- Không, em không đi đâu. Ở trường này chẳng có ai chơi với em cả, ngoài anh chị ra. Em đã coi anh chị là bạn thì các anh chị cũng sẽ coi em là bạn chứ?
- Tất nhiên rồi! -Zen đáp.
- Vậy thì xin anh chị đừng đuổi em. Cho dù thế nào em cũng chịu mà.
- Nhưng...
Ánh mắt tội nghiệp, đáng thương ấy đang nhìn Zen với vẻ van lơn, khiến Zen không thể không mềm lòng, thật chịu thua với con bé này.
- Thôi được rồi! Có chuyện gì là bọn chị không chịu trách nhiệm đâu đấy!
- Em cảm ơn các anh chị! - Con bé nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Zen khiến nó khá bất ngờ, nhưng sau đó một nụ cười nhẹ đã nở trên môi của nó.
Thế là lại thêm một người nữa dám đối đầu với Ghost, tin động trời khiến cả trường xôn xao bàn tán. Ai cũng cho là chỉ có những kẻ ngu ngốc mới theo phe bọn nó. Mặc dù chấp nhận Phương nhưng quả thật trong lòng nó vô cùng lo lắng, lỡ như con bé có mệnh hệ gì thì nó sẽ ân hận cả đời.
***
Chủ nhật, ngày hửng nắng. Thế là chiếc lá cuối cùng còn bám trụ lại trên cây cũng đã lìa cành. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm nó chao liệng trên không trung, xoay tít vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất như đoàn tụ với những chiếc lá đang nằm im lìm dưới gốc cây đã rời cành trước đó. Bất chợt, một đợt gió nữa lại thổi qua làm cho những chiếc lá khô đang nằm rải rác hai bên đường dưới những tán cây như va vào nhau tạo thành những âm thanh lạo rạo nghe vui tai. Lại một mùa thu nữa đi qua, thu qua đi đông lại đến, nhưng đối với người dân Sài Gòn vốn đã khá quen thuộc với nơi này thì mùa đông ở đây rất đặc biệt. Quanh năm suốt tháng, Sài Gòn luôn tràn ngập nắng. Nắng Sài Gòn thật lạ, lúc hiền hòa dịu êm, lúc lại gay gắt dữ dội, cứ đỏng đảnh như một cô nàng mới lớn đang đến tuổi dậy thì vậy, có lẽ vì thế mà nó yêu nắng Sài Gòn như yêu cái tuổi của mình chăng?
Đi dạo quanh thành phố ngày cuối tuần là sở thích đặc trưng của Zen, những lúc như thế này nó lại cảm thấy thật yên bình và dễ chịu. Nó có thể ngắm nhìn mọi hoạt động của mọi người qua lại trên đường, hay ghé vào hiệu sách mua một vài quyển sách để nhâm nhi cùng với tách trà sữa thưởng thức vào ngày cuối tuần hoặc ngồi một góc trong quán kem quen thuộc để tận hưởng cái lạnh tê tê đầu lưỡi mà nó rất thích. Zen dừng chân trước một hiệu sách nhỏ mới khai trương; mặc dù mới mở nhưng tiệm có vẻ rất đông khách. Do dự một lúc, nó quyết định bước vào trong; đập vào mắt nó là hàng nghìn quyển sách được sắp xếp ngay ngắn trên các kệ gỗ thành hàng lối thẳng hàng; mặc dù tiệm hơi nhỏ nhưng các đầu sách ở đây rất phong phú chẳng kém gì những hiệu sách lớn. Zen chọn cho mình năm quyển sách trong đó có hai quyển tiểu thuyết và còn lại là truyện kinh dị. Không hiểu sao Zen lại rất có hứng thú với những điều kì bí và gây cảm giác mạnh, nó không tin trên đời này có ma quỷ nhưng có lẽ nó sẽ tin nếu một lần được gặp. Suy nghĩ đó khiến nó tự cười chính bản thân mình. Zen chậm rãi tiến đến quầy thu ngân, xếp hàng đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt nó.
- 210 ngàn. – Chị thu ngân đặt quyển sách cuối cùng trong số sách nó mua sau khi đã tính tiền lên bàn và giương mắt chờ đợi nó trả tiền.
Zen đưa tay vào túi xách định rút ví ra thanh toán thì mặt nó đột nhiên biến sắc. Ví tiền đã không cánh mà bay. Nó hốt hoảng lục tung cả túi xách nhưng vẫn không thấy tăm hơi chiếc ví đâu cả trong khi đó những người đang đứng đợi ở đằng sau đã bắt đầu sốt ruột và lên tiếng thúc giục. Mồ hôi Zen vã ra như tắm, nó sực nhớ ra trên đường đến đây nó có đi xe bus một đoạn, có thể ví tiền đã mất lúc đó. Lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này chính Zen cũng không ngờ tới; sự bối rối của nó càng tăng cao khi chị thu ngân bắt đầu nhìn nó với ánh mắt sốt ruột và đầy khó chịu.
- Chị, để em thanh toán!
Một giọng nói trầm ấm cất lên từ đằng sau khiến Zen ngỡ ngàng, nhận ra giọng nói quen thuộc, nó vội quay người lại, quả nhiên chính là cậu ta, người lạ hai lần gặp mặt (à không, tính cả lần này là ba chứ). Trời, sao lại gặp cậu ta ở đây thế này! Bị cậu ta bắt gặp trong tình cảnh này nó chỉ ước mình biến mất khỏi thế gian cho xong. Trước vẻ mặt sửng sốt của Zen và sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt chị thu ngân, người con trai từ từ tiến lại gần và nói nhỏ vào tai chị ta: “Chị, số tiền này để em thanh toán, cứ trừ vào lương tháng này của em”. Zen không nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ thấy chị thu ngân gật gật đầu rồi đưa túi sách cho hắn. Lúc này nó mới để ý thấy cậu ta mặc đồng phục và đeo bảng tên nhân viên của tiệm; nó lẽo đẽo theo sau ra khỏi hiệu sách mà như trút được gánh nặng, Bất ngờ cậu ta quay lại và đưa túi sách cho nó:
- Cậu cầm lấy!
- Ơ! – Nó nhìn vào đôi mắt trong veo trước mặt như muốn hỏi ý cậu là gì.
- Cái này là của cậu. – Không một chút biểu cảm trên khuôn mặt, hắn khẽ đáp.
- Không có công, không hưởng lộc, tôi sẽ cầm cái này, lần sau sẽ mang tiền trả cậu. – Nó đáp trả bằng giọng đầy cương quyết.
- Không cần đâu, xem như trả ơn lần trước cậu cứu tôi. – Nói rồi cậu ta lạnh lùng quay lưng bước đi.
Lòng tự ái trong Zen bị chạm nọc, nó vội vã hét lên:
- Đợi đã!
Phía sau tiếng gọi, người con trai chậm rãi dừng bước nhưng vẫn quay lưng lại với nó.
- Cậu nghĩ tôi là loại người thế nào, giúp người chỉ để mong trả ơn chắc? Thế thì tôi không cần, số tiền này nhất định tôi sẽ trả cậu.
- Tùy cậu!
Hai tiếng được phát ra từ người đối diện nó, nghe sao nhẹ bẫng mà chất chứa sự vô cảm. Cậu ta thật ra là con người như thế nào?
***
- Xui xẻo thật, mất ví lại quên đem theo điện thoại, giờ cũng không có tiền đi xe về nữa chứ, ôi cái chân của tôi!
Một ngày đẹp trời thế này mà tâm trạng cau có của nó thật chẳng hợp chút nào, nhưng cái chân đang mỏi rã rời truyền cả sự mệt mỏi lên cái đầu của nó thì biết làm thế nào được. Vừa đau chân, vừa khát nước lại còn đói bụng nữa, hôm nay là ngày gì mà xui thế không biết. Bất chợt, Zen nhớ ra điều gì đó vội đưa tay lục hai túi quần, một lúc sau móc ra được ba nghìn, nó mừng rỡ:
- Hết khát rồi!
Zen chạy ngay đến tiệm tạp hoá gần nhất và mua ngay một chai nước khoáng, trong lúc đang chờ lấy đồ thì nó bắt gặp một vị khách vừa bước vào cửa hàng. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng trên năm mươi; bộ quần áo ông đang mặc trông tàn và khá bẩn, có đôi chỗ bị sờn rách có chỗ lại bị bụi bẩn bám vào. Trong khi vị khách trao đổi với bà chủ về thứ cần mua thì nó lại đứng quan sát người đàn ông này. Nước da đen, rất đen của ông như minh chứng cho một cuộc đời phơi da dưới cái nắng gay gắt của đất nước thuộc vùng khí hậu nhiệt đới như của Việt Nam; mái tóc loang lổ nhiều sợi bạc là tàn tích của tuổi già, của sự cơ cực hay là do lớp bụi phủ của những con đường ông đã đi qua. Người đàn ông mua được một bao gạo nhỏ, chỉ bằng chiếc cặp xách nó hay đeo đi học mỗi ngày, ông ôm bao gạo vào người như sợ rằng chỉ một chút lơ là thôi là nó sẽ tuột mất khỏi tay ông. Người đàn ông còn hỏi mua gì đó mà nó và bà chủ cửa hàng không nghe rõ lắm, cái giọng khàn đục và nhỏ của ông xen lẫn thứ tiếng ngoại tỉnh rất khó để nhận biết được. Nó đoán đây là một người hành khất, vì một lí do nào đó mà lưu lạc đến đây. Sau một vài lần nghe vị khách lặp lại câu nói, bà chủ quán cũng hiểu ra. Sau đó, bà cầm lấy một gói mì ăn liền trong đống mì gần đó và đưa cho vị khách:
- Ba ngàn.
Người đàn ông cầm ba ngàn trên tay, vừa đủ số tiền còn lại mà ông đang có, nhưng sao nó thấy ông cứ băn khoăn do dự mãi, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi theo thời gian của ông cứ chốc chốc lại liếc vào số tiền trên tay. Điều đó khiến một người ngoài cuộc như nó cũng thấy băn khoăn. Và rồi câu trả lời đã xuất hiện ngay sau đó. Bà chủ quán cầm lấy hai ngàn trên tay người đàn ông và nói:
- Tôi lấy hai ngàn thôi!
Câu nói của bà chủ như có sức mạnh kì diệu rút hết mọi gánh lo âu của vị khách, ông mừng rỡ cảm ơn rối rít rồi lại cất bước đi tiếp trên con đường của mình. Nhìn theo bóng người đàn ông đi khuất, nó cảm thấy lòng mình rối bời. Nó xúc động trước hành động cao thượng của bà chủ quán, nó cảm thấy thương cảm cho người hành khất xấu số, và nó chợt nghĩ về mình và mọi người xung quanh. Chỉ một ngàn đồng nhỏ nhoi, ít ỏi thôi mà đối với nhiều người đó là niềm vui, là nụ cười, là nước mắt, và nó chợt nhận ra rằng có những thứ đối với chúng ta thật nhỏ nhặt, không đáng bận tâm nhưng đối với những người khác đó là những điều tạo nên giá tri đích thực của cuộc sống...
***
Sau khi Zen bước ra khỏi cửa hàng với chai nước trên tay, đi được một đoạn thì bất chợt có tiếng gọi:
- Này! Lên xe đi!
- Sao cậu vẫn còn ở đây?
- Tôi không ở đây thì bây giờ cậu cuốc bộ về rồi, có lên không, không thì tôi đi nhé!
Như người chết đuối vớ được cọc, nó vội vàng nhảy lên xe hắn ta (chắc các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ?).
- Hừ, quay về rồi mới nhớ ra là cậu không có tiền để về, chỉ đường đi để tôi đèo về.
- Nhà tôi ở quận Tân Bình...
Ọc Ọc... Ôi cái bụng, sao lại réo vào lúc này cơ chứ, xấu hổ quá đi mất!
- Này, cậu đi đâu đấy? Nhà tôi ở hướng này cơ mà!
- Đi ăn.
...
- Đói mà đi ăn kem, đúng là sở thích kì quặc. - Người con trai ngả người ra sau ghế nhìn nó xơi lần lượt ba hộp kem sầu riêng. Zen không nói gì, chỉ cười, nó luôn có những sở thích kì quặc như thế, ngay cả lũ bạn của nó cũng đau đầu vì những hành vi bất thường của nó. Quan sát một lượt cách bài trí của quán kem, người con trai khá ngạc nhiên. Khung cảnh nơi đây khiến người ta có cảm giác như đang ngồi giữa một rừng bồ công anh vậy, trên các bức tường được treo những khung ảnh các sắc thái đa dạng về loài hoa này, bồ công anh lúc nở, bồ công anh khi tàn, khi trời mưa xuống, khi lại thả mình theo tiếng gọi của tình yêu là gió... Cả chiếc cốc, lọ hoa, đến cái bàn đá bọn nó đang ngồi cũng in hình hoa bồ công anh. Cậu cầm lấy quyển lịch nhỏ được dựng trên bàn và lần giở từng tờ để xem những hình ảnh về loài hoa này.
- Cậu thích hoa bồ công anh?
- Ờ, đó là một loài hoa đặc biệt, đối với tôi nó đặc biệt hơn những loài hoa khác.
- Vì sao?
- Vì đó là một loài hoa thuỷ chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió nhưng khi không thể ở bên gió hoa vẫn không hề úa tàn, nó tạo ra những thế hệ khác để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu còn dang dở.
- Vậy ư? Lần đầu tiên tôi nghe đấy! - Cậu ta nở nụ cười đầy thích thú.
- Thế thì vinh hạnh cho cậu đấy vì chẳng mấy ai biết điều này đâu.
- Ừ, về thôi, muộn rồi!
***
- Hôm nay ở trường có gì vui không con? - Vừa gắp thức ăn vào bát nó, mẹ vừa hỏi.
- Cũng bình thường thôi mẹ ạ. - Không ngẩng mặt lên, nó tiếp tục cắm cúi ăn. Nó sợ khi phải nhìn vào mắt mẹ, chắc chắn mẹ sẽ biết nó nói dối. Những việc ở trường Zen muốn tự mình giải quyết, nó không muốn mẹ phải phiền lòng thêm nữa. Anh nó ngừng ăn, nhìn nó chăm chú rồi