Đúng vài giậy sau, hai tên kia chầm chậm bước đến bên nhỏ, nhỏ cười ha ha trong bụng chờ đợi hai tên này đến làm quen với nhỏ.
- Bạn ơi, bạn mua cái nón này ở đâu vậy – Một tên lên tiếng hỏi.
Nhỏ như người đang bước lên thiên đàng bỗng sa hố rơi xuống địa ngục. Hóa ra không phải đến làm quen mà là đến để hỏi về chiếc nón kết nhỏ đội.
“ Có thể đó là cách làm quen mà thôi, không thể tùy tiện chạy đến làm quen một cách sỗ sàng được” – Nhỏ tự an ủi bản thân mình như thế. Nhưng cái nón nhỏ đội trên đầu là của tên kia đưa cho nhỏ, chứ có phải là nhỏ đâu mà biết trả lời. Chẳng lẽ giờ chạy đến hỏi tên đó, thế nào tên đó cũng cố ý làm nhỏ mất mặc mà thôi.
Kệ đi, chỉ là giả vờ hỏi để làm quen thôi mà, không cần phải chỉ thật đâu.
- Bạn hỏi để làm gi? – Nhỏ cố mĩm cười dịu dàng hỏi.
- À, bạn gái của mình rất thích nón kết, có cả một bộ sưu tập nón. Cái nón của bạn đẹp quá, mình muốn hỏi để mua về tặng bạn gái mình.
Diệp Hân không còn gì để bào chữa nửa.
Lúc nãy bị tên Lập Khiêm chọc cho tức giận đến bốc hỏa, bây giờ thì bị tên kia làm đóng băng. Lửa băng đến dồn dập khiến nhỏ muốn vỡ vụn ra, bên kia Lập Khiêm ôm bụng cười nghiêng ngã đến nỗi nhỏ muốn nám mặt luôn, nhỏ vừa giận vừa thấy thẹn nên sẵn giọng nói:
- Nón này mình mua ở nước ngoài, bạn có tiền cũng không mua được đâu.
- Vậy à, đành chịu vậy – Tên đó đáp rồi cùng bạn bỏ đi.
Diệp Hân đứng lại với nỗi thất vọng tràn trề. Lập Khiêm bước đến vỗ vai nhỏ cười khoái chí nói:
- Chà, lần này bà thông minh ghê, biết nón này mua ở nước ngoài nữa.
Diệp Hân quyết không để cho Lập Khiêm được đắc ý, nghe giọng cười của tên này mà nhỏ soi cả ruột.
- Ông nói đúng, hai tên này mắt lóe thật. Dù sao hồi nãy cũng có kẻ khen tui xinh mà, mà mắt kẻ đó không có lóe nha – Nhỏ vểnh môi ra chiều đắc ý.
Lập Khiêm không nhìn nhỏ mà nhìn con thú trông chuồng nói:
- Mặt mày xinh ghê.
Diệp Hân suýt cắn đứt lưỡi mình. Kiếp trước nhỏ mắc nợ tên Lập Khiêm này, cho nên kiếp này hắn ta đến đã kích nhỏ. Lúc nãy thì chê đầu óc nhỏ thua cả con khỉ, bây giờ thì nói mặt con thú này xinh, ý vậy là mặt nhỏ xinh như mặt thú à.
Diệp Hân tức giận quay sang nhìn con thú trong chuồng, thì xém chút đứng tim, hoảng hốt lùi lại mấy bước. Trong chuồng mà một con báo đốm, đang há to cái miệng ra rồi nhe răng gầm gừ với nhỏ. Nhỏ vội vàng né sang một góc, dè đâu con báo lại quay mặt đuổi theo nhỏ.
Nhỏ chuyển qua bên này, con báo lại di chuyển theo. Liên tục gầm gừ với nhỏ như kẻ thù. Lập Khiêm đứng nhìn cảnh tượng thú vị này cười ngặt ngẻo.
Huhu, đến con báo mà cũng muốn ăn hiếp nhỏ. Tức quá, tức quá…..Diệp hân bèn đá một phát thật mạnh vào chuồng con báo kia.
Hậu quả là….
Nhỏ bị té mạnh rồi chặt chân. Huhu. Sao mà nhỏ xui đến vậy, cả ông trời cũng chống lại nhỏ.
Vừa đau, vừa tức, vừa tủi thân…cuối cùng nhỏ ngồi bệch xuống đất khóc nức nở luôn, mặc kệ xung quanh có biết bao nhiêu người.
Lập Khiêm thấy nhỏ té bệch xuống đất rồi khóc òa lên thì xanh mặc hoảng hốt chạy đến hỏi:
- Sao rồi, bị đau à.
Nhỏ không trả lời, càng khóc lớn hơn nữa khiến Lập Khiêm càng quýnh lên. Mọi người xung quanh nhìn hai người họ xì xào.
- Nín đi, bị té thôi mà, đau chỗ nào, nói ình biết – Lập Khiêm lo lắng nhìn ngắm nhỏ xem bị đau chỗ nào.
- Ông ăn hiếp tui, con báo cũng ăn hiếp tui, ai cũng ăn hiếp tui hết…huhu…
Nhỏ mếu máo nói rồi khóc òa tiếp.
- Nín dứt – Lập Khiêm bỗng hét lên.
Nhỏ giật mình nín khóc, nhìn Lập Khiêm cứ như đứa trẻ mắc lỗi.
- Nói xem, bị đau chỗ nào – Lập Khiêm dịu giọng hỏi.
- Chân đau – Nhỏ hức hức trả lời.
Lập Khiêm liền cúi người bế nhỏ lên đi đến ghế đá gần đó, rồi lấy khăn lau nước mắt tèm lên trên mặt cho nhỏ. Rồi nắm cái chân đau xoa vài cái xem xét, cuối cùng thở phào nói:
- Ngồi yên chút xíu đi, lát nữa sẽ hết đau thôi.
Diệp Hân cũng thấy cái chân dịu lại rồi, không còn đau nữa, nên cũng nín khóc, chỉ còn lại mấy tiếng hức hức dư âm, nhìn Lập Khiêm dịu dàng xoa chân cho nhỏ.Cảm giác tình cảm của hai đứa lúc này vẫn giống như ngày xưa, khi nhỏ có chuyện, Lập Khiêm đều dịu dàng đến giúp nhỏ. Sau đó mau kem để dỗ dành nhỏ, làm theo bất cứ yêu cầu ngốc ghếch của nhỏ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhỏ buộc miệng nói:
- Mình muốn ăn kem.
- Ừ ….- Lập Khiêm chỉ nói vậy rồi đứng dậy đi mua kem cho nhỏ.
Lát sau trở về với hai cây kem trên tay, mặt đổ mồ hôi vì sợ kem chảy hết nên phải chạy, cười tươi đưa cây kem cho nhỏ nói:
- Không chảy giọt nào.
Y như lúc trước, cứ như một thói quen vậy, từ hành động đến câu nói, chưa hề thay đổi. Diệp Hân cảm động cầm cây kem lên ăn ngoan lành.
Khoan đã! Chẳng phải những lúc như vầy, tên này đều chìu theo ý nhỏ hay sao. Haha, cơ hội, cơ hội đến rồi…..trả thù thôi.
- Không vui….chán quá hà, ngồi một chỗ chán quá, chân lại đau nữa – Nhỏ giả vờ phụng phịu nói rồi đá đá cái chân đau cố để lộ bộ mặc đau đớn.
- Vậy giờ Hân muốn làm sao đây ?
- Chơi trò chơi đi – Nhỏ cười tươi đáp khi thấy Lập Khiêm mắc bẫy.
Sau đó nhỏ vừa ôm bụng cười ngoặc nghẽo bảo:
- Làm giống con kia, con kia kìa….
- Con này, con này đi…..
NHỏ chỉ con nào, Lập Khiêm phải bắt chước hành động của con đó, nhỏ cười ra cả nước mắt trước điệu bổ của Lập Khiêm.
Ở phía xa, anh quay phim và mọi người lên tiếng với đạo diễn.
- Anh mà không cho em cười, em chết vì nhịn mất thôi.
Chương 26: Muốn, muốn…
Diệp Hân trở về nhà với tâm trạng cực kì sảng khoái vì hôm nay đã hành hạ Lập Khiêm một trận ra trò, tắm rửa thay đồ xong, nhỏ hí hửng cầm điện thoại lên gọi cho nhỏ Hằng rồi oang oang khoe chiến tích vĩ đại của mình. Nhỏ Hằng nghe xong cũng ôm bụng cười rồi hỏi Diệp Hân:
- Bà có quay phim lại không?
- Quay phim? Hả….Huhu….Tui quên mất rồi – Nhỏ giật mình phát hiện ra mãi lo cười mà quên mất quay lại mấy cái cảnh có một không hai này để còn uy hiếp Lập Khiêm. Nhỏ thở dài tiếc đứt ruột tự trách bản thân sao mà đần đến thế.
Nhưng suy đi nghĩ lại, nhỏ tự bào chữa cho cái sự đần của mình:” Haiz, tại vì bản thân mình quá tốt bụng, muốn làm người xấu, nhưng lương tâm không cho phép, không có bụng hại người nên mới thế”
- Hả, chuyện vui như thế mà bà có thể quên được à, đúng là đầu heo mà – Nhỏ Hằng bĩu môi mắng.
- Này…bà muốn ăn đập à – Nhỏ gắt lên trong điện thoại.
- Được rồi, tui tốt bụng gọi qua đây để nhắc bà làm bài tập toán của duyệt tuyệt sư thái, nếu không coi chừng chết nữa đó – Nhỏ Hằng cười hì hì đánh trống lãng đáp.
- Hả - Nhỏ há hốc miệng hoảng hốt kêu lên - Cô có dặn bài về nhà sao?
- Hồn vía bà để đâu vậy, chẳng phải hôm đó cô viết lên bảng bài tập về nhà phải giải hay sao – Nhỏ Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
Tuy bình thường đầu óc nhỏ không được thông minh cho lắm, nhưng ông bà ta có câu” cần cù bù thông mình” mà, vì vậy đi học trên lớp nhỏ cũng cố tỏ ra rất chuyên chú, tuy lười làm bài tập, nhưng ít nhất nhỏ cũng liếc sơ vào bài rồi ngồi làm dù 70% là sai bét. Vả lại, bài tập của duyệt tuyệt sư thái càng phải làm đầy đủ, nhỏ luôn luôn dỏng tai nghe cô dặn dò, ấy vậy mà nhỏ lại không để ý, chứng tỏ tinh thần nhỏ bị sa sút nghiêm trọng. Mà lí do bị sa sút chẳng có nguyên nhân nào khác ngoài cái chương trình chết tiệt và cái tên chết bầm kia.
- Nghe cô nói là, bài tập lần này, rất có thể cô sẽ lấy làm điểm kiểm tra 1 tiết đó – Nhỏ Hằng bèn phán thêm một câu khiến nhỏ toát mồ hôi hột. Toàn thân vã mồ hôi lạnh toát.
Nhớ lúc trước, nhờ Hiểu Huy cho nên nhỏ lấy điểm số bài tập về nhà bù qua sớt lại cho điểm thi nên miễn cưỡng không bị rớt. Với lại chương trình lớp 9 cũng không khó bằng chương trình lớp 10. Bây giờ không có Hiểu Huy bên cạnh….nghĩ đến mà nhỏ thấy lòng buồn vô hạn.
Giở bài tập ra nhìn mấy bài toán mà nhỏ Hằng nói ra, đọc qua một lượt, Diệp Hân ngửa mặt lên trời khóc ròng ròng. Nhỏ biết mấy bài toán này, nhưng có không biết nhỏ nên ngoảnh mặt quay lưng với nhỏ, làm sao nhỏ giải ra được, khó quá đi mất. Nhỏ uất ức nghĩ:
“Tại sao môn toán khó như vậy, nào là hình học, nào là đại số….lại rơi vào đúng ngay duyệt tuyệt sư thái của toàn trường dạy cho nhỏ mới chết chứ.
Lần trước là đại số, nhỏ phải lừa Lập Khiêm để hắn ta giải cho nhỏ, lần này là hình học. Ôi nhỏ điên mất thôi, bây giờ phải nghĩ cách lừa tên Lập Khiêm này lần nữa để mà nhờ hắn giải bài giùm nhỏ thôi. Chứ nếu không, bà cô mà hứng lên chấm thành điểm kiểm tra 1 tiết thì cái khả năng 70% là sai bét nhè đó sẽ giết chết nhỏ mất.”
Vội vã chào nhỏ Hằng , Diệp Hân thu lại tập vở lếch thân qua nhà Lập Khiêm.
- Con chào cô chú – Nhỏ cười tươi chào hỏi ba mẹ lập Khiêm, dù ghét tên này thì nhỏ vẫn vô cùng quý mên ba mẹ hắn. Hai người là những người tốt bụng và dễ thương.
- Con qua tìm thằng Khiêm hả ?- Mẹ Lập Khiêm nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ .
- Nó ở trên lầu đó, con lên đó tìm nó.
- Dạ.
Vậy là Diệp Hân hí hửng chạy lên lầu tìm Lập Khiêm. Đến trước cửa phòng, nhỏ cố tình dừng chân giả bộ chân vẫn còn đau đi vào hòng tìm chút xót thương của tên này mà đồng ý làm bài giúp nhỏ.
Nhỏ lịch sự gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Chờ hoài không được, nhỏ bực tức mở cửa xông thẳng vào phòng lập Khiêm, nhưng phòng không có ai cả. Làm uổng công nhỏ gõ cửa nãy giờ.
Nhỏ đoán chừng Lập Khiêm đã đi tắm, nên chạy đến máy tính ngồi chơi điện tử để đỡ buồn chán vì chờ đợi.
máy nhanh chóng mở lên thì trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh của nhỏ. Diệp hân ngây người nhìn chính mình trong màn hình vi tính. Tấm hình này là cảnh nhỏ cùng con voi trong sở thú chơi đùa, nhỏ cười tươi vui vẻ đút thức ăn cho con voi ăn. Diệp Hân không ngờ mình bị chụp hình lúc nào không hay biết. Nhỏ bèn lục lọi máy tính, từng tấm hình của nhỏ hiện ra trước màn hình. Không chỉ là hình hai đứa đi chơi gần đây, mà còn hình lúc hai đứa còn chơi thân, cả hình lúc nhỏ và Hiểu Huy quen nhau.
Dù biết Lập Khiêm rất thích chụp hình, nhưng trước đến giờ cậu chỉ thích hình cảnh mà thôi. Rất hiếm khi chụp hình người. Vậy mà trong đây toàn là hình của nhỏ, vui có , buồn có, giận dữ có …..
Màn hình nền là hình của nhỏ, màn hình chờ cũng là một loạt hình của nhỏ. Như vậy là sao chứ? Chẳng phải thông thường người ta đưa hình người mình thích lên làm màn hình nền và màn hình chờ thôi chứ. Phải chi Lập Khiêm để những bức hình xấu hổ của nhỏ thì nhỏ có thể biện minh hắn ta muốn ngắm hình giống như nhìn tranh biếm họa thấy vui, còn đằng này, những tấm hình đều rất xinh.
Trong lòng Diệp Hân dâng lên một cảm xúc kì lạ và bấn loạn. Nhỏ muốn nghĩ Lập Khiêm cũng thích nhỏ giống như nhỏ từng thích cậu ấy. Nhưng nếu Lập Khiêm thích nhỏ thì tại sao lại lấy thư nhỏ ra đọc trước lớp khiến nhỏ xấu hổ như vậy chứ.
Là vì lúc đó vô tư nên mới đọc trước lớp ? Không phải. Vì một người thông minh và trầm tĩnh như Lập Khiêm sẽ không tùy tiện lôi thư của nhỏ ra đọc như vậy.
Là vì nguyên nhân gì ?
Khi Lập Khiêm mở cửa bước vào thì thấy Diệp Hân đang ngồi trên bàn vi tính thì giật mình , có chút hốt hoảng nói:...