ục Ninh Hải là một luật sư giỏi, rất đáng để phó thác công việc. Dưới sự tác động của ông, trận xô xát giữa Phó Kính Thù, Phương Đăng và Phương Học Nông trước khi chạy thoát mau chóng được quy kết là hành vi tự vệ hợp pháp, cái chết của Phương Học Nông là kết quả bất ngờ của quá trình tự vệ, không phải do hai đứa trẻ gây nên. Những lập luận và lời khai Lục Ninh Hải đưa ra vô cùng kín kẽ, phía cảnh sát trừ việc không hài lòng với hành vi liều lĩnh theo dõi tội phạm của Phương Đăng, thì không còn ý kiến về bất cứ vấn đề nào. Hôm nay là lần thẩm vấn cuối cùng theo thủ tục, sau lần này sẽ tiến hành kết án. Kẻ xấu hoặc sa lưới hoặc đi đời nhà ma, người tốt rút lui an toàn, mọi việc xong xuôi, cả làng vui vẻ.
Chiều cùng ngày kết án, thi thể Phương Học Nông được đem ra khỏi đảo hỏa thiêu, Phương Đăng phải đi lĩnh tro cốt về. Phó Kính Thù đưa Phương Đăng đem chôn tro cốt cha ở nghĩa địa trên đảo. Giúp người khác nhặt xác, cả đời Phương Học Nông làm nhiều nhất là lo việc ma chay cho người ta, ai mà ngờ chuyện hậu sự của chính lão lại sơ sài giản đơn đến vậy.
Mười sáu năm trời Phương Đăng không ngừng hỏi bản thân, tại sao trên đời lại có một người cha tệ hại đến vậy. Khi lão còn sống, nó thường rủa cho lão chết, cũng từng nghĩ rằng nếu một ngày lão chết thật, nó không những chẳng mảy may buồn thương, mà còn mừng vui vì được giải thoát. Nhưng khi cầm cái bình tro cốt trên tay, nó lại không cầm nổi khóc một trận thật to. Cái bình trông giản tiện quá đỗi. Dẫu gì, đó cũng là người nuôi nó lớn khôn, có khi còn là người sinh ra nó. Dù lão có xấu xa vô sỉ hơn, thì cả hai cũng đã cùng chung sống biết bao năm. Có những thứ phải tới tận khi mình bước vào đường cùng, người ta mới nhận ra, dù mình có căm ghét nó hơn chăng nữa, vẫn không cách nào dứt bỏ. Bởi thế, nó mới không thể giương mắt nhìn lão chỉ vì lòng tham nhất thời mà không thể quay đầu lại, cứ mong khuyên được lão bỏ cuộc. Phương Học Nông có tham lam ngu dại, cũng không quên để dành một món nhỏ làm tiền phòng thân cho con gái. Vào giây phút cuối cùng lão do dự không xuống tay, là vì nhớ đến em gái Chu Nhan, hay vì không quên Phương Đăng là cốt nhục của mình? Hận nhau, phản bội nhau, liều mạng làm đau nhau, mà dứt không được bận lòng mong manh. Chỉ đáng tiếc chính là sợi tơ lòng tưởng dứt được ấy lại đưa cha con họ về hai nẻo.
Mai táng xong xuôi, Phương Đăng và Phó Kính Thù nhân lúc trời tối trời tìm đến cây đa ở trường tập bắn. Chúng dùng dụng cụ đã chuẩn bị sẵn đào men theo rễ cây xuống sâu dần. Phó Kính Thù vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng. Đào được một lúc, cái cuốc nhỏ bỗng đụng phải vật gì đó, hai đứa dùng tay bới lớp bùn phủ quanh ra, một bộ xương trẻ con lồ lộ ra giữa lớp đất vàng. Phó Kính Thù dường như bị rút cạn sức lực, ngã quỳ xuống bên gốc đa. Lòng Phương Đăng dở dang trăm mối, cũng chầm chậm quỳ xuống, ôm chặt lấy đầu Phó Thất.
“Phương Đăng, em thấy buồn cười không, cha em nửa đời nói xằng nói bậy, chỉ duy nhất có chuyện này ông không nói dối.” Giọng nói Phó Kính Thù vang lên từ sau gáy Phương Đăng, không rõ đang cười hay đang khóc, “Lúc bị gọi là thằng con hoang, tôi luôn tự nhủ, mình họ “Phó”. Cha tôi mất rồi, người ta không nhận tôi cũng được, tôi vẫn là tôi. Nhưng giờ đến cái “tôi” ấy cũng chẳng còn. Bộ xương vùi ở đây mới là Phó Kính Thù. Còn tôi là ai?”
Con chim đương đậu trên cây đa nghe động, hót lên mấy tiếng thảng thốt rồi sải cánh bay đi. Đến con chim còn tìm được chốn đậu, mà người dưới gốc cây thì sao? Nhỡ bí mật này truyền ra, cậu ta biết lánh thân nơi nào? Phương Đăng cúi xuống, dùng tay vôc từng nắm bùn phủ lên bộ xương cốt trẻ con, cứ như vùi sâu bí mật kia từng chút một.
Phó Kính Thù ngồi thẳng dậy, ngẩn ngơ nhìn từng động tác của Phương Đăng.
Cậu hỏi cậu là ai. Kỳ thực nó chẳng quan tâm lắm. Trong lòng nó, cậu chỉ là Tiểu Thất, họ gì cũng được, không cùng huyết thống cũng được, thế nào cũng được.
“Bố tôi đã ra tro rồi, chẳng ai biết dưới gốc cây này chôn cái gì nữa. Tin tôi đi, anh mãi mãi là Phó Kính Thù.” Nó nói với kẻ ngốc đang quỳ ở bên.
“Tôi là Phó Kính Thù ư?” cậu khe khẽ thốt lên.
Ánh trăng trắng bệch, dát lên mặt người một màn sương mỏng. Phương Đăng rất muốn đưa tay đánh tan làn sương đang nhuộm trắng gương mặt Phó Thất.
Nó không kiềm được thầm nghĩ, nếu cậu không là Phó Kính Thù, vậy hau đứa là gì của nhau? Không không không, chỉ cần cậu ấy vui, thì là ai cũng được.
“Anh có tin tôi không, Tiểu Thất? Tôi sẽ là người duy nhất sống trên đời biết bí mật này. Anh có tin tôi sẽ giữ chặt bí mât này tới tận ngày chết không?”
Phó Kính Thù cúi đầu, học theo nó chậm rãi vốc đất lấp xuống.
“Phương Đăng, nếu là lời thật lòng, tôi cho rằng đừng tin bất cứ ai, trừ bản thân mình.” Cậu nện nện mặt đất cho bằng phẳng như cũ, quay sang cười với nó, “Nhưng em cũng chính là tôi.”
Sau khi Phương Học Nông chết, người của tổ dân phố đến thăm Phương Đăng một lần. Nó chưa đủ mười tám tuổi, theo quy định vì cha mẹ đều mất, không có bà con họ hàng để nương nhờ, nó có thể vào cô nhi viện Thánh Ân sống một thời gian cho đến khi trưởng thành.
Phó Kính Thù từng ngỏ ý muốn nó dọn vào Phó gia viện, già Thôi cũng ngầm đồng ý, nhưng Phương Đăng không làm như vậy.
Chuyện trôi qua không lâu, nó nghe Phó Chí Thời rêu rao nó là “Con gái kẻ bắt cóc”, mọi người say sưa bàn tán về vụ án động trời, không tránh được chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nó.
Phương Đăng tự trào nghĩ bụng, từ “con gái lão nát rượu” sang “con gái kẻ bắt cóc”, có nên coi là được “thăng chức” không đây? Có điều dù là danh hiệu trước hay sau, trước mặt người khác, nó có lẽ nên tránh xa Phó Thất một chút. Chẳng ai thích thú khi thấy nạn nhân vụ bắt cóc và con gái kẻ bắt cóc chơi với nhau, lại còn thân thiết như người nhà.
Ly kì hơn, vị luật sư đại diện kia sau khi xử lý xong vụ án đã đến tìm Phương Đăng. Ông nói mình luôn muốn nhận nuôi một đứa con gái, nếu như Phương Đăng bằng lòng, ông có thể làm cha nuôi, cho nó một gia đình mới.
Vẻ mặt Phương Đăng lúc đó chẳng khác nào đang nghe truyện Nghìn lẻ một đêm. Trước khi Phó Thất gặp chuyện, nó và cái người họ Lục này chẳng hề có liên hệ, sao ông ta lại muốn nhận nuôi nó? Cho dù ông thèm con gái đến phát điên đi nữa, cũng phải hiểu nó đã mười sáu tuổi, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành, đã không còn ở lứa tuổi phù hợp để nhận nuôi nữa.
Phương Đăng tựa người vào lan can bến tàu, nghe tiếng còi rời bến, không tiện nói thẳng thừng nghi ngờ của mình với vị luật sư trước mặt.
Nó cảm thấy, Lục Ninh Hải không phải là một người tùy tiện. Quyết định này đối với ông mà nói là một quyết định vô cùng khó khăn. Ông nói thêm: “Có lẽ cháu rất giống vợ chú, người vợ trước đã mất của chú. Khi gặp tai nạn cô ấy đang có bầu, chú nghĩ, nếu đứa con gái ấy còn, lớn lên trông sẽ giống cháu bây giờ.”
Phương Đăng ngả đầu cười ngất, “Vậy chú muốn cháu làm con gái hay làm vợ chú?”
Câu hỏi này khiến vị luật sư lúng túng vô cùng. Lần gặp mặt trước ở sân của cô nhi viện, dù chỉ thoáng qua, nhưng ông vẫn nhớ mãi dáng vẻ ngất ngưởng khi cưỡi trên bờ tường cùng nụ cười lấp lánh của con bé. Nụ cười ấy dường như đã lay động một tình cảm sâu sắc trong ông. Về sau khi phát hiện con bé dính líu đến vụ án bắt có Phó Kính Thù, ông bèn tận tâm tận lực giúp hai đứa xử lý mọi việc đâu vào đó. Khi biết cha con bé đã chết, nó trở thành đứa cô nhi không nơi nương tựa, cái ý nghĩ nhận nuôi con bé bỗng chốc trở nên thôi thúc mà cũng rất kiên quyết trong ông.
Lục Ninh Hải cảm giác, Phương Đăng lẫn Phó Kính Thù đều giống nhau, tuy tuổi nhỏ, mà cứ như người đã sống mấy trăm năm.
“Cháu không muốn đi với chú à? Chú có đứa con tuổi cũng xấp xỉ cháu, hai đứa nhất định chơi với nhau rất vui.”
Phương Đăng vén lại mái tóc bị gió thổi tung, lắc đầu đáp: “Cháu không muốn rời hòn đảo này.”
Vị luật sư hơi thất vọng, không biết làm thế nào đành lặng lẽ gật đầu.
Chuyến tàu tiếp theo đã tới, Phương Đăng tưởng vậy là xong, ai ngờ Lục Ninh Hải lại hỏi thêm một câu.
“Là vì trên đảo này có người cháu không nỡ rời xa? Là cậu thiếu niên ở Phó gia viện… Hai đứa có vẻ thân thiết.”
Phương Đăng sững người, đang định phủ nhận, lại nghe vị luật sư tiếp: “Chú hiểu cháu. Nếu tính ra, cậu ấy là em họ cháu, Hai đứa đều là cô nhi, có một người thân ở bên, dù sao vẫn cảm thấy chút an ủi.”
Phương Đăng chỉ cười cười, không nói gì nữa. Vị luật sư đi rồi, nó vẫy tay tiễn biệt. Nó đã tiễn người muốn ình một gia đình ra đi.
Nửa năm sau, ông luật sư họ Lục lại xuất hiện trước mặt Phương Đăng.
Lúc này Phương Đăng đã vào sống trong cô nhi viện. Căn gác xép thuê của lão Đỗ đến kỳ nộp tiền, nhưng nó không còn đồng nào để trả nữa. Dù Phó Thất có nói, cậu có cơm ăn thì nó không lo bị đói, nhưng vào cô nhi viện, nó sẽ nhận được trợ cấp của chính phủ. A Chiếu là người cảm thấy vui nhất trong chuyện này, cu cậu đã cao lên rất nhiều, tính cách cũng không còn yếu đuối như xưa, có Phương Đăng, cô nhi viện với nó bỗng giống một mái nhà hơn.
Từ gác xép đến cô nhi viện, kỳ thực chỉ là khoảng cách mười mấy mét, đáng tiếc căn phòng của Phương Đăng ở cô nhi viện không có cửa sổ mở ra phía ngõ, nếu không nó vẫn có thể ngắm Phó Thất đặt chậu hoa chuối tây mới lên bậu cửa.
“Bây giờ cháu có thể suy nghĩ tiếp về việc đi cùng chú. Thủ tục nhận nuôi chú sẽ làm rất nhanh thôi.” Lục Ninh Hải nói với Phương Đăng như vậy.
Đúng là một người cố chấp, Phương Đăng thầm nghĩ.
Thấy cô bé lắc đầu lần nữa, Lục Ninh Hải nói: “Cháu không chịu rời đảo là vì Phó Kính Thù, vậy nếu chú tiết lộ rằng, cậu ta có thể sắp rời đi thì sao?”
Chương 15 Anh nên đi
Lần này Lục Ninh Hải lên đảo, mang theo tin tử của Phó Duy Tín. Mỗi chuyến viếng thăm của ông dường như đều có mối liên hệ lạ lùng với những con chết.
Thực ra, trong vòng vài giây đầu nghe thấy cái tên “Phó Duy Tín”, Phó Kính Thù thậm chí còn chưa nghĩ ra người này là ai. Mặt Lục Ninh Hải bắt đầu xị ra, Phó Kính Thù chợt à lên, Phó Duy Tín là con trai ruột của bà Trịnh, người em cùng cha khác mẹ của ông Phó Duy Nhẫn. Như vậy xét về vai vế, cậu phải gọi người ta một tiếng “chú”.
Tiếc là ông chú này cậu còn chưa được thấy mặt đã phải nghe tin tử.
Thời trẻ bà Trịnh hiếm muộn, không có con vẫn luôn là nỗi đau âm ỉ trong lòng bà cho đến khi trung tuổi, may mắn sinh được một cặp song sinh trai gái, bà coi đây là đặc ân lớn nhất mà ông trời ban tặng. Hai đứa con của bà nhỏ hơn Phó Duy Nhẫn mười tuổi, đều là con ông Phó Truyền Thanh, nhưng môi trường lớn lên của ba đứa trẻ hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là cậu trai trong cặp song sinh, được bà Trịnh coi như cục vàng cục bạc, từ nhỏ ẵm bế trong tay, chỉ hận không mang tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời dành hết cho con.
Nghe nói người con trai Phó Duy Tín này không khiến bà Trịnh thất vọng, sinh ra đã như viên ngọc báu, lớn lên trông càng đẹp trai phong độ, dáng người cao lớn, thông minh lanh lợi, so với Phó Duy Nhẫn mặt mũi trắng bệch lúc nào cũng âu sầu mà nói, người anh em Phó Duy Tín ngược lại khỏe khoắn lanh lợi như mặt trời. Khi còn sống, ông Phó Truyền Thanh luôn áy náy về đứa con riêng Phó Duy Nhẫn, nhưng người ông thương yêu hơn dĩ nhiên là cậu con trai lớn lên bên mình, tính cách nhiều phần giống mình. Điều này khiến bà Trịnh rất vui mừng, càng giải t...