* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Hương Vị Đồng Xanh
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 6664
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
trước mặt mình cười như thế, anh bất giác nhìn Việt Phương, xem ra hai người bọn họ rất thân với nhau.

- Bây giờ anh phải về nhà luôn sao? - Việt Phương chán nản nhìn Thiên Phong hỏi.

- Uhm. - Thiên Phong gật đầu.

- Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn cùng đi ăn cơm trưa với nhau rồi. - Bảo nắm lấy cánh tay của Việt Phương, nhìn Thiên Phong với ánh mắt vừa khiêu khích vừa de dọa. Anh thật sự muốn Thiên Phong rời đi càng sớm càng tốt, anh không muốn Việt Phương biết rõ mối quan hệ giữa mình với Thiên Phong.

Việt Phương hơi bất ngờ khi nghe Bảo nói như thế, hai người chẳng qua là về nhà cô ăn cơm mà thôi, nhưng nghe cách nói của Bảo cứ như thể hai người họ hẹn hò với nhau. Việt Phương nghĩ Bảo chẳng qua là bất bình cho việc cô phải làm osin không công cho Thiên Phong mà thôi.

Thiên Phong thấy ánh mắt của Bảo, trong lòng có chút khó chịu, tuy trước giờ Bảo có khó chịu với anh nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn anh như thế. Trong lòng bỗng nhiên muốn đáp lại ánh mắt khiêu khích đó. Anh liền lên tiếng nói:

- Dù sao cũng là ăn cơm, sao chúng ta không cùng ăn! Dù sao hai anh em mình cũng chưa ăn chung với nhau bữa cơm nào từ lúc về Việt Nam. Sẵn đây ta làm một bữa cơm luôn đi!

Bảo cứng cả người, anh biết trước mọi việc thế nào cũng bị Thiên Phong nói ra, càng muốn tránh thì càng bị nó bám theo. Vây giờ đã giáp mặt rồi thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi.

- Anh em... - Việt Phương tròn mắt hết nhìn Thiên Phong rồi nhìn Bảo.

- Theo ý anh đi, chúng ta về nhà anh ăn cơm. - Bảo lập tức nhận lời mời của Thiên Phong. - Anh về trước đi, tôi chở Việt Phương đi chợ một chút, dù sao anh đã nói là làm một bữa cơm gặp mặt mà, không thể làm qua loa được.

Nói xong, Bảo lôi Việt Phương còn đang trong tình trạng ngơ ngác lên xe của mình rồi chạy đi.

Thiên Phong nhìn theo chiếc xe gắn máy, cảm giác chơi vơi đầy khó chịu. Anh không biết vì sao, nhưng nhìn cảnh Bảo nắm tay Việt Phương đi một cách tự nhiên như thế thì trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

Anh quay người lên xe lái về nhà.

Việt Phương ngồi ở sau xe của Bảo một lúc mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi:

- Sao Bảo với anh ta lại là anh em chứ?

- Chuyện này dài lắm. Mẹ mình kết hôn với ba anh ấy, nhưng mà... - Bảo lưỡng lự không biết nên nói thế nào với Việt Phương, giải thích hay chỉ là nói sơ qua để cô hiểu, nhưng quyết không để lộ ra người đó là Thiên Phong. - Thật ra, anh ta từng gặp tai nạn và mất trí nhớ. Khi ba anh ta cưới mẹ mình, anh ta cứ tưởng mẹ mình là mẹ ruột của anh ấy. Và cho rằng mình là em ruột của anh ta. Ba dượng và mẹ đều không cho mình nói ra sự thật cho nên sự việc cứ chìm trong im lặng như thế.

- Có chuyện như vậy sao? Mà mình thấy như thế cũng hay. Dù sao để anh ý nghĩ mọi người là ruột thịt còn hơn là dì ghẻ với con mẹ ghẻ, như thế khoảng cách sẽ xa lắm. Thế bao nhiêu năm qua, anh ấy đối xử với Bảo có tốt không?

Bảo im lặng không đáp khiến Việt Phương cũng cảm nhận được sự buồn bã và cô đơn trong những năm tháng sống dưới mái nhà kia. Cô biết Bảo căm giận mẹ mình và căm giận cả cái gia đình đã cướp mất mẹ của mình khiến gia đình trở nên ly tán như thế.

- Được rồi. Bây giờ có công ăn việc làm rồi. Chỉ cần Bảo cố gắng, sau này Bảo sẽ có một gia đình hạnh phúc thuộc riêng về Bảo. - Việt Phương bèn vỗ vai Bảo an ủi, động viên. - Đừng nhìn quá khứ nữa, hãy nghĩ đến tương lai!

Bảo khẽ cười, trong lòng anh khẽ nói: ”Tương lại đó, mình mong có Phương bên cạnh.”

Việt Phương đứng giữa nhà bếp chau mày hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong, hai người này nãy giờ giằng co với nhau trông khá là buồn cười, cứ như là hai đứa trẻ đang giành đồ chơi với nhau vậy.

Lúc cô và Bảo đi chợ về, vừa định mở cửa bước vào nhà Thiên Phong đã ra đón, anh mở cửa nhà và giúp cô xách mấy túi hàng vừa đi chợ về trong sự ngơ ngác của Việt Phương. Việt Phương tròn mắt gần như không tin được vào mắt mình, bởi vì hôm nay Thiên Phong đột nhiên tốt đột xuất, đích thân anh mở cửa mà còn không sợ bị bẩn mà giúp cô đem đồ vào bếp như thế.

Nhớ mấy hôm trước đây, vì dù sao tiền đó cũng chẳng phải của mình, Việt Phương tha hồ đi chợ mua đồ mà chẳng buồn mặc cả, cô mua nhiều đồ để dành nấu cho cái tên khốn ăn. Về nhà thấy Thiên Phong đang đứng tập thể dục, cô nhờ anh giúp cô xách vào trong. Thiên Phong nhìn mấy bịch thịt vẫn còn dính đầy máu với ánh mắt ghê tởm, lắc đầu từ chối.

Thật sự lúc đó, Việt Phương bị anh chọc tức gần chết, xém chút nữa thôi là hộc cả máu, sống ở nông thôn quen rồi nên cô không thể ngờ mình có thể gặp một kẻ kỹ tính và mắc căn bệnh sợ vi khuẩn đến như thế. Cô thật sự khinh bỉ anh.

Bây giờ nhìn lại, thịt vẫn dính máu, vậy mà anh vẫn khăng khăng giữ lấy túi để xách vào bếp.

Việt Phương thật muốn lên tiếng hỏi: ”Có phải anh đổi tính rồi không?” Nhưng cô thấy có vẻ không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi.

Và bây giờ cô thấy Thiên Phong thật sự là đổi tính rồi, bởi vì anh đang giành việc nhặt rau với Bảo, công việc mà từ trước đến giờ anh không hề nhúng tay vào.

- Anh từ trước đến giờ, có bao giờ lặt rau đâu. Cứ lên nhà ngồi đi, em và Việt Phương làm là được rồi! - Bảo ngăn Thiên Phong lại thẳng thắn bảo.

Việt Phương gật gật đầu thấy Bảo nói có lý.

- Không biết có thể học mà, để hai người làm mà anh ngồi chơi, vậy thì anh chẳng khác nào người tàn phế. - Thiên Phong liền dùng lý lẽ biện minh.

Việt Phương thấy Thiên Phong nói cũng có lý.

Có điều, cô thấy lặt rau cũng không có gì đáng để học cả vì thật chất nó không có khó. Và lặt rau có thể hai người cùng làm mà, vì sao Bảo lại lại nhất quyết không cho Thiên Phong đụng tay vào.

Cô hết nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải, nhìn hai người họ giành qua giành lại cái rổ rau mà thấy phiền não chết đi được, cứ giằng co thế này đến bao giờ mới có thể lặt rau xong cơ chứ. Mà hai người này, ai cũng cao lớn cả, đứng vào trong căn bếp này thì càng khiến cho căn bếp thêm chật chội.

Việt Phương nấu cơm cũng cảm thấy khó chịu.

Cô bực bội, tay cầm cái muôi múc canh vẫn chưa kịp đảo, tay cầm lấy rổ rau mà hai người kia đang giành giật, nhìn hai người họ quát lớn:

- Dẹp ngay! Cả hai biến hết khỏi đây cho tôi, không cần ai phải làm hết!

Thiên Phong và Bảo im lặng liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai dám lên tiếng lời nào, cũng không nhúc nhích.

Việt Phương thấy hai người họ vẫn ngoan cố cầm chặt cái rổ rau trong tay mình, không ai chịu buông tay hết, cô bèn dùng cái muôi gõ lên tay bọn họ một cái thật mạnh.

Thiên Phong và Bảo bị đánh đau quá, không hẹn mà cùng buông tay. May mà Việt Phương cầm chắc rổ rau nếu không thì nó đã rơi xuống đất hết rồi. Việt Phương cau mày lườm hai người một cái rồi quay lưng đi đến bồn rữa.

- Để mình phụ cho, trước đây mình vẫn làm mà; với lại bên đó, mình dọn ra ngoài sống, vẫn thường tự nấu ăn cho mình. - Bảo cố thuyết phục Việt Phương để mình giúp cô.

Việt Phương không thèm đáp lời cầu khẩn của Bảo, cô bất ngờ giơ cái muôi múc canh lên trước mặt Bảo với vẻ mặt đằng đằng sát khí đến nỗi Bảo phải nuốt nước miếng im lặng vì sợ.

Thiên Phong không ngờ Bảo lại sợ Việt Phương đến thế, trước giờ bộ dạng của Bảo là bất cần đời. Cả đám dân Mỹ đầu gấu như thế mà Bảo cũng không sợ, vẫn chọi tay đôi với chúng mãi, vậy mà lại tỏ vẻ sợ Việt Phương như này. Bộ dạng khiến Thiên Phong bật cười.

Việt Phương nghe Thiên Phong cười, cô lườm mắt về phía anh một cái khiến Thiên Phong nghẹn luôn, anh giờ đã hiểu cô đáng sợ đến thế nào, đến Bảo còn sợ. Anh ngượng ngập bảo:

- Vậy anh ra ngoài đây.

Thiên Phong nói xong thì quay lưng. Bảo vẫn còn chần chừ chưa chịu đi, Việt Phương bèn trợn mắt, đưa muôi lên hăm dọa:

- Bảo còn không đi?

Thiên Phong quay lại nhìn, trong đầu anh bỗng xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, anh buột miệng cười nói:

- Em thiếu cái khăn quấn đầu nữa thì sẽ y chang bà Hai.

Thiên Phong vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy hai cặp mắt hướng về mình. Ánh mắt của Bảo chứa đầy sự kinh hoàng, còn Việt Phương lại ẩn chứa sự tò mò.

- Bà Hai, ý anh là bà nội tôi hả? - Ai trong xóm này đều gọi bà nội cô là bà Hai cả, quả thật là bà nội cô hay quấn một cái khăn trên đầu theo kiểu cách của người xưa.

- Không... chỉ là buột miệng thôi, có lẽ đó là một nhân vật trong phim ngày xưa thôi. - Thiên Phong bối rối không biết phải trả lời thế nào khi mà những hình ảnh vừa vụt lên đã biến mất rồi.

Thiên Phong lắc lắc đầu rồi bước ra khỏi bếp.

Bảo thì biết rõ người Thiên Phong nói chính là bà nội của Việt Phương. Mỗi khi cả đám qua nhà bà ăn cơm thường hay nghịch lắm, trèo cây, phá phách. Bà nội Việt Phương sợ tụi nhỏ bị té gãy tay gãy chân nên bỏ cả nồi canh chạy ra cầm muôi chỉ vào cả đám mắng, bắt cả nhóm phải leo xuống.

Hình ảnh thân thương đó, Bảo và Việt Phương sẽ không quên.

Nhưng còn Thiên Phong...

Đây có phải là dấu hiệu cho thấy sự phục hồi ký ức của anh hay không?

Bảo càng lúc càng lo sợ, tay anh run run, anh phải siết chặt tay mình lại, từng bước rời khỏi bếp.

Khi Bảo bước ra bên ngoài, Thiên Phong đang đứng lặng im bên cửa sổ, dáng đứng thẳng trầm lặng như một pho tượng. Bảo khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh Thiên Phong cũng lặng lẽ đứng bên cửa sổ như thế này trong đầu mình.

- Anh cứ tưởng em ở trên thành phố. - Thiên Phong nhác thấy bóng dáng của Bảo thì chậm rãi quay lưng lại đưa mắt nhìn Bảo đầy vẻ trách cứ. - Nếu đã ở đây thì cũng nên dọn về nhà mà ở, vì sao lại phải sống nơi khác như thế.

- Tôi thích ở đâu thì ở, anh hà tất phải quản tôi như thế. - Bảo lạnh băng đáp lời Thiên Phong.

- Làm thầy giáo cũng tốt, lương bổng và công việc ổn định, rất thích hợp với em. - Thiên Phong gật gù đồng ý với công việc hiện nay của Bảo. Thầy giáo, một công việc khá hay, chỉ là không ngờ người như Bảo lại thích làm thầy giáo. Thiên Phong cảm thấy mừng thay cho Bảo. Anh rất lo cho tương lai của em trai. Thật sự lúc đầu anh muốn Bảo trở về cùng anh chăm lo cho công ty, dù sao sau này công ty sẽ thuộc về hai anh em. Nhưng anh tôn trọng ý thích của Bảo, cũng không muốn ép buộc Bảo đi theo con đường khô khan như thế.

Bảo không nói gì, ngạo nghễ bước đến sofa ngồi phịch xuống, dáng vẻ đạo mạo của một người thầy đã không còn khi tay áo sơ mi được Bảo xắn lên tận khuỷu tay.

- Bây giờ em đang ở đâu? - Thiên Phong bước đến bên cạnh rồi ngồi xuống, anh nhẹ giọng hỏi.

- Nhà một người bạn. - Bảo tỏ vẻ chán nản khi phải đối thoại với Thiên Phong bằng một cái ngáp dài. Bảo vươn tay lấy cái remote bật tivi lên, mắt dán chăm chú lên màn hình, giống như là những thứ trên tivi còn thú vị hơn cuộc trò chuyện nhàm chán với Thiên Phong.

Thiên Phong trầm mặc, anh quay mặt lặng lẽ thở dài, trong lòng không khỏi buồn phiền. Đứa em này, vì sao lại trở nên xa cách với anh và gia đình đến như thế. Cứ như thể anh và ba mẹ đã làm sai điều gì đó vô cùng nghiêm trọng đối với Bảo.

- Anh đi tắm đây. - Thiên Phong không muốn rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập với Bảo, cái không khí không mấy hòa thuận này khiến anh thấy khó thở, anh quyết định rời đi.

Bảo nhìn theo bóng Thiên Phong đang khuất dạng thì bực bội ném cái điều khiển lên ghế. Cả người tựa ra phía sau, mệt mỏi nhắm mắt, những hình ảnh năm nào lần lượt ùa về.

Thiên Phong đi không bao nhiêu ngày, bà nội Bảo lâm trọng bệnh và qua đời. Và người đàn bà đó xuất hiện...

Nếu như ngư...
« Trước1...3839404142...50Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bạn gái của thiếu gia
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Hoàng Tử Online
» Hương Vị Đồng Xanh
123»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog