* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Những kỷ niệm không bao giờ quên
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 2263
• Mục: Truyện Teen
• Chia sẻ : SMS Google Facebook


Hít một hơi thật sâu, nó nhấn nút cho tin nhắn mở ra: “Hehe… Minh giỡn đó! Vậy cũng tin!” Nó cười…

Mặc dù nó không hoàn toàn tin rằng: “Minh giỡn đó!” vì trước giờ, Minh chẳng bao giờ như vậy, Minh từng nói rằng nó giống như một thiên thần, trước đó, điều này làm nó vui, nhưng bây giờ nó buộc phải suy nghĩ nhiều hơn. Nó nhận ra rằng, có thể Minh đang nói giỡn thật, nhưng dù sao đi nữa, nó cần phải đặt ra giữa hai đứa một giới hạn để tình cảm này mãi đứng lại ở điểm dừng đẹp nhất: tình bạn.

Khoảng thời gian tiếp theo đó, Minh và nó vẫn vui vẻ như trước, vẫn đùa giỡn, chơi carô, tìm số, vẫn nhắn tin cho nhau mỗi khi một trong hai đứa có vấn đề cần quan tâm, chia sẻ. Rồi năm lớp 11 qua đi, bước vào lớp 12 với ngưỡng cửa Đại học trước mắt, trong mỗi đứa đều bắt đầu định hình cho mình những lối đi riêng. Chúng đều học tập một cách nghiêm túc với mục đích rõ ràng hơn và vì thế, vô hình trung, vài đứa trở nên ích kỉ, trong đó có cả nó, cái gánh nặng học tập mà nó tự mình gồng gánh biến nó trở nên hay lo lắng và ít quan tâm đến bạn bè hơn xưa, có lẽ, trong thời điểm đó, nó không nhân ra sự thay đổi của mình, nhưng Minh thì cảm nhận rõ rệt. Rồi một ngày, Minh hỏi nó: “Sao thấy Hà khìn cứ buồn buồn?” và nó hờ hững đáp: “Không có gì…”, những ngày sau, Minh vẫn lo lắng cho nó, Minh hỏi thăm cả người bạn gái thân nhất của nó về sự kì lạ của nó, nhưng nó vẫn vậy, vô tâm đến ích kỉ. Bẵng đi một thời gian, Minh đã thôi không hỏi han nó, nhưng nó – con bé ác độc vẫn không nhận ra sự xa cách khi tình cảm đổi thay.

Nó đã không còn là nó của ngày xưa – một cô bé nhí nhảnh nhưng luôn quan tâm đến những người xung quanh. Nó của ngày xưa có thể rơi nước mắt khi thấy bạn của mình khóc, có thể dành cả một buổi tối chỉ để giải quyết dùm bạn những rắc rối ngốc ngếch hay an ủi người ta khi chỉ thấy một chút buồn đọng trên khuôn mặt. Nó của ngày xưa chăm chỉ học hành nhưng lúc nào cũng vui vẻ, lăng xăng. Nó ngày xưa ấy dễ thương biết bao thì bây giờ, lại trở nên vô cảm đến lạnh lùng.

Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình cảm mất đi không bao giờ lấy lại được, vì vậy đừng bao giờ để mất.” Nhưng nó đã không thể dung hòa giữa chuyện học và bạn bè, để rồi kết thúc đời học sinh, nó vẫn mang trong mình một niềm nuối tiếc khôn nguôi…

***

Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày nó bắt đầu khoác lên mình bộ áo vô cảm, lần đầu tiên nó cảm thấy trống rỗng. Nó thấm mệt sau một đợt kiểm tra dài và nó bắt đầu nhớ tới người bạn của nó, nó muốn nói chuyện với Minh, muốn than với Minh giống như những ngày xưa ấy… Rồi nó cầm điện thoại, nhắn tin.

"Hà mệt quá Minh ơi…"

“Rrrruuùuuunnngggg” - âm báo tin nhắn của nó rung lên.

"Hà mệt nói Minh làm chi?" - Minh đáp lại lạnh lùng, trong vài giây, nó thấy khóe mắt mình sao cay quá – nó khóc – hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mệt mỏi của nó, nó cảm thấy uất ức. Lẽ ra lúc này Minh nên động viên nó, nhưng những gì nó nhận được là sự lạnh lùng đến khó hiểu và nó – con bé ích kỉ, chủ quan dĩ nhiên vẫn dành hết sự tội nghiệp cho bản thân mình và thầm oán trách Minh.

Kể từ sau buổi tối hôm đó, nó tỏ vẻ giận Minh ra mặt, hàng ngày gặp nhau trên lớp, nó thậm chí không dành cho Minh một ánh nhìn. Minh buồn – nó biết, nhưng sự ích kỉ khiến nó coi nỗi buồn của bản thân quan trọng hơn hết. Cái tôi to đùng đang điều khiển thái độ của nó và Minh, rất lâu, hai đứa không nói với nhau câu nào. Nó bắt đầu cảm thấy trống trải… Sắp tới sinh nhật Minh, nó đã suy nghĩ nhiều về món quà, nó muốn nhân ngày đó, làm lành với Minh. Nó thật sự muốn như vậy… Nhưng rồi, mọi việc lại diễn ra không giống như những gì nó đã sắp đặt. Minh nhờ một người bạn chuyển lời với nó rằng: “Sinh nhật Minh, đừng tặng Minh gì cả…”.

Nó bắt đầu cảm thấy bực mình, bản tính nóng nảy khó chịu đang khống chế nó, lúc đó, nó đã nghĩ như thế này: “Cậu không muốn quà, tớ sẽ cho cậu vừa lòng.”. Và thế, sinh nhật Minh, nó đã không dành cho Minh một sự đối xử đặc biệt nào, thậm chí, một lời chúc mừng hay một cái nhoẻn miệng cười cũng không. Nó thực sự là một con bé hiếu thắng, ngông cuồng.

Bạn bè xung quanh nó bất ngờ với những gì nó xử sự trong ngày hôm đó, còn nó, đơn giản nghĩ rằng: “Cho cậu vừa lòng!”. Vậy đó, đã từng có một tình bạn khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng nó thật sự vẫn không biết Minh cần gì, cho đến khi My – cô bạn gái thân thiết nói với nó trong giờ học thêm tối hôm đó.

- Sinh nhật Minh, Hà không tặng gì hả? - My nhìn nó.

- Không, tại Minh nói là Minh không thích, vậy nên bạn không tặng luôn - Nó giải thích bằng cái giọng ngang phè chứa đầy bất mãn.

- Haizzz - My thở dài - Minh nói với bạn là Minh thích mấy tin nhắn chúc mừng hơn là quà, Hà nhắn tin chưa?

Câu nhắc nhở của My khiến nó giật mình, trong khoảnh khắc, nó nhìn thấy sự vô tâm của bản thân, nó thật sự vẫn chưa chúc Minh cái gì cả…

Và thế, nó và My quyết định sẽ dành cho Minh một điều đặc biệt vào cuối ngày. Hai đứa đã soạn rất nhiều tin nhắn chúc mừng, theo thỏa thuận, cả hai sẽ chờ đến thời điểm gần cuối ngày rồi đồng loạt nhắn tin cho Minh, nó muốn dành cho Minh thật nhiều, thật nhiều những gì mà cậu ta yêu thích.

Kim đồng hồ đã chỉ qua con số 12 và loạt tin nhắn cũng đã được gửi tới Minh từ lâu, nó chờ hoài, chờ hoài, vẫn không thấy hồi âm của Minh, nó có mong chờ cái gì nhiều đâu? Chỉ mong một tin nhắn cám ơn và rồi Minh và nó sẽ làm lành, sẽ lại vui vẻ như ngày xưa… Nhưng nó đã không được toại nguyện, thoáng một chút buồn, bài nãy giờ học đã rất lâu mà nó vẫn không thể thuộc bởi nó chẳng hề tập trung. Đêm mùa đông ở mảnh đất trung du se lạnh, nhưng dường như cái lạnh đang tỏa ra từ trong tâm hồn nó, sương đêm tê tái sao chẳng thèm đọng trên lá ngoài kia, mà đọng trên khóe mắt nó mất rồi. Buồn ơi…

Tối hôm đó, nó đã suy nghĩ nhiều, nó cố gắng tìm lý do để giải thích việc Minh không có phản ứng gì trước tin nhắn của nó, và cuối cùng, nó an ủi bản thân mình bằng việc cho rằng Minh đã ngủ. Ừ, có lẽ, một ngày mệt như thế này thì Minh đã đi ngủ sớm, rồi ngày mai, khi thức dậy, Minh sẽ nhìn thấy lời chúc của nó, và tất cả lại tốt đẹp như xưa… Nghĩ vậy, nó thôi khóc và… cầu nguyện, cầu nguyện thật chân thành… thế nhưng… phũ phàng làm sao, khi nó biết, Minh đã đọc tin nhắn và chính Minh đã xóa tất cả ngay sau đó…

Nó cười khi nghe My kể như vậy… Và nó đau… đau như xát muối vào vết thương để hở… Tại sao khi nó muốn quay đầu lại thì Minh lại lạnh lùng. Nó biết thời gian qua nó đã có lỗi với Minh, nhưng nó không bao giờ nghĩ là Minh lại đối xử với nó như vậy… và thế, nó quyết định sẽ giận Minh. Nếu như trước đây, thái độ vô cảm của nó đối với Minh là do vô tình, thì bây giờ, nó tỏ ra không quan tâm tới Minh ra mặt, ngay cả khi cậu cố gắng cư xử bình thường với nó, cố gắng nói chuyện với nó, thì nó vẫn làm như Minh không hề tồn tại trong cái lớp này. Nó – một cách ích kỉ, muốn mình phải là người chiến thắng. Mà “chiến thắng” cái gì chứ? Con bé ngốc? vậy đó, bản tính ngông cuồng đã đưa nó phạm từ sai lầm này đến sai lầm khác, nó đang dần mất đi thứ mà lẽ ra nó phải trân trọng, nâng niu…

Hàng ngày trôi qua…

Hàng tuần trôi qua…

Hàng tháng trôi qua, việc học – cái gánh nặng đang ám ảnh nó vẫn tốt đẹp, nó đạt được kết quả hơn cả những gì nó mong đợi, nhưng nó, vẫn không cảm thấy vui… Vì hơn bao giờ hết, nó đang cảm nhận thấy sự trống rỗng trong tâm hồn. Điểm cao, thầy cô chú ý… vẫn không thể làm nó cảm thấy hạnh phúc, nó bắt đầu nhớ thật nhiều về những gì đã qua và nó bàng hoàng nhận ra, không chỉ có Minh mà bạn bè xung quanh nó cũng đang dần xa nó. Nó cảm nhận rõ sự loãng ra của tình cảm, đã từ lâu, nó không còn nghe nhiều người nói: “Hà khìn”, “Hà iu quý”, “Hà nhí nhảnh”… nữa. Nó thấy lòng mình thắt lại, nó buồn và tiếc, nó ước gì thời gian quay lại, để nó có thể trở về nhặt lại yêu thương, nhưng biết làm sao? Khi bánh xe thời gian chẳng thể nào quay ngược… nó muốn đưa tay chụp lại những gì đã qua, những gì đã mất, nó muốn vẽ lại cho mình một bức tranh khác tươi tắn hơn, nó muốn gieo nụ cười vào những con đường mà nó đã đi qua… Nhưng nó không thể làm được vì tất cả vô hình quá, còn nó thì quá bé nhỏ, nó ước gì cánh tay nó đủ rộng để có thể ôm cả miền kí ước lấp lánh vào lòng, nhưng chẳng thể nào… vì tâm hồn nó đầy mâu thuẫn, còn thời gian của Minh và nó lại chẳng hề giao nhau…

Có lẽ, ông trời đang trêu đùa nó, khi Minh muốn làm hòa, thì nó lại hờ hững, còn khi nó bắt đầu hối hận thì Minh lại phũ phàng, cứ vậy, một cái vòng luẩn quẩn cứ tiếp diễn, và nó bắt đầu mệt mỏi… Nó giận Minh, nhưng vẫn thương Minh như ngày nào, và nó tin rằng Minh đối với nó cũng như vậy, nó vẫn luôn hi vọng rằng một lúc nào đó, thời gian của nó và Minh sẽ tìm đến nhau, rồi tất cả lại đâu vào đấy… Ừ, nó mong như vậy, và nó, cầu nguyện hằng đêm. Nhưng rồi, cũng tới lúc, nó phải khóc hằng đêm… vì tiếc và vì thất vọng…

Một ngày, nó nhận được tin nhắn của Minh, Minh trách nó, nhưng không phải bằng lời lẽ như bình thường mà nói đúng hơn là Minh đang chửi nó, nào là: “Mày hãy sống thật với chính mày đi…”, nào là: “Đừng giả bộ ngây thơ trước mặt tao…”. Quá phũ phàng, nhưng ngay lúc đó, nó lại không hề khóc, vì nó không tin… Ừ, làm sao tin được, người bạn của nó vốn yêu thương nó lắm cơ mà, đã từng đối xử với nhau tốt như thế nào, đã từng có những kỉ niệm đẹp biết mấy… vậy mà… Toàn thân nó rung lên, một cảm giác khó chịu đến lạ, nó hoàn toàn không hiểu và nó không tin một Minh luôn trân trọng nó lại dùng những lời lẽ như vậy để nói với nó. Có lẽ, nó đã quá tự mãn về bản thân rồi… Bất giác, nó cảm thấy cô đơn, cơn gió miền Đông không lạnh lắm nhưng làm nó tê tái, nó thèm một người ở bên cạnh nó lúc này, một người có thể làm nó bình tâm sau những gì đã diễn ra. Nó gọi điện cho My, và nước mắt bắt đầu rơi dài trên má nó, nước mắt ấm nóng nhưng sao chẳng thể sưởi ấm lòng nó, càng lúc nó càng lạnh hơn, lạnh lắm, cái lạnh của sự trống trãi, đôi lúc thật đáng sợ…

Nó giận Minh, phải, nhưng chưa bao giờ nó nghĩ mọi việc lại tiếp diễn tồi tệ như thế này… Nó buồn vì những gì Minh nói với nó, nhưng nó thất vọng về Minh nhiều hơn. Trước giờ, Minh đối với nó là hình mẫu của một người anh trai hoàn hảo, nhưng những gì đang diễn ra khiến nó thật sự ngỡ ngàng. Bây giờ, mọi chuyện thực sự đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nó, nó cảm thấy không thể chấp nhận những gì đang diễn ra, nó nhìn Minh bằng con mắt khác, nó cảm thấy bản thân không đáng để phải chịu sự xỉ vả nặng nề như thế này. Và nó bắt đầu khóc thật nhiều, khóc vì tức và vì thất vọng…

Ngày hôm sau, nó đến lớp với đôi mắt sưng húp, bạn bè hỏi han, nhưng nó chỉ cười trừ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, trừ nó, My và Minh. Nó bắt đầu tránh mặt Minh, nó không muốn công nhận sự tồn tại của Minh, nó bắt đầu ghét khi nhìn thấy Minh nói cười, đùa giỡn với bạn bè, nó xóa số điện thoại của Minh, đem giấu hết những món quà Minh đã tặng nó vào tận sâu trong tủ. Nhưng một điều nó buộc phải chấp nhận là nó không thể nào xóa nổi những điều ấy ra khỏi đầu, vì có lẽ nó đã quá đỗi thân quen. Tin nhắn khiến nó đau lòng từ lâu cũng đã không tồn tại trong hộp thư của nó, vì nó sợ đọc lại, nó sợ phải đối diện với cảm giác khó chịu ấy một lần nữa, và nó sợ rằng nó lại khóc. Nhưng nó vẫn buồn, vẫn khóc, vì nó chẳng thể nào xóa sạch kí ức. Một kí ức lấp lánh đầy yêu thương và cũng nhiều tiếc nuối…...
« Trước123Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Play Boy Và Hot Girl (2015-09-05)
»Tháng Chín, ngủ yên nhé! (2015-08-09)
»Viết cho em, tháng Sáu! (2015-08-09)
»Nhận lại nhiều hơn (2015-08-05)
»Bạn phải tin đã (2015-08-05)
1234...101112»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu bánh mất rồi!
» Viết cho em, tháng Sáu!
» Truyện Chàng trai nào sẽ yêu em thật lòng
» THẾ VÍ DỤ TAO THÍCH MÀY THÌ MÀY TÍNH SAO?
» Sẽ gặp em một ngày không xa
123456»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất
80s toys - Atari. I still have