XtGem Forum catalog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Hương Vị Đồng Xanh
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 6686
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
iến đến bên bàn ông nội Việt Phương. Ông vui vẻ vỗ vai Bảo:

- Ông Hai rất vui vì mày đã trở về đây. Có câu: “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn” nghe con. Không ở đâu mà bằng với quê mình cả. Dù đi đâu, mày cũng không được quên mày là người Việt Nam.

- Dạ! Ông Hai dạy rất đúng. - Bảo gật gù đáp. - Con vẫn tâm niệm trong đầu câu nói: “Anh đi anh nhớ quê nhà, nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương”. Cơm Tây xem vậy chứ chẳng bằng cơm Việt mình, cho dù ở đó có như thế nào, thì với con nơi chôn rau cắt rốn mới là nơi con muốn ở nhất. Cho nên lần này quay trở về, con quyết định ở đây luôn không quay lại Mỹ nữa.

- Thật sao? Thằng này khá! Không uổng công ông Hai yêu thương mày, xem mày như con cháu trong nhà. Về đây đi, tìm một cô vợ tốt, ông Hai làm chủ hôn cho con! - Ông nội Việt Phương trong lúc vui vẻ lại có chút rượu cao hứng nói.

- Vậy thì phải nhờ ông Hai làm chủ giúp con!

- Được, ông Hai nhất định tìm một chỗ tốt mà làm mai cho con. - Ông nội Việt Phương vui vẻ gật đầu rồi chợt nhớ ra điều gì liền bảo. - Nhà ông còn con bé Việt Phương, nếu con không chê, thì ông gả nó cho con.

Biết ông nội Việt Phương nói đùa, nhưng Bảo vẫn đáp:

- Chỉ sợ Việt Phương chê con thôi.

Thế là mọi người hùa nhau gặng hỏi Việt Phương trêu đùa hai người. Bảo khẽ đưa mắt nhìn Việt Phương, hai má cô hơi ửng hồng trước lời trêu ghẹo của mọi người, cũng chỉ cười lắc đầu mà thôi.

Bảo bị mọi người ép uống khá nhiều bia rượu cho nên mặt mũi đỏ lên như trái gấc. Trong khi mọi người về hết, Bảo ra sau vườn nhà Việt Phương nơi có những gốc cây ăn trái lớn tỏa bóng mát rượi, nằm trên cái giường tre nghỉ ngơi.

Việt Phương dọn dẹp xong xuôi, cô pha một ly nước chanh đem ra cho Bảo. Dịu giọng gọi:

- Bảo nè, dậy uống một ít nước chanh đi cho giã rượu!

Bảo hé mắt ngồi dậy, đỡ lấy ly nước chanh ấm trong tay Việt Phương uống cạn một hơi rồi đặt xuống giường, ngẩng đầu nhìn Việt Phương. Việt Phương cười nói:

- Bảo bị mọi người ép uống nhiều như thế, trong người không sao chứ?

- Không sao. Bảo thấy vui vì mọi người vẫn yêu quý mình.

- Người dân quê mình là vậy mà. Sống rất tình nghĩa, không bao giờ quên ai hết.

- Uống nhiều rượu quá nên giờ cái bụng khó chịu quá! - Bảo đưa tay xoa bụng nói.

- Tại Bảo chỉ biết uống mà chẳng chịu ăn gì, để mình vào lấy chút gì đó cho Bảo ăn. - Việt Phương nhìn Bảo khẽ trách, rồi dợm đứng lên nhưng bảo đã ngăn cô lại nói:

- Không cần đâu, đồ ăn nhiều dầu mỡ quá, mình sợ khó tiêu. Với lại, mình mà ăn ở đây, thế nào bà Hai cũng cằn nhằn cho xem. Một mình Phương là đủ điếc tai rồi. - Bảo cười trêu.

- Cái ông này... - Việt Phương khẽ lườm Bảo một cái, xong cô chợt nghĩ. - Hay là như vầy đi, Bảo nằm nghỉ một lát. Mình đi làm cho Bảo một ít món dễ tiêu, làm xong, mình kêu Bảo.

- Thôi đừng!

- Không phải ăn ở đây đâu. - Việt Phương cười nói rồi nhanh chóng bước đi, cô nghĩ đến mấy luống rau mình trồng ở nhà Thiên Phong, cô quyết định đến đó làm vài món cho Bảo. - Làm xong mình gọi điện cho Bảo.

Thiên Phong đi ăn một chút, dạ dày bỗng quặn thắt khó chịu, anh đành bỏ dở bữa cơm đang ăn của mình. Nói đúng hơn đồ ăn ở nơi đây không hợp khẩu vị với anh chút nào. Anh lái xe về nhà thì đi thẳng lên lầu, muốn tiếp tục giải quyết hết đống việc còn dở dang của mình.

Thiên Phong đi thẳng đến căn phòng cuối cùng, anh chợt nhớ đến lời Hoàng Tuấn, thật sự không biết cậu bạn thích đùa dai này đang giở trò gì. Nhưng khi mở cửa bước vào phòng, thì lại chẳng thấy có điều gì đặc biệt cả. Chỉ là một căn phòng rất bình thường, có một cánh cửa dẫn ra ban công nhìn ra phong cảnh bên ngoài khá đẹp mà thôi.

Thiên Phong cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, cho nên anh cũng chẳng có tâm trạng nhìn ngắm mọi thứ. Thiên Phong lôi trong túi xách ra chiếc laptop Apple màu trắng của mình, anh đặt cẩn thận lên bàn rồi nghiêm túc làm việc.

Thiên Phong cũng không biết mình đã làm trong bao lâu, chỉ đến khi cái bụng anh bắt đầu réo rắt, cơ thể quá mệt, khắp người thấy hơi nhức mỏi, Thiên Phong mới chịu rời laptop, đứng dậy vươn người từ từ bước đến bên cánh cửa mở ra ban công. Không khí thoáng đáng mát mẻ tràn về, len vào trong buồng phổi của Thiên Phong, khiến anh cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trước mắt anh là một màu xanh trải dài của những cánh đồng lúa mới, từng ngọn lúa lăn tăn theo gió tựa như những ngọn sóng biển rất đẹp.

Gió thổi vào phòng, thổi tung một mảnh vải đang trùm phủ một cái giá bằng gỗ. Thiên Phong lơ đễnh nhìn qua nó, nhưng đập vào mắt anh là một bức vẽ, một bức vẽ rất quen thuộc nhưng cũng hoàn toàn xa lạ.

Thiên Phong giật mình, anh bước nhanh lại nhìn bức tranh vẽ trên giá, gần như không tin được. Lần nữa nhìn chằm chằm vào bức tranh một bé trai và một bé gái. Bé trai trong tranh chẳng ai khác chính là anh, còn bé gái chính là Việt Tình. Sở dĩ anh nhận ra là vì anh anh cũng có một bức tranh y chang như thế. Chỉ khác là, cô bé trong bức tranh của anh có nét mặt trầm tĩnh, còn cô bé trong bức tranh ở đây lại vô cùng tươi tắn với nụ cười đầy rạng rỡ như ánh nắng chan hòa trên cánh đồng xanh ngát.

Trong lòng Thiên Phong bỗng cảm thấy xôn xao. Nụ cười đó dường như rất quen thuộc, lại dường như là nụ cười mà anh luôn mong đợi. Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này?

Thiên Phong không nhớ rõ bức tranh mà anh đang giữ là được anh vẽ khi nào, chỉ biết là anh đã ký tên bên dưới. Và dường như mỗi khi nhìn thấy bức tranh, anh có một tình cảm thật đặc biệt.

Điều đặc biệt khác là, dưới bức tranh kia không có chữ ký của anh. Mà là chữ ký của một cô gái: Việt Phương...

“Việt Phương” lại là cái tên này. Cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc này xuất hiện trong cả giấc mơ của anh.

Cảm giác đau đầu lại tràn về, dạo gần đây, đầu anh luôn cảm thấy đau nhức. Thiên Phong khẽ lấy tay day day trán. Từ khi về Việt Nam tới giờ, có lẽ áp lực công việc đè nặng đã dẫn đến chứng đau đầu thường xuyên như thế.

Anh cúi người nhặt tấm vải bị gió cuốn bay dưới đất lên, che phủ cẩn thận bức tranh.

Sau đó rời khỏi phòng. Anh muốn tìm cái gì đó lót dạ, cái bụng của anh lại tiếp tục reo lên thúc giục.

Thiên Phong vừa đi xuống đến cầu thang đã ngửi được một mùi thơm phức của thức ăn. Cảm giác ngạc nhiên, anh sải chân đi theo mùi thơm xuống bếp. Trên chiếc bàn tròn ở căn bếp đã được bày mấy món ăn trông có vẻ rất ngon. Canh vẫn còn nóng hổi, dĩa rau xào xanh mướt thơm lừng trông cực kì bắt mắt. Một cái nêu đất có nắp đậy vẫn còn nóng, Thiên Phong đưa tay mở ra xem, là cá kho tộ vàng ươm. Chẳng quá màu mè, cũng chẳng phải cao sang gì, chỉ là mấy món ăn đạm bạc. Nhìn mấy cọng rau này, Thiên Phong cũng nhìn ra được là rau trong vườn khi nãy anh mới xem. Một tô cơm trắng tinh, những hạt cơm tơi trông rất ngon lành, khiến người ta nhìn đã muốn ăn ngay.

Đưa mắt nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, đã gần 2 giờ chiều rồi.

Thiên Phong nghĩ chắc là người giúp việc mà Hoàng Tuấn đã thuê đến làm việc cho anh nấu, chỉ có Hoàng Tuấn là hiểu tính cách anh thường xuyên ăn trễ mà dặn người giúp việc nấu vào giờ này.

Dịch vị cứ thế mà tiết ra, chén bát trên bàn cũng chỉ có đúng một cái và một đôi đũa. Bụng réo rắt khiến Thiên Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, anh ngồi xuống cầm đũa ăn ngay, cho rằng bàn ăn này là dọn cho anh ăn. Một cọng rau xanh cho vào miệng, không mặn, không lạt, rất vừa ăn, lại rất thơm. Thiên Phong khẽ cười hài lòng, còn nghĩ đến việc bản thân cũng hơi kén ăn, ăn đồ ăn cũng có chút qua loa cho xong, chứ chưa từng ngồi thưởng thức bao giờ, không ngờ cuối cùng cũng có lúc được ngồi thưởng thức thức ăn ngon rồi.

Thiên Phong khẽ cười hài lòng, không ngờ lần này Hoàng Tuấn lại cẩn thận đến như thế, tìm cho anh một người giúp việc tốt như vậy.

Thiên Phong ăn cũng nhanh, đảo mắt nhìn quanh, vẫn không thấy chị giúp việc ở đâu. Anh nghĩ là chắc chị đang đi loanh quanh đâu đó, anh quyết định quay về phòng tắm một cái cho sảng khoái rồi tiếp tục làm việc.

Việt Phương nấu cơm gần xong thì gọi điện cho Bảo đến. Nhưng đồ ăn bày biện xong xuôi mà chẳng thấy Bảo đến. Cô cau mày đi ra cửa trước đứng đợi. Bảo thì không thấy đâu, nhưng lại thấy một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu chình ình ở một góc sân.

Bảo Phương giật mình, bước đến xem xét quan sát chiếc xe.

Lúc nãy cô vào từ cổng sau nên không hề thấy chiếc xe này. Việt Phương cau mày, cắn môi nhìn chằm chằm chiếc xe, không rõ ai là người đã để xe ở đây. Cô nhìn khóa cổng, không hề có chút gì xây xước như bị cậy, vậy thì họ tự mở cửa vào. Cô hơi hoảng hốt khi nghĩ đến việc bọn họ có thể mở cửa vào trong nhà. Nhưng người mở cửa vào là ai? Là ăn trộm hay... Thiên Phong.

Trong lòng Việt Phương bỗng rộn lên, tim đập mạnh không ngừng. Nhưng cô không dám vào nhà một mình, cô ra cửa chờ Bảo đến rồi cùng mình vào nhà. Đợi mãi vẫn chưa thấy Bảo đến, Việt Phương quyết định quay vào trong nhà.

Vào trong nhà, không thấy bóng ai nhưng đồ ăn trên bàn đã vơi mất phân nửa, mặt Việt Phương thất sắc ngay. Nếu là Thiên Phong nhất định sẽ lên tiếng gọi chứ chẳng thể nào lặng lẽ ăn vụng như thế, vậy thì chỉ còn có ăn trộm mà thôi.

Tên trộm này cũng thật là... căn nhà này lâu năm như vậy, trong xóm chẳng ai không biết nó đã bỏ hoang từ lâu, xưa giờ cũng chẳng ai đến ăn trộm, ấy thế hắn còn đến trộm vào ban ngày nữa. Nghĩ đến là bực, Việt Phương chộp lấy cây chổi, cô cầm cán chổi thủ thế, dáo dác tìm bên dưới, rồi chạy lên lầu rà xét từng phòng.

Đến căn phòng cuối cùng, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhưng bên trong cũng vắng lặng như không. Việt Phương thở phào nhẹ nhõm, hạ cán chổi xuống, tự nhủ mình thần hồn nát thần tính. Định đi xuống lầu gọi điện thoại cho Bảo, hỏi xem vì sao chưa đến, nhưng khi cô quay đi thì nghe thấy tiếng nước chảy.

Không nghĩ ngợi nhiều, Việt Phương tin chắc là có trộm, cô quyết định đánh hắn ta một trận.

Cô cầm chổi đứng trước cửa phòng tắm, tay run run suy nghĩ không biết cái tên kia là đang trong lúc trộm cắp thì muốn đi vệ sinh hay đi tắm. Nếu vậy thì... cô có chút ngại ngùng đỏ mặt khi nghĩ đến. Muốn đưa tay vặn nắm cửa để vào vì cô biết cửa phòng tắm ở đây là phòng tắm riêng nên không dùng khóa, nhưng cứ nghĩ đến tình trạng tên đó đang khỏa thân thì cô lại không dám mở cửa.

Việt Phương đang suy nghĩ nên hay không nên thì cánh cửa phòng tắm đã đột ngột mở ra. Cái kẻ kia thì từ trong buồn tắm bước ra, người để ngực trần, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nước từ trên tóc vẫn còn đang nhỏ giọt trên vai anh.

Thiên Phong cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy có người trước cửa phòng tắm mình. Anh hơi sững người đứng yên.

Việt Phương vừa nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi tên trộm ra sao, cô hoảng hốt dùng cán chổi quất lia lịa vào người tên trộm. Chẳng biết là đánh trúng đâu với đâu, chỉ biết tên trộm kêu lên một tiếng đầy giận dữ, né tránh đòn quất tới tấp của cô, sau đó nhanh chóng chụp lấy cây chổi trên tay cô, cả hai giằng co nhau rồi cùng ngã phịch xuống giường.

Cảm giác bản thân rơi tự do rồi ngã lên đệm thật êm ái nhưng sau đó là cảm giác nặng nề đè lên người mình, một hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt cô. Tay cầm chổi của cô bị người đó đưa cao lên tận đầu, mặt đối mặt, hơi thở gấp gáp của cả hai bao trùm lấy nhau.

Gương mặt của Việt Phương bất giác đỏ bừng lên, cô chưa bao giờ ở quá gần con trai như thế, kể cả với đám con trai bạn ...
« Trước1...2526272829...50Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Nói Yêu Em 7 Lần
» Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Vợ ơi là vợ!
» Thiên thần bóng tối (Black
1234567»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất