miệng cứ không ngớt nói cười.
Hôm nay Hoàng Quân cũng được mời, hóa ra Thanh và Hoàng Quân học cùng lớp Nhật ngữ ở một trung tâm dạy ngoại ngữ thành phố. Cũng có vẻ thân hơn một chút từ hồi biết Hoàng Quân với Thiên Ngọc học cùng lớp với nhau. Chính vì vậy, hôm nay Hoàng Quân tất nhiên là tài xế riêng của nó. Theo ý kiến của Hoàng Quân, Nhật Linh nên nhờ Khang Duy chở đi, nhưng còn lâu mới mắc bẫy Hoàng Quân nhé, cô bé nhất định đứng đợi xe bus bằng được.
Xe bus chắc phải 15 phút sau mới có, Thiên Ngọc và Hoàng Quân đi rồi. Từ hồi Hoàng Quân thành người yêu Thiên Ngọc, Nhật Linh không ưa cậu ta cho lắm. Chả hiểu sao lại thế, thôi thì kệ xác nó ra sao thì ra. Vẫn chưa nghĩ ra được là nên nói với Thiên Ngọc về chuyện Khang Duy như thế nào. Nhật Linh nghĩ mình thật ngốc, cuối cùng thì cũng chỉ vì kế hoạch có một không hai của mình mà cô hại Thiên Ngọc và Khang Duy đến thảm, à không, còn có Hoàng Quân nữa chứ! Nhật Linh dám cá là Thiên Ngọc không thích Hoàng Quân đâu! Đầu óc lẫn lộn, cô xới bù cả mái tóc mất bao thời gian chải chuốt, giữa đường hét ầm lên như một con điên:
- Á... Đau đầu quá!
- Cô em bị đau đầu?
Tiếng nói chua loét đó vang lên từ đằng sau khiến Nhật Linh bất giác quay người lại, bốn đứa con gái đứng xếp thành hàng đang nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh khủng khiếp. Cô giật mình lấy hai tay dụi dụi mắt, mặt mày méo xệch.
- Cô em vừa nói đau đầu hả? Sao vậy?
- Đâu có gì ạ... - Nhật Linh cố nở một nụ cười méo mó. - Em không hề nói điều đó...
- Rõ ràng là cô em có nói mà... - Vừa nói cô ta càng tiến gần Nhật Linh, vuốt lại mái tóc rối bù của cô, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ. - Lên bóp đầu cho cô bé này đi mấy đứa. Một chút thôi sẽ không đau đâu.
- Các cô làm cái gì vậy?
Nhật Linh chỉ kịp hét lên như thế, điện thoại bị hất xuống đất vỡ tan. Cả ba đứa con gái kia đã xông vào đánh đập, giật tung tóc cô. Đứa còn lại chỉ đứng cười man rợ. Miệng nói liên hồi, có lẽ để giải thích cho cô hiểu chuyện gì đó:
- Hoàng Thiên Ngọc là bạn thân của cô hả? Cô ta cũng gan thật, cướp người yêu của con nhóc Hương Ly đó. Dù có ngốc đến mấy thì cũng đừng tin cái bộ mặt thiên thần đáng sợ của cô ta chứ. Haha...
- Các người... Các người ... điên ... rồi...
Nhật Linh rên rỉ từng tiếng ngắt quãng, nghe không được rõ. Hơi thở của cô hổn hển, đau như muốn lịm đi. Nhật Linh thật sự không muốn thế, chí ít cũng phải tỏ ra được dù thế nào cô cũng không sợ. Máu chảy ra từng giọt từ khóe miệng, mái tóc dính bệt nước mắt, đau lắm, thật sự rất đau.
- Kẻ điên là cô mới phải chứ? Điên vì đã chọn nhầm bạn để chơi thôi. Haha! À mà nghe nói dạo này cô với Khang Duy thân nhau lắm cơ đấy. Sao anh ta lại không ở đây mà chứng kiến cảnh này nhỉ, thú vị phải biết.
- Các người đang làm trò gì đấy hả? Đánh hội đồng, các người có biết đã phạm tội gì không thế?
Nhìn về phía phát ra tiếng nói, cả ba cô gái kia dừng hành động của mình lại. Nhật Linh mê mê tỉnh tỉnh, nghe tiếng được tiếng không. Chỉ cảm thấy giọng nói này quen quen, bỗng nhiên trong lòng thoải mái hẳn, thấy yên tâm hơn rất nhiều.
- Đúng là dân Luật. - Cô gái nọ cười lớn rồi bước về phía Hải Đăng. - Có thể áp dụng luật pháp ở bất kì đâu.
- Cô biết mà. Cô có thể bị bắt giam đấy, đừng nói cái giọng đó với tôi.
- Đừng nói cái giọng đó với tôi. Câu này là tôi nói cho cậu nghe mới đúng. Cậu sẽ làm gì tôi chứ?
Bàn tay cô ta lướt trên khuôn mặt đầy giận dữ của Hải Đăng. Anh nhấc gạt mạnh cô ta ra, chạy lại về phía Nhật Linh đỡ cô dậy:
- Nhật Linh, không sao chứ?
- Hóa ra Vũ công tử đây lại vì đứa con gái này đối đầu với tôi. - Cô ta cười ha hả. - Không sao, như vậy chẳng phải rất tốt sao. Dù sao cậu với Khang Duy cũng là bạn thân. Nếu cùng thích một đứa con gái thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nể mặt cậu, hi vọng cô ta không chết.
Tiếng cười cứ thế rộ lên rồi xa dần, cô ta dẫn đàn em của mình bỏ đi về phía hẻm vắng. Hải Đăng lay lay người Nhật Linh, không ngừng gọi tên. Cô run run, đôi mắt lờ mờ nhận ra một hình bóng. Lời cảm ơn mấp máy trên khóe môi, nghe không rõ, khẩu hình không đủ lớn để Hải Đăng có thể hiểu, cô lịm dần đi trong vòng tay vững chãi của Hải Đăng.
Vội vã bế bổng Nhật Linh lên, Hải Đăng gọi ngay taxi chở cô bé đến bệnh viện. Cô mê man bất tỉnh, cơ thể bầm giập, khuôn miệng xinh xắn bị thương, rỏ từng giọt máu thấm xuống vạt áo, mái tóc suôn mượt giờ rối bù hết cả. Cô đang yếu ớt dựa vào anh, tim anh rung lên từng hồi, đau thắt lại. Cô gái đó chẳng phải Linh Trang lớp Luật Dân sự năm ba sao? Cô ta cũng học Luật, vậy tại sao còn đánh người nữa? Lại là vì Khang Duy à, có lẽ vậy, cô ta thích Khang Duy rất nhiều nhưng lại chưa bao giờ có được tình cảm của cậu ấy. Trước giờ, Khang Duy chỉ cần tỏ vẻ thân thiết với cô gái nào đó, quan tâm cô gái nào đó, cô ấy nhất định sẽ phải rất nhanh chóng tìm cách tránh xa Khang Duy ra. Huống hồ lần này... Khang Duy chưa nói ra, nhưng xem ra Nhật Linh và Khang Duy đã thành đôi thành cặp, chuyện đánh ghen này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
_oOo_
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
- Vẫn không gọi được à? - Hoàng Anh cắn miếng bánh Cosy rồi cất giọng hỏi.
- Chưa. Không biết có sao không nữa, không dưng lại tắt máy. - Thiên Ngọc xịu mặt lo lắng.
- Chắc máy cậu ấy hết pin. - Hoàng Quân cười vui vẻ, cố trấn tĩnh Thiên Ngọc. - Cậu đừng lo lắng quá như vậy.
- Ây dà. - Cả Hoàng Anh và Thanh đều đồng thanh hô lên. - Bạn trai quan tâm gớm cơ.
Hoàng Quân hơi ngượng, không nói thêm gì. Thiên Ngọc mặt vẫn cau lại, không biến chuyển. Ruột gan như rối bời, lộn xộn hết cả, trong lòng nó như linh cảm được điều gì đó không lành, nó vội vàng đứng dậy:
- Tớ phải về.
- Từ từ đã, chắc con bé ham chơi lỡ xe bus thôi. Không sao đâu. - Thanh dịu dàng.
- Dù có thế nào thì Gấu cũng sẽ gọi điện. Đằng này... Nói gì đi nữa thì tớ cũng phải về bây giờ.
Thiên Ngọc chạy vụt ra ngoài, Hoàng Quân cũng chào mọi người rồi đứng dậy. Ngồi sau xe Hoàng Quân, nó thấp thỏm không yên, cứ nhìn ngó dáo dác hai bên đường. Bến xe bus vắng tanh, người qua lại cũng ít, nhìn thấy chiếc móc khóa có hình chiếc kẹo mút đan bằng len quen thuộc, Thiên Ngọc giật mình kéo áo Hoàng Quân. Đúng là điện thoại của Nhật Linh nhưng mà vỡ rồi. Khóe mắt nó rưng rưng, còn chưa kịp hỏi tại sao thì những âm thanh vô tình bên kia vọng đến nho nhỏ, tiếng được tiếng mất.
- Thật may là có cậu thanh niên đó. Nếu không chắc cô bé đó bị đánh chết rồi.
- Mà hình như đi đánh ghen, cậu con trai hình như tên Khang gì gì đó.
- Bọn trẻ bây giờ đáng sợ thật, vì cái chuyện này mà đánh nhau ra nông nỗi thế kia.
.................
Những lời bàn tán vô tình khiến tim Thiên Ngọc đau thắt. Khang gì gì đó à, có phải là Khang Duy không? Vậy cô bé được người ta nhắc đến là Nhật Linh à? Vậy hóa ra là vì Nhật Linh là bạn gái Khang Duy à? Ai nói thế nào, đã ai tuyên bố ra điều đó chưa? Rõ ràng là chưa ai nói vậy mà. Vậy tại sao lại hành hạ cô ấy ra như thế, điên hết rồi, loạn hết rồi. Nó ngồi xuống vệ đường bật khóc nức nở. Lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó, Hoàng Quân lên tiếng an ủi:
- Chẳng phải họ nói có người cứu cậu ấy sao? Có lẽ là đưa đến bệnh viện gần đây. Tớ với cậu chia nhau ra tìm, được chứ?
Thiên Ngọc gật đầu, chạy vội về một hướng. Hoàng Quân tự hiểu việc mình làm, quay đầu đi về hướng ngược lại. Gần đây không có nhiều bệnh viện, có những hai người đi tìm, sẽ nhanh tìm thấy thôi.
Thiên Ngọc không đến bệnh viện nào cả, đứng trước cửa nhà Khang Duy, nó rút điện thoại nhắn một cái tin. Người trong nhà nhận được tin nhắn của nó hí hửng ra mặt. Anh vội vã mặc thêm áo, chỉnh trang lại đầu tóc rồi lao ra cửa, mặt hớn hở.
- Tìm tôi có chuyện gì vậy?
“BỐP!”
Mặt Khang Duy không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, vết bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Ngọc đặt gọn trên mặt anh. Nhìn khuôn mặt nó nhòe nước mắt, đôi mắt chứa đầy vẻ căm thù, Khang Duy nhăn nhó lên tiếng:
- Làm... làm gì vậy?
- Anh... Vì sao anh yêu cô ấy mà lại để cô ấy chịu đau như thế chứ? Cô ấy thật ra rất yếu ớt, yếu ớt lắm anh biết không? Cô ấy cần một người bảo vệ cô ấy chứ không phải người để cô ấy chịu khổ thay. Anh hiểu chứ?
- Gì chứ? Anh đâu có yêu cô ấy, chỉ là...
“BỐP!”
Thêm một cái tát nữa, Thiên Ngọc quay người bỏ đi để lại Khang Duy miệng vẫn đang còn há hốc. Hức, chưa nghe anh nói hết đã tát anh rồi, thật ra anh chỉ định nói thêm câu “cô ấy giúp anh nhận ra được tình cảm với em và giúp anh có thể yêu em thôi”. Nhưng mà thấy rồi đấy, nghe chưa hết đã tát người ta một cái rồi bỏ đi. Thật oan mà...
Khang Duy hậm hực đi vào nhà. Lau vệt máu rỉ ra ở khóe miệng. Nhìn thế mà khỏe ra phết, đánh hai cái mà mình rơi cả máu ra thế này. Khang Duy vừa nghĩ vừa cười, rốt cuộc vẫn chẳng hiểu cô ấy vừa đề cập đến vấn đề gì. Cái gì mà bảo vệ người anh yêu chứ. Anh đâu có yêu cái cô bé tên là Nhật Linh đó đâu. Chuông điện thoại reo liên hồi, là Hoàng Quân. Khang Duy không muốn nghe điện thoại chút nào. Chuông tắt, lại tiếp tục reo lần nữa, Khang Duy miễn cưỡng bắt máy:
- Anh ra đây gặp tôi một chút được không?
- Làm gì?
- Cứ ra đây rồi anh sẽ biết.
Hoàng Quân đã đi khắp các bệnh viện nhưng không hề có tin tức gì cả. Thiên Ngọc cũng chưa về nhà, cậu đoán là cô ấy sẽ đến đây. Khang Duy bước ra ngoài, má bên trái đỏ lựng, chắc Thiên Ngọc đã đánh anh rồi, khá đau đấy. Vậy có nên đánh vào má phải anh cho cân không nhỉ? Hoàng Quân lầm bầm trong miệng rồi khẽ cười. Khang Duy tiến đến gần, vênh mặt:
- Chuyện gì?
“BỤP!”
Một phát đấm trúng bụng, Khang Duy há hốc mồm, mắt tròn xoe thắc mắc, không nói được câu nào.
- Heo chưa nói lý do cho anh hả? Vậy thì anh cũng chả cần biết. Còn nữa, cú đánh này tôi đánh anh hộ Gấu.
Hoàng Quân quay người bỏ đi không nghe thèm thêm câu nào từ Khang Duy. Cái gì thế? Khang Duy cười không được, khóc cũng không xong, cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Không dưng bị đánh tơi tả như vầy mà không được biết nguyên do là vì cái gì. Chỉ biết là ai đến đánh anh cũng nhắc đến Nhật Linh, chẳng nhẽ là cô ta? Khang Duy lẩm bẩm trong miệng, nghĩ đến Nhật Linh muốn hét ầm lên. Khuôn miệng mở rộng đau nhức. Đường đường là hội trưởng Hội Sinh viên của cả cái trường ĐH to đùng như thế, vậy mà chỉ trong 30 phút anh đã bị xơi hai cái tát và một phát đấm rồi. Cái con nhỏ tên Nhật Linh đó, hại anh mất người yêu còn hại anh bị hành hung. Khốn nạn!
_oOo_
Nhật Linh vẫn đang ngủ, cô ấy không sao. Bác sĩ đã nói với Hải Đăng là cô chỉ bị thương ngoài da, nhiều vết thương ở tay, cũng may là đưa đến kịp nên có thể nhanh chóng băng bó, không bị nhiễm trùng. Hải Đăng đã ngồi đây hai tiếng rồi. Không biết làm cách nào để báo cho cô bạn thân của cô ấy. Đến cả số điện thoại của cô anh còn chẳng có, ngại không muốn xin, mà nghĩ có rồi cũng chẳng để làm gì.
Ngắm Nhật Linh đang say ngủ, giấc ngủ này của cô trông thật đáng yêu. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc, khuôn mặt cô trước mắt Hải Đăng như đang sáng bừng lên, từng nét dù không hoàn hảo nhưng vẫn dễ thương đến kì lạ. Đôi lông mày nhíu vào nhau như đang có gì đó không vừa lòng, bờ môi khẽ nhếch lên một chút. Hải Đăng chợt bật cười, kéo cao chăn lên cho cô rồi khẽ thốt lên:
- Lúc ngủ em thật là xấu xí đấy. Anh nói trước cho nhé, sau này đừng bạ đâu ng...