– em có chuyện muốn nói , sẽ không làm mất thời gian đâu nên nếu không quá phiền anh có thể nói chuyện với em không ?
– có chuyện gì em nói đi…
– chuyện hôm qua…. Em nghĩ cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra… thực lòng em yêu anh , em cũng không biét vì sao em lại yêu anh … vốn dĩ qui tắc sống của em là không yêu bạn thân nhưng dường như với em anh không chỉ đơn thuần là 1 người bạn…
– ….
– Em muốn nói em yêu anh không phải vì bắt anh phải yêu em, đó là điều em không muốn… em không bắt anh phải làm gì cả… em biết anh không yêu em , chuyện hôm qua chỉ là phút giây anh chẳng hiểu nổi anh đang làm gì … em không trách anh đâu.
– Không ! anh yêu em, anh yêu em , nếu không yêu anh sẽ không bao giờ làm như thế với em , anh cũng không hiểu sao lúc đó anh lại làm như thế nhưng em có thể tin là anh yêu em…
– Không ! anh không yêu em … chính anh đã tự dần rời xa em.. em biết điều đó. cả ngày hôm nay nữa…. đến máy điện thoại anh còn tắt nữa….
– Hôm nay anh đi Hà nội , máy bị hết pin…. Anh muốn em được hạnh phúc… nhưnga nh không thể mang hạnh phúc đến cho em . Tuấn nói với anh là em là con gái , con gái có thì không thể lúc nào anh cũng kè kè bên em được , phải cho em có thời gian để quan tâm đến người khác chứ…
– Em muốn quan tâm thì dù có anh ở bên hay không em cũng vẫn quan tâm được , huống chi với em chẳng có ai để em quan tâm cả,
– Anh là thằng khốn nạn , anh đã tự nhủ hàng trăm lầnlà rời xa em nhưng rồi anh không thể… mẹ anh lại không thích em , bảo em với anh cộc lệch , em quá gầy còn anh thì quá béo… nhìn buồn cười… anh và mẹ đã cãi nhau rất nhiều …dù ít khi mẹ về
– Lí do vì thế sao? vì em gầy và anh béo? Lí do quá tuyệt nhưng em hok muốn anh cãi mẹ … vì em. Em biết chuyện của em và anh không đi đến đâu cả… quên chuyện hôm qua đi coi như là chưa có gì
– Em muốn thế sao ?
– Chẳng phải anh cũng muốn như thế ? em cũng không thể tự nhiên xuất hiện trước anh như trước nữa… cho em xin lỗi nhưng em cần có thời gian , đến khi nào em thực sự đứng trước anh là em của ngày xưa thì em sẽ tìm anh
– Em muốn xa anh thật à? Anh không thể?
– Đừng thế… hãy hiểu cho em …
– Em biết vì sao anh không nói yêu em không ?
– Có lẽ vì anh sợ mất em , sợ em không yêu anh …
– Chưa đủ… mỗi khi anh nói yêu ai đó họ đều rời xa anh nên anh chỉ thể hiện tình yêu của mình bằng hành động thôi…
– Anh nói yêu em rồi đó.? hay em nhìn nhầm nhỉ ? vậy cứ coi như hôm qua với em anh là người yêu , nhưng chỉ ngày hôm qua thôi… giờ em cần thời gian.. em không mạnh mẽ đến mức có thể đứng trước anh mà coi như không có chuyện gì ….
– …….nhưng anh …..
Uyên out nick , mọi thứ dường như chấm hết , Uyên khóc, những giọt nước mắt tức tưởi tuôn ra… 1 lí do vô cùng vớ vẩn … tại sao chỉ vì cô gày còn Hùng lại béo mà mẹ Hùng không thích cô..? cô buồn nhưng cô biết Hùng rất hiếu thảo, cô không muốn vì cô mà Hùng phải chọn lựa 1 trong 2 người như thế… Hùng sẽ đau… Hùng sẽ buồn…đó là điều cô không muốn..
Từ lần nói chuyện với Hùng, Uyên không gặp Hùng , thậm chí cô còn xóa cả số điện thoại của Hùng trong máy , nhưng đã 6 năm rồi làm sao có thể xóa nó ra khỏi đầu cô ? dù cô muốn đến gặp Hùng nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm điều đó… nếu cô yếu đuối thì cô sẽ mất Hùng vĩnh viễn chứ không phải chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn như thế này…. Cô tìm cách quên Hùng ….
Tú … bạn thân của cô , người mà đứng trước cô như đang tự soi vào 1 tấm gương …rủ cô đi Hải Phòng … cô đã không kể cho Tú biết về chuyện cô và Hùng …. Cô đi như để trốn chạy khỏi Hùng … càng xa cô lại càng nhớ.
Tú rủ cô đi ….ở bên Tú cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn, ít ra tú cũng như cô , cũng đang trốn chạy khỏi tình cảm của mình… chỉ khác rằng Hùng xứng đáng với tình cảm của cô còn người Tú yêu lại không xứng đáng….
Lần đầu tiên cô đến đồ sơn…. Phong cảnh ở đây thật đẹp… cô và Tú chung 1 phòng … ngồi 6 tiếng trên xe làm cô mệt bơ phờ và lăn ra ngủ … cô và tú hẹn nhau đi ngắm biển đêm… nhưng cô có tật xấu là cứ nằm lên giường là không thể nào thức được… Uyên không biết Tú không ngủ được…
Tú là 1 người như Uyên , khó hiểu , đôi chút lạnh lung và sống nội tâm… từ khi Tú chia tay , tú hay uống rượu trong cơn say chỉ có Uyên đến chăm sóc Tú… 1 phần Tú chia tay với người yêu cũ là vì Uyên … vì Tú thân với Uyên … vì Uyên là con gái….
Uyên tự hứa với lòng … nếu như có 1 ngày Tú tìm thấy tình yêu thật sự … Uyên sẽ rời xa Tú ….để chuyện đau lòng kia không phải lặp lại nữa…. nhưng Uyên không biết Tú yêu Uyên… 1 thứ tình yêu được lí trí Tú cấm đoán… Tú luôn nói …cô là tri kỉ không bao giờ là người yêu….. Tú luôn bị dằn vặt bởi tình yêu dành cho Uyên còn Uyên quá vô tư… Tú không muốn mất Uyên.
Hùng luôn nhạy cảm trong chuyện này , đôi lần có nói với Uyên là Tú yêu Uyên nhưng Uyên chỉ nói 1 câu “ đó là chuyện không bao giờ xảy ra” … nếu Uyên biết có lẽ Tú sẽ không bao giờ có giây phút như thế này ở bên Uyên… Uyên lại làm đau trái tim 1 người .
… nhìn Uyên ngủ … Tú không biết phải làm sao… cứ nhìn Uyên rồi nhìn ra ngoài… không kìm được , tú đi dạo ….Uyên vẫn ngủ say …. Tú không thể làm mất lòng tin của Uyên được…
Uyên tỉnh dậy khi đã 7h sáng … hôm nay là ngày cô nhập trường …. Nhưng kệ … cô nhớ Hùng … nhìn Tú đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng …. Cô đánh thức Tú dậy nhưng không thể nào kéo tú khỏi giấc ngủ muộn màng…. Cô nhẹ nhàng bước ra…
Không khí ở biển thật tuyệt vời…. cô ước bên cạnh cô có Hùng …. Cái vị mặn mặn của biển làm cô cảm thấy sàng khoái … trái tim cô vết thương vẫn chưa lành …
Trở về … bận rộn với việc học hành… nhưng mọi ý nghĩ của cô luôn xoay quanh Hùng …cô nhớ Hùng….
Hùng lao đầu vào công việc… cố gắng làm cho bản thân bận rộn để không nhớ đến Uyên… nhiều lúc nhớ Uyên quá… Hùng ra đấm bao cát… tự mắng bản thân không kiềm chế được để giờ nhớ Uyên mà không thể gặp ….mọi người nhìn Hùng lạ lẫm… dường như Hùng đang thay đổi đến mức chóng mặt… luôn trút giận lên người khác…Bạn Thân Yêu Nhau Là Điều Hoàn Toàn Có Thể – Phần 3
Mặc kệ những lời mẹ chê bai Uyên … nào là Uyên không xinh xắn , nào là Uyên quá bé…. Hùng chỉ biết có 1 điều Hùng yêu Uyên , không thể không có Uyên….
Hùng đến gặp Uyên trong ánh mắt ngỡ ngàng của Uyên…
– sao anh lại đến tìm em…..?
– ……… – Hùng im lặng
– Sao thế ? em đã nói em cần thời gian ….
Uyên chưa nói hết câu , Hùng ôm lấy Uyên ….gục lên vai cô …im lặng … thời gian cứ thế trôi qua … Uyên phản đối :
– anh đừng như thế… chính anh nói yêu em là điều không thể
được… chúng ta cứ như trước đây cơ mà… nếu như trước thì không bao giờ anh ôm em như thế này đâu….
– Nhưng anh nhớ em….
– ………
– Em không biết quãng thời gian qua với anh nó dài như thế nào đâu…. Anh thật sự rất nhớ em … anh không biết phải làm sao nữa… – Hùng vẫn cứ ôm chặt lấy Uyên như sợ rời tay ra Uyên sẽ biến mất khỏi Hùng …
Hùng lại hôn Uyên , cái nụ hôn gắn kết 2 người với nhau , bỏ lại sau lưng những rào cản…. Uyên với Hùng là 1 đôi….. yêu nhau chỉ có 2 người biết.
Những ngày đầu yêu nhau, Hùng luôn ở bên Uyên … nhiều đến mức bố mẹ Uyên phải ngạc nhiên và thắc mắc sao dạo này Hùng lại hay ở bên Uyên như thế..?
Rồi thì ai cũng hiểu đó là cái gì đó…..nhưng không ai lên tiếng
Hùng quan tâm Uyên lắm, hay đưa Uyên đi chơi….. ở bên Uyên
Nhưng chỉ 1 tuần sau Hùng trở về với công việc, cái công việc bận rộn đó làm cho Hùng không còn có nổi thời gian chăm sóc Uyên nữa…. Hùng không ở bên Uyên ….
Cái khoảng cách vô hình giữa Hùng và Uyên ngày càng lớn… mẹ Hùng ngăn cấm Hùng yêu Uyên…. điều đó làm cho tâm trạng Hùng trở nên nặng nề hơn, Hùng cảm thấy có lỗi với mẹ khi ở bên Uyên – cái tội lỗi của 1 đứa con ngoan và hiếu thảo.
Hùng nhớ Uyên , còn Uyên thì cảm thấy hụt hẫng khi Hùng đột nhiên xa cách. Cái khoảng cách đó làm Uyên cảm thấy dường như Hùng càng ngày càng xa.
Uyên thường xuyên nổi cáu, Hùng thì càng ngày càng khác. Nhiều lúc Uyên không hiểu điều gì đang xảy ra nữa. Hùng không còn dịu dàng như trước đây, không còn lo lắng cho Uyên từng chút 1 nữa…. thậm chí chưa bao giờ Hùng hỏi Uyên ” Hôm nay em thế nào?” hay em có khỏe không?
Uyên cứ tự mình kể, tự mình vui, tự mình độc thoại, HÙng không còn lắng nghe Uyên nói như trước đây nữa…. cảm giác hụt hẫng đến với Uyên, có cảm giác như cô không còn hiểu Hùng được nữa….
Nhiều lúc tự hỏi liệu cô có bước sai đường không ? có phải cô nhầm đường rồi không? 1 cái giá quá đắt cô phải trả nếu như cô bước nhầm đường.
Hai người cứ gắn bó với nhau, Uyên cố gắng gạt bỏ đi những ý nghĩ không tốt cho mối quan hệ của 2 người. Uyên biết Uyên yêu Hùng, sẵn sàng làm mọi thứ vì Hùng. Uyên cũng biết Hùng rất yêu Uyên, chỉ vì Hùng có quá nhiều thứ để lo lắng, có quá nhiều điều cần Hùng phải quan tâm, có lẽ vì thế mà Hùng không thể ở bên Uyên như Uyên tưởng.
Những khi Hùng mệt mỏi, Uyên muốn chia sẻ lắm nhưng rồi lại thôi, Uyên biết khi nào Hùng muốn nói Hùng sẽ nói.
Uyên là 1 cô gái có phần cổ hủ, không phải vì yêu Hùng mà cô muốn giữ mình hơn, cô luôn muốn trong cuộc đời Uyên. Chuyện đó chỉ xảy ra với 1 người. Nhưng Hùng và Uyên yêu nhau, lại thân nhau như thế, liệu có thể không ? nếu Hùng đòi hỏi, Uyên phải làm như thế nào đây?
Rồi chuyện đó cũng xảy ra, Uyên đã khóc rất nhiều, Hùng ôm Uyên vào lòng dỗ dành như 1 đứa trẻ con, Uyên chỉ nhớ mãi câu ” có anh đây mà!” thật lòng thì Uyên sợ, Uyên sợ nếu như chuyện đó xảy ra Hùng sẽ ghét cô, sẽ chán cô như biết bao mối tình khác bắt đầu và kết thúc vì chuyện đó, vì người con gái không giữ được mình. Uyên vẫn thường nghe ” trao thân cho người yêu bằng nghĩa với việc trao người yêu mình cho kẻ khác” . Nghe thì có vẻ ngốc nghếch đấy, 21 tuổi đầu lần đầu tiên Uyên biết thế nào là quan hệ. Uyên lo sợ lắm, nó xảy ra rồi, Uyên luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ vì chuyện đó mà Hùng sẽ rời xa Uyên, cô không tiếc nuối vì đã trao đi cái ngàn vàng của 1 đời con gái, mà cô sợ vì điều đó Hùng sẽ xa cô. Uyên yêu Hùng hơn chính bản thân mình.
Trong khi Uyên dằn vặt với những ý nghĩ đó, Hùng lại dằn vặt bản thân, Hùng hối hận vì đã làm điều đó với Uyên, người Hùng yêu hơn chính bản thân mình. Hùng sợ nếu Hùng không lấy được Uyên, sau này Uyên sẽ khổ mất, người chồng tương lai của Uyên sẽ nghĩ về Uyên như thế nào nếu như Uyên không còn là con gái và nếu như người đó không phải là Hùng. Hùng yêu Uyên hơn chính bản thân mình
Khi 2 trái tim cùng hướng về nhau , nhưng với những lối đi khác nhau, thật là khó để nói lên điều gì. Hùng cố gắng cho công việc, cố gắng tìm được 1 chỗ đứng trong xã hội , để 1 ngày nào đó, Hùng sẽ có Uyên trong tay thật sự, không phải lo lắng ai đó phát hiện ra chuyện của Hùng và Uyên, không lo lắng khi ôm Uyên trong tay mà sợ ai đó bất ngờ xuất hiện. Hùng đắm chìm trong niềm đam mê để tìm ra lối đi cho tình cảm của Uyên và Hùng. Hùng không quan tâm đến Uyên nữa.
Uyên buồn, có lẽ thế, hàng trăm tin nhắn send đi thì cô chỉ nhận lại vài ba reply. ” yêu nhau là cả 2 cùng yêu nhau chứ không phải đi van xin tình yêu của người đó” và Uyên đang có cảm giác cô đang cố gắng van xin chút tình cảm thừa thãi nơi Hùng.
Trái tim Uyên như muốn nhảy tango khi nhạc chuông quen thuộc cô cài đặt riêng cho Hùng phát lên những âm thanh mà cô luôn muốn nghe nhất, Hùng gọi. nhưng khi gặp Hùng, cái khoảng cách giữa 2 người càng xa, cô cứ phải tự nói tự cười…. hụt hẫng càng lớn. rồi khi đã 3 ngày không gặp, Uyên có cảm giác như 3 năm rồi, thì Hùng chỉ đưa cô đi ăn và rồi nói ” anh về đây!” . sự chịu đựng của Uyên bắt đầu đi đến giới hạn, cô có cảm giác Hùng đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ của mình. Cảm giác như Hùng cố gắng ở bên Uyên chỉ vì chuyện đó xảy ra, có lẽ thế! Cô nhắn tin chia tay, cô muốn Hùng sẽ kéo cô về bên Hùng, để cô biết rằng ít ra Hùng cũng yêu cô như cô mong đợi. Nhưng bù lại với những mong đợi của cô là sự im lặng. đây cũng là điều Uyên đã biết trước.! có lẽ Uyên hiểu Hùng nhiều hơn Uyên tưởng...