br/>Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt của Việt Tình bỗng trở nên âu sầu, cô quay lưng nhìn về giá vẽ đó, môi mím chặt, hai chân mày chau lại.
Câu trả lời cô đã có rồi.
Việt Phương nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trong lòng buồn bã.
Cô đưa mắt liếc nhìn bà nội đang ngồi trên bàn, tuy tay bà đang khâu vá lại cái áo bị sứt chỉ của ông nội Việt Phương nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài cửa.
Còn ông nội của cô tuy đeo kính đọc sách xem trừng khá bình thản, nhưng hễ nghe tiếng chó sủa thì đứng dậy ra ngoài xem có phải cháu gái về hay không.
Việt Phương thở dài đứng dậy, cô lấy điện thoại đi ra sau hè gọi điện thoại cho Việt Tình. Khi Việt Tình vừa bắt máy, cô liền hỏi:
“Chị đang ở đâu vậy. Sao về đây mà không ghé qua thăm nội một chút.”
“Chị đi công việc chứ không phải đi chơi, nói với nội, khi nào rảnh chị sẽ về thăm.” - Việt Tình có hơi khó chịu đáp.
“Chị về thành phố chưa?” - Việt Phương hơi chau mày, tuy hai chị em ít nói chuyện với nhau nhưng Việt Tình ít dùng giọng này để nói với cô.
“Vẫn chưa. Có chuyện gì?” - Việt Tình lạnh nhạt hỏi.
“Nội nghĩ chị về, đã nấu rất nhiều đồ ăn. Chị chưa về thành phố thì ghé nhà tí đi cho nội vui!” - Việt Phương nói như cầu xin.
“Chị vẫn chưa xong việc, cứ nói với nội là chị về thành phố rồi.”
“Nhưng mà... nội sẽ buồn lắm.”
“Chị sẽ cố thu xếp công việc về thăm nội sớm. Ai mượn em đi nói với nội việc chị về đây làm chi, em đi mà giải thích với nội. Chị bận lắm, cúp máy đây.”
Việt Tình nói xong thì cúp máy khiến Việt Phương ngơ ngẩn, cô đâu có nói với nội Việt Tình trở về đây, mà là do thím Nga vợ chú Nhân đi chợ nhìn thấy Việt Tình mới về nói với nội mà thôi. Cô thở dài lần nữa, quay đầu vào trong nhà.
Cô nhìn ánh mắt bà nội vẫn trông ngóng ra ngoài sân chờ bóng dáng Việt Tình mà buồn, đành bước tới nói:
- Nội ơi! Chị Việt Tình vừa gọi điện bảo là định về thăm nội nhưng vì có việc gấp nên phải trở lại thành phố rồi. Chị ấy bảo, khoảng tuần sau sẽ thu xếp công việc về thăm nội ngay.
- Vậy à? - Bà nội có vẻ hơi buồn khi nghe Việt Phương nói.
Ông nội cô không nói gì, chỉ thở dài gấp quyển sách lại, tháo kính xếp ngay ngắn lên kệ sách rồi bước đến bàn ăn cơm.
Từ lúc Việt Tình đi du học đến giờ, cũng về nước chưa lâu, chỉ về nhà thăm ông bà nội được một lần duy nhất. Cho nên ông bà nội cũng rất là nhớ Việt Tình.
- Thôi mình ăn đi, kẻo đồ nguội hết sẽ không còn ngon. - Ông nội ngồi xuống bàn khẽ khàng bảo.
Cả ba người đành cầm đũa ăn cơm với nhau. Việt Phương cố tình kể lại những chuyện phá phách của học trò cho ông bà nội nghe để ông bà bớt buồn.
Không ngờ cả nhà chú Nhân vừa đi ăn bên nhà bạn về. Nhóc Minh, con chú Nhân chạy vào nhà thấy đồ ăn nhiều hớn hở reo lên:
- Woa, nhiều đồ ăn ngon quá! Cho con ăn với!
- Sao giờ này mọi người mới ăn? Việt Tình không ghé nhà sao? - Chú Nhân hơi cau mày nhìn đồ ăn đầy trên bàn, không ngờ cả nhà lại ăn cơm trễ đến như thế.
- Chị ấy có việc gấp nên về thành phố rồi ạ. - Việt Phương liền đáp lời.
- Đâu phải. Trên đường về còn thấy nó ngồi ở quán cafe đầu ngõ mà. - Thím Nga bất ngờ lên tiếng với đầy sự ngạc nhiên.
Bà nội sửng sốt quay đầu nhìn Việt Phương, cô bối rối cúi gằm mặt. Ông nội buông đũa thở dài.
Việt Tình vừa tắt máy, thì Thiên Phong đã bước đến, anh vừa đi vệ sinh ra. Thấy Việt Tình gập điện thoại, vẻ mặt gần như không được vui, anh mới lên tiếng hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Một người bạn thôi. - Việt Tình mỉm cười đáp.
Thấy Thiên Phong ngồi xuống, Việt Tình giả vờ khó xử nói:
- Em gái em có một cô bạn thân. Chỗ làm việc của cô ấy không được tốt nên cô ấy đã xin nghỉ và nhờ em giới thiệu một công việc ở công ty mình... Không biết anh...
- Là cái cô mặt tròn tròn tóc ngắn đó à? - Thiên Phong nhướn mày hỏi. Anh vẫn con nhớ mấy lần anh gặp Việt Phương cũng đều gặp cô gái này.
- Anh biết Thảo sao? Chính là cô ấy. - Việt Tình tròn mắt nhìn Thiên Phong kêu lên. - Vậy anh thấy thế nào? Nếu có thể thì sắp xếp cho cô ấy vào bộ phận hậu cần cũng được.
- Em cứ bảo cô ấy nộp đơn lên phòng nhân sự đi, bảo họ sắp xếp công việc phù hợp với trình độ của cô ấy là được. - Thiên Phong gật đầu đồng ý.
Nói xong anh đứng dậy cầm áo lên bảo:
- Tối rồi, anh đưa em về nhà!
- Không cần đâu. Em đi taxi về. Anh đưa em ra đón taxi rồi về nghỉ ngơi đi! - Việt Tình đứng dậy ôm tay anh đầy thân mật nói.
- Cũng được.
Sau khi nhìn Việt Tình lên xe về nhà, Thiên Phong lái xe về biệt thự, anh chạy theo con đường nhỏ ven bờ hồ.
Ánh trăng hôm nay sáng vô ngần.
Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy bóng người con gái nhỏ nhắn đứng bên hồ.
Bánh xe chầm chậm lăn trên con đường nhỏ. Thiên Phong đưa mắt nhìn về phía đó.
Trăng sáng vằng vặc nhưng...
Vóc dáng nhỏ bé đó trong màn đêm hòa lẫn từng tiếng gió trở nên mong manh mờ ảo, giống như đang hòa tan vào bóng đêm. Nếu như những lọn tóc của cô không bị gió làm tung bay sẽ không thể phân biệt đó là cô gái hay chỉ là một bức tượng.
Bởi vì...
Cô đứng im lặng bên bờ hồ không một chút cử động, hai tay ôm lấy vai, cô độc, khắc khoải khiến người ta chợt cảm thấy thương cảm.
Vì sao một mình cô lại đứng giữa trời đêm như thế. Trông cô như chứa đầy tâm sự đau thương. Trong lòng Thiên Phong bỗng muốn biết nỗi niềm của cô, anh thích dáng vẻ trợn mắt giận dữ nhìn anh của cô hơn là dáng vẻ bây giờ.
Chiếc xe rồi cũng lăn bánh rời khỏi con đường bên bờ hồ, bóng dáng của cô cũng dần biến mất sau kính chiếu hậu.
Trong lòng Thiên Phong bỗng cảm thấy trống rỗng, giống như vừa làm mất đi một điều gì đó quý giá vô cùng. Cảm xúc này chẳng có chút dễ chịu nào. Nó giống như cái cảm xúc khi nhận ra mình chẳng còn nhớ gì nữa, mất hoàn toàn những ký ức ban đầu, nuối tiếc và khổ đau.
Về đến nhà, tâm trạng vẫn thấy bồn chồn, giống như vừa đánh mất một thứ quý giá để rồi hối tiếc.
Không có tâm trạng làm việc, Thiên Phong mở cửa sổ ban công nhìn ra ngoài.
Ánh trăng vẫn sáng tỏa như thế, nhưng không phải thứ ánh sáng chói rọi mà là dìu dặt êm đềm.
Gió đêm thổi đến mát lạnh từng cơn, tạt thẳng vào mặt tuy lạnh nhưng khiến con người tỉnh táo và thoải mái đầu óc hơn.
Gió cũng cuốn bay tấm vải phủ trên khung tranh xuống, Thiên Phong quay lại muốn nhìn bức tranh của anh và Việt Tình lần nữa. Càng ở bên cô, anh càng cảm thấy xa cách, mặc dù anh biết Việt Tình yêu anh. Anh cũng biết cô đã luôn cố gắng hết sức để anh thấy vui vẻ khi ở bên cô, nhưng...
Mặt Thiên Phong đanh lại, hơi tái xanh.
Không phải là do gió lạnh thổi mà là bức tranh trên đó đã không còn.
Hụt hẫng.
Mất mát.
Thiên Phong bước nhanh đến bên cạnh giá tranh, đưa tay chạm vào nó như để xác định lại bức tranh đã không còn trên đó.
Một tiếng thở xót xa.
Khi nhìn bức tranh đó, anh cảm thấy nó gần gũi với mình, nụ cười của cô bé trong tranh thật ấm áp đến gần như quen thuộc. Anh vẫn thường trong lúc mệt mỏi sau khi giải quyết công việc xong bước đến vén khăn nhìn nụ cười đó, trong lòng lại cảm thấy vui tươi hơn.
Vậy mà nó đã không còn nữa.
Chắc là Việt Phương đã lấy lại nó lúc nào đó, dù sao nó cũng là do cô vẽ ra.
Hình ảnh cô gái đứng bên hồ lặng lẽ cô đơn lại xuất hiện trong đầu Thiên Phong.
Cảm xúc trong lòng khẽ run lên, Thiên Phong quay người mở tủ lấy áo khoác đi ra ngoài. Anh tự đánh lừa bản thân rằng: "Chỉ là một chuyến đi dạo khi không ngủ được mà thôi."
Kết thúc bữa cơm trong nỗi buồn phiền, ông bà nội chẳng muốn thức nên lẳng lặng vào phòng đi ngủ.
Bên ngoài thanh vắng chỉ có tiếng ếch kêu vang dội và tiếng dế gáy trong đêm hòa trộn tạo thành những âm thanh đồng quê quen thuộc.
Thứ âm thanh buồn bã tịch liêu.
- Mặc kệ nó, nó đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm. Dù gì thì ông bà nội có mình con là cháu là đủ rồi. - Chú Nhân vỗ vai Việt Phương khi cô đang dùng khăn lau mặt bàn sau bữa ăn.
Việt Phương khẽ gật đầu cười ngượng.
Cô và Việt Tình tuy hai mà một, tuy một mà hai. Đó chính là điểm nổi bật của các cặp sinh đôi.
Nhưng dù thế nào thì Việt Tình vẫn là Việt Tình, cô vẫn là cô. Nói thế nào thì người này cũng không thể thay thế người kia và ngược lại. Ông bà mong ngóng Việt Tình là điều đương nhiên.
Rửa chén bát xong, thì cả nhà chú Nhân cũng đã trở về phòng mình hết, căn nhà bỗng trở nên trống vắng. Việt Phương cũng không biết làm gì, cô bèn đi dạo ra bờ hồ.
Cô đứng lặng thật lâu bên bờ hồ, mặc cho cái lạnh đang thổi quanh mình. Đứng nhìn bóng trăng phản chiếu dưới mặt nước.
Cô có thể nhìn tháy rõ ánh trăng soi tỏ trên mặt nước, mặt nước phản chiếu ánh trăng. Cả hai giống hệt như đúc.
Cô và Việt Tình cũng từng giống nhau đến nỗi ba mẹ không nhận ra và nghịch ngợm tráo đổi thân phận với nhau mà không ai hay biết.
Sự khác biệt lớn nhất là cô quá ngây thơ ngu ngốc, còn Việt Tình lại rất khôn lanh. Rõ ràng cả hai cùng trứng, thế mà cô cái gì cũng chậm hiểu hơn Việt Tình. Việt Tình luôn luôn tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời kia.
Mà trăng trên đời này chỉ có một, dù ánh trăng dưới làn nước kia không khác tí nào nhưng cũng chỉ là cái bóng của vầng trăng trên cao kia mà thôi.
Một cái bóng mờ ảo dễ dàng bị xóa nhòa trên mặt nước chỉ bởi một viên sỏi nhỏ.
Cho nên cô mới bị ba mẹ bỏ rơi.
Việt Phương cảm thấy vừa buồn, vừa tức giận với chính bản thân mình. Vì sao cô lại sinh ra trên đời này. Nếu như trên này không có cô thì thật là tốt biết bao nhiêu.
Việt Phương cúi người xuống dưới nhặt một hòn đá lên, sau đó đứng thẳng dậy nhắm mặt hồ nơi ánh trăng đang chiếu rọi...
Tùm...
Mặt nước đang yên ắng bỗng trở nên hỗn loạn, ánh trăng cũng bị hòa tan mất.
Tiếng bước chân xào xạc vang lên phía sau lưng cô.
Chương 9: Gió yêu thương
Tiếng bước chân dường như nhanh hơn về phía Việt Phương.
- Cảnh đang đẹp như thế, sao cô lại nỡ phá hủy đi như thế? - Thiên Phong ở sau lưng của Việt Phương buông lời châm chọc cô.
Việt Phương hơi giật mình, quay đầu nhìn Thiên Phong, nhận ra người đó là anh cô mới nhẹ nhõm thở phào.
- Thấy tôi mà cô lại thở phào sao? Cô không sợ tôi là người xấu à? Dù gì cô cũng là con gái, trời lại tối thế này, tôi không tin cô có thể la lớn đến nỗi người trong nhà có thể nghe thấy mà ra cứu cô đâu.
Thiên Phong tiếp tục bước tới đứng bên cạnh Việt Phương, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng tròn tiếp tục nói những lời bông đùa.
- Anh nghĩ, anh có thể làm gì được tôi à? Người có thể không nghe thấy nhưng chó nhất định nghe thấy. Nếu anh dám làm gì tôi, tôi không tin là anh được yên thân mà rời khỏi cái xóm này đâu. Coi chừng cái bản mặt đẹp trai của anh bị chó gặm tạp nham không ra hình người bây giờ! - Việt Phương nhếch môi châm chích lại.
Thiên Phong bật cười trước lời đe dọa nguy hiểm của cô, không hiểu vì sao anh thích cô bây giờ hơn là trước lúc anh đến.
Anh xoay người nhìn cô rồi đưa tay cởi áo khoác của mình ra.
Việt Phương giật mình hoảng hốt lùi lại về sau, cô sợ hãi kêu lên:
- Nè, tôi nói thật đó! Người dưới quê nuôi chó là để đề phòng trộm đó. Nếu anh còn tiếp tục giở trò thì tôi sẽ không khách sáo đâu nha, tôi la lên đó! - Nói gì thì nói, Jonny cũng là bạn thân c...