é. Vào và nghỉ ngơi đi.
Luca mở cửa căn phòng thứ hai trong dãy phòng trước mặt rồi nói lạnh lùng. Tôi không phản ứng gì, chỉ đi thẫn thờ từng bước vào trong. Lúc cánh cửa phòng sắp đóng khít lại, một điều gì đó đã thúc giục tôi phải lên tiếng.
- Em gái tôi vẫn còn sống phải không?
Chị ta dừng bước nhưng không ngoái đầu. Tôi thấy được những đường gân đang nổi lên trên cổ của Luca báo hiệu một sự giận dữ bị kìm nén. Lúc nãy khi nhìn thấy tôi ở nhà của Cà Rem, nét mặt chi ta biến sắc nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đến kinh ngạc. Hồi trước lúc còn sống với chúng tôi, Luca đã là một con người bản lĩnh. Sự bản lĩnh chính là vũ khí sắc bén nhất của cô ta. Nhờ có nó mà Luca đã lừa cả gia đình tôi và cướp đi đứa em gái bé nhỏ mà tôi vô cùng yêu thương bảo bọc.
- Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời.
Chị ta nói giọng đều đều rồi bước đi. Từng bước chân giáng xuống nền sàn những tiếng kêu nặng nhọc.
Nhưng câu trả lời của Luca lại thắp lên trong tôi hy vọng. Không hiểu sao tôi càng thấy tin là mình đã đúng khi nghĩ rằng em Trinh bé bỏng của tôi vẫn còn sống.
Tôi vừa nghĩ thế vừa nắm chặt tay…
Những giọt nước mắt lại có dịp len lỏi trên gò má…
…………………………………………….
Tôi đúng là một con heo khi ngủ lăn quay ra giường từ sáng cho tới tận xế chiều. Sự say ngủ của tôi nặng tới mức Phong Trần ngồi bên cạnh từ thưở nào rồi mà tôi vẫn còn hả miệng ngủ. Gia đình và bạn bè tôi ai cũng bảo rằng tôi cực kỳ xấu khi ngủ. Và hình như điều này là sự thật khi mà gương mặt của anh có chút gì đó không vui khi tôi hé dần đôi mi đã sưng húp lên vì ngủ quá nhiều.
- Đúng là ngủ không có đối thủ.
Khỏi phải nói là tôi đã xấu hổ như thế nào trước câu đánh giá vừa hóm hỉnh vừa châm chọc của Phong Trần. Theo phản xạ, tôi bật mình dậy, dùng 10 ngón tay cào cấu lại mái tóc đã lệch nếp, mặt mày cứ đỏ ong cả lên.
- Anh tới từ khi nào thế…
- Hai tiếng trước.
- Sao không kêu tôi dậy...
- Không thích.
- Sao lại không thích…
- Vì không muốn.
Anh ta trả lời kiểu này thì tôi cũng chẳng muốn hỏi thêm làm gì. Quả là một gia đình kỳ quặc. Định bụng để cái mặt méo xệch cứ thế mà ra khỏi phòng, nhưng tôi đã phải nở nụ cười khi Puppy bé nhỏ nhảy phóc từ dưới đất lên chân tôi, le cái lưỡi nhỏ xíu cứ như đang hôn tôi vậy.
- Mày dễ cưng quá cún à!!!
Quên béng đang có Phong Trần ngồi bên cạnh, tôi ôm chầm Puppy rồi nựng nó như nựng con của mình. Giá mà mấy con chó lai bò ngoài đó cũng đáng yêu như Puppy thì chắc hồi sáng tôi đã tặng chúng nó một nụ cười thân thiện rồi.
- Đi thôi.
Cảm xúc của tôi vụt tắt khi nghe hai từ ngắn gọn xuất phát từ miệng anh tóc dài.
- Đi đâu???
- Đi về. Đây không phải nhà chúng ta.
Có 2 điểm trong câu nói của Phong Trần khiến tôi trố mắt.
“Đi về”? Về đâu???
“Nhà chúng ta”? Chúng ta là ai???
Cứ thế không nói không rằng Phong Trần cầm tay kéo tôi ra khỏi phòng, mặc cho tôi vẫn đang loay hoay với mớ rắc rối trong đầu. Puppy ngây thơ chỉ biết nghoe nguẩy cái đuôi rồi chạy nhong nhong theo.
- Lần sau bà đừng đột ngột đem cô ấy đi như thế nữa bà nhé. Cháu giận bà rồi đấy.
Phong Trần vừa cầm vali đồ đạc của tôi vừa nhăn mặt nói với bà ngoại.
- Tại cháu không chịu đem vợ về ra mắt bà. Cháu biết là bà mong chờ như thế nào mà.
Bà ngoại nói đúng giọng dỗi hờn của con nít làm tôi cố gắng lắm mới nhịn được cười. Gia đình gì đâu mà toàn người kỳ cục.
- Cháu có nói cưới cô ấy hồi nào đâu. Với lại chúng cháu còn chưa bao giờ hẹn hò. – Phong Trần tiếp tục cãi lý.
- Nhưng cháu cầm tay con gái nhà người ta rồi còn gì. – Bà ngoại anh ấy cười trêu chọc.
- Cháu có cầm đâu…
Câu trả lời mang tính chất phủ định của Phong Trần đột nhiên bị buông lỏng. Cũng đúng thôi. Vì rõ ràng là tại thời điểm này anh ấy đang cầm chặt cứng tay tôi mà.
- Thôi đừng cãi lời bà nữa. Hôm nay cháu có thể đem cô bé về. Nhưng mai thì phải tới nhà hàng đó nha. Khách khứa cũng hơn 700 người nên không thể khinh xuất được.
Như người bị sét đánh, tôi trợn mắt nhìn. Gì cơ? Nhà hàng? Khách khứa???
ĐÁM CƯỚI À???
- Bà đang làm gì thế? Cô ấy mới chỉ là học sinh cấp 3 cơ mà. Mới lớp 10 thì làm sao mà đủ tuổi kết hôn được.
Chưa đợi đến tôi ra mặt, Phong Trần đã thảng thốt trước. Mọi việc dường như đã đi quá xa so với suy nghĩ đơn giản của tôi. Chẳng lẽ tôi thực sự phải lấy chồng theo cách này sao???
- Ô! Thế cháu chưa biết à? Tử Quân nhà mình đã 20 tuổi rồi í. Gì chứ cái chuyện tìm hiểu lịch sử đời tư của ai đó thì đám vệ sĩ của bà rành lắm mà. Phải không cháu dâu?
Bà ngoại Phong Trần nói một cách đầy hóm hỉnh rồi nhìn sang tôi. Thực sự lúc này tôi thấy choáng. Choáng nặng!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phong Trần rời bỏ chiếc mô tô phân khối lớn để ngồi ngay ngắn trong một chiếc xế hộp. Anh lái xe chở tôi về. Mà tôi cũng không biết là về đâu nữa. Suốt cả quãng đường, anh lái, tôi thì ngồi nói. Tôi kể cho anh nghe lý do tôi phải giả danh một đứa nhóc 16 tuổi và phải rời xa cha mẹ đến sống một mình ở đây. Anh nghe và chẳng nói gì, chỉ im lặng và nhìn thẳng về phía trước. Nhưng dù vậy tôi vẫn cảm giác anh hiểu và đang vỗ về tôi…
Chúng tôi trở về căn nhà đầy bóng tối và cũng bao la ánh sáng của anh. Lúc xe dừng máy và tôi bước xuống thì đám người ở trọ trong nhà Cà Rem chạy ra nhìn, ai cũng nhìn chúng tôi và ai cũng bàn tán. Miệng họ cứ mấp máy thứ gì đó mà tôi chẳng hề muốn nghe nhưng lại rất sợ. Miệng lưỡi thế gian thì dao nào sắc bằng…
- Đúng là một bước từ quạ thành công! Đời người biết đâu mà!!!
Giọng chanh chua mỉa mai của bà chị lắm chuyện lại cất lên làm tai tôi như bị kim châm vào. Chanh chua như thế có giúp được chị ta sống tốt trong xã hội này không nhỉ??? Mỉa mai người khác thì cũng có lúc bị người khác mỉa mai. Dù biết vậy nhưng hiện tại tôi vẫn không chịu đựng được cái sự lắm chuyện xấu tính của con người ấy.
Đang chuẩn bị bước vào trong thì Cà Rem chạy ùa từ trong nhà ra, miệng gọi í ới:
- Chị ơi! Chị ơi! Đợi em!!!
Tôi dừng bước, Phong Trần cầm đống hành lý của tôi đem vào trong. Thế là từ hôm nay tôi lại trở về với thân phận thật của mình rồi.
Không biết là họa hay phúc nữa…
- Thế là chị lấy anh ấy thật hả?
- Uh.
- Nhưng cái chuyện ấy…
- Chị bị lộ rồi em à. Chắc bữa nay không giả danh nữ sinh lớp 10 đi học được nữa…
- Hix… Thôi kệ. Có anh ấy giúp chắc sẽ tốt hơn.
- Chị cũng không biết sao nữa. Nhưng mà với họ thì phải làm sao cho họ hiểu nhỉ? – tôi vừa nói vừa hướng mắt về đám người từ nãy đến giờ vẫn nhìn tôi chằm chằm.
- Eo ôi. Chị yên tâm. Họ cứ để em lo. Trên trường cũng thế luôn. Em sẽ bảo là chị bị bệnh nên phải học muộn 3 năm. Bây giờ phải đi lấy chồng nên không đi học tiếp được. Tuy hơi bất công cho chị một xíu về hình ảnh nhưng như thế là cách tốt nhất. Hihi.
Tôi ngớ người ra trước những gì Cà Rem nói. Con bé tuy còn nhỏ mà đã khôn ngoan quá. Suy đi tính lại chỉ còn cách này mới giải quyết được chuyện giả danh của tôi mà thôi.
- Em đúng là thông minh. Hihi. Có em bên cạnh chị thấy đỡ lo hơn nhiều. – bất giác tôi ôm con nhỏ vào lòng. Nhìn thấy nó lúc nào tôi cũng nhớ đến đứa em gái bé bỏng mà tôi vẫn đang tìm kiếm.
- Hihi. Thôi chị vào nhà đi. Em về làm đẹp với Sữa Chua để mai đi dự đám cưới của chị. Hihi
- Gì? Sao em biết?
- Ô! Thiệp mời mới gửi tới sáng này đó. Nghe bảo bà ngoại chồng chị cũng đã đưa ba mẹ ruột của chị từ Mỹ về đây dự đám cưới luôn rồi. Bà ấy đúng là siêu nhân!
Tôi tiếp tục ngẩn người ra…
Ôi! Như thế này là như thế nào???
Tôi bước vào nhà Phong Trần mà cứ như bước vào cõi mộng vì đầu óc cứ mãi suy nghĩ về bà ngoại anh ấy. Làm sao bà có thể làm được những chuyện như thế cơ chứ???
Nhìn thấy Phong Trần đang đi từ trong bếp ra, tôi vội vã hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn được giải tỏa những thắc mắc đang dồn nén trong người về tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra dạo gần đây.
- Anh! Bà ngoại anh là người như thế nào?
- Bà là siêu nhân.
- Hả?
- Bà có thể làm được tất cả những điều mà bà muốn.
- Vậy là bà không phải người thường?
- Uh. Là một người đặc biệt!
Một người đặc biệt ư???
Có thật là như thế không nhỉ???
Suốt cả buổi chiều tối ông chồng tương lai để tôi lăn lộn một mình trong bếp, cứ ngồi lỳ ở trên phòng. Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn không chấp nhận được một thực tế là ngày mai tôi có chồng. Một người chồng mà đối với tôi hoàn toàn xa lạ và không hề có một cơ hội được tìm hiểu. Mối quan hệ của chúng tôi từ đó đến giờ cứ như một bộ phim ma quái. Vừa thực vừa hư. Sự lựa chọn của tôi có đem lại cho tôi một con đường sáng? Hay là sẽ đưa tôi xuống địa ngục? Tôi không biết. Nhưng linh tính mách bảo rằng tôi đang làm đúng. Và đây là con đường duy nhất của cuộc đời tôi.
Tôi nấu nướng khá ổn nên bữa cơm tối được hoàn thành sớm. Cất tạp dề vào tủ, tôi rón rén lên lầu xem thử Phong Trần đang làm gì. Tôi thích khám phá những điều bí ẩn. Và ông chồng kỳ lạ này chính là điều bí ẩn lớn nhất mà tôi cần khám phá.
Như đã từng kể với các bạn, nhà của Phong Trần bên ngoài nhìn vào cứ nghĩ là không bao giờ bật đèn nhưng không gian bên trong lại vô cùng sảng sủa và ấm cúng. Những bức tường là những bức tranh đầy nghệ thuật, được phối màu theo một chủ định để làm nổi bật được toàn bộ không gian. Tôi cứ vừa đi vừa ngắm nghía cho tới lúc nhìn thấy cánh cửa đang hé mở cùng những âm thanh nhỏ vang lên từ trong đó. Tiến sát vào, qua khe cửa, tôi nhìn thấy anh đang đóng khung những bức tranh và chuẩn bị treo chúng lên tường. Nếu chỉ có như thế thì tôi đã không phải ngạc nhiên như thế này. Hai mắt tôi dường như đã bất động, tim tôi đập như đây là giây phút được hồi sinh. Mọi thứ nhòa đi trong tâm trí, chỉ còn lại hình ảnh của anh và những bức tranh. Những bức tranh mà tôi chính là nội dung của chúng.
- Em đứng ngoài đó làm gì. Vào đi. Anh không đóng cửa là để cho em vào mà.
Giọng Phong Trần ấm áp lạ thường, tôi cứ như con cún con nghe lời chủ, nhẹ nhàng đi vào và ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt vẫn dán chặt vào những bức tranh, cảm giác như chúng đang động đậy, như chúng đang vẽ lại cả cuộc đời 20 năm của tôi vậy…
- Ngạc nhiên đến mức đó sao cô bé? Mà không. Em cũng 20 rồi, cô bé gì nữa. – Phong Trần nhìn sang tôi cười nhẹ, ánh mắt hình như chất chứa rất nhiều điều.
- Vì sao anh lại vẽ em? – tôi hỏi trong vô thức.
- Vì anh thích em. Mà không. Cách đây 3 ngày thì anh đã yêu em rồi. – Anh ấy lại cười nhẹ, trong khi tim tôi cứ như bắn phăng ra ngoài.
- Anh đùa à? – tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại hỏi câu đó, lúc này hình như mọi hành động của tôi đều do cảm xúc điều khiển.
- Uh. Đùa đấy. Đùa giống như thế này này.
Anh nói một cách gọn gang rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi tôi. Lần này có lẽ tôi hóa đá vì đau tim mất. Mái tóc dài đen mượt cũng theo chủ nó buông xuống, phủ lên cánh tay đang run rẩy vì bất ngờ của tôi. Mái tóc như một dải lụa mềm và ấm, như cả một cánh đồng vàng rực lúc hoàng hôn. Mượt mà. Êm ái. Nhẹ nhàng…
Đêm đó tôi và ông chồng kỳ lạ của mình không ngủ, chỉ ngồi như hai đứa ngố trước ban công và ngắm nhìn những vì sa...