đến tận tám đứa.
Sau một lát suy nghĩ, Thiện thấy mình thức tỉnh.
“Ra ngoài một chút nhé!” – Thiện đề nghị, giọng điệu không còn cái kiểu ra lệnh như trước đây.
Ân thấy lạ nhưng vẫn gật đầu.
Bên ngoài cổng, tài xế riêng của Thiện vẫn đang đợi trong xe, nhưng cậu lại muốn đi bộ.
Ân cũng chẳng phản đối.
“Chuyện lần trước ở cửa hàng ôtô… tôi xin lỗi…” – Trong tiếng bước chân nhè nhẹ, Thiện nói mà không nhìn Ân.
Cậu không nhắc lại thì cô cũng đã quên.
“Tôi được trả tiền để làm những việc đó mà.” – Ân nhún vai.
Thái độ bất cần của Ân không nằm ngoài dự đoán của Thiện.
“Tôi cũng xin lỗi vì đã nghĩ sai về cậu.”
“Không sao! Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi.” – Ân cười khẩy, nhưng đôi mắt vô cùng mệt mỏi.
“Cậu có thể thôi nói chuyện với tôi như thế không?” – Thiện đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Ân.
“Tôi không nghĩ mình có cách nói chuyện thứ hai.” – Ân không né tránh, nhìn xoáy lại cậu.
“Chẳng phải cậu rất dịu dàng với những đứa bé kia sao?” – Một cảm giác vô lí nhưng có thật dâng lên trong lòng, Thiện đang ghen tức với những đứa trẻ.
“Cậu muốn được tôi đối xử như con à?” – Nghiêng đầu nhìn Thiện, Ân cười nhạt.
Một lần rồi lại thêm một lần, Ân luôn thành công trong việc chọc tức người khác. Thiện thật sự muốn hét lên, nhưng cậu lại không tìm ra lí lẽ nào để bắt bẻ cô.
“Dù không muốn thì giữa hai chúng ta cũng đã có một mối quan hệ, vì vậy nếu có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau thì tôi nghĩ điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta.” – Thiện hiểu rằng có gào lên với Ân thì cũng vô ích, đành phải xuống giọng thuyết phục.
Để làm được điều này, cậu đã phải lỗ lực một cách phi thường. Dù không phải là một người nóng tính, khi nói chuyện với Ân còn muốn phát điên chứ đừng nói đến Thiện – cậu thiếu gia có tính cách không khác cái lò lửa mấy phần.
“Điều đó thật sự cần thiết sao?” – Ân tròn mắt nhìn Thiện. Dù không phải là người đa nhân cách nhưng cô có rất nhiều mặt nạ.
“Tôi không hiểu sao cậu luôn như thế nhưng cậu càng như vậy tôi càng thấy cậu đáng thương.” – Thiện đủ thông minh để hiểu điểm mạnh và cũng là điểm yếu lớn nhất của Ân đó là kiêu ngạo. Nếu cứ đánh vào đây, thể nào cũng tìm được đường thắng cô.
“Đáng thương?” – Sắc mặt Ân đanh lại, đôi mắt lạnh lẽo chiếu về phía Thiện.
“Phải! Tôi không nghĩ ra cái lí do gì khiến cậu luôn xây một bức tường giữa mình và những người xung quanh ngoài cái lí do là cậu sợ hãi.” – Thiện nhận ra cách này có hiệu quả, đương nhiên sẽ tiếp tục duy trì.
Nét mặt Ân chuyển sang trắng bệch, vô cùng lạnh lẽo.
“Đừng bao giờ nói về tôi như thế? Tôi không muốn cởi mở với người khác là vì tôi không thích chứ không phải tôi sợ.” – Ân gằn giọng.
Qua biểu hiện của Ân, Thiện càng chắc chắn hơn là mình nói đúng.
“Vậy thì chứng minh đi! Hãy thôi cái kiểu nói chuyện như tạt nước đó đi!” – Thiện nghiêng đầu thách thức.
“Tại sao tôi lại phải chứng mình với cậu? Cậu là gì của tôi?” – Ân cười khẩy, cô biết Thiện đang dùng kế khích tướng với mình.
“Vậy tôi sẽ làm cậu thành gì đó của tôi, như thế cậu có thể chứng minh với tôi rồi chứ.”
Trong con đường vắng, Thiện mang theo nét mặt gian tà, từ từ tiến lại chỗ Ân.
“Xem nào… biến cậu thành mẹ của các con tôi nhé!”
Thiện vừa hoàn thành xong câu nói đã thấy bàn chân mình bị Ân đạp một cái không thương tiếc.
Nhìn nét mặt chịu đau của Thiện, Ân hài lòng mỉm cười, lạnh lùng bỏ đi trước.
Thiện ở phía sau cà nhắc đi theo, dù chân đau nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.
Nếu thật sự như vậy thì sao nhỉ? Nếu Ân trở thành mẹ của các con cậu thì sẽ thế nào nhỉ?
Đi thêm một đoạn, Thiện giật mình với chính suy nghĩ của mình.
Chương 20: Kẻ đáng sợ
Bình minh vỡ vụn thành trăm ngàn giọt nắng chảy xuống mặt đất. Cây cối ướt sũng sương đêm lấp lánh lên trong ánh vàng. Gió dịu dàng mang mùi thơm của cây hoa sứ mới nở trong sân trường hòa vào không trung. Mọi thứ đều trở nên ngọt ngào hơn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, Ân thở ra một cách thoải mái.
Đôi gò má thoáng hồng nên trong nắng, cô khép mắt tận hưởng sự ấm áp. Mới tháng trước thôi, ánh nắng bị mây đen nuốt trọn, tưởng trừng như sẽ chẳng bao giờ xuất hiện được nữa thế mà nay đã mạnh mẽ xuyên tầng mây chiếu xuống mặt đất.
Nhìn vào bầu trời rồi nhìn lại lòng mình, cô hài lòng với bản thân. Cũng tháng trước, chỉ một đoạn video ngắn đã nhấn chìm cô. Cũng như bầu trời khi đó, cô hoàn toàn chìm trong một chiếc hộp đen trật trội không lối thoát, những tưởng sẽ chẳng thể thoát ra như nắng chẳng thể xuyên mây đen. Nhưng giờ đây cô đã đứng dậy, nắng cũng đã chiếu xuống mặt đất.
Sự thật thì con người ai cũng có thể quên và sẽ chẳng ai nhớ ai cả đời.
“Lâu quá không gặp.” – Giọng nói chợt vang lên làm Ân buộc lòng thoát khỏi những ý nghĩ đang chạy qua đầu. Quay sang bên trái, cô thoáng chau mày nhìn người đang đứng cạnh.
“Ánh mắt đó là sao? Mới có hơn một tháng không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi à?” – Hy bông đùa dù đôi mắt không hề cười.
Không trả lời cậu, Ân dán mắt vào sân trường đang đông dần. Những chiếc ôtô láng bóng rồng rắn lên mây nối đuôi nhau đi vào rồi lại nối đuôi nhau đi ra. May mà cổng trường Lộ Thiên đủ rộng cho hai lượt xe ra vào cùng một lúc nếu không thì thể nào cũng tắc đường. Mà những lúc phân chia lợi ích như thế thì sự phân biệt đẳng cấp sẽ được đưa ra để giải quyết xem xe nào được đi trước.
Nhìn vào đám cô cậu ấm bước ra từ trong xe, ánh mắt Ân ánh lên sự khinh thường. Được đưa đi đón về và có kẻ hầu người hạ với cô chẳng có gì đáng để tự hào. Nhiều lúc xem phim cổ trang, thấy các vua chúa ngày xưa làm gì cũng sai bảo người khác, cô thấy họ rất tầm thường. Cũng có hai tay hai chân như mọi người mà không tự mình làm được việc gì thì chẳng khác gì phế nhân.
“Trông cậu có vẻ vui.” – Hy một lần nữa làm những suy nghĩ trong đầu Ân tan đi.
“Tôi lúc nào chẳng vui.” – Ân khinh khỉnh đáp.
“Thiện có thể làm cậu hạnh phúc đến thế sao?” – Không tiếp tục chủ đề, Hy lại chuyển hướng.
Ân lúc này mới giật mình. Hạnh phúc hay không, cô nhất thời không hiểu rõ, chỉ biết là lúc ở cạnh cậu, cảm thấy rất vui.
Thời gian này Thiện không đem cô ra làm công cụ chọc tức Đan, cũng không nói chuyện với cô bằng ánh mắt mỉa mai. Hơn nữa còn thường xuyên đến thăm cô, chơi cùng bọn trẻ.
Ân đương nhiên không kể lại những chuyện này với Hy, cô đâu cần phải chứng minh điều gì với người cô không quan tâm.
“Một thời gian không gặp, cậu có nhớ tôi không?” – Không để Ân im lặng quá lâu, Hy tiếp tục hỏi.
“Tôi cần phải nhớ cậu sao?” – Lạnh lùng trả lời, Ân không quan tâm đối phương có bị tổn thương hay không. Cô thậm chí còn chẳng để ý đến chuyện Hy vắng mặt.
“Đúng là không có lí do gì để cậu nhớ tôi.” – Giọng nói có phần thất vọng nhưng trong lòng không ngạc nhiên gì, Hy thừa biết Ân nói chuyện khó nghe và vô tâm có tiếng.
“Sao cậu không hỏi tôi thời gian qua tôi đi đâu?” – Sau một hồi im lặng, Hy lại hỏi.
“Tôi không muốn biết những điều không cần thiết.” – Trả lời không một chút do dự, Ân quay lưng bỏ đi. Ở trên này cũng chẳng thể tiếp tục hưởng thụ tiết trời đẹp đẽ.
“Sau giờ học, hãy đến một nơi với tôi được không?” – Nói với theo Ân, giọng Hy không có lấy một chút hy vọng.
“Không.” – Không quay người lại, Ân trả lời dứt khoát.
“Cậu sợ tôi à?” – Không năn nỉ, Hy quyết định sẽ dùng chiêu khích tướng.
Nhếch môi cười, Ân quay người lại nhìn Hy thách thức, vẻ kiêu ngạo được trưng ra không giấu diếm: “Cậu là ai mà tôi phải sợ?”
“Nếu không sợ tại sao lại luôn đề phòng tôi?” – Nắm được thế mạnh và cũng là điểm yếu của Ân là quá kiêu ngạo, Hy công kích.
“Muốn dùng kế khích tướng sao? Thôi được, sau giờ học tôi sẽ đi với cậu.” – Đoán ra được Hy đang tính toán gì nhưng vẫn muốn chứng minh rằng mình chẳng sợ gì, Ân đồng ý.
Không để Hy nói thêm gì, cô quay lưng bỏ đi. Nói quá nhiều thì sẽ để lộ điểm yếu, cô không muốn Hy nắm bắt được một suy nghĩ nào của mình.
Hy vẫn đứng tại chỗ, môi khẽ mỉm cười.
“Vẫn cứng đầu như vậy.”
Nhìn xuống sân trường như đang theo dõi một điều gì đó, thật tình Hy chẳng hề chú ý bất kỳ con người hay sự việc gì dưới đó. Nét mặt cậu thay đổi liên tục chứng tỏ tâm tình đang rối loạn.
Thật lòng mà nói, trong thời gian cùng ba qua Nhật ký hợp đồng, cậu không nhớ Ân lắm. Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến nhưng rồi cũng nhanh chóng quên đi. Thế nhưng khi về đến, vừa nhìn thấy cô thì mong muốn chiếm hữu lại trỗi dậy. Cô càng lạnh nhạt thì cái mong muốn đó lại càng mạnh mẽ thêm. Cậu thật sự không hiểu con tim đang nhảy điệu gì. Là yêu hay không yêu? Thích hay không thích? Cái phạm trù mang tên tình cảm quá khó lí giải!
Người không từ thủ đoạt để đạt được mục đích là kẻ đáng sợ. Người làm mọi chuyện mà không biết mục đích của mình là gì lại là kẻ đáng thương. Ở trên nóc nhà kho, kẻ đáng sợ đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa kẻ đáng thương và kẻ cứng đầu. Một nụ cười nham hiển hiện ra cũng là lúc một kế hoạch ra đời. Tuy là một kế hoạch đơn giản, nhưng vốn là người nắm bắt mọi sơ hở dù nhỏ nhoi để hạ gục đối thủ, kẻ đáng sợ đắc ý với điều mình vừa nghĩ.
***
Thời gian thong thả trôi vì nó hiểu rằng hoàn toàn không có thứ gì có thể bắt kịp mình. Kim đồng hồ chậm rãi giật từng cái cùng tiếng kêu tích tắc nho nhỏ. Mặt trời sau một hồi trần chừ cuối cùng cũng nhích dần về tây, nắng nhạt màu cùng lúc hoàng hôn mở ra.
Đứng trên bục giảng, giáo viên Giáo Dục Công Dân vẫn chăm chú giảng bài trong khi hơn nửa lớp đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, số còn lại đang gật gù với mặt bàn.
Không vô lí khi khung cửa sổ lại thu hút nhiều sự chú ý như thế. Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, những tia nắng cuối ngày như không chấp nhận việc bị màn đêm dành đất nên tiếc nuối bung mình thành những dải màu sắc in vào nền trời như một hình xăm. Một khoảng trời tím đậm ở đường chân trời rồi nhạt dần về xa. Đượm buồn mà cũng thật lãng mạng!
Tiếng “tách, tách” thi nhau vang lên từ những chiếc điện thoại. Những cô cậu ấm đầu óc nông cạn hôm nay cũng biết rung động trước mĩ cảnh đất trời đủ biết sức hút của cảnh vật lúc này thế nào.
Những bức hình được chụp từ nhiều góc độ liên túc lưu vào thẻ nhớ, mọi người hăng say chụp hình mà không quan tâm giáo viên trên kia mặt đã đỏ còn hơn mặt trời.
Ngồi sát cửa sổ cuối lớp, Ân hoàn toàn có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh đất trời chuyển mình, ngày đêm giao nhau này. Một cánh cửa sổ đang hé mở chuyền gió vào lay nhẹ tóc cô. Ánh tà dương nhuộm màu mái tóc, in lên nét mặt, ghi dấu trong ánh mắt. Trông cô như đang hòa dần vào cái sắc tím đượm buồn kia. Trước khung cảnh hùng vĩ ấy, Thiên Ân bên khung cửa sổ kia chỉ là một cái chấm nhỏ. Sự mong manh và dáng vẻ cô độc in vào khoảng không nhưng nét quật cường tuyệt đối không bị đánh mất.
Cũng như những học sinh trong lớp, Thiện tranh thủ chụp lại khoảnh khắc ngày tàn nhưng trong bức hình của cậu mảng chính lại không phải là cảnh hoàng hôn.
Nhìn lại một lần những tấm hình mình chụp được, bất giác cậu mỉm c...