i học, do bận bịu hết đại hội thể thao này đến các buổi họp mặt khác mà mãi đến ngày 7 tháng Chín, tức là khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chúng mình mới gặp được nhau. (Hôm đó là ngày Lễ Lao động nên anh nhớ rất rõ. Anh nhớ tất cả các ngày lễ của Mỹ).
Chúng mình hẹn nhau tại một ga nằm giữa nhà hai đứa. Anh đến chỗ hẹn trước năm phút nhưng đã thấy em ở đó rồi.
Thấy em đứng giữa đám đông, tự nhiên một cảm giác kỳ lạ, rất khó tả xâm chiếm anh. Trước đó, anh không hề biết đến sự tồn tại của cảm giác này. Chẳng cần nói nhiều, đó chính là cảm giác yêu.
Một kẻ chậm dậy thì như anh cuối cùng đã lớn.
Hoan hô!
Ban đầu, anh ngỡ rằng đây chỉ là cảm giác vui mừng khi gặp lại bạn cũ. Vì thực tế đúng là anh rất vui.
Ba năm ngồi gắn nhau trong vòng bán kính một mét, em đã chiếm một góc rất riêng tư trong trái tim anh. Một góc rất gần với góc của bố, góc của mẹ và góc của bác anh. Anh biết, phần dành cho em trong con người anh cũng đang vô cùng háo hức được gặp lại em.
Em còn dành cho anh một sự ngạc nhiên nho nhỏ nữa. Sự ngạc nhiên này khiến tim anh loạn nhịp và lâng lâng suốt cả buổi.
"Một sự ngạc nhiên?"
"Ừ."
"Ngạc nhiên thế nào?"
"Là thế này."
Tóc em đã dài chấm vai.
Hồi mới vào cấp III, tóc em ngắn cũn, khi ra trường cũng vẫn còn ngắn. Thế mà giờ đã dài chấm vai rồi. Phần tóc mái em để bằng đến chớm lông mày, hai bên tóc mai được em vắt ra đằng sau và ghim lại bằng kẹp tóc. Em đã chuyển sang kính áp tròng, trước đây cũng có lần anh thấy em đeo kính áp tròng. Vì vậy, mái tóc của em chính là điều khiến anh ngạc nhiên nhất.
Em trông rất nữ tính. Em giờ đã là một thiếu nữ bước vào tuổi cập kê có mùi hương và làn da ấm áp, không còn giống như linh hồn của chiếc thìa cà phê nữa.
Em cũng không còn nói "Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên."
Anh có cảm giác dường như em đang nói với anh: "Hãy nhìn và thích tớ đi."
Anh là người khá nông cạn, tiếp nhận nguyên xi những gì có ở trước mắt, vì vậy anh đã tiếp nhận nguyên xi tín hiệu em đưa ra.
"Được thôi, tớ sẽ thích cậu."
Trông thấy anh, em mỉm cười e lệ. Anh đoán là em cũng đang hồi hộp. Bởi đây là lần đầu tiên chúng mình hẹn hò với bạn khác giới.
"Xin chào. Lâu quá rồi nhỉ."
Em nói.
"Ừ, đúng là lâu quá rồi."
Đến đây thì chẳng ai nói gì nữa. Sau một hồi nghĩ ngợi, anh lên tiếng.
"Enokida, ngồi cạnh em là bạn Aio phải không?"
Em nhớ ra ngay.
"Không phải," em nói.
"Là bạn gấu Teddy," em tiếp tục.
Rồi chúng mình cười khúc khích.
Hồi cấp III, một hôm anh trốn học, ai đó đã đặt con gấu Teddy vào chỗ của anh. Vừa rồi là đoạn hội thoại giữa em và cô giáo khi cô nhìn thấy con gấu.
Còn anh lúc ấy đang ngồi trong câu lạc bộ điền kinh đọc cuốn Đêm thứ Bảy và sáng Chủ nhật của Alan Sillitoe.
Cuối cùng, cô giáo nói:
"Cô cũng nghĩ thế. So với bạn ấy, con gấu này quá nhiều lông."
Chuyện chưa kết thúc đâu.
Ngày hôm sau, chỗ anh ngồi xuất hiện con chuột Mickey. Cô giáo lại hỏi em câu giống như hôm trước. Em cũng trả lời giống như hôm trước.
Sau đó, cô giáo nói.
"Cô cũng nghĩ thế. So với bạn ấy, tai con chuột quá to."
Còn anh, anh lại ngồi trong câu lạc bộ điền kinh đọc tiếp cuốn sách hôm qua.
Trò này lặp lại một thời gian. Rất nhiều thú bông được đặt vào chỗ ngồi của anh mà anh không hề biết. Nào là gấu Pooh, chó Snoopy, lúc lại là vịt Donald. Con quá béo so với anh, con thì quá trắng, con thì miệng quá rộng.
Em thật bản lĩnh khi ngoan ngoãn trả lời cô giáo, còn cô giáo cũng sắc sảo chẳng kém thì đưa ra các câu bình luận.
Sau này, khi được em kể lại, anh thấy hơi tiếc. Giá mà anh có mặt ở đó để nghe em và cô giáo đối đáp.
Đúng là một giai thoại đáng nhớ của chúng mình.
Sau giây phút căng thẳng, chúng mình mới nhớ ra lý do để gặp nhau.
"A đúng rồi," em nói.
"Cái bút chì."
"Ừ. Cái bút chì."
Em lấy từ trong chiếc túi có vẽ bông hoa dâm bụt ra một phong bì màu xanh.
"Của cậu đây."
Em đưa cho anh.
"Hôm đấy tớ phát hiện ra ngay nhưng Aio đã về mất."
"Sau đấy, tớ bận phải dọn vào ký túc xá nên không liên lạc được với cậu. Xin lỗi cậu nhé."
"Không không. Tại tớ đoảng quá thôi," anh nói. "Giờ thì nó đã quay về với tớ rồi."
Anh rút chiếc bút chì ra khỏi phong bì, giơ lên trước ánh nắng.
"Đây là quà sinh nhật của bác tớ. Chiếc bút chì tớ dược tặng lần đầu tiên trong đời."
"Sinh nhật năm nào?"
"Năm mười tuổi. Bác tớ mua ở ga Kichizyoji."
"À, hồi cậu ở Tokyo hả?"
"Ừ."
Trước khi chuyển đến thị trấn này, anh sống ở Chofu trên Tokyo. Hồi đó, em sống ở Minami Azabu, quận Minato. Vì vậy, rất có thể anh và em đã ngắm cùng một đám mây vào cùng một thời điểm.
Chúng mình chỉ sống cách nhau có từng ấy.
"Cảm ơn cậu," anh nói.
"Không có gì đâu," em nói.
Thật không may là đến đây thì việc chính đã xong. Giờ chúng minh chia tay nhau cũng chẳng có gì là bất hợp lý. Nhưng chúng mình chưa muốn chia tay.
Giữa dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, chờ đợi bên kia mở lời. Anh mong em sẽ làm gì đó để rồi nhận ra rằng chính em cũng mong như vậy.
Mọi chuyện có nguy cơ chấm dứt tại đây.
"Tình hình là..." anh mở miệng. Em nhìn anh chờ đợi. Ánh mắt em đã tiếp thêm dũng khí để anh nói ra câu tiếp theo."
"Cậu có khát không?" anh nói. "Trời nóng quá."
Thực tế là anh đang rất khát.
Em gật đầu hai lần.
"Bọn mình đi uống thứ gì cho mát nhé."
Sau đó, chúng mình đến điểm hẹn hò đáng nhớ đầu tiên.
Đến chỗ chân tàu, chúng tôi quyết định quay ngược trở lại.
"Em còn đau đầu không?" tôi hỏi Mio.
"Có vẻ đỡ hơn rồi."
"Thế thì tốt."
Yuji kêu buồn ngủ, tôi liền cõng thằng bé lên. Ngay sau đó là tiếng thở khò khè quen thuộc.
Thằng bé bị viêm màng phổi chăng?
"Nhìn con ngủ trông yêu quá!" Mio nói.
"Con rất giống em. Nhất là lúc ngủ."
"Có lẽ vậy. Nhìn con, em có cảm giác gì đó rất thân thuộc."
"Như thể nhớ lại hồi bé?"
"Vâng. Không hẳn là nhớ đến điều gì cụ thể, nhưng em có cảm giác đó."
"Em vẫn chưa nhớ ra được gì à?"
"Chưa. Nhưng dần dần em đã có cảm giác em là vợ anh và là mẹ của Yuji."
"Em có buồn không ? Vì không còn trí nhớ?"
"Em hơi thất vọng, nhưng không vội. Cần phải kiên nhẫn."
"Nếu vậy thì tốt."
Mio giơ chân đá văng hòn sỏi bên vệ đưòng. Dù đã mất trí nhớ nhưng những hành động vô thức của nàng vẫn còn nguyên như xưa.
"Em." Mio nói, "đã rất hạnh phúc."
"Thế à?"
"Vâng. Vì em đã gắn bó với người đầu tiên em yêu, có được cậu con trai dễ thương, và đến giờ cả gia đình mình vẫn đang sống hạnh phúc."
Em có hạnh phúc không?
Anh tự hỏi mình.
Em đã cưới một người đủ thứ bệnh như anh, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này trong khi chưa một lần được đi du lịch. Thế mà em vẫn bảo anh rằng em hạnh phúc?
"Còn anh?" Mio hỏi. "Anh có hạnh phúc không? Em có làm cho anh hạnh phúc không?"
"Anh hạnh phúc lắm!" tôi nói. "Rất hạnh phúc."
Tôi là con chim cánh cụt bay trên trời.
Nhờ có nàng dẫn dắt, tôi đã bay cao ngoài sức tưởng tượng.
Suýt chạm được tới các vì sao.
Từ trên cao, mọi thứ xấu xa, bẩn thỉu dưới mặt đất khiến con người phiền não trong chẳng khác gì một tấm thảm tuyệt đẹp.
Đó là hạnh phúc.
Thế rồi nàng biến mất, khiến tôi trở lại đúng là một con chim cánh cụt. Chuyện nàng bỏ đi khiến tôi rất buồn nhưng nàng đã để lại cho tôi một cậu bé có sải cánh dài giống nàng cùng một vùng ký ức trống rỗng.
Tóm lại, vẫn có thể coi tôi là con chim cánh cụt hạnh phúc thi thoảng gặp phải chuyện đau buồn.
"Anh kể tiếp đi." Nàng nói.
Chúng tôi lại nằm thành chữ Xuyên, nhìn lên trần nhà nhuộm ánh sáng màu cam nhạt.
"Ừ," tôi nói. "Anh sẽ kể đến khi em ngủ."
Thật ra, tôi gần như đã quên sạch chuyện hồi đó. Sau này, nhờ Mio kể đi kể lại nhiều lần mà tôi mới có cảm giác đó là ký ức có thật.
Rất kỳ lạ.
Những chuyện ngày xưa Mio kể lại cho tôi khi tôi không còn nhớ thì bây giờ, đến lượt tôi kể lại cho nàng khi nàng đã quên. Đây giống như trò chơi truyền khẩu giữa hai chúng tôi. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, những kỷ niệm biến thành ký ức trong mơ, được thêu dệt lại còn đẹp hơn cả sự thật trong quá khứ. Kỷ niệm là vậy mà.
Trước hết là câu chuyện về lần hẹn hò đầu tiên của hai chúng tôi.
Chúng mình vào một quán giải khát đối diện nhà ga. Anh gọi nước gừng, còn em gọi cà phê đá.
Ba năm, chúng mình hoặc là ngồi cạnh nhau, hoặc là ngồi đằng trước hoặc đằng sau, còn hôm nay, lần đầu tiên chúng mình ngồi đối diện.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh được nhìn rõ mặt em. Mắt em rất to, dù là mắt một mí. Mũi em cao, môi em mỏng. Em có cả răng khểnh nữa. Mỗi người sẽ có một ấn tượng khác nhau khi nhìn khuôn mặt em.
Còn anh, anh cảm chấy đó là kiểu mặt con gái anh yêu thích từ nhỏ. Tình yêu là vậy đấy.
"Cậu để tóc dài à?" anh nói.
"Ừ. Tất cả mọi người trong đội thể dục nhịp điệu đều để tóc như vậy."
Mọi người đều búi cóc cao. Em bảo anh.
"Nhìn cậu thật khác."
"Vậy ư?"
"Ừ, trông rất người lớn."
Aio cũng thế. Em bảo.
"Tớ cũng thấy cậu người lớn hẳn lên."
"Cậu cao lên à?" em hỏi.
"Ừ, một chút."
"Giờ cậu cao bao nhiêu?"
"Khoảng một mét bảy bảy. Vận động viên điền kinh cự ly trung bình cần phải cao hơn nữa."
"Nhìn cậu có vẻ cao hơn thế."
"Chắc tại tớ đi giày."
Hồi cấp III, chúng mình chỉ gặp nhau ở lớp học. Nghĩa là chỉ những khi đi dép trong nhà. Đã thế anh còn chuyên đi đôi giày đánh bowling vứt trong phòng tập thể thao nữa chứ.
Đôi giày này vốn do một anh học trước mượn từ sân bowling cạnh trường rồi không trả. Giày màu trắng, mũi và gót màu xanh lam. Trên giày có thêu số "61" màu tím đỏ. Anh đi đôi giày ấy suốt cả ba năm học
Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau với đôi giày có cổ và có gót. Cũng phải nói thêm, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh thấy em mặc chiếc váy liền màu đỏ sẫm. Lần đầu tiên anh thấy em tô son. Lần đầu tiên anh thấy mái tóc em đung đưa mỗi lần em nghiêng đầu, lần đầu tiên anh cảm thấy bồn chồn không yên khi nói chuyện với em.
Tất cả đều là lần đầu tiên, đến nỗi mà khó tìm được một thứ không phải lần đầu tiên.
Chúng mình ở trong quán suốt năm tiếng đồng hồ. Thật không thể tin nổi.
Không hiểu chúng mình đã nói những chuyện gì?
Chúng mình đều muốn biết thêm về người kia.
Chúng mình đều là người nghiêm túc nên tìm hiểu nha...