XtGem Forum catalog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Ngoảnh lại hóa tro tàn
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5417
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
ật khó trả lời.

Phương Đăng nghịch nghịch tóc, lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe, “Tôi đối tốt với anh á?”

“Năm tôi lên bảy, cha bay đi Malaysia, ông nói không thể đưa tôi đi theo cùng. Tôi biết thừa, bà Trịnh chỉ cho ông đi một mình, ngược lại ông thở phào nhẹ nhõm. Trên đời này người ông không muốn thấy nhất là tôi. Mười năm xa cách, ông hiếm khi gọi điện về. Nếu không vì chút trách nhiệm và nghĩa vụ, tôi đoán ông chẳng muốn duy trì mỗi năm một lần gửi thư và bưu kiện. Già Thôi… già đối với tôi rất tốt, tôi cảm kích vô cùng. Già chăm sóc tôi như chăm sóc cha tôi vậy. Đây vừa là nhiệm vụ chủ nhân Phòng Ba đã giao cho ông, vừa vì bố con tôi là máu mủ của chị ông. Trên đời này trừ ông ấy, chẳng ai để ý tôi sống hay chết, hoặc có đang hạnh phúc hay không…”

“Vì tôi quan tâm anh.” Phương Đăng vội nói, hận không moi tim ra cho cậu xem được, ”Tôi mong được thấy anh cười. Anh muốn làm gì, tôi cũng sẽ giúp anh. Thật đấy, làm gì cũng được, tôi sẽ bảo vệ anh.”

“Em bảo vệ tôi?” Phó Kính Thù bật cười, ”Con trai mới nói thế chứ, còn em…”

Nó chỉ là một con bé đáng thương hơn cả cậu ta.

Phương Đăng đỏ bừng mặt, nhưng không có ý định thu lại lời vừa nói, “Tôi thật lòng mà!”

“Vì sao lại thế?”

Tại sao ư? Nếu bản thân nó biết đáp án thì tốt biết mấy. Cậu ta như thỏi nam châm, nó bị hút như bản năng. Vì cậu ấy là đồng loại, một đồng loại vừa giống, lại vừa tốt đẹp hơn nó nhiều lần, vì thế ư? Nó không thể nói thành lời. Cậu cần một đáp án, vậy nó sẽ cho cậu câu trả lời dễ hiểu nhất.

“Tôi không còn nhiều người thân.” Phương Đăng đánh liều lên tiếng.

Nó đoán không ra sau nét mặt kia đang là điều gì. Phó Kính Thù cúi đầu kéo tấm chăn trên vai. Khi Phương Đăng bắt đầu hối hận vì những gì vừa nói, cậu bỗng cất lời bằng giọng nhẹ tênh : “Bà ấy là người thế nào… Ý tôi là, cô của em ấy.”

Phương Đăng ngồi bệt xuống sàn, ngả nửa người lên chiếc ghế dựa, ngẫm nghĩ một lát, đáp : “Cô rất đẹp, nhưng rất buồn.” Đây là ấn tượng rõ nét nhất về cô Chu Nhan trong ký ức ấu thơ Phương Đăng. Mười mấy năm, nhan sắc của cô bị hao mòn vì cuộc mưu sinh, nhưng nỗi buồn của cô như phù sa dưới đáy sông ngấm ngầm tích tu, dù cô chẳng bao giờ khóc hay nói ra.

“Cô nói mình có một đứa con trai. Đôi khi cô ngân nga khúc hát ru bên cửa sổ phòng tôi, cứ như hát cho con trai mình nghe vậy.”

“Thế ư, vậy sao bà ta lại vứt bỏ con mình?” Phó Kính Thù dửng dưng phản bác.

“Sao mà thế được ? Rõ ràng là cha anh đòi ly hôn, là ông ta đuổi cô tôi đi.”

“Đó là vì bà ta lẳng lơ dâm đãng, bà ta hoàn toàn chẳng yêu cha, trong lòng không hề có cha con tôi.”

“Ai bảo anh thế?” Phương Đăng kinh ngạc quay sang nhìn thẳng vào Phó Kính Thù, thật ra chẳng nói cũng biết, dĩ nhiên là ông Phó Duy Nhẫn cha của cậu ta nói, “Cha anh chắc chắn đã lừa anh.”

“Suốt bao năm ông ấy vì chuyện này mà u sầu thảm não, em nghĩ đó là đóng kịch để lừa tôi ư?”

Phương Đăng không biết vì sao cô Chu Nhan không trở về tìm con, nhưng nếu nói cô không yêu người đàn ông họ Phó kia, không nhớ nhung đứa con trai duy nhất của mình, đánh chết Phương Đăng cũng không tin. Nếu không phải yêu thương, vẻ đau đớn những khi cô đơn hoặc thinh lặng kia từ đâu mà ra ? Cô Chu Nhan thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần, không phân biệt được đâu là quá khứ đâu là hiện thực. Ông Phương Học Nông thường bảo, những khi đầu óc cô không được minh mẫn. Tình trạng này càng lúc càng dữ dội khi cô ốm nặng, những ngày tháng sau cùng, người ở bên cô nhiều nhất chính là Phương Đăng.

“Sao gã lại lừa ta ? Con ta đâu mất rồi?” Giờ phút hấp hối, cô nhắc đi nhắc lại lời này đến tắt thở.

Phương Đăng nhớ dáng hình tiều tụy của cô trước lúc lâm chung, không nén được kích động, “Rõ ràng là cha anh vì muốn giành cơ hội học đại học mới lấy cô tôi, lợi dụng xong liền ruồng rẫy.” Vốn nó định nói thêm hành động này quá bỉ ổi, nhưng nghĩ dù gì đó cũng là cha người ta, đành cắn răng nuốt vào bụng.

Những chuyện này Phương Đăng gom nhặt từ trong lúc chửi say của ông bố Phương Học Nông. Lúc tỉnh táo ông Phương Học Nông chẳng dám động đến cô Chu Nhan, gì thì gì ông vẫn ăn cơm bằng tiền kiếm trên thân xác cô. Nhưng chỉ cần uống vào hai hớp, ông liền chỉ vào mặt cô chửi đồ ngu xuẩn, đê tiện, chỉ muốn trèo cao, kết quả là hỏng hết nửa đời người.

Phương Học Nông và Chu Nhan là anh em cùng mẹ khác cha, trong thời kỳ cách mạng Văn hóa, cha cô Chu Nhan từng làm chủ tịch Ủy ban Cách mạng đảo Qua Âm, tay nắm đại quyền sinh sát. Phó Duy Nhẫn một lòng muốn đi học, khổ nỗi bị gán vào thành phần “Phần tử tàn dư của chủ nghĩa Tư Bản”, nếu không cưới cô Chu Nhan, ông ta không cách nào được cho phép học đại học. Sau này phong trào cận động dần lắng xuống, cha cô Chu Nhan gây thù chuốc oán quá nhiều, chẳng mấy chốc bị thanh trừng. Cơ thể ông cụ vốn không khỏe, nhanh chóng chết bệnh trong ngực.

Cô vừa hạ sinh con trai không lâu, Phó Duy Nhẫn liền viện đủ lý do kiên quyết đòi ly hôn, cô Chu Nhan không buồn rầy rà, một mình ra đi, cùng anh cả rời khỏi đảo, chẳng bao giờ quay về nữa. Mỗi lần ông Phương Học Nông chửi bới lung tung, Phương Đăng đều không thể chịu nổi, vậy mà cô Chu Nhan vốn đáo để chưa bao giờ nói lại nửa lời. Cô ngẩn người hồi lâu, hoặc rít liên tục loại thuốc lá rẻ tiền. Khi ấy bệnh lao phổi của cô đã nghiêm trọng lắm rồi.

“Không thể nào.” Đôi lông mày Phó Kính Thù nhăn tít lại, “Em không biết cha tôi là người thế nào. Ông ấy thanh cao từ tận xương tủy. Bảo ông mang hôn nhân ra đổi lấy cơ hội học đại học, cưới một người ông không yêu, việc đó tuyệt đối không thể nào, tôi đoán ông thà chết còn hơn. Ông ấy chắc chắn có tình cảm với… cô của em, nếu không sao cứ một mực canh cánh chuyện bà ta phản bội trong lòng.”

“Có bằng chứng gì mà nói cô tôi phản bội cha anh?” Cô Chu Nhan là người thân cận nhất với Phương Đăng thời nhỏ, còn thân hơn cha ruột, con bé không thể chịu nổi trò vu khống trắng trợn này, cho dù đó là Phó Kính Thù cũng không được. Nó hơi mất bình tĩnh.

“Em đừng nóng, tai tôi sắp vỡ tung ra mất.” Phó Kính Thù tỏ ra bình thản và biết điều hơn hẳn, mặc dù cậu cũng quan tâm đến cậu chuyện này y như Phương Đăng, “Tôi loáng thoáng nhớ cả cha và già Thôi đều từng nói, cô của em có một mối tình đầu sâu nặng. Vì ông ngoại, à không đúng, là cha-của-cô-của-em ngấp nghé tiếng tăm nhà họ Phó trên đảo này, định nhân lúc họ Phó sa cơ bắt quàng làm họ, bèn ép con gái gả cho cha tôi bằng được. Bản thân cô của em không mong muốn chuyện đó. Sau khi lấy nhau cha tôi mới biết sự thật. Ông không cách nào chiếm được trái tim của bà, đó là một chuyện không thể chấp nhận được.”

Phương Đăng không thể dung thứ cách nói này, ”Các người ngậm máu phun người. Chính là tai tôi nghe cô nói, lần đầu tiên cô biết yêu là vào một ngày đảo Qua Âm họp chợ. Hôm ấy cô cùng các chị em đang chọn gương trong một sạp nhỏ bán đồ trang điểm. Cô giơ chiếc gương lên soi mặt, trong gương bỗng xuất hiện một người qua đường. Ngay lúc ấy cô đã nghĩ, mình sẽ lấy anh ta, người con trai đó chính là Phó Duy Nhẫn ! Anh nói cái gì mà mối tình đầu sâu nặng, toàn là nói quàng nói xiên.”

“Không đúng.” Phó Kính Thù dường như lờ mờ nhận ra manh mối sự thật, có vẻ cũng vô cùng kinh ngạc, tấm chăn rớt khỏi vai lúc nào không biết, “Em nhắc đến cái gương, tôi cũng có chút ấn tượng. Già Thôi nói, mối tình đầu của Chu nhan từng tặng bà một chiếc gương, bà thường soi gương đến ngẩn người. Cha nhìn thấy, vậy là hai người bắt đầu cãi cọ không ngừng… Nếu lời em là thật, già Thôi cũng chẳng lừa tôi, thì vấn đề nằm ở đâu?”

Cậu chìm vào im lặng, Phương Đăng cũng lặng lẽ vắt óc suy nghĩ.

“Chẳng lẽ…”

“Hiểu rồi!”

Hai đứa gần như cất tiếng cùng lúc, có điều phản ứng của Phương Đăng mạnh hơn, con bé đứng bật cả dậy.

“Chẳng lẽ cái ‘mối tình đầu’ mà ông hận thấu xương lại là chính ông ? Cô tôi và cha của anh đều không nói dối, tiếc là… Trời ạ, sao lại đến nỗi!” Ý nghĩ này thật hoang đường nhưng chắc gì không thể xảy ra. Phương Đăng giậm chân thình thịch.

Phó Kính Thù hơi ngẩn người, chắc cậu cũng đang nghĩ điều tương tự.

Kỳ thực Phó Duy Nhẫn và Chu Nha yêu nhau thắm thiết. Từ nơi khác đến, cô thiếu nữ Chu Nhan vừa nhìn thấy Phó Duy Nhẫn trong gương đã trúng phải tiếng sét, còn Phó Duy Nhẫn âm thầm để ý tới nàng từ lúc nào không hay. Trước khi hai người kịp tỏ tấm chân tình, ông bố vô tâm lẩm cẩm kiêm chủ tịch Ủy ban Cách mạng của Chu Nhan để mắt đến danh tiếng trăm năm của họ Phó, muốn mượn cái giấy thông hành vào đại học trao đổi, hy vọng hai nhà kết thông gia, tiện dát vàng lên thể hiện của mình. Chuyện hôn sự này thuận lợi tiến hành, chỉ tội cho đôi trẻ, kẻ thì cho rằng người kia bị cha gây áp lực mới gả ình, người lại tưởng người mình yêu khát khao vào đại học nên lấy hôn nhân ra đánh đổi. Đây rõ ràng là hiểu lầm trong gang tấc, tiếc cho cả hai quá đỗi kiêu ngạo. Phó Duy Nhẫn không biết cách thể hiện sự quan tâm, còn Chu Nhan hiếu thắng phải chịu ghẻ lạnh bèn giận dỗi nhận bừa mình chỉ nhớ nhung người trong gương. Thực ra từ đầu chí cuối, tình lang trogn gương của cô cũng chính là Phó Duy Nhất đang đứng phía sau đau lòng.

Nghiệt ngã một điều đến tận ngày xa cách, họ vẫn không thể bộc bạch tấm lòng mình với người kia. May có hai kẻ hậu nhân tình cờ gặp nhau, mang tất cả manh mối khớp lại, chân tướng sự việc mới ló dạng. Sự thật này tuy nực cười mà thấm thía. Đôi khi chúng ta cũng thế, những lời thật lòng, thường chỉ nói được trước người dưng.

Tất nhiên, cái gọi là “chân tướng” kia chỉ nằm trong suy đoán của Phương Đăng và Phó Kính Thù, còn sự thật thật sự, đã vĩnh viễn vùi chôn theo cái chết của Chu Nhan.

“Anh có nói với cha về việc này không?” Phương Đăng vẫn nuôi hy vọng, dù cô Chu Nhan đã mất, nhưng nếu biết ông Phó Duy Nhẫn hiểu lòng mình, chắc cô dưới suối vàng cũng ngậm cười. Về phần ông Phó Duy Nhẫn, tâm tư nặng trĩu bao năm của ông sẽ được giải thoát.

Chẳng ngờ, Phó Kính Thù nghe xong chỉ lắc đầu, “Cha tôi không thích tôi gọi điện sang Malaysia, dù có viết thư gửi đi, liệu ông có tin ? Những điều mấy đứa nhóc tưởng tượng liệu có là thật ? Sự việc đã trôi qua quá lâu, ông vốn không có ý định quay về, cho dù đây là sự thật, ông biết rồi sẽ thư thái ư ? Ngày xưa người buông tay là ông, giờ đây ông sẽ càng buồn, việc gì phải thế. Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”

Cậu nói không phải không có lý, Phương Đăng hết đường phản bác. Lầm lỗi vô tình ngày ấy, dưới con mắt kẻ ngoài cuộc là câu chuyện ly kỳ, nhưng trong lòng hai người ấy mãi chỉ là tai nạn tàn khốc. Chẳng bằng để cho thời gian chôn vùi nó hoàn toàn.

“Chữ ‘Kính’ trong tên anh xuất phát từ đó ư?” Phương Đăng hỏi.

Phó Kính Thù cười đáp, “Ngốc. Anh họ tôi tên là Phó Kính Thuần, chẳng lẽ cũng vì đó ? Hàng anh em tôi dùng chữ ‘Kính’, như đời bố tôi là chữ ‘Duy’ vậy. Tên tôi là Phó Kính Thù, em biết rồi đấy, chữ ‘Thù’ nghĩa là khác biệt. Chắc vì trong số tất cả anh em họ tộc, tôi là đứa không giống ai. Thân thế cha nhạy cảm, bà Trịnh thu nhận ông vì đó là di nguyện của ông nội, với một người đàn bà việc này đã không hề dễ dàng. Còn tôi ư, từ nhỏ không có mẹ, cha thì bỏ đi, ngoài kia người ta đồn ầm rằng mẹ ruột tôi làm cái nghề…”

“Đó là bất đắc dĩ, là bố và tôi làm li...
« Trước1...1314151617...48Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bạn gái của thiếu gia
» Hoàng Tử Online
» Không phải là cổ tích
» Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
» Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
123»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất