, áp lực cao hơn, ôm việc về nhà làm mà vẫn nghĩ thời gian đâu để mà viết chap ? Đi chơi vẫn còn nghĩ về sớm để mà viết chap, anh em rủ nhậu cuối tuần cũng từ chối để về nhà viết chap.
Nhưng lại nghịch lí ở chỗ, công việc tạo cho mình đồng lương thì mình phải làm là đúng rồi, nhưng viết truyện đến giờ, mình không có lương, cũng không lấy một đồng từ ai. Nếu vậy thì viết là vì cái gì ? Vì cái gì phải tự tạo áp lực cho mình là không thể có hai ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật một cách đúng nghĩa ?
Ừ, vì yêu thích viết truyện, vì muốn thấy sự thích thú của mọi người trong những tình tiết mà mình viết ra. Vì chỉ khi mình ở tâm trạng thoải mái nhất, mình mới có thể viết được.
Thế nhưng tự bao giờ, mọi người đã không còn xem truyện là một món ăn tinh thần nữa, mà đó là một món ăn cần phải có, và không bao giờ là đủ. Ít thì chê, đủ thì muốn thêm, càng nhiều càng ít. Nhưng một món ăn chỉ ngon khi thỉnh thoảng mới ăn, còn ăn mãi thì... nhạt là đúng rồi. Thực khách dễ dàng chê nhạt, nhưng đó lại là một nhát búa giáng vào đầu bếp !
Trong inbox message, trên wall, trên từng status, đại đa số đến 80% là comment đòi chap ? Đúng, các bạn yêu truyện thì muốn đọc nhiều, đó là lẽ dĩ nhiên. Nhưng có còn cách thể hiện lòng yêu truyện nào khác không ? Có cách nào ngoài việc vào đọc rồi ấn like, xong rồi lại comment hỏi chap tiếp theo ?
Nhiều người không biết rằng, những comment hỏi chap mang tính động viên thì ít, mà gây áp lực thì nhiều. Chính vì sự áp lực lên tác giả, và sự muốn có để đọc một cách thật nhanh vô tội vạ, đã tạo nên một hệ lụy không đáng có nhưng không thể tránh khỏi :
Tác giả mệt mỏi, còn mọi người thì biến truyện thành một nghĩa vụ mà mình phải có trách nhiệm là làm việc không ngừng, không lương, không thời gian nghỉ !
Chưa có bao giờ mình nhận được một động thái nào từ phía mọi người là hãy để mình nghỉ ngơi đi, mà toàn là thiếu chap thì đòi, đủ chap thì đòi thêm, và giả như có dư chap ư... ? Chắc chắn sẽ lại đòi nữa !
Mình không trách khi các bạn bảo rằng vì quá thích truyện nên mới làm thế ? Nhưng có cách nào khác để thể hiện điều đó thay vì là đòi chap không ? Luôn luôn có nhiều cách mà ??!!
Vấn đề này đã nói nhiều, và kết quả thì không thu được bao nhiêu. Chỉ có càng nói, càng buồn, vì đó là một vòng xoay không có hồi kết.
Mình chỉ muốn nói rằng, mình viết truyện cho các bạn đọc mà không hề yêu cầu bất cứ gì từ các bạn, thì cũng mong các bạn đừng đòi hỏi bất cứ gì từ mình !
Thôi, vậy thôi... còn muốn nói nhiều nữa, nhưng tự dưng tuột ra đến tay rồi lại trống rỗng, quên mất cần phải nói thêm những gì nữa rồi !
Thèm cảm giác đêm mưa quê nhà, dựng vội chiếc xe đứng dưới mái hiên, nhìn ánh đèn vàng vọt đang tờ mờ vì cơn mưa trắng xóa của mùa hè mà lạnh run. Rồi chốc sau lại đạp xe đi....
Phố phường vắng lặng như tờ.... Trời khuya tịch mịch hững hờ mưa đêm....
Chapter 321 :
Không còn cách nào khác hơn, tôi cắt chặt môi giấu nỗi sợ hãi vào trong lòng nhằm trấn an Tiểu Mai, kéo tay nàng ra ngoài sân.
- Em đứng ở đây ! – Tôi thì thầm khi hai đứa bước ra bậc tam cấp ở sân trước.
- Nhưng…. ! – Tiểu Mai không muốn rời tay tôi, nàng khẽ níu lại.
- Suỵt…. ! – Tôi lắc đầu rồi quay ra phía cổng nhà.
Cánh cổng màu đen đầy yêu quý thuở nào, đã từng làm xao xuyến con tim tôi không biết bao nhiêu lần, cũng từng khiến tôi trốn chạy hồi năm trước, mọi thứ đều vẫn quen thuộc nhưng sao khuya hôm nay lại trông xa lạ, u ám và ma quái quá cỡ thợ mộc. Căng mắt nhìn về phía trước, tôi thu nắm đấm lại, đưa mục quang thẳng vào cổng với hi vọng không bỏ sót qua bất kì chi tiết bất thường nào xuất hiện.
Tiếng gõ cửa cộc cộc vẫn vang lên từng hồi đứt quãng, và gió rít lên nghe lạnh cả sống lưng.
- Hú….viu….viu… cộc… cộc… cộc… !!!
Nếu không phải là Tiểu Mai đang đứng sau lưng tôi và cần một chỗ dựa, nếu tôi không phải là người đàn ông duy nhất trong nhà này thì thề có trời đất là chỉ cần “bản hợp xướng” kinh dị kia mà vang lên thêm một lần nữa thì tôi sẽ lăn đùng ra ngất xỉu ngay tắp lự.
- “Bình tĩnh…Nam…bình tĩnh… Tiểu Mai đang sợ.. mày sợ nữa thì lấy gì mà…. ! “
Đặt trường hợp là trộm, tôi còn có năm phần tự tin rằng mình có thể hạ gục được hắn, nhưng nếu trường hợp tên trộm này có mang vũ khí thì chưa chắc tôi có thể giành lợi thế trong đêm tối.
Nhưng nếu là …ma thật thì sao ?
- “Không…không thể có ma trên đời được.. ! “ – Tôi toát mồ hôi tự trấn an mình.
Bằng một nỗ lực mạnh mẽ, tôi thu nắm tay lại, khẽ quay nhìn Tiểu Mai đang thất thần tựa cửa lúc này, tôi cố hé môi cười mà cũng chả rõ là mình có đang mếu hay không, rồi gật đầu với nàng. Tay run run, tôi đặt tay mình lên khóa cổng bằng sắt lạnh lẽo, tựa hồ lúc này đầy âm khí.
- Keng….Uỳnh ! - Tôi… đưa tay giật khóa cổng rồi đạp tung béng nó ra.
- Viu…viu…….. !
Trước mắt hai đứa tôi lúc này là con đường trước nhà tuyệt nhiên không một bóng người qua lại, gió thổi từng hồi mạnh mẽ cuốn bay những bọc nylon và mẩu giấy vụn trên mặt đường bay tứ tán. Thoáng hoang mang vì không có người lại có tiếng gõ cửa, tôi theo phản xạ ngước nhìn lên vị trí phát ra tiếng động ở cánh cổng sắt thì phát hiện ra… thủ phạm của trò giả thần giả quỷ tự nãy giờ.
- Ha ha…. ! – Tôi sũng người lại mất mấy giây rồi bật cười khanh khách.
- Gì… gì vậy anh ? Anh Nam ? – Tiểu Mai hoang mang hỏi tôi, vì có lẽ nàng còn đang tưởng tôi bị ma nhập mất rồi nên mới phá ra cười giữa đêm hôm khuya khoắt.
- Em ra đây xem này ! – Tôi tủm tỉm nhìn nàng như để trấn an, không hề phát hiện ra là mồ hôi mình đang ướt đẫm cả lưng áo vì cú căng thẳng thần kinh cực độ vừa rồi.
Đợi cho Tiểu Mai đã líu ríu đứng nép sau lưng mình rồi, tôi mới cười chỉ tay lên trên phần song sắt kế bên trụ cổng.
- Em nhìn đi, “nó “ gõ cửa đấy !
- Ôi….. ! – Tiểu Mai nhìn theo hướng tôi chỉ rồi nàng thở hắt ra nhẹ nhõm.
- Thấy chưa, trên đời làm gì có ma ! – Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Ai mà ngờ được như vậy đâu chứ… ! – Tiểu Mai bĩu môi, trông nàng đã bình tâm trở lại.
Đại loại có thể giải thích tiếng gõ cửa bí ẩn không người vừa nãy là như vầy, như đã nói thì từ chiều đến giờ bầu trời bất chợt mây đen vần vũ và gió thổi khá mạnh, chỉ lạ lùng ở chỗ là trời lại không mưa. Và trong khi tôi với Tiểu Mai còn đang tán chuyện trong nhà về cái vụ con chó nhà nào đó trong khu này bỗng dưng lên cơn sủa inh ỏi thì ở ngoài đường, những cơn gió báo hiệu mùa mưa sắp bắt đầu đã thi nhau thể hiện trình độ bay nhảy mạnh mẽ của mình. Gió mạnh đến nỗi thổi tung những thứ linh tinh ở trên mặt đường như rác rứa, bọc nylon, hoa lá hẹ bay tùm lum từa lưa.
Và hài hước làm sao khi mà có thể trẻ em ở khu phố này có cái tật chơi diều xong rồi quăng luôn ngoài đường chứ chả đem lại vào nhà để mai chơi tiếp. Hậu quả là con diều đứt dây của một ông mãnh nào đó quẳng lại ngoài đường đã nằm chỏng chơ trên phố, để rồi khi được các “thần gió” đưa đẩy, con diều tự động bay cao bay xa và… mắc luôn vào thanh sắt cổng nhà Tiểu Mai. Ngẫu nhiên làm sao khi thanh tre làm khung diều lại hướng phần mũi về phía mặt bằng của cổng, thành thử ra cứ mỗi khi gió thổi đến là phần mũi tre đều va đập với cổng sắt, tạo ra một thứ âm thanh gần giống với tiếng gõ cửa.
- Cộp… cộp…viu…viu….. ! – Trước mắt hai đứa tôi, con diều vẫn đang mắc kẹt vào cổng, và cứ mỗi lần gió thổi qua là nó lại rung lên bần bật rồi đập vào cửa phát ra âm thanh.
Đến lúc này thì tôi cười cười, nheo mắt quay sang Tiểu Mai trêu:
- Tháo xuống hở ? Hay là để luôn con diều trên đây nghe cho vui tai em nhỉ ?
- Thôi… gỡ xuống đi anh ! – Tiểu Mai vội lắc đầu.
- Hì hì, thì gỡ, anh cũng ngán nó lắm rồi ! – Tôi cảm thấy không nên tiếp tục trêu cô người yêu đang sợ hãi từ nãy giờ nữa, vội đưa tay gỡ con diều xuống.
Nhét luôn con diều tai bay vạ gió vào thùng rác bên đường, chừng như đã chắc chắn rằng nó không thể hiển linh mà bay bổng tiếp thêm được nữa thì tôi mới phủi phủi tay rồi đưa mắt nhìn hết một loạt con đường đang vắng vẻ tịch mịch trong đêm.
- Quái… chó nhà ai mà giờ vẫn sủa thế nhỉ ? – Tôi lấy làm thắc mắc khi tiếng sủa của con chó nào đó từ nãy đến giờ vẫn đột ngột vang lên.
- Vào nhà thôi anh, nhiễm lạnh mất ! – Tiểu Mai lo lắng gọi.
Một chốc sau, tôi đã có thể gọi là an tâm ngồi dựa hẳn người ra ghế mà thư thả nhấm nháp tách trà đào vừa được Tiểu Mai châm lại.
- Quỷ thật con diều, làm em sợ chết khiếp, em ha ? – Tôi cười tủm tỉm.
- Hứ, anh cũng sợ còn nói ai ! – Tiểu Mai nguýt dài.
- Bậy, em không thấy anh lúc nãy hùng hổ đạp cửa xông ra hay sao ? – Tôi phất tay lờ đi màn phản pháo của nàng.
- Ờ, anh đạp cửa lúc nào mà chẳng hung hăng ! – Nàng nhún vai đáp.
Giật thót người biết là Tiểu Mai vừa nhắc khéo vụ lúc nãy tôi đạp cửa xông vào phòng nàng, không dám trêu đùa để lún sâu vào tộil ỗi đã được ân xá nữa, tôi vội lảng sang chuyện khác.
- Tóm lại là do tụi mình thần hồn nát thần tính thôi, chứ trên đời này làm gì có ma cỏ !
- Không hẳn đâu, chỉ là anh chưa gặp thôi, không phải ngẫu nhiên mà con người lại đồn đãi về những gì làm cho họ cảm thấy sợ hãi ! – Tiểu Mai cắn môi đáp, nàng nhẹ để ấm trà xuống bàn rồi nhấc một tách dành cho mình.
- Bản tính con người vốn là tò mò trước những điều bí ẩn xung quanh mà, chính vì không thể tìm ra được lí do cho những gì bí ẩn đó, họ đành tự tạo ra những câu chuyện huyền bí nhằm giải thích những sự vật sự việc của thế giới tâm linh. Kết quả là hoàn toàn ngược lại, con người càng cố giải thích những hiện tượng huyền bí bằng truyền thuyết về ma quỷ thì lớp hậu thế thay vì hiểu ý tổ tông, lại đi tin sái cổ và ngày càng sợ hãi vì mấy câu chuyện âm u ghê rợn đó ! – Tôi vung tay làm nguyên một tràng thao thao bất tuyệt.
Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên như thể không tin được những gì tôi vừa nói, nàng nhìn tôi lâu đến nỗi đang tôi đang hào hứng giải thích mọi sự dưới góc nhìn của con mắt khoa học cũng đành phải gãi đầu sượng trân:
- Uầy… em không tin thì thôi, làm gì nhìn anh dữ vậy !
- Không… em nghĩ là anh có thiên khiếu thuyết trình lắm đấy ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Hả ? – Tôi đần mặt ra sửng sốt.
- Anh có thể là một nhà hùng biện đấy chứ ! – Nàng nhận xét, vẻ như vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Nghe Tiểu Mai nói mà tôi vội xua tay chối đây đẩy:
- Thôi thôi, hùng biện để làm gì, đàn ông là phải thể hiện bằng hành động chứ đâu bằng lời nói !
- Ngốc, một lời nói sắc bén còn quyền lực hơn cả thiên binh vạn mã đấy ! – Tiểu Mai nhún vai đáp.
- Ờ, biết, em thì giỏi rồi, nói gì ai mà lại chả nghe ! – Tôi thở hắt ra.
- Hì, anh đánh giá em cao quá ! – Nàng tủm tỉm.
Không thể tiếp tục để tình trạng “mèo khen mèo dài đuôi “ tiếp diễn, tôi liền đánh lạc hướng:
- Trở lại vấn đề chính, em vẫn tin là trên đời này có ma ?
- Không hẳn là tin, nhưng cũng không có chối bỏ ! – Tiểu Mai trả lời liền tức thì.
- Vậy em qua đây ngồi với anh, này thì ma cỏ ! – Tôi vừa nói vừa dang tay vỗ vỗ vào thành ghế bên cạnh mình.
- Làm chi ? – Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi như đề phòng.
- Bảo qua ngồi thì cứ qua ! – Tôi trợn mắt hung dữ.
Trông thấy bộ dạng hùng hổ như thiên lôi của tôi,Tiểu Mai vội buông tách trà rồi líu ríu bước sang chỗ tôi, ngồi xuống phần ghế nệm cạnh bên.
- Phải thế chứ, nghe bảo vợ Nhật chiề...