Khi đã hoàn toàn hồi phục, Hương trở lại trường học. Vài tháng nghỉ đầu năm không làm khó được một học sinh giỏi như Hương. Việc đầu tiên Hương làm khi ra viện là lục tung căn phòng để tìm chiếc ví nhỏ nơi có tấm ảnh của Nhật vì từ khi tỉnh lại sau ca mổ nó không còn thấy chiếc ví ở đầu giường bệnh nữa. Hương tìm thấy chiếc ví trong ngăn bàn học nhưng… tấm ảnh đã không còn ở đó. Nó cuống cuồng lục kĩ từng ngăn, thứ duy nhất để lưu giữ hình ảnh của Nhật mà nó có đã không còn. Hương thấy một nỗi sợ lớn dần trong tim. Nó thường ghé qua nhà Nhật nhưng cửa khóa ngoài. “Sao Nhật mãi không về?” Cậu chưa bao giờ đi đâu lâu đến thế mà đúng hơn là Nhật chưa từng rời khỏi Hà Nội bao giờ. Hương vẫn đến quán cà phê – nơi ban nhạc của anh Hoàng hay chơi. Nhưng người gẩy từng tiếng đàn bầu sâu lắng ấy lại là một chàng trai xa lạ.
Hà Nội lại mưa lất phất, Hương xốc lại cổ áo khoác nhưng sao vẫn thấy lạnh. Thứ làm nó khá hơn là một li cà phê đen nóng, đậm đặc. Hương nhìn ra bên ngoài tấm kính, đường Thanh Niên đang có hàng ngàn người qua lại và tự hỏi liệu trong số họ có ai là người nó cần tìm?.
“Nó và cậu đã quen nhau thế nào nhỉ?”. Hơn ba năm trước: “Đây là Vĩnh Nhật.” Cô gật đầu thay cho lời chào. Ấn tượng Nhật để lại trong Hương lúc ấy là một khuôn mặt đẹp, sắc nét nhưng âm trầm và sau này là chàng trai ít cười mà đúng hơn là không bao giờ cười vì những cái nhếch môi không được coi là một nụ cười. Cậu thường mặc áo phông cùng quần bò nhưng đều là đen, nghề chính là chơi piano nhưng lại đánh đàn bầu trong ban nhạc dân tộc của Hoàng. Đó là những gì Hương moi móc được anh trai sau khi cắn răng nhận cái nhiệm vụ khổ sai là thiết kế áo đồng phục cho ban nhạc. Thế là đương nhiên kiểu áo đã được Hương thiết kế trên tông mầu đen. Tối nào nó cũng đến quán cà phê này cho dù không phải buổi diễn của nhóm chỉ để ngắm nhìn hình ảnh Nhật say sưa bên cây dương cầm và còn một bí mật chỉ mình nó biết là Hương có sở thích viết chuyện – Nhật đã trở thành nam nhân vật chính trong câu chuyện của nó. Rồi từ cái ngày tình cờ gặp nhau ở cổng trường, Hương đã từng bước tiến sâu vào thế giới nội tâm của Nhật và chính nó cũng dần thay đổi mình theo sở thích của Nhật mặc dù cậu chẳng biết điều đó. Hương nhớ những chiều nằng nặc đòi Nhật đến đón rồi chỉ mình nó luyên thuyên suốt đường về. Nó nhớ cả lần sinh nhật của hai đứa, cùng ban nhạc chui vào đánh chén no say ở một quán miến trộn trong con ngách nhỏ trên phố Lò Đúc. Nó nhớ những chiều ngồi sau để Nhật trở đi quanh hồ Tây một vòng – hồ Tây trông vậy mà rộng lắm nhé! Nhưng nó nhớ nhất là Trung Thu hơn một năm trước. Tối đó hai đứa cùng ngồi trên chiếc xe đạp bên hồ chỗ gần nhà Nhật, cùng đeo tai nghe thưởng thức bản “Moonlight Sonata” rồi ngửa cổ đếm những vì sao trên bầu trời. Hôm ấy chẳng hiểu lấy can đảm từ đâu mà Hương chạm nhẹ rồi nắm lấy tay Nhật và cậu để yên tay mình trong tay Hương… Những kỉ niệm ấy gần lắm, gần lắm như mới ngày hôm qua thôi…
Thời gian trôi đi thật nhanh. Hương đã phải trải qua một mùa thu buồn, một mùa đông lạnh, một mùa xuân cô đơn và cả mùa hè oi ả mà không có cậu ấy. Mỗi chiều tan học Hương vẫn nhìn ra phía cổng trường theo thói quen nhưng Nhật vẫn không xuất hiện. Lần trước Nhật bảo phải về quê một thời gian nhưng trong trí nhớ của nó thì cậu chưa từng nhắc tới tên của bất kì miền quê nào. Hương đã nói ra sự nghi ngờ ấy trong mấy lần chat với Hoàng nhưng anh chỉ ậm ừ nói là không rõ lắm. Anh trai Hương đã vào miền Nam lập nghiệp cùng ban nhạc. Còn Cô? Cô giờ đã là sinh viên đại học. Sau vài tháng giận dỗi với mẹ và được sự ủng hộ của Hoàng, Hương đang học song song hai trường – Kinh Tế theo ý mẹ và khoa Văn trường Sư Phạm theo đam mê riêng của nó.
Xe buýt đông đúc, chật chội khiến Hương bớt thấy cô đơn. Ngoài cửa sổ, từng ngôi nhà, từng dẫy phố, hàng cây… đang lùi dần về phía sau. Đã một năm qua đi, nó vẫn thế, thỉnh thoảng đến vài bữa tiệc mang tính bắt buộc, tới trường mỗi ngày nhưng không phải bằng xe máy vì sau tai nạn lần trước… nó thấy sợ, cũng chẳng phải bằng xe đạp vì đã không còn ai đó đến đưa đón mỗi ngày. Nó vẫn là nó nhưng là nó của những ngày chưa quen cậu: không cà phê đen đậm đặc, không nghe nhạc của Yiruma mỗi ngày, không…, không… và không… Chiếc radio trên xe đang bật. Cô ca sĩ cất lên những câu hát trong điệu nhạc du dương, nhẹ nhàng như thể chỉ là kể lại một câu chuyện cũ. Nó nhẹ nhàng tới mức làm một góc sâu rất sâu trong tâm hồn Hương bị xáo trộn, khiến những mảnh kí ức bung ra. Những điều Hương đã tránh nhớ tới nhưng nó biết mình chưa từng quên. Câu cuối cùng trong bài hát: “Đã lâu rồi mà cứ hi vọng. Anh biết không? Em chắc sẽ thôi chờ mong.” Đúng thế hãy để một lần thôi, một lần cuối cùng nó trở lại căn nhà ấy rồi nó sẽ quên.
Con ngõ nhỏ ven hồ Tây này vẫn yên tĩnh như thế, hoa sữa nơi đây vẫn thơm như mùa thu của hai năm trước, bức tường nay càng bám đầy rêu. Hương giật mình, cửa khóa trong, vậy nghĩa là? “Nhật! Nhật!... Cậu có trong đó không? Mở cửa cho mình.” Hương giật mạnh cánh cổng nhưng đáp lại nó chỉ là những tiếng rầm rầm, ken két của mấy thanh sắt đã hoen rỉ. Nhật đã bỏ đi trong lúc nó cần cậu nhất và chẳng hề có chút tin tức gì. Nó tựa đầu vào cánh cổng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má: “Nếu như cậu thấy tớ quá phiền phức? Nếu như cậu không còn muốn gặp tớ nữa thì hãy ra và nói với tớ đừng để tớ phải chờ, phải lo…” Giọng Hương nghẹn lại. Cạch một tiếng chiếc khóa bật ra. Hương dật mình ngẩng phắt lên nhưng không phải là Nhật.
Anh Hoàng… Sao anh?
Anh vừa ra.
Thế sao?
Nhật nhờ anh trông nhà giúp.
Cậu ấy?
“ Nhật không có trong đó đâu”.Anh lại cướp lời Hương.
Thế cậu ấy đang ở đâu?
Hoàng nhìn Hương thoáng chần chừ…Hai anh em cùng ngồi lên chiếc 82 đi ra ngoại thành. Bây giờ đây, trên quả đồi nhỏ, cách nó chỉ vài mét là tấm ảnh phóng to của một chàng trai vẫn xuất hiện trong giấc mơ Hương hằng đêm trên ngôi mộ đã xanh cỏ. Tấm ảnh ấy! Bức ảnh giống hệt tấm trong ví nó. Lần đó Hương đã chụp trộm khi hai đứa ngồi bên bờ hồ Tâ. Làn da trắng, mái tóc đen cùng mầu với bộ quần áo quen thuộc, trời thu sáng nhờ nhờ làm cho những bông sen dưới hồ cũng trở nên mờ ảo. Thứ duy nhất có mầu sắc trong bức ảnh là đôi mắt Nhật – đôi mắt ánh lên mầu tím violet, mầu tím của biển lúc hoàng hôn.
Vậy… là… sao ạ?
Nhật bảo anh phải dữ bí mật với em nhưng đã hai năm trôi qua… và anh vừa tìm được thứ này. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu đưa nó cho em?
Hoàng đưa cho Hương một cuốn sổ. Hương mở ra. Nhật kí của Nhật. Cậu đã viết lại những việc cậu và bố làm mỗi ngày, những cảm nhận, suy nghĩ về mọi thứ từ hồi mới lên cấp II và rồi:
“Hà nội, ngày-tháng-năm.
Hôm nay có một cô gái đến chỗ tập của ban nhạc. “Đây là Quỳnh Hương – em gái anh.” Hoàng nói rồi chỉ vào một cô gái nhỏ nhắn. Cậu ấy có đôi mắt long lanh và nụ cười đẹp như một thiên thần. Nhưng mái tóc ngắn, bộ quần áo cố ý xé ở vai và đầu gối cùng mấy cái dây xích lằng nhằng thì chẳng hợp với khuôn mặt ấy chút nào.
Hà Nội, ngày-tháng-năm.
Ngày nào Hương cũng đến quán – cả những hôm không có anh Hoàng. Hương hay nhìn mình. Mình biết điều đó vì thỉnh thoảng mình cũng vô tình nhìn về phía cậu ấy.
Hà Nội, ngày Nhà giáo Việt Nam.
Lúc sáng đạp xe qua một ngôi trường, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Hương bước về phía mình trong bộ áo dài trắng. “Nếu cậu ấy để tóc dài thì chắc sẽ đẹp lắm?” và mình đã để sự tò mò ấy tuột ra khỏi môi trước khi kịp suy nghĩ. Hương thoáng sững sờ rồi cười phá lên – vẫn nụ cười ấy dưới nắng đẹp như một thiên thần. Hương tự leo lên yên sau và bảo nếu mình đèo cậu ấy về thì cậu ấy sẽ để tóc dài.
Ngày-tháng-năm.
Hôm nay Hương đến nhà mình, gặp bố. Ông có vẻ quý vì cái tính hoạt bát, thật thà của Hương. Hương không giống những người khác vì cậu không tỏ ra thương hại khi biết về hoàn cảnh của mình. Chỉ là ánh mắt Hương nhìn mình đã sâu hơn một chút, nụ cười cậu ấy dành cho mình càng tươi hơn trước.
Đêm Hà Nội.
Hôm nay người thân cuối cùng của mình đã không còn nữa. Mình sợ lắm. Mình sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, đơn độc. Hương bảo không phải là một mình vì mình còn có cậu ấy. Nội, ngày thu.
Mình vẫn cứ bật cười khi nghĩ về chuyện chiều nay. Chỉ vì mình bảo nếu tình cờ lá vàng rơi vào người thì sẽ học giỏi. Thế là ngồi sau xe, Hương cứ với rồi lại cười phá lên khi bắt được một chiếc lá vàng. Cậu ấy bảo: “Tại mãi mà nó chẳng rơi vào người tớ gì cả, vậy thôi tớ tóm lấy nó chắc cũng thế. Hihi”
Hà Nội ngày-tháng năm.
Hôm nay đưa Hương về nhà, lần đầu tiên mình gặp mẹ cậu ấy. Người phụ nữ quý phái trong bộ com lê vàng bó xát, mái tóc quăn búi cao và đương nhiên là đi kèm với rất nhiều đồ trang sức quý giá khác. Hương lên phòng để lấy món quà mẹ cậu ấy tặng trên bàn học. Căn phòng khách rộng rãi và sang trọng này không phải mình mới vào lần đầu nhưng ở bên anh Hoàng và Hương không có áp lực như thế. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện rồi hỏi mình đủ thứ việc học hành còn dang dở, về nghề nghiệp của người bố quá cố… Rồi cô ấy bảo: “Ước mơ của Hương là Học kinh tế. Cô đã chuẩn bị song các thủ tục cần thiết, tháng sau Hương sẽ sang Mĩ du học, vài năm nữa sẽ về quản lí cơ ngơi của gia đình. Cháu là một chàng trai thông minh, cô mong cháu sẽ hiểu ý cô.” Mình ra về. Làm sao mình có thể không hiểu? Mình sẽ để Hương đi, không phải vì sợ cái ánh mắt sắc sảo như xoáy sâu vào tâm can người khác mà vì nó sẽ tốt cho tương lai của cậu ấy. Và cách tốt nhất là để Hương hoàn toàn thất vọng về mình. Đường phố Hà Nội đông đúc nhưng toàn là người lạ.
Hà Nội sáng sớm.
Mấy hôm nay vẫn tới đón Hương nhưng về thẳng nhà rồi quay đi luôn, có lẽ Hương đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của mình nhưng cậu ấy lờ đi, vẫn tươi cười như thường. Phải đàn cả đêm mệt quá! Về lại thấy vỏ trai bia và mấy cái đĩa bẩn đựng đồ nhắm vứt lăn lóc trên chiếu. Các anh trong ban nhạc vừa về thì Hương tới. Mình vớ vội bao thuốc và bật lửa của mấy anh để quên rồi châm như cái cách mình vẫn thấy mọi người làm. Hương bước vào, nụ cười đông cứng trên môi. Cậu ấy trách mình rất nhiều. Nhưng những lời mắng chứa toàn sự lo lắng, yêu thương ấy lại đang bóp nghẹt tim mình. Rồi mình thấy những tia nắng trong đôi mắt cậu ấy tắt dần tắt dần để một nỗi bất lực lấn chiếm. “Hương ơi tớ xin lỗi.”
Hà Nội, một chiều mưa.
Hương đang nằm trong kia, chỉ cách mình một cánh cửa nhưng sao lại xa vời đến thế. Anh Hoàng bảo cách đây vài ngày cậu ấy bị tai nạn – “Tối hôm đứng trước cửa nhà mình. Mắt Hương bị viêm loét giác mạc. Bác sĩ vừa khâu lại vết rách nhưng mọi chuyện không lấy gì làm khả quan. Mẹ Hương đã nhờ vả ở mọi nơi trong và ngoài nước nhưng vẫn không tìm được nguồn giác mạc – đó là cách duy nhất lấy lại ánh sáng cho Hương.
Hà Nội, ngày tháng năm.
Đứng từ xa nhìn vào, Hương trông hốc hác và tiều tụy hơn trước nhiều. Cái vẻ tươi tỉnh, hoạt bát mọi ngày không còn nữa. Mình thấy Hương đang khóc – lần đầu tiên mình thấy cậu ấy khóc. “Sao lại như vậy? Thiên thần của mình đâu mất rồi?”
Hôm nay đi hỏi bác sĩ, người ta bảo không lấy giác mạc của người sống và mình chưa đủ tuổi để tự quyết định điều đó. Nhưng mình đã đi đăng