Nó chợt nghĩ :” sao Nội không nói cho mình biết chuyện này chứ, sao không nói là anh đẹp trai đã có bạn gái chứ? “
- Vậy em phải nấu món gì ngon cho chị ăn mới được – nó tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng đau như cắt
- Vậy hả….cám ơn em nhiều nha! – anh cười với nó lần nữa
Nó dường như muốn khóc òa lên khi đã có quá nhiều điều mà nó chưa biết về anh, hôm nay nó mới biết được những chuyện động trời trong lòng nó như vậy.
Bỗng nhiên anh lại nói:
- À mà Nho?
- Dạ…
- Em có biết xếp hạc giấy không?
- Dạ…cũng biết….chi vậy anh?
- Ờ…may quá, có cứu tinh rồi…anh không biết xếp…anh tính nhờ em xếp hạc giấy dùm anh, để anh tặng cho Phương. Vì Phương cô ấy rất thích được tặng hạc.
- Dạ…..được…được…anh – Nó nói mà như mưa đang trút xuống trong lòng nó
- Hì hì hì…..tốt quá, anh có mua sẵn giấy rồi nè…chút anh mở cốp-xe ra, lấy đưa cho em, em xếp dùm anh nhe!
- Dạ…ờ….xếp bao nhiêu con vậy anh?
- Ờ…khỏang…mà thôi….em muốn xếp bao nhiêu cũng được…anh mua nhiều lắm nè…
Mắt nó rưng rưng, nhưng cố che giấu, nó cười mĩm với anh, đứng dậy:
- Dạ, em biết rồi,Thôi em vào ngủ đây, anh cũng đi vào ngủ sớm nha!
Anh không nhận ra được nét buồn thăm thẳm trong lòng nó, nên cứ nhìn gương mặt vui vẻ của nó nói:
- Ừ…hôm nào anh em mình nói tiếp vậy!
Nó đã chui vào phòng thì nước mắt không còn đọng trên đôi mắt to tròn của nó nữa, mà rơi rớt rơi rớt từng hạt nặng triễu. nó cố lặng người lắng lại cảm xúc, nó quá đau lòng, dường như đây là cuộc nói chuyện với anh, không hề xuất hiện trong trí tưởng tượng của nó, nó không muốn…không muốn nghe như vậy…thà đừng chờ anh để rồi lại để cho nó nghe những tâm sự đau lòng thế này, niềm vui của anh khi được làm hòa với Phương sau những ngay giận dỗi, thì đó là niềm đau dữ dội trong lòng nó….thêm một nỗi đau, nó không thể nào…………..
- Hức hức hức…- Nó khóc thầm vì không muốn anh đẹp trai của nó phòng bên nghe được
Trưa hôm sau tại phòng bà Nội :
Nó đang đọc sách cho Nội nghe, mà tâm hồn cứ để đâu đâu không chú ý đến cuốn sách trên tay nó, còn mặt thì ủ rủ, đôi mắt đã có dấu hiệu thâm quầng, có lẽ tối hôm qua nó không ngủ được. Đôi tay nó run run, nó vẫn còn thấy hụt hẫng:
- Nho! Hôm nay con sao vậy, sao cứ đọc sai chữ hòai vậy ? – Bà bật dậy hỏi nó
- Dạ….dạ….không…không có gì đâu Nội ?
Bà sát vào mặt nó vẻ mặt trầm ngâm hỏi:
- Bộ có chuyện gì sao, nói Nội nghe?
- Dạ….dạ, không có đâu Nội , con vẫn bình thường đó mà – Nó cố nở nụ cười
- Bình thường gì mà Nội không thấy bình thường gì hết. – bà Nội liếc nó
- Thiệt mà Nội !!!!…thôi con đọc tiếp nha?
Một lát sau, bỗng nó dừng đọc, tò mò thập thũng hỏi Nội :
- Nội ơi!
- Gì con?
- Dạ…dạ….anh đẹp trai á Nội …..
- Thằng Tú sao?
- Dạ….dạ….ảnh và chị Phương quen nhau lâu lắm rồi hả Nội ?
Bà Nội cười và đáp:
- Ừ…2 đứa nó mùi mẫn lắm, quen nhau lâu rồi…
- Chị Phương ….chị Phương sao Nội …chị ấy có đẹp lắm không Nội …?
Bà khẽ gật gù:
- Ừ…con Phương Nội thấy nó đẹp người đẹp nết lắm, không như mấy đứa con gái khác!
Ba mẹ thằng Tú quý nó lắm
- Ờ…anh đẹp trai và chị quen từ khi nào vậy Nội ?
- Thì hai đứa quen khi mới học chung trường đại học, hơ…thì là quen nhau từ ánh mắt đầu tiên đó con… – Bà bật cười
- Dạ….
Bà quay sang nhìn nó, thấy nó đang gục đầu….
- Con sao vậy?
- Dạ…dạ…không Nội ! Con thấy hình chị Phương rồi đẹp lắm Nội ..chị ấy với anh đẹp trai rất xứng…. – Nó cố tỏ ra vui vẻ
- Ờ..ờ…ai cũng nói vậy hết….mà không biết tại sao..hổm rày Nội nghe thằng Tú nói..là hai đứa nó đang giận nhau..không biết làm lành chưa..tụi nó cứ như vậy?!!
- Rồi Nội!..anh đẹp trai và chị hòa với nhau rồi
Bà bất ngờ hỏi nó
- Sao con biết?
- Dạ…tối hôm qua anh đẹp trai có nói chuyện với con…anh ấy nói vậy đó Nội ! Anh còn nói hôm nay chị Phương sẽ lại nhà mình chơi nữa…
- Ồ…vậy à…vậy mà thằng Tú không thèm nói với Nội một tiếng…cái thằng thiệt là…
Nó cố hỏi Nội thêm một câu:
- Nội! anh đẹp trai và chị Phương hay giận nhau lắm hả Nội ?
- Ừ…thằng Tú hay chọc con nhỏ..rồi con nhỏ giận hòai à..
Nó nghe Nội nói vậy, trong trí óc nó thầm lặng : “ Phải chi anh đẹp trai chọc mình cả ngày…mình cũng không giận nữa….chị Phương sao được vậy mà không thấy hạnh phúc chứ??”
Nó bỏ cuốn sách xuống, mặt buồn thiu nói với Nội :
- Nội! con xuống dưới lau nhà…còn phải nấu đồ ăn đãi chị Phương …chút xíu con lên đọc cho Nội nghe tiếp nha?
- Ừ…lẹ lẹ nha con…con Phương nó cũng như là người trong nhà rồi…con đừng hiếu khách quá…
- Dạ…con biết rồi Nội !!!
Nó từng bước chậm chạp đi xuống cầu thang, trong đầu thấy nặng nề lắm, nó xuống 1 bậc..2 bậc…3 bậc..thì…
Nó thấy con mèo Lyli đang nằm dưới cầu thang nhìn nó, dường như con Lyli muốn kêu nó cho ăn. Tự dưng nó nhìn thấy con mèo mà lòng sôi sùng sục, mắt nó đăm chiêu nhìn con mèo nguẫy nguẫy cái đuôi, nó mím môi…thấy con mèo hôm nay thật đáng ghét..
Không kiểm sóat được hành động, nó vô thức giẫm chân lên đuôi con mèo….con mèo dường như thấy đau quá nên kêu lên “ Meo…meo…’’
Con mèo ngước về nhìn nó với bộ râu trở nên quặm quạp, đôi mắt trợn lên. Nó nhìn con mèo mà nói : “ Mày thật thấy ghét, từ nay tao không cho mày ăn nữa…tao không thương mày nữa…mày là của chị Phương …tao…tao…ghét mày “
Con Lyli nghe nó nói vậy, dường như thấu hiểu đựơc lời nói của nó, nên vẻ mặt Lyli buồn thiu, ngoảnh mặt về phía khác.
Nó thấy lòng mình bình tĩnh lại, nó tự hỏi : “ Trời! Nho…mày mới làm gì vậy…tại sao lại trút giận lên con mèo chứ..nó có tội tình gì chứ…mày thật quá đáng…dẹp ngay lòng ghanh tị của mày đi…đừng có khùng vậy nữa”
Nó tiến sát lại con mèo, nó hai bàn tay ôm lấy con mèo đưa lên lòng mình, con mèo ban đầu hình như không muốn bị nó ẵm lên nhưng rồi..thôi nó cứ mặc cho Nho nâng lên.
- Tao xin lỗi mày nhe, hồi nãy tao nóng tính quá, mày có sao không, tao xin lỗi mày, mai mốt tao không làm vậy với mày nữa, cho tao xin lỗi nha…thôi…để tao lấy cơm cho mày ăn “ – Những lời xin lỗi phát ra từ tận đáy lòng nó với con mèo
Buổi tối tại nhà Tú:
- Vào đi em – Tú dắt tay Phương đang mĩm cười vào nhà
Ba mẹ Tú và bà Nội đang ngồi trên bộ sa-lông thấy..nên mẹ Tú bất ngờ hỏi:
- Ủa? Phương …con mới lại hả?
- Dạ…con mới lại…con chào hai bác..con chào Nội ..hai bác khỏe không? – Phương vui vẻ ân cần
- Trời…hai bác vẫn khỏe… mà – mẹ Tú nói
- Con nhỏ này bữa nay thấy xinh ra nha bà, bày đặt khách sáo, người trong nhà không mà… – ba Tú nói
- Phương lại đây với Nội !!! – bà Nội gọi Phương
Phương
nhanh chóng lại ôm chầm lấy Nội…Phương ân cần hỏi:
- Nội sao rồi…mấy hôm nay ăn cơm nhiều không?..
- Nội thì bình thường…nhưng mà hai đứa có bình thường không?
- Nội……………..- Phương mắc cở
Bà Nội thì thầm vào tai Phương :
- Hai đứa làm lành rồi hả?
- Dạ…dạ… – Phương ngại ngần.
- Dạ…tụi con làm lành rồi Nội ! – Phương nói
- Ừ…như vậy mới được chứ…
Chợt mẹ Tú ngồi kế bên nghe được nên nói:
- Qua cái đợt giận lẫy này rồi…hai đứa không được giận nhau nữa nha…nhất là Phương đó…con dễ giận quá…
- Dạ…bác….tại…tại anh Tú chứ bộ bác – Tay Phương đong đưa mẹ Tú
Anh đẹp trai của nó ngồi đối diện, mĩm cười nói:
- Không phải tại anh à nha!…tại em đó…người gì đâu mà dễ giận quá… hì hì
- Anh?????? – Phương ngước cổ nói
- Đó đó…lại muốn giận nữa hả ? 2 đứa làm lành được như vậy là được rồi, không có được giận nữa nghe chưa? – bà Nội nói
- Đó em nghe chưa? Nội cũng nói kìa – anh đẹp trai của nó nói
- Dạ…….. – Phương nhìn Nội gật gù
- Mai mốt con có giận thì đi gần gần thôi, chứ làm gì mà đi tới Nha Trang dữ vậy Phương ? – ba Tú nói
- Dạ…bác…bác không biết chứ…anh Tú ảnh cứ chọc con hòai… – Phương nhỏng nhẽo
- Ai nói chứ…anh chỉ đùa chút thôi mà – Tú ngồi ghế đối diện nói
- Thôi thôi…2 đứa không được cự cãi nữa…thằng Tú nữa..biết tánh con Phương hay giận như vậy…mà cứ chọc con nhỏ vài..mai mốt nó bỏ rồi không biết kiếm ở đâu ra nha ? – mẹ Tú nói
- Đó…anh thấy bác nói chưa? – Phương cười
- Ừ…thần nghe rồi công chúa – Tú cười và nói
Một lát sau:
- Ờ…để bác kêu lấy trái cây lên cho con ăn nhe Phương ?
- Dạ…con cảm ơn bác
- Nho à! Lấy trái cây lên cho chị Phương ăn con….. – mẹ Tú gọi
Nó từ trong nhà bếp không biết đang làm gì nữa ,mà mặt mài dính tòan lọ nồi…
- Dạ……… – Giọng nó trong bếp vang ra
Phương thấy thắc mắc nên hỏi mẹ Tú :
- Bác…nhà mình…nhà mình…có ai nữa vậy bác?
- À…thằng Nho…bác nhận nó về làm việc đó mà….
- À..thì ra là vậy!!!
Nó từ trong bếp đi ra, hai tay bưng dĩa trái cây gọt sẵn, bà Nội thấy nó mặt mài lấm lem nên hỏi:
- Nho! …trời ơi…con làm cái gì mà mặt mài dính tùm lum lọ vậy?
Nghe bà Nội hỏi vậy, anh đẹp trai của nó liền quay mặt lại phía sau hỏi nó:
- Ủa? em làm cái gì vậy Nho?
Nó chợt thấy 5 đôi mắt đang hướng chầm chầm về nó, nó thấy ngại lắm, nhưng cố gắng bình tĩnh để cái dĩa trái cây xuống bàn, nói:
- Dạ…dạ…con đang rửa cái nồi đằng sau bếp Nội !
- Trời…hèn chi…thôi đi vô rửa mặt đi – bà Nội nói
- Ờ…khoan đã Nho!… – mẹ Tú gọi
Nó quay lưng lại:
- Dạ………
- À….cô giới thiệu cho con biết làm quen nhe…đây là chị Phương, bạn của anh đẹp trai con đó…hì hì – Tay mẹ Tú chỉ về Phương
- Dạ…em chào chị – Nó gật đầu chào Phương
- Ờ…chị chào em
- Còn đây là Nho đó Phương – mẹ Tú chỉ về hướng nó
- Wow! Tên em nghe dễ thương thật, hì hì- Phương cười
- Dạ….cám ơn chị…
- Em xin phép…..
Trước khi vào bếp nó còn dành ra vài giây để nhìn anh đẹp trai của nó, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà mặt nó buồn thăm thẳm.
Nó vào bếp, mạnh tay chà mạnh vào gương mặt của nó, nó chà cho sạch những vết lọ nồi đáng ghét đã bám vào mặt nó, nó thấy thật xấu hổ khi thấy mọi người ai cũng nhìn vào nó.
Rửa tay xong, nó chầm chậm bước ra phòng khách, nhưng mới đi tới cây cột phía ra vào phòng khách thì nó dừng bước hẳn, nó đứng vào trong vách tường mà nghe chuyện:
- Con ăn đi Phương – mẹ Tú đưa miếng táo cho Phương
- Dạ…cám ơn bác….
- Con mời Nội – Phương đưa miếng dưa hấu cho bà Nội
- ờ… – bà gật gù
- Con mời ba mẹ – anh đẹp trai của nó cũng lấy dưa hấu đưa cho ba mẹ
Tự dưng một lát sau:
- Sao đây, 2 cô cậu có còn muốn giận nhau nữa không? – ba Tú hỏi
- Con nào đâu muốn giận người ta đâu bác, tại người ta cứ…. – Phương nói
- Cứ sao hả?…. – anh đẹp trai của nó chòm đầu về hướng Phương, cười mĩm hỏi
- Thôi, thôi….bác nói nghe nè…2 đứa lớn rồi đâu phải con nít…bác biết 2 đứa giận là giận vậy thôi…chứ thương nhau lắm mà phải không…
Phương nhìn anh đẹp trai của nó , anh đẹp trai của nó cũng nhìn Phương ,rồi cả hai gục đầu cười thầm khi nghe ba Tú nói vậy:
Nó trong cây cột phòng khách, phía xa xa nghe vậy mà tim thấy nhoi nhói….bỗng tim nó nhói hơn nữa khi nghe ba Tú nói tiếp:
- Coi bộ thằng Tú nó nóng lòng đám cưới lắm rồi à Phương à…chắc thằng này nó không chờ nổi tới năm sau đâu….!!...