nh chẳng khác nào cạnh tranh trong thương trường. Trong khi bọn họ vung tiền như nước thì ở một góc nhỏ nào đó những người nghèo khổ cần được giúp đỡ lại đầy rẫy ra đó mà chẳng thấy ai quan tâm đến.
Mặc dù bọn họ là đang giúp cho anh làm giàu nhưng Thiên Phong cũng không cách nào không cười châm biếm được. Bởi thực chất Việt Nam chẳng là gì so với các nước phát triển, mà nhiều người trong giới thượng lưu ở Mỹ mà Thiên Phong biết, họ lại cực kì bình dị, cởi mở và phóng khoáng.
Kétttt...
Chiếc xe đột ngột thắng gấp khiến Thiên Phong bị nhào người về phía trước, tài liệu trên tay anh bị rơi xuống đất hết. Thiên Phong sau khi lấy lại tinh thần, anh khẽ cau mày nhìn người tài xế đang bày ra bộ mặt hối lỗi quay lại nhìn anh nói:
- Xin lỗi tổng giám đốc! Có một con chó bất chợt băng ngang qua cho nên...
- Lái xe cẩn thận một chút! - Thiên Phong lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, sau đó anh cúi người nhặt tài liệu lên mặc kệ vẻ khổ sở cam chịu muốn gào thét lên rằng: ”Đó không phải lỗi tại tôi!” của người tài xế.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Thiên Phong nhặt lại hết tài liệu nhưng không còn hứng thú xem nữa, anh xếp nó lại rồi đặt gọn gàng vào trong chiếc cặp da màu đen nằm bên cạnh. Thiên Phong ngả người dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền, đưa tay day day hai thái dương muốn xua đi mệt mỏi.
Mấy ngày hôm nay anh cứ mãi vùi đầu vào công việc, có khá nhiều việc cần xem xét kỹ trước khi hoàn thành. Nếu không phải vì ba anh ngã bệnh, Thiên Phong cũng không quay về đây sớm như vậy. Cho nên hầu như dự án này anh vẫn chưa nắm kỹ lắm.
Được một chốc, anh chợt đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Vừa nãy vẫn còn nhà cửa san sát nhau, khói bụi mù mịt, nắng gay gắt; giờ thì lại thấy con đường thoáng đãng hơn, nhà cửa cũng không chằng chịt như lúc nãy mà rộng rãi hơn. Đặc biệt là cây cối tỏa bóng mát rượi, phong cảnh dường như rất êm đềm. Xe cộ cũng thưa thớt không ồn ã.
Việt Phương cùng Thảo đi chợ để chuẩn bị đám giỗ nhà cô. Trên đường về, Thảo hết lời ca ngợi Việt Tình.
- Chị Việt Tình đã gọi cho tui, chị ấy bảo đã sắp xếp cho tui một công việc ở công ty chị ấy. Chỉ là công việc văn phòng, không phải đi đó đi đây, chạy ngược chạy xuôi vất vả nữa, lương cũng cao hơn bên công ty cũ. Trời ơi, tui nghĩ là sướng rên lên được. Tui đã xin nghỉ làm ở công ty cũ rồi, đợi đám giỗ xong, tui sẽ lên thành phố gặp chị Việt Tình để nhận công việc. Bà thấy tui nên mua gì cho chị ấy để cám ơn?
- Thật ra Việt Tình bằng tuổi bà mà, thậm chí còn nhỏ hơn bà hai tháng, bà không nên gọi chị ấy là chị. - Việt Phương khẽ nhắc nhở Thảo về lối xưng hô cho đúng.
- Chỉ là cách gọi thôi. Tui là bạn bà, chị ấy là chị bà, tui gọi là chị đúng quá rồi còn gì. Dù sao gọi chị, vẫn dễ nương tựa hơn mà. - Thảo lém lỉnh cười đáp.
Việt Phương nhìn Thảo thở dài lắc đầu, cô mặc kệ, bước đi tiếp. Nói gì thì nói, Việt Tình giúp Thảo có công việc ổn định như thế cũng là điều đáng mừng.
- Hello! Hai người đẹp. Đi chợ về à? - Bảo từ sau chạy đến nhìn họ gọi.
- Bảo! - Thảo nhìn thấy Bảo thì reo lên.
- Lát nữa nhớ đến nhà mình ăn giỗ nhé! - Việt Phương cười nhìn Bảo dịu dàng nói.
- Mình nhớ mà, có cái này tặng Phương nè. - Bảo gật đầu rồi mỉm cười đưa cho Việt Phương một cái cây dài tròn tròn được in hình rất đẹp.
- Kính vạn hoa! - Việt Phương vui mừng reo lên, cô nhìn Bảo bằng ánh mắt lấp lánh. - Sao Bảo mua được vậy?
- Mình đã đi rất nhiều nơi mới tìm được đấy, cho nên Phương nhất định phải trả công mình. - Bảo tươi cười đáp.
- Được mà, lát nữa đến đi, mình đãi Bảo món ngon nhất do mình làm. - Việt Phương gật đầu cười đáp.
- Ok, vậy lát nữa mình đến. Giờ mình có chút chuyện, mình đi trước đây. Bye Bye! - Bảo nói xong thì quay đầu xe phóng đi mất.
Thảo và Việt Phương quay người nhìn theo, Thảo nhìn cái cách chạy xe của Bảo mà ngưỡng mộ. Còn Việt Phương thì lắc đầu, Bảo phóng xe quá nhanh. Cô nắm chặt cái kính vạn hoa mà Bảo vừa đưa mình, trong lòng khẽ ngân lên niềm vui khó tả.
- Nhìn kìa, chiếc xe kia đẹp quá! - Thảo bất chợt reo lên và vung tay chỉ về phía trước ngược chiều của họ. Cái vung tay quá mạnh, vướng vào tay cô, cái kính vạn hoa vì thế mà bay lượn một vòng rồi rơi xuống giữa con đường.
Chiếc xe màu đen sang trọng đang lao về phía họ, có nguy cơ sẽ cán nghiền chiếc kính vạn hoa. Không nghĩ ngợi nhiều, Việt Phương lao ra nhặt kính dưới lòng đường.
Người tài xế lại lần nữa đạp thắng gấp, anh ta toát cả mồ hôi hột, mặt tái mét, cả người run rẩy khi nhìn chiếc xe bị kiềm lại trước khi chạm vào Việt Phương. Thiên Phong dù nhìn thấy hình ảnh trước mắt nhưng cũng bị cú thắng bất ngờ làm ngã nhào về phía trước rồi lại bật ngửa ra phía sau, đầu bị bật đến choáng váng.
- Tổng giám đốc, anh có sao không? - Người tài xế run run quay đầu lại nhìn Thiên Phong, lắp bắp giải thích cho sai phạm lần thứ hai của mình. - Không phải lỗi của tôi, là cô gái kia tự nhiên lao ra đường. - Vẻ mặt người tài xế đầy hoảng hốt, dường như là sợ hãi bị mất việc nhiều hơn là nỗi lo lắng suýt đụng trúng người. Được phân công chở tổng giám đốc mấy ngày qua nhưng người tổng giám đốc này dường như chẳng thích nói chuyện, hầu như anh chỉ nói tiếng Anh, thỉnh thoảng mới dùng tiếng Việt. Bình thường cũng cúi đầu vào xem tài liệu, không hề hé răng lấy một lời ngoài việc ra lệnh chở đi đâu, cho nên anh cũng không dám lên tiếng. Sự căng thẳng, lạnh lùng xa cách khiến anh luôn phập phồng lo lắng, sợ làm phật lòng vị tổng giám đốc này. Không ngờ hôm nay lại mắc phải sai phạm hai lần.
- Được rồi! - Thiên Phong cáu gắt xoa trán lớn tiếng.
Người tài xế tái mặt im lặng, nhìn thấy Việt Phương đang đứng thẳng dậy, tay phủi phủi vết bẩn trên cái kính vạn hoa, anh phẫn nộ, tức giận khi nghĩ đến hôm nay sẽ bị đuổi việc, lập tức xuống xe trút hết nỗi ấm ức của mình lên người gây ra nguyên nhân.
- Nè! Cô kia, nếu muốn chết thì tìm chỗ khác, đừng có ở đây gây họa cho người khác!
- Xin lỗi! Xin lỗi anh! - Việt Phương biết mình có lỗi nên ra sức xin lỗi.
Thảo cũng hoảng hốt chạy lại hỏi Việt Phương:
- Bà không sao chứ? Không bị thương ở chỗ nào chứ?
Ngoại trừ việc hoảng hốt và bị lực đẩy của xe làm té ngã, ngoài ra cô chẳng bị gì. Chiếc xe thậm chí còn chưa chạm vào cô. Cho nên trước sự lo lắng của Thảo, Việt Phương mỉm cười lắc đầu trấn an.
Thiên Phong cũng bước ra ngoài, anh muốn biết người kia có bị gì hay không. Dù là lỗi của người ta nhưng dù sao thì cũng là xe của mình, anh cảm thấy mình nên có trách nhiệm. Nghe người tài xế lớn tiếng mắng chửi, Thiên Phong đưa mắt nhìn cô gái đang cúi đầu hối lỗi, anh bước đến xem xét.
- Tổng giám đốc cô ấy không sao. Xe chúng ta chưa đụng vào cô ấy, anh xem, cô ấy không bị trầy xước tí nào hết! - Thấy Thiên Phong đi đến anh vội vàng trình bày, hy vọng Thiên Phong sẽ không đuổi việc mình.
Việt Phương cũng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc xe bóng lưỡng kia, cô định mở miệng nói lời xin lỗi nhưng không ngờ lại nhìn thấy Thiên Phong lần nữa. Cô hơi kinh ngạc, miệng há ra nhưng rồi không nói được tiếng nào.
Thiên Phong cũng giật mình nhìn Việt Phương không chớp mắt, không ngờ anh lại gặp cái cô gái này ở đây. Thiên Phong chợt nhớ đến lời của Hoàng Tuấn: ”Hai con người xa lạ vô tình gặp gỡ nhau. Gặp lần thứ nhất là có duyên, gặp lần thứ hai là định mệnh, gặp lần thứ ba là số phận.” Duyên nợ có thể qua đi, định mệnh có thể thay đổi nhưng số phận là được sắp đặt trước không gì có thể thay đổi. Nhưng dù sao, anh vẫn cảm thấy cô gái này khiến anh khó chịu, lần nào gặp cô cũng xảy ra chuyện cả.
Thiên Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần vốn có của mình, anh nhìn Việt Phương lạnh lùng nói:
- Lại là cô? Trước giờ tôi không tin quỷ thần nhưng xem ra lần này tôi đúng là bị ma ám rồi, lần nào cũng bị cô lao vào. Cô nói xem, mục đích của cô là gì? Nếu mục đích của cô là tiền, thì tôi rất tiếc phải nói là, tôi sẽ không phung phí một xu nào cho loại người như cô. Còn nếu mục đích của cô là tình, xin lỗi, tôi cũng không có hứng với loại người như cô.
Việt Phương không ngờ lại có hạng người nói chuyện hách dịch như tạt nước sôi vào mặt mình như thế. Anh ta nghĩ cái gì mà dám bảo cô đang làm tiền hay làm tình với anh ta chứ. Cơn tức giận bùng nổ trong lòng cô, mặc dù cô là người có lỗi, suýt chút nữa báo hại anh rồi, nhưng anh có thể trách mắng, chửi rủa cô như thế nào cô cũng chấp nhận được, còn như dám nói cái kiểu hạ thấp nhân phẩm của cô đến như vậy Việt Phương quyết không nhượng bộ anh:
- Nè anh, anh đi nhầm đường rồi. Quay xe lại, chạy thẳng theo đường này, gặp ba cái ngã tư thì quẹo trái, sau đó chạy thẳng thêm 5000km nữa, gặp một bùng binh, vòng theo bùng binh đó, chạy thẳng lần nữa, khoảng 500km nữa là tới rồi.
Thiên Phong cau mày, anh nhìn Việt Phương. Cô gái này, lần nào cũng ăn nói thật sự khó hiểu, mà cái kiểu của cô lúc nào cũng như đang dạy đời người khác vậy.
- Cô biết tôi đang đi đâu sao? - Thiên Phong mím môi rồi hỏi.
- Sao không biết, chẳng phải anh đang đi tìm nhà thương điên à? Tôi tốt bụng chỉ đường cho anh đi, anh nên cám ơn tôi đi. - Việt Phương hất mặt, vẻ mặt đầy đắc chí nhìn Thiên Phong trêu chọc.
- Cô nói gì, ai đi tìm nhà thương điên? - Thiên Phong bực tức gắt gỏng.
- Còn không phải sao? Tôi thấy anh bệnh nặng lắm rồi đó, cho nên thấy ai đứng gần mình cũng cho rằng người ta muốn làm tiền với làm tình với anh. Anh mau đi khám đi, biết đâu còn cứu chữa được. Nói thiệt thì nhìn anh cũng đẹp trai, cách ăn mặc cũng sang trọng, lại có xe, chắc là người có tiền, nhưng lại bị bệnh, đúng là đáng tiếc quá! - Việt Phương cong môi đanh đá trả lời rồi chắc lưỡi nói đầy tiếc rẻ.
- Cô... - Thiên Phong trợn mắt nhìn Việt Phương, anh chưa từng thấy loại con gái nào như cô hết.
- Cô cái gì mà cô, tôi có tên đàng hoàng, tôi tên là Việt Phương chứ chẳng phải là cô nào hết, càng không phải “loại con gái” mà “cái thứ con trai” như anh nói. Con mắt nào của anh thấy tôi muốn làm tình với anh, lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi tống tiền anh? Có điên thì cũng vừa phải thôi chứ, sao điên hết không chừa người khác tí gì thế hả?
Mặc dù chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, lịch sự dịu dàng và tôn trọng phụ nữ là kim chỉ nam của đàn ông nhưng Thiên Phong thật sự thấy cô gái như thế này chẳng đáng để người ta phải đối xử dịu dàng và tôn trọng tí nào. Nhưng Thiên Phong bị hai chữ “Việt Phương” gây ấn tượng mạnh.
“Việt Phương... Việt Phương”, cái tên này rõ ràng là anh mới nghe, nhưng vì sao lại mang đến một cảm giác lạ lùng thật khó tả như vậy?
Thiên Phong nhìn gương mặt hất cao, ánh mắt tròn đen lánh đang nhìn anh một cách kiêu ngạo, trong đầu cảm thấy có gì đó gây nhức nhối. Anh khẽ chớp mắt không ngừng, tâm trạng trở nên bối rối trước ánh mắt của cô.
Thiên Phong không muốn tranh chấp với cô nữa, anh quay người nói với tài xế nãy giờ vẫn đang ngây người chưa biết có nên xen vào hay không.
- Đi thôi!
Nhanh chóng vào xe sập cửa lại, để lại Việt Phương với ánh nhìn khiêu khích, chiếc xe lăn bánh chạy nhanh.
- Tuyệt! Không hổ là Việt Phương, đào núi và lấp biển, chuyện gì cũng làm nên. - Thảo nãy giờ cũng căng thẳng, thấy Thiên Phong bỏ đi thì thở phào nhẹ nhõm, giả vờ khen Việt Phương, nhưng sau đó cau mày hỏi. - Anh ta là ai vậy, sao lại chạy xe vào xóm của mình?
- Mặc kệ anh ta là ai, đời này chẳng muốn g...