồi sụp xuống, thổn thức khóc. Những người xung quanh nhìn cô hiếu kì, vừa tò mò, vừa ái ngại, nhưng chẳng có ai hỏi han cô lấy một lời.
Cách đó không xa, khi cô đang đau đớn với những nỗi nhớ nhung đến xé lòng, một chiếc ô tô dừng lại. Người trong ô tô nhìn cô. Anh cũng đau lắm. Đau với nỗi đau nhìn thấy người mình yêu khóc mà không làm gì được. Anh đau khi biết mình chẳng còn xứng đáng để đối diện với cô nữa. Anh đau khi nhìn thấy cô khóc, khi biết người cô cần để lau khô những giọt nước mắt ấy chính là anh, nhưng lại không tài nào làm được. Tại sao cô lại yêu anh để giờ cả hai phải khổ như vậy? Anh muốn chạy ào đến, nâng cô dậy, hôn lên đôi mắt đầy nước kia, nhưng sao cơ thể anh cứ cứng đờ ra.
- Mày rảnh không?
- Có chuyện gì?- Khánh hỏi lại.
Từ sau cái buổi tối ấy, Long trở về sống với bố mẹ ở biệt thự Lotus.
- Tao nhờ mày một việc. Đến trường đưa Nhi về giúp tao.
- Mày hãy tự đi giải quyết chuyện của mày đi. Tao không muốn vì tao mà mày lại làm khổ cô ấy.
- Tao không thể. Cô ấy đang ngồi khóc, nhưng tao lại không dám đến bên cô ấy.
- Nhi đang ở đâu?
- Bến xe bus trước cổng trường.
- Được rồi. Tao đến.
- Xong đến D.R uống với tao vài ly nhé!
Long dặn lại câu cuối và cúp máy, nhưng mắt vẫn không rời Thảo Nhi, đang ngồi co ro trong cái lạnh của gió rét một góc chỗ chờ xe bus. Anh muốn ủ ấm đôi tay kia biết bao.
Khánh đến. Nhìn Khánh đỡ Nhi dậy, đưa cô vào xe, anh bất giác thở dài. Đáng lẽ ra, người sánh bước bên cô nên là Khánh mới đúng. Khánh luôn là ngọn lửa ấm áp khi mùa đông, là ngọn gió mát lành lúc trưa hè, có thể làm cô mỉm cười và giúp cô lau khô nước mắt. Còn anh, tất cả những gì anh có thể làm được chỉ là đau khổ và thất vọng cho cô.
Long nổ máy, chạy thẳng đến D.R, quán rượu mà ngày xưa anh với Long hay đến đó. Từ ngày lấy được quán từ tay lão Lợi và chuyển nó thành Jimmy café- tên tiếng Anh của anh thì anh chẳng còn đến đó nữa.
- Tại sao em không đến tìm nó?- Khánh hỏi Thảo Nhi thế khi hai người ngồi trong một quán café ấm áp.
- Em rất muốn… Nhưng đến thì được gì đâu ạ khi người anh ấy cần không phải là em.- Nhi cười buồn.
- Lòng tự ái của nó cao thế nào em cũng biết rồi còn gì. Chắc em không biết là nó yêu em nhiều như thế nào đâu nhỉ? Sự trở về của Vân có thể làm nó bối rối, nhưng đó không phải là tình yêu.
- Hai tuần rồi. Nếu thực sự anh ấy yêu em, thì tại sao anh ấy không đến tìm em?
- Vì nó cảm thấy có lỗi với em. Nhưng sĩ diện của nó lại quá cao! Thực sự là nó không biết làm thế nào để nói lời xin lỗi với em. Anh nghĩ em nên chủ động đến với nó.
- Em…
- Đừng bướng bỉnh nữa. Mặc dù em không có lỗi, nhưng nếu em cứ làm căng thì mọi thứ sẽ đứt đấy. Lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.
Thảo Nhi im lặng. Khánh đứng dậy, quả quyết:
- Anh đưa em đi gặp nó. Nó hẹn anh ở quán ngày xưa bọn anh hay đến. Em hãy gặp nó và nói ra suy nghĩ của em đi.
Phải rồi, cô cũng muốn gặp anh và nói cho anh biết cô nhớ anh, cô yêu anh đến chừng nào. Cô không muốn để những giận hờn trẻ con này làm mình phải hối hận.
----------------
D.R bar, quán rượu quen thuộc của Long trước kia. Sau khi lấy được nhà hàng của lão Lợi và biến nó thành Jimmy café như bây giờ, anh không còn đến đây nữa. Long đã uống đến cốc rượu thứ 5 mà vẫn thấy muốn uống nữa. Nỗi đau trong lòng anh vẫn không hề vơi đi chút nào.
- Ôi ai đây? Sao lại uống rượu một mình thế anh?- Vân đặt một tay lên vai anh tươi cười hỏi.
- Hừ…- Anh gạt tay cô ra- Tôi đã nói đừng theo ám tôi nữa mà. Nhìn tôi thế này chắc cô hả hê lắm hả?
- Anh vô lý thật.- Vân kêu lên- Đây là nơi ngày xưa anh hay đưa em đến mà. Em đến đây để ôn lại kỉ niệm cũ đấy chứ.
- Đừng theo tôi nữa. Tôi đã hết yêu cô rồi.- Long cười khẩy.
- Nói dối.- Vân cười.- Anh có dám cá với em không?
- Cái gì?
- Chúng ta làm một phép thử. Anh còn yêu em hay không là biết liền. Dám không?
- Có gì mà không dám. Tôi phải tự lừa dối mình làm gì.
- Vậy nếu anh thua thì sao?
- Chả sao cả. Thua là thua.
- Vậy là đồng ý thử nhé!- Vân cười.
Rồi rất nhanh, cô ghé môi lại gần anh và hôn lên đôi môi đầy men cay của anh. Long mở to mắt, nhưng anh chẳng có phản ứng gì với nụ hôn đó. Môi anh cứ cứng đơ trước nụ hôn táo bạo và đầy cuồng nhiệt ấy.
----------------
- Này, em tự vào nhé!- Khánh đậu xe trước quán D.R- Hai người hãy nói chuyện đi. Anh phải về phòng khám nữa chứ!
- Em sẽ nói chuyện với anh ấy.- Cô gật đầu- Anh cứ về đi.
Và cô tự tin quay đầu bước vào quán. Quán vắng tanh, không có người. Nhưng rồi cô nhận ra sự hiện diện của hai người nữa, họ ngồi ở một góc khá xa. Nhưng cô đã nhìn thấy họ. Chân cô như chôn chặt xuống đất, mắt dán vào cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy. Họ đang hôn nhau. Cô không còn dám tin vào mắt mình nữa. Dù Long có nói hàng ngàn lời cay đắng thì có lẽ cũng không làm cô đau bằng lúc này. Cô quay ngoắt người, chạy một mạch ra ngoài. Rồi cô đâm sầm vào một ai đó.
- Ơ, đi kiểu gì thế!
- Xin lỗi anh.- Cô đáp và chạy tiếp.
Nhưng người đó đã chộp lấy tay cô và kéo lại, ngạc nhiên:
- Thảo Nhi. Em làm gì ở đây thế? Này, sao em lại khóc?
-------------------
Cái khoảnh khắc Nhi vừa quay người bước đi ấy, Long đẩy Vân ra, uống cạn cốc rượu dở và cười khẩy:
- Nhạt…
- Anh có vẻ yêu con bé đó thật nhỉ?
- Cô biến đi, để tôi yên.
Rồi anh rút điện thoại ra, bấm số.
- Mày làm gì mà lề mề thế? Đến muộn là mang xác tao về đấy.
- Sao?- Khánh phanh kít xe lại kinh ngạc- Mày đang ở đâu?
- D.R chứ ở đâu.
- Thảo Nhi đâu?
- Mày chưa uống mà đã say hơn cả tao rồi à? Tao bảo mày đưa cô ấy về cơ mà. Hay lại vất bạn gái tao ở chỗ nào rồi?
- Thảo Nhi đến D.R gặp mày mà. Tao vừa cho cô ấy xuống đó, mới cách đây hai phút thôi chứ mấy.
Long giật mình, đánh rơi cả điện thoại. Anh lao ngay ra ngoài, nhìn trước nhìn sau, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng Nhi đâu. Anh ôm đầu than thầm. Có lẽ nào cô đã chứng kiến cảnh vừa rồi và bỏ đi?
----------------
- Đây là quán bạn anh mở đó. Em thấy sao?- Duy tươi cười, cố làm cô vui lên.- Anh đang định mời em đến đây, may sao lại đụng ngay ngoài đường.
- Ừm, cũng được.
- Này, em cãi nhau với bạn trai hay sao mà ủ dột mãi thế? Đi với anh thì phải vui mới được.
- Em vui mà.
- Em nói em biết pha cocktail đúng không?
- Em vẫn đang học thôi.
- Anh cũng mới học, pha được Queen Desert rồi.
- A… loại đó hả, cũng phức tạp lắm đó.- Cô cười.
- Để anh pha thử em xem đạt không nhé!- Duy đề nghị.
- Được thôi, em cũng thích mùi vị của Queen mà.- Cô gật đầu.
Duy đi vào quầy rượu bắt đầu pha chế, rồi lắc lắc, một hồi sau, anh đặt ly rượu vàng óng xuống trước mặt cô.
- Này, cho em đấy, hết buồn nhé!
- Cảm ơn anh.- Cô gật đầu và nhấp một ly.
Mùi hơi chua và cay xộc lên mũi cô, nhưng rồi sau đó, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô cười:
- Anh pha có nghề đấy chứ?
- Anh học pha mỗi loại này, cốt để cho em uống đấy.
- Ôi cảm động quá!- Nhi cười.- Bây giờ em chỉ ước mình có thể được say mà thôi. Say để quên hết mọi chuyện đau khổ đi.
- Muốn say thì uống cái này đi.- Duy rót vào cốc một loại rượu màu đen, xu...