y giờ muốn về nhà sớm thì phải chịu khó nhường nhịn một chút ! Tôi cũng không cho rằng Minh có ý xấu gì với mình nên cắn răng đưa hai tay cầm nhẹ hai bên vạt áo trắng của cậu ta. Nhưng đến lúc này tôi mới biết việc mình cầm quá nhẹ là ...một sai lầm !
Chắc hẳn những ai có mặt trên đường lúc này đều đang nhìn về phía chúng tôi (đúng hơn là tôi) bằng một thái độ kinh hoàng xen lẫn khó hiểu. Tôi thì chẳng buồn để tâm đến xung quanh mình đang như thế nào, việc mà tôi đang làm lúc này là bám chặt cái lưng mình bằng tất cả sức lực và hét thật to. Đó chính là cách tự vệ duy nhất và cũng là phản ứng hợp lý nhất của tôi trong trường hợp này, khi mà Minh đang đạp như điên với tốc độ khủng khiếp, cậu ta dường như chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà đạp mặc cho trên đường hay trước mặt mình đang có phương tiện gì lưu thông. Nếu như lúc đầu tôi chỉ cầm nhẹ ai vạt áo hai bên của cậu ta thì khi Minh nhấn bàn đạp, tôi suýt nữa té lui ra sau nếu như không kịp thời...ôm chầm lấy lưng cậu ta, hai chân co lên y như...con nhái.
- Này ! Này ! Dừng lại ! Dừng lại ! Muốn chết thì chết một mình đi ! Đừng có lôi tôi vào !!!!!!!!!!!!! - tôi vừa ôm chầm Minh vừa nói lớn, mặt tôi lúc này đã túa mồ hôi như tắm.
Nhưng Minh không thèm để ý đến lời nói của tôi, vẫn chăm chú với « chuyên môn » đạp xe của mình khiến tim tôi cứ nhảy ra ngoài rồi nhảy vào trong liên hồi. Người đi đường ai cũng khiếp hãi chạy xe dạt qua một bên để tránh cậu ta. Mọi thứ diễn ra thật hỗn độn. Tôi vừa ôm chặt vừa lầm rầm cầu nguyện cho Minh đừng có chỉa hướng đâm rầm vào một cái cột điện nào đó bên đường. Nếu không thì....Đúng là dã man quá đi !!!!!!!!!!
Hành trình đua xe của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc trong lành lặn. Có lẽ ông trời còn thương cho tôi...
- Vào nhà đi ! - Minh đẩy tôi khi tôi vừa xuống xe.
Sự chịu đựng của tôi đã lên đến giới hạn cuối cùng....
- Này ! Tôi không thể chịu được nữa rồi nhé ! Cậu đang làm cái gì hả ???? Cậu đi xe cái kiểu gì thế ???? Câ... - tôi vừa thở vừa...**** Minh nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã nhấn bàn đạp đạp thẳng.
Tôi hướng đôi mắt đã cay xè đi vì mồ hôi nhìn theo. Đầu tôi lúc đó vẫn đang ong ong, quay mòng mòng. Trời nóng càng làm cho tôi gần như muốn bốc hoả. Bóng áo trắng của Minh nhanh như chớp khuất dần sau mấy gốc bằng lăng hai bên đường. Tôi vẫn đứng nhìn theo...
Sau khi thở xong, tim đập đều nhịp lại tôi mới quay lưng đi vào trong nhà. Nhưng...
Tôi quay ngoắt lại, mọi thứ trong đầu tôi bây giờ dồn về trong một câu hỏi duy nhất : Xe mình đâu rồi ??????????
Bỗng chốc tôi như một con khùng số 1 khi vừa nhảy cỡn lên, vừa hét, vừa với tay về phía con đường trước mặt :
- Minh ! Minh ! Trả xe cho tôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con ngựa sắt đó là của tôi mà ! Tại sao cậu ta có thể ngang nhiên đạp đi chứ ????? Biết ăn nói làm sao với cả nhà đây ????? Sao mà tôi muốn đào hố chôn mình ngay lúc này quá....Tôi có làm gì nên tội đâu mà !!!!!
- Ủa ? Xe mày đâu mà mày đi tay không về thế ???? - ông anh quý hoá xuất hiện trước cửa ra vào bằng một cái nheo mắt khó hiểu cùng một câu hỏi như gáo nước đá dội vào mặt tôi.
- Hix ! Bạn...bạn mượn về rồi ! - tôi ủ dột trả lời, đẩy anh Thiện sang một bên rồi đi vào. .
- Ơ hay con nhỏ này ! Xe của mày mà làm giống cuốn vở hay cuốn sách rồi cho bạn mượn về nhà như thế hả ???? - ông anh trai vẫn không tha cho tôi, lẽo đẽo bám theo gặng hỏi.
Đúng lúc đó thì mẹ từ phía trong bếp bưng dĩa thức ăn ra bàn, nghe anh nói thế thì nghiêm mặt hỏi tôi :
- Nói cái gì thế ???? Xe cho mượn là sao ???????
- Mượn xe hả ???? Em đang nói cái gì thế ???? - ba tôi cũng từ trên lầu bước xuống.
Vậy là tiêu đời tôi.......
Suốt cả bữa cơm trưa, tôi dường như chẳng nuốt được miếng nào khi hết ba, đến mẹ, đến ông anh trai luôn miệng hỏi tôi về vấn đề con ngựa sắt. Nhưng tôi biết sao mà trả lời bây giờ ??? Chính tôi còn không hiểu được vì sao Minh dám làm thế nữa thì biết lấy lý do nào để thanh minh đây. Có vẻ lời giải thích « Bạn con chở về rồi mượn xe để chiều nay có việc ! » xem ra chẳng được ai chấp nhận.
- Nói thiệt với anh mày đi ! Mày làm mất xe rồi phải không ? - anh Thiện với gương mặt không thể...đểu hơn cất lời hỏi tôi.
- Hai này ! Em đã nói là bạn mượn rồi mà ! Nếu mất thì nói mất chứ, giấu giếm làm gì chứ????????
Tôi tức quá hét toáng lên khiến cả nhà giật mình. Sao mà tôi lại phải khổ sở như thế này vì Minh chứ ???? Cậu ta đúng là nỗi ám ảnh của tôi mà.......
Tình hình là chiều nay tôi phải đi học xuất chiều. Lớp tôi là lớp học cả ngày nên cũng đỡ đi phần nào việc đi học thêm ngoài. Nhưng bây giờ thì lấy xe đâu mà đi ????? Ba mẹ vẫn chưa hết bực mình vì chuyện hồi nãy, ông anh trai thì vẫn đinh ninh rằng tôi đã làm mất xe, đang kiếm cớ để thoát tội. Chẳng lẽ Trần Thanh Thanh này phải cuốc bộ đi học ?????Tôi đau lòng khi tưởng tượng đến cái viễn cảnh u ám đó. 2km...má ơi....2km....
Chợt tôi nhớ ra một chuyện, nhanh như chớp tôi với tay lấy chiếc điện thoại « cục gạch » của mình và nhấn nút gọi cho cô bạn thân nhất của mình...
- A lo ! Liên ! Mày tới chở tao đi học với ! Xe tao bị lão Minh lấy về nhà rồi !!!
- Ặc ! Mày đang kể chuyện cười cho tao nghe đó à ???? Lão Minh mắc mớ gì lại lấy xe của mày chứ ???? Mà chiều nay chị hai chở tao đi học, xe tao từ hồi bữa đến giờ đã được sửa đâu !
Nhỏ Liên cười sặc sụa khi nghe tôi nhắc đến câu « Xe tao bị lão Minh lấy về nhà rôi ! »
Tôi điên tiết lên cúp máy cái rụp. Thật là...Đã nghèo mà lại gặp eo...
12h45 rồi...
1h30 là vào học lại rồi....
Trời ơi là trời.......
Đang loay hoay tìm cách...đi học, chợt tôi nghe tiếng ai đó rất giống Minh ở dưới nhà. Hay là mình tức cậu ta quá nên hoang tưởng nhỉ ???? Tôi lắng tai nghe. Đúng là giọng cậu ta mà ! Cũng còn biết điều tới đây trả xe cho tôi cơ đấy ! Được lắm ! Lần này tôi sẽ cho cậu biết tay !!!!!!
Tôi phóng ào xuống, tay đang run lên và chỉ muốn bụp cho cậu ta vài cái vì tội ngang nhiên lấy xe người khác đạp về nhà. Nhưng mọi thứ dường như đen ngòm trước mặt tôi khi ba phán một câu « xanh rờn » :
- Con nhỏ này ! Chuyện chỉ có thế mà cũng giấu ba mẹ ! Thôi hai đứa đi học đi kẻo muộn giờ !
Chưa kịp để tôi hiểu chuyện gì xảy ra thì Minh đã xấn lại cầm lấy tay tôi lôi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại mỉm cười chào ba mẹ và anh Thiện bằng một thái độ hết sức...ngọt ngào và cung kính !
- Chàu chào hai bác ! Em chào anh ạ ! Thật có lỗi khi khiến cả nhà phải lo lắng !
- Không sao đâu ! - anh tôi vẫy tay cười xoà.
Như thế này là sao chứ ????? Sao tôi chẳng hiểu gì cả thế này ?????
26/ Trên đường đi, tôi cứ luôn miệng hỏi Minh về những thắc mắc của mình nhưng cậu ta chẳng thèm trả lời lấy một câu, cứ đạp vèo vèo nhưng may mắn là lần này Minh đạp xe chậm hơn 0. Tôi ngồi sau mà lòng dạ cứ bứt rức, không hiểu cậu ta đã nói cái gì với gia đình tôi mà thấy ai cũng có vẻ...đồng tình và ủng hộ !
- Này ! Cậu vừa phải thôi nhé ! Bây giờ có trả lời không hả ? Không trả lời là tôi nhảy xuống xe luôn đó ! - tôi bực dọc doạ nạt.
- Nếu như vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải gồng mình đạp xe khi chở sau lưng một cục thịt thừa !
Cái gì cơ ???? « cục thịt thừa » ư ???? Cậu ta dám ví tôi với cái thứ đó ư ???? Làm sao mà nhịn nỗi được cơ chứ ???? Cứ mỗi lần nói chuyện với Minh là y như rằng tôi bị...lên huyết áp vì tức giận. Cậu ta luôn làm những thứ kì dị và luôn nói những điều kì cục. Và tất nhiên tôi luôn là nạn nhân của những trò kì dị và kì cục ấy ! Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi nhéo mạnh vào hai bên hông của cậu ta khiến Minh giật mình lạc tay lái. Chiếc xe đạp loạng choạng mất phương hướng rồi đâm sầm vào lề vỉa hè. Tôi bị hất văng xuống đất, đau ê ẩm.
Con ngựa sắt tội nghiệp của tôi đã bị méo vành...
Thế là chấm hết....
Tôi vừa lòm khòm đứng dậy vừa đưa đôi mắt ngơ ngác của mình nhìn chiếc xe thân yêu mà không để ý rằng Minh đã bị ngã khá đau và đang...nằm dưới con ngựa sắt. Tôi tá hoả chạy lại kéo chiếc xe lên để Minh bò dậy. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì hình như bị ngã khá đau. Minh lấy tay cầm khuỷu tay bên kia của mình rồi ngẩng lên nhìn tôi. Nói sao bây giờ nhỉ ??? Tôi cũng không miêu tả được ánh mắt của cậu ta lúc này như thế nào. Chỉ biết rằng...nó rất khủng khiếp....
- Hài lòng chưa hả đồ khùng !!!!!!!!!!!!! - Minh hét vào mặt tôi bằng tất cả sự tức giận đang dâng lên ngùn ngụt.
- Tôi...tôi có biết đâu ! Hix ! Ai bảo cậu....
Chưa kịp để tôi nói hết câu thì Minh đã nhảy vào họng tôi ngồi:
- Ai bảo cậu cái gì chứ ? Miệng cậu không cho nó nghỉ được hả ? Sao lúc nào cũng nói được thế ? Nếu cậu yên phận mà ngồi sau để tôi chở thì đâu đến nỗi này. Nhìn cậu không bằng một con khùng cậu hiểu không hả ??????????? Khùng thì cũng có giờ khùng của nó, còn cậu, cậu khùng kinh niên !!!!!!!!
Tôi choáng váng trước những lời vừa nói của Minh. Dù biết tính cậu ta vốn cục cằn nhưng tôi chưa bao giờ tin Minh có thể phát ngôn những câu nói mang tính xúc phạm nặng nề như thế ! Tự nhiên...tôi thấy đau !
Sau khi nghe Minh nói vậy thì tôi chỉ ngơ người đứng nhìn rồi cũng không nói lại. Tôi chẳng muốn nói gì nữa hết. Cũng may phía trước có chỗ sửa xe đạp, tôi mặc kệ Minh đứng một mình, dắt con ngựa sắt còm nhom tới đó rồi giao cho ông sửa xe. Bây giờ thì chỉ có nước đi bộ tới trường, cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi. Có lẽ sẽ không muộn học...
Tôi đi như người mất hồn, hình như tôi cũng bị thương ở đâu đó trên người vì thấy nhức nhức đau đau. Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm. Đầu tôi lúc này nghĩ tới câu nói vừa nãy của Minh. Tôi không bằng một con khùng ? Tôi khùng kinh niên ?
Mình sao thế nhỉ ? Thường ngày bạn bè ở trường và ngay cả Tuấn cũng hay gọi tôi là nhỏ khùng, cũng hay nói tôi khùng nhưng sao tôi không thấy buồn chút nào hết, vậy mà hồi nãy, khi nghe Minh nói như thế thì trong lòng tôi thoáng qua cái cảm giác hụt hẫng và thất vọng kinh khủng. Lời cậu ta nói so với lời của tụi bạn thường ngày nói có khác gì nhau đâu nhỉ ??? Có lẽ không khác về nội dung nhưng lại khác về thái độ. Lũ bạn nói tôi là « khùng » bằng thái độ trêu chọc đơn thuần, nhưng ở đây, thái độ của Minh là một sự căm ghét và bực bội ghê gớm, tôi còn cảm nhận đâu đó sự khinh thường trong ấy. Hay là tôi nghĩ quá lên ??? Mong là thế ! Tôi vốn là người không thích suy nghĩ nhiều, bận tâm nhiều nhưng khi tôi đã buồn lòng vì một chuyện gì đó thì chứng tỏ : điều đó đã làm tôi đau...Mà lỗi ở đây đâu chỉ có mình tôi ???
Mãi suy nghĩ vẩn vơ tôi không để ý rằng Minh đã đi song song với mình từ lúc nào. Trông cậu ta có vẻ đau, tay phải của Minh hình như đã có vấn đề gì đó, có lẽ là xây xước. Tôi cũng muốn hỏi thăm xem cậu ta có bị gì không nhưng sao khó mở miệng quá. Tôi không giận Minh vì những lời cậu ta vừa nói, chỉ buồn thôi. Ai bảo tôi nhéo hông cậu ta làm gì. Nói đi nói lại, lỗi to nhất cũng thuộc về tôi rồi. Muốn cãi cũng không cãi được.
- Cậu...không sao chứ ???
Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng tôi cũng thốt ra được câu đó. Nhưng Minh không trả lời, đã thế còn bước nhanh hơn bỏ tôi lại một mình. Cũng phải thôi, cậu ta chưa đánh tôi đã là may lắm rồi...Tôi thở dài bước tiếp...
Cả hai chúng tôi bước vào lớp với khuôn mặt đầy u ám. Nhỏ Liên thấy tôi như vậy liền chạy tới hỏi han :
- Này ! Mày bị gì thế ? Sao tay của mày dính đầy đất cát thế này ?
Tôi vội nhìn xuống, đúng là hai bên tay tôi toàn là đất và cát. Chắ...