như hang động. Với đống đồ nặng trịch, tôi lè lưỡi bước từng bước chậm chạp theo sự chỉ đường của Sữa Chua. Cà Rem thì ghé ngang quầy sách nào đó mua mấy thứ linh tinh nên sẽ về sau.Thằng nhóc này không biết là ngây thơ hay cố tình mà lại vừa đi tung tăng vừa mút kẹo mút trong khi chị của bạn gái nó thì đang cong lưng với hai túi xách hai bên. Kiểu này thì đừng mong tôi đối xử thân thiện. Con trai gì mà…
Đột nhiên tôi phát hiện ra một điều lạ…
Tôi cảm giác hình như mình vừa làm rơi một thứ gì đó.
- Ê nhóc! – tôi gọi Sữa Chua
- Dạ??? thằng nhóc ngoảnh mặt lai, miệng vẫn ngậm cây kẹo mút lấy mút để.
- Dừng lại đợi chị một lát.
Nói đoạn tôi đặt hai chiếc túi xuống đất, móc điện thoại trong túi quần và bật đèn pin có sẵn trong điện thoại. Lần mò theo chiều ngược lại, tôi căng mắt nhìn để xem thử mình có đánh rơi cái gì đó hay không…
Nền đất trống trơn theo từng bước dò mò mẫm của tôi…
Đang định quay lại để tiếp tục cuộc hành trình gian khổ, tôi khựng lại và suýt hét lên nếu không kìm nén kịp thời.
Oa oa!!! Đúng là tôi đã đánh rơi một thứ!!!
Một thứ!!!
Chiếc áo trong màu cà phê sữa đang nằm lù lù dưới đất. Ôi không!!! Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ??? Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị mẹ mắng vì cái tội đểnh đoảng thiếu ý tứ. Lần này cũng vậy!!! Đây lại là chiếc mẹ mới mua cho nữa. Quá khổ với chính tôi!!! Nếu để thằng nhóc Sữa Chua nhìn thấy thì chỉ có nước đào đất mà chui xuống vì xấu hổ.
Nhanh như chớp, tôi cúi xuống cầm vội nó lên rồi cuộn lại.
Ngay lúc đó…
Một chiếc xe mô tô phân khối lớn không biết từ đâu chạy ào ra. Xoẹt ngang người tôi bằng một lực vô cùng lớn khiến tôi chao đảo ngã khuỵu xuống. Bụi bay đầy mắt khiến tôi phải đưa tay lên che lại. Mọi sự xảy ra trong tích tắc làm hồn vía tôi lao đao. Đến khi kịp mở mắt ra nhìn thì tôi tá hỏa khi chiếc áo trên tay đã không cánh mà bay. Đang định tìm lại để cất đi thì tôi nghẹn ngào tập hai khi thấy chiếc áo ấy đang bay phầm phập cùng làn gió….
Thể loại gì đây??? Nó bị mắc vào bánh sau chiếc xe phân khối lớn kia rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một sự việc thuộc dạng vô cùng hy hữu…
Một tình huống cười ra nước mắt…
Trong ánh đèn sau của chiếc xe khổng lồ đang chạy như bay trước mắt, tôi nhìn thấy rõ biển số xe tứ quý 8888 cùng chiếc áo thân yêu phất phơ không biết vì sao lại bị kẹt lại ở một bên của bánh sau. Ánh đèn khuất dần…khuất dần…và mất hút!!!
Gì thế chứ????
Trả cái áo lại cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau màn chào hỏi mọi người trong gia đình Cà Rem, tôi xách đống hành lý về phòng mà lòng buồn rười rượi. Tôi buồn không phải vì mất cái áo đó, tôi buồn vì thấy đã 20 tuổi rồi mà tính cách tôi vẫn đểnh đoảng chẳng thay đổi được gì, cứ như thế này thì làm sao tôi tìm ra được sự thật, làm sao tôi tìm thấy em mình?...
Ôi…Càng nghĩ càng buồn…
Nhà của Cà Rem là một căn hộ khá rộng và khang trang, ngoài ra có còn dãy phòng cho thuê ở hai bên nên nhìn vào cũng đông đúc và hơi ồn ào. Những người thuê trọ ở đây đều là con nhà khá giả của các tỉnh vùng khác vì phòng ốc rất hiện đại và sạch sẽ, nên tất yếu giá thuê sẽ trên trời. Tôi thì được ưu ái ở ngay trong nhà của Cà Rem, đó là một phòng nho nhỏ nằm đối diện với phòng của hai bác.
Lần đầu tiên đặt chân vào căn phòng, tôi hơi lạnh sống lưng. Có vẻ nơi này lâu rồi không ai ở. Cà Rem nhanh nhảu mò mẫm tìm công tắc và bật đèn. Cả căn phòng bừng sáng. Tôi ngẩn người vì nó có cấu tạo thật đặc biệt. Nhìn y như một tác phẩm của nghệ thuật sắp đặt. Nhưng ô cửa đủ hình hài nằm lung tung trên một bức tường trắng phau. Nếu trời sáng chắc hẳn ánh nắng chiếu vào phòng sẽ rất tuyệt. Ở góc bên trái, những thanh gỗ mảnh và dài được đính chặt vào tường tạo thành kệ để đựng sách. Một chiếc giường thấp hình bầu dục ở ngay phía dưới, nhìn nó làm tôi nghĩ đến một quả trứng gà khổng lồ bị bẹp dí lại.
- Phòng này hồi trước của anh em đó. Nhìn rất tuyệt phải không chị? – Cà Rem thủ thỉ.
- Uh! Nhưng em có anh từ khi nào thế???? – tôi ngạc nhiên
- Hihi. Đây là bí mật của gia đình em. Nhưng em sẽ tiết lộ cho chị. Anh ấy là con riêng của ba em lúc chưa lấy mẹ em. Lúc về đây ở mọi người đều nghĩ đó là một người khách thuê trọ thôi. Chỉ gia đình em mới biết. Hihi– Cà Rem mặt lém lỉnh. Con bé có vẻ không phản ứng gì trước việc ba mình có con với người khác.
- Hóa ra là vậy. Hèn gì cả nhà chị không biết.Thôi em về phòng thay quần áo rồi học bài đi. Chị sẽ tự dọn phòng. Có gì lát nữa chị em mình buôn sau nha.
- Dạ!
Con nhỏ ngúc ngắc cái đầu rồi chạy biến. Nhìn nó tôi thấy như tuổi thơ trở lại. Cà Rem rất hồn nhiên và nhí nhảnh, suy nghĩ cũng giản đơn. Tôi đoán Sữa Chua chẳng qua cũng chỉ là một thằng bạn trai thân thiết hơn những thằng bạn khác của nó nên nó mới tự cho rằng đó là người yêu của mình. Mà nghĩ lại thằng nhóc đó cũng hồn nhiên nghịch ngợm không kém gì con nhỏ. Tóm lại hai đứa này đúng là một cặp trời sinh.
Sau một hồi vật vã dọn dẹp, tôi thở hồng hộc rồi nằm lăn ra giường. Căn phòng không lớn nhưng vì đã lâu rồi không có người ở nên toàn bụi là bụi. Hồi nãy tôi định hỏi vì sao anh của Cà Rem lại không ở đây nữa nhưng lại quên mất tiêu. Mà kệ, cũng không phải là chuyện mình nên quan tâm…
Ngủ quên dăm ba phút, tôi bừng tỉnh khi nghe tiếng bác gái gọi xuống ăn cơm. Ngồi dậy cột lại đầu tóc, không hiểu sao mắt tôi lại hướng sự chú ý về cửa sổ chính giữa trong hệ thống cửa sổ dày đặc của bức tường lớn trước mặt. Mon men lại gần, tôi ngạc nhiên khi ô cửa này đối diện với ô cửa mái vòm của nhà bên cạnh. Cứ như chúng cùng nằm trên một đường thẳng vậy. Bất giác tôi mỉm cười, vì ô cửa mái vòm có cả một hành lang hoa ở phía dưới. Chao ôi là đẹp! Dù nhà bên đó tắt đèn tối om nhưng ánh sáng từ phòng tôi hắt sang cũng đủ để những khóm hoa ấy khoe hương sắc. Chắc chủ nhân của căn phòng có ô cửa sổ này là một cô gái lãng mạn.
Thật thú vị với một cuộc sống mới bắt đầu từ nơi đây...
Sáng.
Tôi dậy thật sớm và chạy ra ban công trước nhà tập thể dục. Tôi thích hít thở không khí trong lành của ban mai. Vì chỉ có lúc đó lòng tôi mới thấy thanh thản và không chút âu lo phiền muộn. Đang dang hai tay lên trời chuẩn bị ưỡn ngực để tập hít thở, tôi run cả chân khi bắt gặp một cảnh tượng mà đối với tôi là hãi hùng!
Cái gì thế kia????
Ở khoảng sân rộng đầy cỏ xanh của nhà bên cạnh, một chiếc xe máy phân khối lớn được dựng sững sững trên con đường nhỏ lát gạch dẫn vào cổng nhà. Đó sẽ là một cảnh tượng tuyệt đẹp nếu tôi không bắt gặp chiếc áo trong của mình đang mắc kẹt ở chiếc bánh sau của chiếc xe. Nhìn nó đã nát tan và xơ xác. Có lẽ cả tối qua đã chu du cùng chiếc xe này đi năm châu bốn bể.
Không thể tin được!!!
Thực tế là nếu tôi để yên như vậy và coi như mình không liên quan gì thì cũng được. Vì có ai biết đó là áo của tôi đâu? Nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn thế. Sự xấu hổ và chột dạ thôi thúc tôi phải lấy lại cái áo của mình. Dù gì đó cũng là thứ đã gắn bó với tôi. Không thể đối xử với nó như vậy được. Không thể được!!!
Bằng tất cả sức lực, tôi phóng như bay xuống dưới nhà và rón rén ra mở cổng. Mọi người vẫn đang say giấc. Phải giải quyết mọi việc càng nhanh càng tốt. Chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ như bây giờ. Sao mà cuộc sống lại trớ trêu vậy chứ??? Đã bị chiếc xe lôi đi thì nằm ở chỗ nào đó khuất mắt luôn đi. Vì sao chiếc xe đó lại là chiếc xe của nhà hàng xóm? Vì sao sau một đêm phiêu du thì nó vẫn mắc kẹt ở đấy rồi theo về tận đây?
Nhẹ nhàng mở cổng, tôi lon ton chạy qua cổng nhà bên cạnh. Cũng may hàng rào của nhà này thấp lè tè nên việc trèo qua đối với tôi không thành vấn đề. Đặt một chân lên bãi cỏ mềm mại, tôi thấy cảm giác tội lỗi trào dâng. Sao nhìn tôi giống như một tên ăn trộm vậy nhỉ? Nhưng tôi đâu có ý lấy đồ của ai, tôi chỉ lấy lại thứ của tôi thôi mà. Như thế không phải là ăn trộm. Không phải là ăn trộm. Tôi cứ vừa rón rén bước từng bước nhỏ vừa tự an ủi mình như thế…
Đã tiếp cận mục tiêu! Nhanh như cắt tôi ngồi phụp xuống, dùng tay cố gắng tháo cái áo của mình ra khỏi vành của bánh xe. Nhưng chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Nó bị kẹt rất chặt. Đó cũng chính là lý do vì sao bị kéo đi một quãng đường dài mà chiếc áo của tôi vẫn còn nằm ở đây.
Đang hì hục dùng mọi biện pháp để cứu lấy chiếc áo tội nghiệp của mình, tôi suýt té ngược ra sau khi một con chó nhỏ không biết từ đâu chạy lại và sủa ăng ẳng. Theo phản xạ, tôi chồm người dậy và lấy tay đưa lên miệng ra dấu im lặng. Ngạc nhiên là con chó hiểu được và không sủa nữa. Tôi hú hồn. Đang định bỏ của chạy lấy người, tôi chạnh lòng khi thấy con cún này chạy thoăn thoắt về phía mình và cố gắng cụng đầu vào chân tôi. Nhìn vào ánh mắt nó, tôi thấy có gì đó rất thảm thiết và tội nghiệp. Hình như nó đang cố gắng phát ra một tín hiệu gì đó với tôi.
- Mày muốn nói gì với tao à? – tôi hỏi như một con ngố.
Con chó nhỏ ngừng việc cụng đầu vào chân tôi, đứng yên và le le cái lưỡi bé xíu ra thay cho cái gật đầu ( tôi nghĩ vậy). Cái đuôi của nó nhìn như đuôi thỏ vì rất ngắn và tròn. Cứ như một nhúm lông vậy. Lúc lắc đằng sau.
- Nhưng là chuyện gì thế? Tao qua đây chỉ để lấy lại đồ của tao thôi. Tao không có ý lấy gì của nhà mày đâu! – tôi thấy tôi hơi điên khi nói chuyện kiểu đó với một con cún.
Con chó bỗng hớt hải, nhảy lên nhảy xuống rồi quay lại, chạy vào nhà. Điều đặc biệt là nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn tôi như muốn bảo tôi hay theo nó, có việc gì đó rất gấp. Ánh mắt con cún con thật ám ảnh tôi. Chần chừ vài giây, tôi cũng bấm bụng chạy theo nó. Linh tính mách bảo tôi rằng nên đi theo sự dẫn đường của con vật này.
Chạy vào trước cửa, tôi thấy con cún rúc đầu vào mép dưới của tấm thảm và moi ra một tấm thẻ nhìn như thẻ ATM. Nó ra hiệu bảo tôi nhặt lên. Tôi cúi xuống cầm thứ lạ lẫm này lên rồi nhìn quanh, bên trái cửa có một thiết bị hình vuông, ở giữa có khe dài giống như khe trong quầy rút tiền tự động. Tôi lúng túng nhét thẻ vào trong khe. Màn hình đang đen thui bỗng dưng bật sáng, những con số chạy vòng vòng như ma trận và “Tách”. Cánh cửa mở ra. Tôi giật mình và bắt đầu thấy sợ. Đây có vẻ không phải là một ngôi nhà bình thường.
Chú cún con càng lúc càng rộn ràng, có vẻ nó đang lo lắng một chuyện gì đó. Ngay sau khi cửa nhà được mở, nó nhanh chóng dùng đầu đẩy cửa rồi chạy vào trong. Tôi cũng run rẩy mở từ từ cánh cửa ra rồi bước vào. Từng bước. Từng bước.
Trong thứ ánh sáng trong lành của buổi sớm mai, tôi ngỡ ngàng khi thấy chú chó nhỏ đang gục đầu trên tay của một người con trai nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Tiếng rên ăng ẳng gần như lả đi của chú chó làm không khí thật sự đáng sợ…
Con người là một thực thể phi thường trong những tình huống nhất định!
Tôi bây giờ đang vừa thở hồng hộc vừa dùng tay lau lấy lau để mấy trăm giọt mồ hôi tuôn chảy từ đầu xuống chân. Một con bé chỉ nặng có 42 kg như tôi mà không hiểu vì sao có thể vác được một con người khổng lồ như vậy từ nền đất phía kia tới chiếc ghế sofa này. Quả thật là quá ngạc nhiên về chính tôi.
Đặt tay lên trán người lạ, tôi thấy nhiệt độ cơ thể của anh ta vẫn rất bình thường. Kiểm tra đầu tóc tay chân cũng không tìm thấy một vết thương hay trầy xước nào cả. Lý do nào để người này bị ngất xỉu nhỉ???