>
Vừa vặn lại có phần dễ thương !
Ngắm nhìn một lúc, tôi thở dài đầy tâm trạng , mặt mày ủ dột.
Anh nhướn mày :
-
Sao thế ?
Tôi lại thở dại, phiền muộn :
-
Có phải em cao hơn thì là tốt rồi không ?
Nhìn mà xem !
Tôi và anh đứng cạnh nhau chẳng hề tương xứng gì cả
Về ngoại hình...tôi khá dễ nhìn, hay được khen là đáng yêu !
So với vẻ nổi bật kinh người của anh thì...không mờ nhạt lắm.
Còn về chiều cao thì ....hoàn toàn bị khớp.
Đứng còn chưa tới ngực anh...
Sao mà đau khổ thế này cơ chứ !
Nếu cao hơn một chút thì còn tạm chấp nhận . Đằng này lại không chịu phát triển gì cả.
Tia cười hiện rõ trong mắt anh, nhưng giọng nói vẫn đều đều không cảm xúc :
-
Thế bây giờ, làm sao nhỉ ? Anh thì không thể thấp đi được rồi.
Tôi ngước lên nhìn anh, ủ rũ :
-
Em rất cố gắng rồi. Ngày nào cũng uống sữa đầy đủ. – tôi nhìn vào gương và...nhún người lên, lại thở dài – em không thích đi mấy loại giày đế cao.
Anh gật đầu :
-
Vấn đề này nghiêm trọng đây !
Vẻ mặt của tôi trở nên thật đáng thương, lại thở dài :
-
Anh cũng thấy thế, đúng không ?
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nghiêm túc :
-
Anh có một cách để người khác không biết em so với anh là rất thấp .
Tôi xúc động ;
-
Thật ạ ? Anh mau chỉ em đi.
Sau đó...Anh đột ngột bế bổng tôi lên.
Aaaa ! Mặc dù thế này thì đúng là không ai biết sự chênh lệch giữa tôi và anh cả nhưng mà...tôi không chịu nổ.
Tôi kinh ngạc, không ngừng giãy dụa, chân đá loạn xạ, la lớn :
-
Thả em ra. Mau thả em ra.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh có chút mất kiên nhẫn , nhìn tôi cảnh cáo :
-Xem em còn dành thời gian để nghĩ mấy thứ đó nữa không ?
Và tại khu trung tâm mua sắm hôm đó, mọi người đều kéo nhau tới nhìn Hoàng Duy Phong nổi tiếng lừng lẫy tay bế một cô gái đi về phía cửa chính.
Cô gái kia vùi đầu vào trong .
Thật quá lãng mạn !
Nhưng chẳng ai biết là hai người ấy hoàn toàn không nghĩ như thế !
Cô gái thì cực kì ấm ức còn người kia cũng đau đầu không kém.
***
-
Kathy Hoàng, 17 tuổi. Hiện đang theo học một trường phổ thông tại Paris. Sống cùng người mẹ ruột và người bố nuôi.
Đôi mắt một mí của người đàn bà ánh lên vẻ mưu mô :
-Có ảnh không ?
Người thám tử đặt trên bàn một xấp ảnh, trong đó là hình một cô gái châu Á có mái tóc vàng nhạt đầy chín chắn. Còn có một bức ảnh là chụp cùng bố mẹ.
Người đàn bà quan sát thật kĩ otr vẻ hài lòng rồi đưa cho người thám tử một phong bì dày cộm.
Chỉ có từng này thông tin mà đã phải mất bao nhiêu năm ròng mới có được.
Cánh cửa vừa được người thám tử khép lại, bà ta liền lấy ngón tay di di trên khuôn mặt hai mẹ con Kathy , nhếch miệng :
-Mệnh lớn lắm.
Bao nhiêu công sức bà ta bỏ ra, vậy mà bọn chúng vẫn còn sống !
Một cô gái có mái tóc xoăn nhẹ,tay siết chắt tấm hình với vẻ thù hận và đố kị.
Chính cô ta là người cướp mất Duy Phong của cô.
Duy Phong ngày nào cũng ngồi ngoài cửa chơi với nó, bảo vệ nó.
Cô tìm bao nhiêu cách để tiếp cận anh nhưng mà anh toàn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô một cách đáng sợ.
Thế là, cô chỉ biết trơ mắt nhìn Duy Phong cười đùa với nó !
Cô thề là sẽ cho cô ta biết thế nào là đau khổ nhất !
Con bé đáng ghét !
Dù cô có **** bới, đánh đập như thế nào thì con nhóc đó vẫn không khóc, chỉ ngồi im chịu đựng.
Vẫn ngoan ngoãn gọi cô là chị.
Tuyệt nhiên, cũng không hề mách gì với Duy Phong.
Nó tưởng như thế là mẹ con nhà nó sẽ được chấp nhận chắc ?
Ảo tưởng !
Làm thế nào khi mà ngay cả bố ruột con nhóc đó cũng ruồng rẫy mẹ con nhà họ !
Nực cười !
Nhưng mà cuối cùng là cô vẫn thua rồi...
Duy Phong 15 tuổi từ Mĩ về, việc đầu tiên là tìm Bé con.
Tốt rồi...mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ càng từ rất lâu.
Cô đã tìm đến anh mà nói rằng :
- Anh Duy Phong, bé con muốn kem hạnh nhân .
Anh thất thần một lúc rồi nghiêng đầu hỏi với vẻ dò xét :
- Bé con ?
Cô gật đầu, chạy tới ôm anh :
- Vâng, em là bé con .
Duy Phong khựng người, đẩy nhẹ cô ra nhưng cô vẫn ôm thật chặt không chịu buông.
Rồi anh để im, nhưng lại hỏi :
- em tên gì ?
- Hoài Vân. Anh Duy Phong, em đã chờ anh từ Mĩ trở về đấy.
Anh à một tiếng sau đó không nói gì thêm.
Những ngày sau đó, cô luôn bám theo anh mà đòi ăn kem, giả bộ kể chuyện linh tinh.
Đối với cô , những thứ này là rất dễ dàng.
Con bé đó, mỗi lần cô bắt thì nó sẽ kể mọi chuyện để rồi cô sẽ tức giận mà đánh nó tới tấp.
Vẫn vậy, vẫn im lặng chịu đựng.
Con bé đáng ghét !
Duy Phong lúc đó không hoàn toàn tiếp nhận cô nhưng cũng chẳng dùng ánh mắt đáng sợ để nhìn cô nữa.
Cái giá mà cô phải trả cho chuyện này cũng không hề nhỏ.
Hoài Vân vô thức đưa tay chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô...thua rồi...
Duy Phong ở lại Việt Nam hai tháng rồi lại sang nước ngoài...
Thi thoảng mới gọi điện về hỏi thăm cô, nói đúng hơn là anh muốn nói chuyện với một bé con.
Anh hỏi bâng quơ vài câu rồi lại mất liên lạc.
Và lần này, năm hai mươi tuổi, anh ấy đã thật sự quay về nhưng lại...bỏ mặc cô...
Lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ để nhìn cô...
Không phải vì con bé đáng ghét kia mà là vì ...Hoàng Vy Anh.
Hoàng Vy Anh... Hoàng Vy Anh...
Hoài Vân nghiến răng, khuôn mặt cô gái tóc vàng trong bức hình méo mó, biến dạng...
***
Một người mặc trang phục màu đen, nghiêm trang nói :
-Đúng như ngài dự đoán, mẹ con cô ta cho người điều tra cô chủ.
Người bên kia cười một tiếng, lạnh giọng :
-Xử lí chưa ?
-Mọi chuyện đã được theo sắp xếp của ngài.
-Ừ. Tạm thời như vậy đã.
Người mặc áo đen cung kính đáp :
-Vâng, thưa ngài.
Cất chiếc điện thoại đen trở lại trong túi, người áo đen khẽ nhếch miệng rồi ném thẳng chiếc phong bì dày cộm vào thùng rác ven đường .
Sau đó đưa một vật cài lên ngực áo.
Đó là...khuy hiệu gồm hai kí tự B.C màu bạc đầy bí ẩn.
Nền trời thoáng đãng không hề có một chút gió…
Hôm nay là một ngày đầu tháng rét căm.
Quảng trường khá thưa người.
Tôi thích thú nhìn đồng xu nhỏ đang chìm dưới đáy bể nước.
Trong vô số những đồng xu còn ở dưới kia, tôi vẫn có thể nhận ra được cái của mình.
Mỗi đồng xu như thế tượng trưng cho một điều ước.
Tôi ngồi chơi, hai chân đung đưa :
-Anh có biết lúc nãy em ước gì không ?
Anh ngồi cạnh bên, hai tay chống lên thành bể, nheo mắt :
-Em không ước gì cả .
Tôi suýt chút nữa thì té nhào, mở to mắt nhìn anh đầy sửng sốt !
Đúng là lúc nãy khi thả đồng xu tôi chẳng hề ước gì cả.
Chẳng qua là ngứa tay nghịch ngợm thôi.
Không lẽ người ta thả mà mình thì không ? Hứ.
-Làm sao mà anh biết vậy ?
Khóe miệng anh nâng lên, nét cười đầy tinh quái hiện ra :
-Điều ước của Vy Anh đã được thực hiện rồi thì em còn gì để ước nữa !
Ồ…Như vậy có nghĩa là sao !
Tôi hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngác lặp lại :
-Làm sao anh biết được là em không ước gì ?
Anh lại cười, vẻ mặt có phần mờ ám, giọng nói ma mãnh :
-Vy Anh này, có thấy anh đẹp trai không ?
Tôi gật đầu :
-Vâng.
-Cao trên 1m80 ?
-Vâng.
-Tài năng ?
Tôi gật gật đầu.
-Giàu có ?
Gật mạnh hơn nữa.
Anh ho nhẹ :
-Không gay ?
Tôi phì cười :
-Vâng.
Anh tiến lại gần, nụ cười càng thêm phần mờ ám hơn :
-Thế có thấy anh tuyệt vời như thiên thần ?
Tôi gật đầu rồi ngay sau đó liền đỏ mặt !
Từ nãy giờ khác nào là tôi đang tự khen anh chứ !
Xấu hổ quá đi mất.
Mà người này cũng thật kì lạ…Tự nhiên lại chuyển sang mấy vấn đề này trong khi thắc mắc của tôi thì lại không chịu giải đáp !
Tôi nghiêm túc nhìn anh :
-Anh trả lời câu hỏi của em được không ?
Anh có vẻ bất ngờ sau đó cười lớn.
Hmm…Anh bị gì thế này ?
Tôi hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.
Có phải là trúng gió không ? Nhưng mà hôm nay làm gì có gió !
Được một lúc, anh đưa tay kéo tôi lại gần, tuy không còn cười ra tiếng nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được là cả người anh còn đang không ngừng run lên !
-Vy Anh, thật ra em có thể ngốc tới cỡ nào nữa ?
Đã không giải đáp thì thôi lại còn xúc phạm .
Quá đáng ghét !
Tôi hung hăng cắn vào tay anh một cái rồi lườm.
Anh bật cười , ánh mắt khó nắm bắt :
-Thế Vy Anh thấy anh có đủ tiêu chuẩn của người mà em muốn God mang cho mình chưa ?
Khỏi phải nói là lúc đó tôi đã bị chấn động như thế nào.
Nếu mà anh không kịp đỡ tôi thì việc tôi ngã xuống bể nước là chắc chắn sẽ xảy ra.
Tôi nhìn anh…chớp mắt…nhìn anh …rồi lại chớp mắt.
Tôi đã hoàn toàn bị anh làm cho choáng váng mất rồi.
Anh không nói gì thêm, chỉ nắm tay tôi mà cười.
Thật ra là tình cờ…
Nghĩ lại thật điên rồ.
Lần anh trở về nước cách đây năm năm.
Đêm đông , mưa thật lạnh lại lang thang khắp thành phố.
Chỉ là giống như ngay tại nơi này, anh đã đánh mất một thứ gì đó và muốn tìm lại.
Qua một góc phố…Một quán ven đường chẳng có gì đặc biệt nếu không phải là ở trong đấy, dưới ánh nến mờ ảo, có cô nhóc thật đáng yêu đang ngồi đấy…
Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên thấy mình đang rung động…
Và hình như là anh đã tìm thấy rồi.
Tôi có chút không tin, thử thăm dò anh :
-Vậy lúc đó, anh có cười không.
Anh…gật đầu.
Thật ra là lúc đó, anh đã không kìm được mà cười ra tiếng.
Tôi ! Rất rất rất tức giận !
Thì ra lại thêm một kẻ thù ngay trước mắt !
Trái đất này quả nhiên là không thể lường trước được điều gì !
Đây có phải là chuyện tình mà vừa yêu vừa thù hận trong truyền thuyết không đây ?
Tôi bặm môi nhìn anh.
Còn anh cứ như vậy, mang theo nét cười đầy ẩn ý hướng về phía tôi.
Cho đến lúc chuông điện thoại của anh reo lên.
Anh lười biếng lấy máy nghe.
Tôi cũng không để ý rằng, đó là chiếc điện thoại màu đen…
Anh lắng nghe, vẻ mặt phút chốc trở nên thật phức tạp, sống lưng cũng trở nên thật cứng ngắc.
Anh nhìn sang phía tôi , có vẻ do dự , sau đó trả lời :
-Bây giờ ạ ? Có lẽ là không được rồi. Chú có thể đợi cháu ở biệt thự không ?
Anh hướng mắt về một phía :
-Được !
Nói xong chuyện điện thoại, anh nhìn tôi mỉm cười :
-Còn nhớ ai là người thiế...