hong từ bé gì chứ ?
Lại còn tự nhận mình là người hiểu anh Duy Phong nhất.
Nghe mà chỉ muốn xông tới mà đánh cô ta.
Trơ trẽn !
-
Chúng tôi cũng có rất nhiều sở thích chung. Như là cùng ăn kem hạnh nhân. – Trong tivi, một cô gái tóc xoăn vui vẻ trả lời phỏng vấn. Cô khẽ vuốt mái tóc, mỉm cười với mọi người rồi tỏ vẻ ngượng ngùng – Thật ra…anh ấy có hứa với tôi một điều – nói đến đây, cô lại e thẹn cúi đầu – anh ấy nói cho dù thế nào cũng sẽ mãi mãi yêu mình tôi.
Hoài Vân vừa nói xong, buổi họp báo liền trở nên thật náo loạn.
Trúc Vũ ngồi bật dậy, la lớn :
-
Cô ta nói gì thế ? Không lẽ cô ta bị mất trí rồi sao. Đồ…thần kinh !!!
Nguyễn Huy cũng có vẻ chú ý nhưng sau đó thờ ơ nói :
-
Quan tâm làm gì.
Trúc Vũ bực tức nhìn như muốn lao tới mà đập nát cái màn hình tivi ra :
-
Đồ mặt dày !!!
Mặc dù là lời cô ta nói là giả dối, sẽ không ai tin và ngay ngày mai cách mạng anti fan sẽ diễn ra rầm rộ hơn, giới truyền thông cũng sẽ phong cho cô tá hàng loạt danh hiệu như hot girl trơ trẽn nhất, mặt dày nhất, đầu óc có vấn đề nhất nhưng mà…cô vẫn rất rất rất bực mình !
Quỉ cái !
Hứ, cứ ảo tưởng đi.
Bây giờ, Duy Phong và Vy Anh của cô còn đang tay trong tay ấy chứ !
Hứ hứ !
Ý nghĩ này làm cho cô thấy thật hả hê nhưng cũng đầy lo lắng !
Cô thả gói bỏng ngô ra, chắp tay cầu nguyện.
Hi vọng là Vy Anh không thấy chương trình vừa rồi. Đầu óc của Vy Anh rất ngờ nghệch và đơn giản, lại chẳng biết nhìn nhận vấn đề một cách chính xác gì cả.
Cô biết là Vy Anh từ trong tiềm thức đã rất sợ những kẻ thứ ba, xen vào chuyện tình người khác, đã rất sợ mình làm người khác buồn, đã rất sợ người khác vì mình mà liên lụy.
Ôi Vy Anh ngốc nghếch của cô !
Trúc Vũ thở dài …
Chưa kịp than vãn thì đã bị Nguyễn Huy ngắt lời :
-
Im lặng ! Anh cần nghe điện thoại.
Trúc Vũ bĩu môi, hừu hừu vài tiếng nhưng lại tiến sát bên…nghe chung.
Là giọng thư kí Hoàng đây mà, sao có vẻ hoang mang tột độ thế này :
-
Cậu không biết gì sao ? Hai người họ không thể đến với nhau !
Nguyễn Huy xô Trúc Vũ ra, đứng dậy đi ra nơi khác cách thật xa Trúc Vũ.
Trúc Vũ thấy tình hình cũng căng thẳng , nghiêm trọng nên cũng không chống đối gì.
-
Sao lại không ? – Nguyễn Huy có vẻ lường trước sự việc, đã đến lúc mọi chuyện cần được nói ra rồi đây .
-
Hoàng Anh Nhật chính là Hoàng Duy Thức. Cậu thế quái nào mà không biết ?
Nguyễn Huy cười :
-
Tớ biết – anh quay lưng về phía cửa nên không biết được rằng có một người đang lặng lẽ tiến tới gần…- Nhưng mà Vy Anh không …
Chiếc điện thoại đột ngột bị giằng mạnh lấy.
Anh giật mình…sau đó kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình :
-
Cô Diệp.
Bà bình tĩnh ngắt điện thoại, nói với Trúc Vũ :
-
Con đi vào phòng.
Dáng vẻ xa lạ này anh chưa bao giờ thấy ở bà, người phụ nữ có gương mặt phúc hậu luôn mỉm cười đầy dịu dàng.
Trúc Vũ cũng bàng hoàng không kém, nhìn hai người rồi chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại.
Bà nhìn anh, vẻ mặt vừa tức giận lại xen lẫn sự sợ hãi :
-
Huy ! Con làm sao thế hả ? Vì cô tin con, vì cô nghĩ con hiểu chuyện nên mới để con phụ trách việc này. Vậy mà con đang làm gì hả ?
-
Cô Diệp. Cô bình tĩnh nghe cháu nói.
Bà ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn…bà đã hoàn toàn bị mất kiểm soát thật rồi :
-
Nói đi ! Con giúp Duy Phong và Vy Anh quen nhau. Con làm sao thế ? Huy ! Có phải là con không coi lời nói của cô ra gì không ?
-
Cô Diệp. Cháu là muốn giúp hai người ấy mà.
Bà Diệp nhìn anh, giọng đã lạc hẳn đi :
-
Không phải là cô đã nói với con là không được rồi à ? Tại sao lại còn cứ như vậy hả ? Con có biết được hậu quả của việc này không ? Con có biết được Vy Anh sẽ như thế nào không ? hả !
-
Cô bình tĩnh. Vy Anh sẽ không sao đâu. Cho dù em ấy biết chú Nhật không phải bố ruột thì cũng không sao mà.
Chuyện này là anh vô tình nghe được mẹ và cô Diệp nói chuyện.
Là bố Vy Anh mất từ nhỏ, cô đã lập gia đình cùng Hoàng Duy Thức.
Nhưng anh thật sự không hiểu nổi sao mọi chuyện lại có vẻ nghiêm trọng như thế này.
Bà Diệp nói như hét lên :
-
Không sao à ? Cháu biết được những gì mà nói là không sao hả ? Cháu có lường trước được điều gì sẽ đến với Vy Anh không ? – bà run lên – nó có thể sẽ không còn được như người bình thường nữa, tâm lí sẽ không ổn đinh được, có biết không hả ?
Vì bảo vệ Vy Anh, não bộ mới xóa bỏ đi phần kí ức đó…
-
Cô Diệp. Vy Anh sẽ không như thế đâu mà. Em ấy rất yêu bố, dù là có phải người sinh em ấy ra hay không cũng không quan trọng.
-
Là thế à ? Thế cháu có biết Vy Anh từng bị tai nạn mất trí nhớ không hả ? Không biết ? Thế cháu cũng không biết là từ khi quen Duy Phong thì đêm nào nó cũng gặp ác mộng không ? Mới hôm qua còn phải uống thuốc giảm đau. Cháu nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy mà Hoàng Duy Thức không thể quay lại được còn cô , cũng không thể đi đâu ngoài bệnh viện và nhà ?
Nguyễn Huy hoang mang…
-
Cô đã nói rồi. Là Duy Phong và Vy Anh không được gặp nhau . Giờ thì thế nào ? Hả !
-
Cô…Vy Anh, từng bị…tai nạn ?
Em ấy…mất trí nhớ ?
Bà Diệp run rẩy, nói như thều thào :
-
Là do chính bố ruột nó gây ra đấy.
Nguyễn Huy đỡ lấy bà đang sắp ngã, anh bàng hoàng trước những gì mình vừa nghe thấy :
-
Cô nói là bố ruột đã hại Vy Anh ?
Bà như không thở nổi…
Nhớ lại cảnh Vy Anh nhỏ bé của bà nằm im trong vũng máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
Ngực bà quặn lại, đau thắt.
Nguyễn Huy đỡ bà lại sofa, bây giờ dù là có nói gì cũng không đủ :
-
Cháu không biết mọi chuyện là như thế. Cháu hại Vy Anh rồi.
Bà Diệp mệt mỏi nói :
-
Bây giờ, hai đứa quen nhau như thế nào rồi.
Qua cuộc điện thoại của thư kí Hoàng thì…
-
Duy Phong nghĩ là chú Nhật là bố ruột của Vy Anh.
Sắc mặt của bà phút chốc trở nên trắng bệch, run rẩy…
Nguyễn Huy mím môi, với lấy chiếc áo khoác rồi chạy nhanh ra phía cửa :
-
Cháu đi đưa em ấy về.
***
Biển đêm…
Gió càng ngày càng thổi mạnh hơn. Những con sóng thi nhau đập vào bờ một cách dữ dội.
Tôi ngồi trên cát…
Không khí lạnh bao lấy, cả khuôn mặt và bàn tay đã xanh tím nhưng lại chẳng hề cảm thấy gì, cũng không thể nghĩ được điều gì cả.
Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
-
Vy Anh, em có chuyện gì thế - Bùi Quang lo lắng nhìn tôi – từ chiều tới giờ, em vẫn không nói câu nào. Là có chuyện gì ?
Có chuyện gì à ? Hình như là không có gì cả.
Chỉ là mọi chuyện đã quay trở lại quĩ đạo, còn tôi bị mất thăng bằng thôi.
Mỗi hơi thở đều thật khó khăn.
Dường như, thần trí của tôi đã hoàn toàn bị rút sạch.
Bùi Quang hoảng hốt :
-
Đừng làm anh sợ. Em có chuyện gì ?
Tôi đưa mắt ngây dại nhìn Bùi Quang.
Bùi Quang lay lay vai tôi :
-
Nói đi, rốt cuộc là làm sao ?
Là ai bắt nạt em ?
Gặp vy Anh còn thất thần đi giữa đường phố, anh hỏi gì cũng không chịu nói.
Cứ như người mất hồn…
Anh muốn đưa về nhà thì Vy Anh lắc đầu đầy sợ hãi.
Vậy là anh mới đưa tới đây.
Có lẽ…biển sẽ xoa dịu đi tất cả.
Biển hôm nay không tĩnh lặng như mọi khi…
Từ lúc rời khỏi nơi đó đến giờ, tôi vẫn không khóc.
Vì tôi sợ, một khi nước mắt đã rơi thì chẳng bao giờ dừng lại được nưa.
Tôi sợ chút sức lực cuối cùng cũng sẽ theo đó mà bị rút cạn.
Phải thật cố gắng chịu đựng, nếu không tôi sẽ bị kéo xuống vực thẳm mà không thể gượng dậy nổi mất.
Tôi lại lặng lẽ nhìn ra biển…
-
Anh xin em đấy. Đừng có như thế được không ?
-
Vy Anh. Hay là anh gọi Duy Phong cho em ?
Tôi sững người…Vừa nhắc đến cái tên ấy…vết thương của tôi lại bị lôi ra mà cắn xé.
Tôi cắn môi thật chặt, không hề thấy đau nhưng đã bắt đầu cảm nhận được mùi tanh của máu.
Trước mắt như có một màn sương bao phủ, không thể nhìn thấy rõ được điều gì nữa.
Bùi Quang lặng yên nhìn tôi :
-
Em khóc đi. Không cần phải chịu đựng nữa.
Tôi chậm rãi lắc đầu…
Giọng nói Bùi Quang có chút tức giận :
-
Em mau khóc cho tôi.
Tôi vùi mặt vào hai chân, cổ họng tắc nghẹn :
-
Anh đã bảo là em không được khóc trước anh cơ mà.
Bùi Quang thở dài , vẻ khổ sở :
-
Bây giờ, anh cho phép. Muốn khóc thì khóc đi.
Cả người tôi bắt đầu run rẩy…
Nước mắt cứ thế thi nhau tứa ra.
Bùi Quang đặt tay lên vai tôi.
Cứ như thế…
Cho tới khi toàn thân tê dại rồi mà nước mắt lại ngày một thêm nhiều.
Tiếng sấm chớp vang lên.
Ngay sau đó là cơn mưa lớn trút xuống.
Sóng biển không ngừng cuộn trào.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu…
Từ từ đứng dậy, bước về phía trước.
Bùi Quang giữ tôi lại, giọng nói đầy hoảng sợ :
-
Em định làm gì ?
Tôi yếu ớt nói :
-
Enh nghĩ là em sẽ làm gì ?
Bùi Quang im lặng nhìn tôi.
Tôi rút tay ra khỏi Bùi Quang rồi chầm chậm bước từng bước đi về phía biển .
Cho đến khi nước biển thấm ướt đôi giày vải…cho đến khi đầu gối ướt sung…tôi vẫn chưa chịu dừng lại.
Bùi Quang gào lên, xen lẫn trong tiếng mưa và tiếng sóng biển dữ dội :
-
Vy Anh. Mau dừng lại !
Tôi đứng im bất động, từ từ cởi chiếc áo khoác đen ra…thả xuống.
Chiếc áo kia vừa rơi…ngay lập tức đã bị biển lớn cuốn trôi đi…
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập :
-
Vy Anh ! Em làm cái gì ?
Tôi quay người lại, nói với Bùi Quang còn cách tôi khá xa một cách kiên quyết :
-
Anh không được lại đây. Nhất định không được lại đây !
Bùi Quang...