ng tôi. Suốt cả đoạn đường, trong khi chủ của nó đỡ tôi đi từng bước một thì chốc chốc nó lại quệt nhẹ cái đầu vào chân tôi, ánh mắt đầy cảm thông. Một cảm giác thật ấm áp!
Cuối cùng cũng về đến nhà của Cà Rem, tôi e thẹn chủ động đứng thẳng dậy, tránh ra khỏi đôi tay của anh đang đặt trên vai tôi. Đang định chào tạm biệt và cám ơn anh thì câu nói ngang như cua của anh làm tôi đứng hình:
- Cái vật màu cà phê sữa bị mắc kẹt trong bánh xe của tôi là của cô phải không?
Câu hỏi nghe có vẻ ngây thơ và vô tội của anh chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào mặt tôi. Xấu hổ đến tê tái. Phải mất khoảng 10 giây tôi mới chấm dứt được vẻ mặt đần thối của mình, nuôt nước bọt chuẩn bị phân bua. Đang há miệng trả lời câu hỏi của anh thì một giọng nói lạ cất lên làm cả tôi và anh đều giật mình.
Ngoái lại nhìn, một cô gái tóc ngắn, nhuộm nâu đỏ, mặc quần đùi jean, áo ba lổ màu đen, trên tay cầm một chiếc bánh kem to tướng màu đỏ (lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc bánh đặc biệt như vậy), vẻ mặt tươi cười đầy vẻ tự tin:
- Bánh em tự làm đấy! Đẹp không? Tặng anh đó!
Vừa nói cô ta vừa chìa cái bánh về phía chàng trai tóc dài đứng bên cạnh tôi.
Ngay lập tức cổ tay trái tôi ấm nóng lạ thường, nhìn xuống hóa ra anh đang cầm chặt lấy tay tôi. Một cách rất nhanh chóng và gấp gáp. Tôi ngớ người.
- Làm ơn cất đi dùm tôi!
Anh vội vã nghiêng đầu qua một bên, hai mắt nhíu lại đầy vẻ sợ hãi, người ngả ra sau cứ như muốn tránh né điều gì đó trước mặt. Đồng thời tay anh ấy cũng siết chặt tay tôi hơn.
Một cảm giác kỳ lạ.
Không hiểu sao nhưng tôi cảm thấy sự khủng hoảng trong anh qua cái nắm tay ấy. Co chuyện gì vậy nhi? Chàng trai này quả thực là bí ẩn.
- Sao anh lại có thái độ như thế? Bánh của em làm trông tệ đến thế sao?
Cô gái đầy vẻ tội nghiệp xen lẫn tức giận nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Riêng bản thân tôi đánh giá, chiếc bánh kem này tuy trang trí chưa được sắc sảo lắm nhưng nhìn cũng dễ thương. Không hiểu vì lý do gì mà hoàng tử của tôi lại phản ứng như thế.
Mải để ý thái độ của anh, tôi đã không nhận ra là chú cún Puppy nãy giờ cứ chồm chồm người về phía chiếc bánh, ánh mắt nó đầy sự mong muốn và cũng rất đáng thương. Hình như nó có ấn tượng đặc biệt với những vật màu đỏ thì phải?
Một tay cầm chặt tay tôi, một tay giữ lấy con chó nhỏ, anh có vẻ đã rất cố gắng để thốt ra câu nói:
- Xin lỗi nhưng tôi không thích.
Nói đoạn anh quay lưng đi. Tôi cảm giác được sự run rẩy trong cái nắm tay của anh. Điều đáng nói hơn là anh không thả tay tôi ra mà cứ thế lôi tôi theo. Vừa đi tôi vừa ngoái đầu nhìn, xót xa khi thấy cô gái kia vứt chiếc bánh kem xuống đất, vỡ tan nát, rồi vùng vằng bỏ đi. Nhờ đó tôi mới biết là cô ta ở trong khu nhà trọ của bố mẹ Cà Rem. Hóa ra cũng là người quen cả.
Quay lại câu chuyện giữa anh và tôi, anh kéo tôi vào tận trong nhà của anh. Vừa bước vào bậc thềm cửa, anh vội vã thả Puppy xuồng rồi chống tay lên tường, khuôn mặt tái nhợt đi.
- Tôi...tôi bị bệnh sợ hình tròn...
Anh nói ngắt quãng rồi ngã đầu vào vai tôi...
Người ấy lại ngất xỉu...
Đây dù sao cũng là lần thứ 2 tôi vào nhà của anh nên có vẻ mọi việc cũng đơn giản hơn trước. Tuy chỉ có việc vác cái thân hình như lực sĩ của anh tới cái ghế sofa vẫn là một cực hình với tôi. Người anh thực ra cũng không mập, đô cao và cân đối nhưng không hiểu sao lại nặng đến như thế. Có lẽ là do xương nặng. Còn tôi thì sau 2 lần đưa anh về cõi mộng thì không cần tập thể dục cũng đã giảm được vài cân.
Bây giờ thì tôi đang ngồi chống cằm nhìn anh ngủ. Puppy cũng im lặng ngồi xổm trên bàn kính, hai tai cụp xuống, khuôn mặt đượm buồn nhìn chủ nhân. Lần đầu tiên tôi nghe tới chứng bệnh sợ hình tròn. Thế mới biết trên thế gian này vẫn còn nhiều chuyện hoang đường và bí ẩn.
Khoảng 15 phút sau thì anh mở mắt. Cảnh tượng lúc này giống y như cảnh tượng của cái ngày đầu tiên tôi vào nhà anh. Giờ nghĩ lại mới thấy, lúc đó anh cũng bắt tôi vứt cái hộp hinhg tròn ra ngoài.
- Cô chưa về ah?
- Dạ?
- Tôi ổn rồi. Cám ơn cô. Cô có thể về.
Lần này thì tự ái và sự phẫn nộ trong tôi dâng lên ngùn ngụt. Không chút chần chừ, tôi đứng bật dậy và bỏ đi. Con người này quả thật là quá đáng. Nghe anh ta cảm ơn mà giống như đang bị chửi vào mặt. Bây giờ thì không còn hoàng tử công chúa gì nữa cả. Ghét rồi. Bức xúc rồi.
Lúc chạy ra ngoài sân của nhà anh ta, tôi không quên lại gần chiếc xe mô tô phân khối lớn, cúi xuống và kéo thật mạnh chiếc áo xấu sổ của tôi ra khỏi vành xe. Tất nhiên vì nó bị mắc kẹt quá chặt, lại cộng thêm việc bị kéo lê cả một quãng đường dài nên khi được tôi kéo ra bằng một sự tức giận thì nó đã toe tua như bông bưởi.
Toe tua như chính hình tượng của anh trong mắt tôi lúc này.
Từ hôm đó đến giờ, tôi không còn có chút tơ tưởng nào tới cái con người đẹp trai tóc dài đó nữa. Đối với quan niệm của riêng tôi, con trai xấu nhất không phải là kẻ lăng nhăng, mà là kẻ coi thường tình cảm và sự quan tâm của người con gái. Vì thế không việc gì phải để ý đến cái loại người ấy nữa. Tốt nhất là nên thế!
Sáng sáng, lúc kẻ tóc dài ( đó là biệt danh mà tôi tự đặt ra cho người đó) cùng con cún đi học thì cũng là thời điểm tôi…vào nhà vệ sinh. Tôi ghét phải nghe tiếng bàn tán xì xào của mấy chị phòng dưới. Rất nhức đầu và khiến tôi nhớ lại sự lạnh lùng đến vô cảm của anh ta.
Hôm nay là một ngày đẹp trời trong mắt tôi. Không nắng, không lạnh và râm mát. Thay vội bộ đồng phục của trường, tôi chạy lẹ xuống nhà để đạp xe đi học. Nhưng niềm hạnh phúc nho nhỏ ấy của tôi đã bị tắt phụt khi tôi bị ngã một cái đốp xuống nền tầng cấp. Đau ê ẩm. Có vẻ như không phải là tôi tự ngã. Ai đó đã khều chân tôi!
- Còn nhỏ mà dám bon chen tranh giành với chị à?
Tôi bực bội nhìn khuôn mặt đầy vẻ thách thức và kiêu kỳ của bà chị tóc ngắn. Quên kể với mọi người là từ lúc bắt gặp tôi đi với kẻ tóc dài lần trước thì ngày nào chị ta cũng kiếm cớ để gây khó dễ với tôi. Mà kêu bằng chị thế thôi chứ tôi cũng không biết chính xác tuổi của cô gái này. Nhiều khi còn nhỏ tuổi hơn tôi ấy chứ! Thật là quá quắt. Tôi chúa ghét cái kiểu chơi xấu nhau chỉ vì tranh giành một thằng con trai. Làm như thế chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình. Mà cũng chưa chắc cái kẻ được tranh giành là một kẻ xứng đáng.
- Chị làm thế mà không thấy xấu hổ à? Nếu có thời gian kiếm chuyện với tôi thì tại sao không dành thời gian đó để làm người chị thích quan tâm tới mình đi? Tôi đâu có cần chị quan tâm.
Tôi nói ngang cua, đứng dậy phủi quần áo rồi bỏ đi. Với mấy thể loại chảnh chọe như thế này, hạ mình chỉ có mà chịu thiệt.
Đạp xe tới gần cổng trường thì trời đổ mưa. Tôi hốt hoảng đạp với tốc độ nhanh nhất có thể để không bị ướt toàn thân. Chiếc áo trắng đang mặc mà bị thấm nước thì khó coi lắm.
- Đạp từ từ thôi không lại cắm đầu xuống đất bây giờ!
Tiếng người nào đó ở phía đằng sau làm tôi ngoái đầu nhìn. Là Nhân Mỹ.
- Tránh ra cho người ta đi!
- Không tránh!
- Đúng là điên mà!
- Điên mà có duyên là được!
Đang định gân cổ cãi lại ( tính tôi hơi bị bướng) thì một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện làm tôi giật mình.
Trong màn mưa như cào xé trước mắt, tôi đã nhìn thấy người tôi tìm kiếm bao lâu nay!
Cuộc sống thực tế là một tấm lụa mềm mại, nhẹ tênh, nhưng nếu chỉ có thể thì mọi thứ đã tuyệt vời và hoàn mỹ. Trên tấm lụa ấy, rải rác đâu đó là những hạt cát, hạt sỏi, tuy nhỏ nhoi nhưng đủ làm chai sạn cả một đời người…
Và một hạt sỏi trong đời đang cắm vào tim tôi…
Đây là lần thứ hai tôi gặp lại hình dáng ấy, khuôn mặt ấy. Quãng thời gian giữa hai lần gặp dù rất xa, khoảng cách giữa tôi và người ấy dù vô cùng tít tắp nhưng tôi khẳng định mình không hề nhìn nhầm. Làm sao có thể nhìn nhầm cái kẻ đã đem em gái tôi rời xa gia đình tôi mãi mãi???
Một dáng người chuẩn, cao, trắng, mái tóc bồng bềnh đầy quyến rũ, đôi tay mềm mại với hình xăm một cánh của hoa hồng đang đập vào mắt tôi, làm đầu óc tôi căng lên theo từng đợt. Hai năm trước, cô ta đã xuất hiện trong bí ẩn và rồi cũng biến mất trong im lặng, trước khi để lại cho tôi và bố mẹ một vết cắt thật sâu, thật đau trong tim. Dù tất cả đều bảo với tôi rằng em tôi đã không còn nữa, dù cả thiên hạ chỉ vào mặt tôi và cười như cười một con ngố khi biết tôi luôn cố công đi tìm đứa em gái bé bỏng của mình, đứa trẻ xấu số khóc đến lặng người trong đám cháy kinh hoàng ấy thì tôi vẫn cứ đi tìm. Linh cảm trong tôi nhắc nhủ rằng em tôi vẫn còn sống, em vẫn ở đâu đó trong thế giới bé nhỏ mà xa xôi này. Và người duy nhất có thể giúp tôi tìm lại được bé Trinh chỉ có cô ta.
Sau vài giây bàng hoàng, tôi quăng chiếc xe đạp sang một bên rồi chạy như bay về phía con người ấy. Đường phố giờ tan tầm đông nghịt, trời giăng mưa phủ kín mọi tầm nhìn, tôi chạy mà mắt cứ nhòe dần đi, chỉ có trái tim và ý chí là bừng sáng hơn bao giờ hết. Phải tìm cho được người ấy, phải bắt cho bằng được, em tôi đang chờ tôi, đang chờ tôi...
Một tiếng ầm thật to, thật kinh hãi cắt đứt chuỗi người đang nối đuôi nhau chạy trong màn mưa rả rích. Tôi không còn cảm giác được điều gì nữa, chân tôi khuỵu xuống, tay tôi thả lõng, mọi thứ ồn ào rồi chợt tắt ngúm trong đầu tôi. Trước khi thực sự bất tỉnh, tôi đã nhìn con người ấy quay lại nhìn tôi, một ánh nhìn nhanh như cắt nhưng vội vàng hốt hoảng. Trong tích tắc, cô ta cất vội chiếc ô màu xanh rêu đang cầm trên tay rồi chui vào chiếc ô tô trước mặt. Mọi thứ chỉ được thế, một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa thôi là tôi đã bước thêm được một bước dài trong cuộc hành trình đi tìm đứa em bé bỏng của mình…
Một chút nữa thôi…
8637…
Đó chính là biển số của chiếc xe ô tô mà cô ta đã leo lên.
Đó cũng chính là thứ cuối cùng tôi kịp giữ lại trong đầu trước khi trở thành nhân vật chính trong bản tin an toàn giao thông trên ti vi vào tối hôm đó.
Phải! Tôi đã bị tai nạn. Vì quá vội vã chạy theo người phụ nữ đó mà tôi đã không kịp tránh chiếc xe máy đang lao tới phía mình.
Choàng mắt tỉnh dậy, tôi thấy cổ mình đắng nghẹt, tay chân dường như bị đứt lìa khỏi cơ thể, đầu cứ lâng lâng. Ngước mắt nhìn lên, trần nhà thật gần, màu trắng, và đang quay vòng.
Và tôi giật mình khi nhìn thấy kẻ tóc dài đang nhìn mình không chớp mắt!
- Cô bé tỉnh rồi à?
Tôi cũng muốn nói lắm nhưng sao cứ thấy như ai đó bóp cổ lại không cho nói.
- Đừng trả lời. Cô còn rất mệt.
Lòng tôi không hiểu sao thấy ấm áp lạ thường, con người lạnh lùng như thế mà cũng có lúc nói được những câu nói nhẹ nhàng vậy sao?
- Tôi thấy cô đúng là có thần hộ mệnh che chở đấy. Với sự va chạm đó mà cô không hề hấn gì, chỉ gãy tay và xây xước ngoài da thì quả là kỳ tích. Lúc tai nạn xảy ra, mọi người cứ nghĩ tình hình sẽ nguy kịch lắm.
Vì đang rất rất mệt nên tôi không nghe được anh ta nói gì nhiều. Nhưng hình như tôi vẫn ổn. Thật là may mắn. Tôi còn có quá nhiều việc phải làm. Không thể kết thúc như thế này được.
Bỗng tôi thấy hông bên trái mình nhột nhột, đưa mắt nhìn xuống, hóa ra là con cún đuôi nhỏ như nhúm bông đang cựa đầu vào người tôi. Nhìn nó thật đáng yêu biết bao. Nó hình như đang muốn an ủi tôi thì phải.
Nằm nhìn anh ta được một lúc thì tôi lại thiếp đi. Thực sự là tôi thấy mình yếu hẳn. Mí mắt ...