- Ờ! Hèn chi thằng Tú không dắt về chơi – bà Nội nói
Bỗng dưng ba Tú nói:
- Coi bộ 2 đứa này mặn nồng lắm rồi mẹ há? – ba Tú cười
- Ừ! Thắm thiết quá rồi – bà Nội cười hả hê
- Ông nói ngộ ghê! Quen nhau 3 năm rồi mà không mặn nồng mới lạ – mẹ Tú cười nói với ba Tú
- Coi năm sau thằng Tú với con Phương ra trường,cưới luôn cho rồi! – bà Nội cười nói
- Chắc thằng Tú nó không đợi được tới năm sau đâu mẹ – ba Tú nói
Rồi cả 3 cùng cười
Bên đây, nhóm nó và anh đẹp trai của nó nghe bên nhóm bà Nội cười ầm lên nên:
- Cái gì mà vui quá vậy Nội ? – anh đẹp trai của nó hỏi
Bà Nội cười hả hê nói sang:
- Thì nói cái vụ đám cưới cho cái thằng nào đó mà………..
Anh đẹp trai của nó nghe vậy liền biết bà Nội đang nói tới mình, nên anh cười cười mà không nói gì cả.
Nó thấy cả nhà cùng cười, và cả anh đẹp trai của nó cười mà không biết mọi người đang nói cái gì nữa…..nên nó cũng đành giả vờ cười theo.
Cuối cùng một buổi trồng hoa hồng đã xong, bà Nội và ba mẹ Tú đứng lên đi đếm coi trồng được bao nhiêu hoa, bên nhóm nó và anh đẹp trai của nó cũng vậy, cũng xong và đứng dậy đi đếm.
Một lát sau, bà Nội vui vẻ hô to:
- Ô! Nhóm mình trồng được 324 bông!!!!
Chợt nó và anh đẹp trai của nó mặt mí xị nói:
- Nhóm tụi con chỉ có 266 bông thôi Nội ơi!
- Hahaha! Vậy là thua rồi, phạt thôi – ba Tú nói
Vào nhà một buổi trưa, cả nhà sau khi tắm rửa sau liền vào bàn ăn cơm. Nó và mẹ Tú từ trong bếp dọn cơm ra.
Ba Tú , Tú và bà Nội đã vào bàn ăn sẵn.
- Hôm nay nhà mình ăn lẩu nhá? – mẹ Tú nói
- Ồ! Mẹ nấu lẩu là ngon nhất – Tú nhanh miệng vui nói
- Cái thằng…………. –mẹ Tú cười
Bà Nội quay sang quanh quẩn kiếm nó:
- Nho đâu rồi, ra ăn cơm nè con!
- Nho đang dọn chén ra đó mẹ – mẹ Tú nói
Nó từ trong bếp bước ra, tay cầm 5 cái chén 5 đôi đủa, anh đẹp trai của nó
Ngôi nhà đó… có anh đẹp trai – Phần 5
liền đứng dậy tiếp nó
- Đưa đây anh!
Nó cười với anh một cái rồi ngồi xuống bàn ăn.
Cả nhà đã bắt đầu ăn, trong lúc ăn bà Nội nói:
- Bây giờ phạt 2 đứa cái gì đây?
- Cái gì nội – tú hỏi
- Thì thua hồi nãy đó
Nó chợt lên tiếng:
- Nội , Nội tha cho con với anh đẹp trai đi, được không Nội ?
Bà cười hề hề
- Sao tha được…hồi nãy nói rồi mà…không được trốn
- Nhưng Nho bị gai đâm nhiều nên chậm thôi mà Nội ? – anh lên tiếng
Ba Tú chợt cười lên tiếng:
- Thôi mẹ, tha cho hai đứa nó đi, tội nghiệp
- Đúng rồi mẹ, tha cho 2 đứa nó đi, lần sau mà còn thua là phạt gấp đôi – mẹ Tú nói
Nó nan nĩ
- Đi Nội ….tha nhe Nội ?
Bà lưỡng lự hồi lâu
- Ừ….tha thì tha….nhưng lần sau là không có đó nha!
Anh đẹp trai của nó quay sang cười với nó, nó cũng vậy. Vậy là cả hai đều tới tấp gắp đồ ăn cho Nội . Nào là tôm, nào là mực, nào là viên cá………
Nó thấy vui lắm, vì đi làm trong ngôi nhà này nó thấy không có gì là cực, mà tòan là niềm vui và hạnh phúc, mọi người trong nhà này ai cũng xem nó là người trong nhà, đối xử tốt với nó, ít ra còn tốt hơn như mấy gia đình mà cả xóm nó đi làm thuê, nó hạnh phúc vô cùng khi lần đầu tiên nó đựơc ăn đồ ngon, uống đồ lạ.
Chiều chiều nó lên phòng Nội để đọc sách cho Nội nghe. Bà Nội vẫn cứ như bình thường, vẫn nằm trên giường tay cầm lấy quạt giấy mà nghe nó đọc.
Nó đã đọc xong, bà Nội có vẻ thấm hiểu truyện, nói:
- Truyện này có ý nghĩa thật!
Nó thở dài, than mệt:
- Con đọc mà mệt muốn chết luôn vậy đó
Bà ngồi dậy xoa xoa đầu nó:
- Đâu! Mệt chổ nào đưa Nội coi coi
- Ở đây nè nội – nó chỉ tay vào miệng
- Ờ – Bà cười
- Nhưng mà đọc cho Nội nghe vui vậy, có mệt hoài như vậy con cũng chịu – Nó cười
Một lát sau, nó đã lên giường để đấm bóp vai bà Nội, bỗng bà hỏi nó:
- hôm nay trồng hoa con vui không?
- Dạ vui lắm Nội, lần đầu tiên con biết trồng hoa hồng đó – Nó nói
- Ừ, vậy là được rồi
- Nhưng mà tay con bị gai đâm quá trời luôn nè – Nó xè tay ra
- Trời! Như vậy mà cũng để bị đâm cả chục cái vậy à, con thiệt là hậu đậu – Bà ngước nhìn đôi tay nó và nói
- Tại con chưa quen mà Nội
- Nội thấy từ lúc ba mẹ con đi xa tới giờ, con toàn buồn hiu…nên Nội muốn tạo không khí gia đình cho con đó mà
Nó chợt bất ngờ quay lại ngạc nhiên hỏi Nội
- Nội làm là vì con hả Nội, thiệt không Nội?
- Thiệt!
- Sao Nội lại đối xử tốt với con vậy, con chỉ là………….
Nó vừa tính xổ ra câu “ Con chỉ là người giúp việc thôi mà “ nhưng bà nội đã che miệng nó lại
- Bậy….Nội xem con như là cháu của Nội vậy đó, giống như thằng Tú vậy, mai mốt không được nói như vậy nữa nha?
Nó thấy xúc động rồi ôm chầm lấy bà nói:
- Dạ, con cảm ơn Nội………
Buổi tối nó về nhà nó
Từ ngày ba mẹ nó đi, nó đã dần quen được cái cảm giác ngũ ở nhà một mình, nó đã thấy cái bóng tối đáng sợ ấy cứ mỗi đêm đè lên mình nó, và cũng có đôi lần nó chợt bắn người dậy khi thấy mình quá ôi cô đơn và lạnh lẽo.
Đêm nay nó lại về ngủ, một đêm nó không ngủ được, nó che mềm lại vào đôi chân của nó, mắt thì hướng ra ngoài cửa sổ tối như mực, không biết nó suy nghĩ gì nữa, nhưng miệng nó đôi lúc lại hé môi cười…..
Một hồi lâu, nó chợt ngủ thiếp đi:
Dưới một ánh trăng tròn của ngày rằm, nó và anh đẹp trai của nó đang ngồi dưới bãi cỏ xanh ngắt, dưới kia là một khúc sông nhỏ chãy chậm chậm, còn phía xa xa là những ánh đèn đom đóm trong lồng được treo lên cao….anh và nó cùng nhau ngắm trăng tròn như cái dĩa này, nó đang nằm trọn vào lòng anh, còn anh thì ôm chặt lấy nó, chợt anh hôn lên trán nó và nói:
- Em thấy trăng đẹp không?
Nó ngước lên nhìn anh, gương mặt sáng trong, cười mĩm và nói:
- Dạ đẹp….
- Em có muốn chúng mình suốt đời này bên nhau ngắm trăng hoài như vậy không?
- Dạ muốn, em muốn……..
Anh càng ôm chặt nó hơn,tay nó siểt chặc vào tay anh hơn, một khung cảnh khá lãng mạn trước mặt nó, cho dù nó chết nó cũng không nghĩ được mình sẽ được như thế này.
Nó hạnh phúc biết bao, anh lại hôn lên trán nó và nói một cách chân thành:
- Nho! Anh yêu em nhiều lắm
Nó không ngần ngại hôn lên má anh một nụ hôn thật chậm và nói:
- Anh đẹp trai…..em cũng yêu anh……
Cả hai quấn quýt nhau hơn, nhưng bỗng nhiên từ đâu, một cơn gió lạ khủng khiếp tới cuốn trôi anh đẹp trai nó đi. Bàn tay anh đẹp trai đã rời xa nó, nó chợt đứng dậy liền la lớn lên:
- Anh đẹp trai …..anh đẹp trai……- Đầu nó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh
Nó đã bật khóc khi không thể tìm ra cơn gió kia đã cuốn anh đi, nó liền bật khóc nức nở, 2 tay vơ vàu, không ngừng gọi
- Anh đẹp trai ơi!………anh ơi………anh ơi….đừng bỏ em mà….anh ơi!
Rồi nó chợt quay qua thì thấy vầng trăng đã khuyết đi, khúc sông kia không còn nước chảy, bãi cỏ nơi nó ngồi chợt héo úa, đèn đom đóm phía bên kia xa,dường như đã có người mở lồng cho đom đóm bay đi…để lại một màn tối khủng khiếp….
Nó càng khóc lớn hơn nữa, khóc to đến thấu trời xanh……..
Chợt nó nghe tiếng “ Rầm… “……nó chợt tỉnh dậy, thì thấy mình đang nằm dưới đất, nó bất giác chưa biết chuyện gì đang xãy ra, nhưng trên đôi mi nó còn đọng lại vài giọt nước mắt….một hồi sau nó mới biết…..đó chỉ là….giấc mơ………
Từ giấc mơ định mệnh và lạ kỳ tối hôm đó, nó chưa khỏi bàng hòang, nó bỗng dưng thấy sợ cái gì đó, chắc nó sợ nó sẽ không được ở bên cạnh anh đẹp trai của nó nữa. Và nó chợt thú tội với con tim mình, mà không cự cãi hay chối quanh co, rằng : “ Nó đã thích anh đẹp trai “.
Cũng từ hôm đó, nó đã chợt nhận ra mình đã thích anh mất rồi, nó nghĩ : “ Chỉ thích thôi, chắc anh đẹp trai không la mình đâu he? “ – cái ý nghĩ sợ sệt pha chút ngu ngơ của nó
Nó thôi suy nghĩ vẩn vơ nữa, nó quyết định đi làm cho đầu óc khỏi phiền muộn. Buổi sáng tinh mơ, nó vẫn như ngày nào, vẫn đôi dép trắng, vẫn bộ đồ giúp việc, nó bấm chuông:
- Reng……………………
Ba mẹ Tú chuẩn bị đi làm, sẵn ra mở cửa cho nó:
- con tới làm sớm vậy Nho?
Nó gãi đầu nói:
- Dạ ngày nào con cũng vậy mà cô?
- Tuổi trẻ bây giờ như vậy hiếm lắm hé bà?
– ba Tú cười
- Ổng chọc con đó Nho! – mẹ Tú cười
Nó cũng cười và gãi đầu:
- Dạ…….dạ……..
- Thôi con vào làm đây, chào cô chú – Nó lễ phép
- Ừ….
Nó vừa bước vào nhà thì ba mẹ Tú chợt nhớ ra gì đó và bảo nó giật ngược:
- Nho!
Nó quay lại và nói:
- Dạ, cô chú kêu gì con?
- Ờ! Hồi tối bà Nội có nói với cô chú, cho con buổi tối ở lại với bà
Nó trố mắt nhìn mẹ Tú :
- Dạ?……???
- Thì bà Nội thấy con đi làm mà đi đi về về bất tiện quá, nên muốn cho con ở hẳn lại đây, sẵn tối ở lại chơi với bà cho vui
- Dạ….vậy con….con ở đây luôn hả cô chú? – Nó gãi đầu
- Ừ..sao con? Cô cũng thấy con ở nhà bên đó một mình nguy hiểm lắm, thôi về đây luôn đi.
Nó bỗng dưng mừng rỡ, mím môi liên tục:
- Vậy hả cô?
- Ừ… – mẹ Tú cười
- Ở trên lầu đó còn trống một phòng, kế phòng thằng Tú đó…con đi sắp xếp lại mà ở – ba Tú nói:
Nó lại ngạc nhiên trố mắt hỏi:
- Kế…..kế bên phòng anh….anh đẹp trai hả cô chú?
- Sao? Không được hả con? – mẹ Tú hỏi
Nó cười tươi hơn lúc nào hết:
- Dạ quá được….cô chú ơi hì hì hì…
- Ờ…ờ…tại phòng đó khi nào có khách ở lại chơi thì mới sử dụng thôi, nhưng chắc không có đâu
- Dạ …dạ….để con lên dọn liền – Nó mừng khôn xiết
- Thôi thôi trể giờ làm rồi, cô chú đi đây!
Nó bước vào nhà mà lòng vui hơn bao giờ hết : “ Vậy là từ nay mình được ở bên đây luôn rồi, rồi mình sẽ biết được không khí buổi tối ở nhà này thế nào rồi, và được ngủ kế bên phòng anh đẹp trai nữa chứ? !!!! …hí hí…khóai quá đi “.
Nó mang cháo lên phòng cho bà Nội , để cháo xuống và nhìn bà Nội một cách yêu thương.
- Con làm gì nhìn Nội ghê vậy? – Bà hỏi
Nó chợt thôi nhìn bà, mà chạy tới ôm chầm lấy bà:
- Con thương Nội quá à!
Bà Nội cười và vuổt đầu nó khi nó đang nằm trong lòng bà:
- Sao hả, tự nhiên cái nói thương Nội?
- Sao tự nhiên được hả Nội …thì Nội nói với ba mẹ anh đẹp trai là sẽ cho con ở đây luôn mà…
- À… – bà cười
- Tại Nội thấy con đi về vất vả quá đó mà, ở nhà một mình con không sợ sao?
- Dạ sợ chứ Nội ? Không có ba mẹ con thấy cái nhà mất đi cái không khí gì đó, mà trở nên tối tăm đáng sợ lắm – Nó nói mà ôm siết lấy bà
- Đó…thì đó….bởi vậy Nội mới kêu con về đây….về đây với Nội …tối 2 bà cháu mình trò chuyện, xem tivi với Nội …đọc sách với Nội….ôi! thôi…chứ không…Nội tối nào cũng buồn hết!
- Dạ….hì hì
- Ờ Nội ăn cháo đi để con qua xem phòng của con như thế nào cái đã, sẵn dọn dẹp luôn hé Nội ?
- Ừ…ngoan – Nội gật gù
- Vậy con đi nhe Nội ?
Hôm nay mới sáng sớm mà trông nó vui tươi như thế, đến nổi nó quên bảo anh đẹp trai của nó xuống ăn sáng và chuẩn bị đi học luôn.
Nó gấp rút chạy lên mở cửa phòng của nó ra, thì thấy ôi thôi quá xá là đẹp, có cả cái giường, trên giường còn có cái nệm vừa mình nó, xung quanh bức tường được sơn màu trắng mà nó yêu thích, nó để ý thêm chút nữa thì thấy có cả chậu xương rồng phía ban công. Nó nghĩ : “ Ôi! Có chết mình cũng không ngờ mình lại được ở căn phòng như thế này, sao cô chú và bà Nội đối xử tốt với mình quá vậy ta?”...