mình cũng rất buồn nên Thiên Ngọc quyết định ở lại bệnh viện cùng Khang Duy luôn. Vừa được tiếng là tốt bụng chăm sóc cho Khang Duy, vừa đỡ chán. Lo Thiên Ngọc ở lại nhiều hại đến sức khỏe, Khang Duy thi thoảng lại hỏi:
- Sao em không về nhà?
- Không thích em ở đây?
- Có.
- Vậy trật tự.
Thật ra Thiên Ngọc ở viện cũng chẳng làm gì hết, chỉ ngồi im một chỗ đọc truyện, thỉnh thoảng Khang Duy nhờ lấy hộ cốc nước, đến bữa sẽ đi mua đồ ăn cho cả hai, sau đó lại ngồi đọc truyện. Vậy nên phần lớn thời gian là hiện diện của sự im lặng, Khang Duy thỉnh thoảng lại nhìn Thiên Ngọc thật lâu, cười một mình trông rất ngu ngơ.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào, Thiên Ngọc ra mở cửa. Là mẹ Khang Duy. Thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Ngọc, bà tỏ rõ sự bực dọc trên khuôn mặt. Bà vốn dĩ không thích nó nên lúc nào cũng đề phòng, bà sợ nếu Khang Duy tiếp xúc nhiều với nó, hai đứa thích nhau thì không ổn. Bà không thích đứa con dâu như Thiên Ngọc chút nào. Ngồi xuống bên cạnh Khang Duy, bà Thục Trinh lên tiếng hỏi, giọng nói không mấy thiện cảm:
- Tại sao cô lại ở đây?
- Cháu chỉ ở lại chăm sóc anh Khang Duy.
- Vì sao muốn chăm sóc nó?
- Kìa mẹ... - Khang Duy lên tiếng định cứu nguy cho Thiên Ngọc.
- Con yên lặng. - Bà Thục Trinh lườm Khang Duy một cái rồi lại tiếp tục cuộc tra khảo của mình. - Vì sao cô lại muốn ở lại chăm sóc nó?
- Dạ... - Thiên Ngọc lúng túng ra mặt, câu nói cũng lắp bắp. - Là vì...
- Đừng nói là vì cô thích nó. Ta không thích điều đó. - Bà ngưng lại một chút, giọng bực bội. - Ta nói trước luôn cho hai đứa biết, ta không ủng hộ việc hai đứa thích nhau nên hi vọng hai đứa đừng có làm điều đó.
Không có chuyện đó đâu ạ. - Thiên Ngọc buồn bã đáp. - Sẽ không có chuyện đó.
- Vậy thì tốt. - Bà Thục Trinh quay lại kéo chăn đắp cho Khang Duy rồi tiếp tục nói. - Giờ cô có thể ra về, tôi cần nói chuyện riêng với Khang Duy.
- Vậy cháu xin phép bác. Cháu về trước.
Thiên Ngọc đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh. Bên trong nói gì nó cũng không quan tâm. Trong lòng có chút gì đó thật khó chịu. Nó bước từng bước chậm rãi dọc hành lang bệnh viện, khẽ cười. Tại sao mấy phu nhân nhà họ Lê này đều không thích nó vậy nhỉ? Ờ há, bây giờ mới để ý nhé. Hai công tử nhà họ Lê là Khang Duy và Hoàng Quân đều rất thích Thiên Ngọc, còn hai bà mẹ thì lại chẳng ưa nó chút nào. Vấn đề thật ra không phải ở nó mà là ở hai bà mẹ cơ. Một người là vì đã chọn được người con dâu khác, một người là vì không thích ứng được sự ồn ào, náo nhiệt do nó tạo ra, thật đáng cười.
Thiên Ngọc cúi đầu đi thẳng về phía trước. Nó nên về nhà thôi, dù không có Nhật Linh vẫn có thể ôm chăn mà khóc. Còn hơn nhỏ những giọt nước mắt ở đây, thật vô duyên.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng trọ, dáng người nhỏ bé quen thuộc của đứa bạn thân đang sốt sắng nhìn đồng hồ, có lẽ là đã về nhà được khá lâu nên mới nhìn đồng hồ suốt như thế. Nó chẳng còn chút suy nghĩ nào cả, mọi tủi thân ập đến, chỉ muốn ôm chầm lấy Nhật Linh mà khóc. Nó chạy lại thật nhanh, ôm Nhật Linh khóc như mưa. Nhật Linh cười nhẹ rồi vỗ vai nó:
- Nhớ tớ đến mức đấy cơ à?
- Ừ. Tớ ...
- Vào nhà rồi hàn huyên tâm sự nhé.
Nhật Linh thấy giọng Thiên Ngọc lạc hẳn đi, có phải trong lúc cô không ở nhà đã xảy ra chuyện gì không nhỉ? Nhật Linh bỏ ba lô xuống giường rồi ngồi xuống, đợi Thiên Ngọc lau sạch nước mắt mới bắt đầu dò hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Câu chuyện được Thiên Ngọc kể lại chi tiết từ đầu đến cuối. Chuyện nó đã thất vọng về Hương Ly như thế nào, chuyện nó cảm động vì Hoàng Quân ra sao. Rồi cả chuyện nó cảm thấy thế nào khi nghe những lời Khang Duy nói với Hương Ly qua điện thoại, và chuyện mẹ Khang Duy, mẹ Hoàng Quân. Những chuyện khiến nó khó chịu lâu nay chưa dám nói ra.
- Tại sao những chuyện này không nói cho tớ từ sớm hơn?
- Cậu không phải người thích suy nghĩ nhiều. Cậu còn chuyện với Hải Đăng nữa. À mà... - Thiên Ngọc như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi nhanh như sợ rằng mình sẽ quên. - Cậu với anh ấy sao rồi?
- Anh ấy đến tận nơi tìm tớ. - Nhật Linh nhún vai. - Rồi lôi tớ về.
- Thật tốt. Cuối cùng thì cậu đã về.
Thiên Ngọc lại ôm chầm lấy Nhật Linh. Sự mệt mỏi trong cuộc sống khiến nó cảm thấy khó chịu, nhưng con bạn thân của nó đang cười, nụ cười của Nhật Linh khiến tim nó đỡ đau hơn một chút. Nhật Linh giống như ánh mặt trời buổi bình minh, lúc nào cũng tươi sáng như thế khiến người ta cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Nó từng nghe Nhật Linh nói Hải Đăng là kem lạnh, bên ngoài rất lạnh nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng. Nhưng lúc này, Heo lại nghĩ Hải Đăng là mưa. Tưởng chừng nắng và mưa đối lập nhưng lại cùng nhau làm xuất hiện cầu vồng, cùng nhau làm người khác thoải mái, dễ chịu hơn. Giá mà nó cũng được như vậy thì thật tốt, bây giờ mới thấm thía hết câu “Hạnh phúc nhất không phải là có nhiều người yêu bạn, mà là có một người yêu bạn rất nhiều”, Nhật Linh chỉ có duy nhất một người yêu thôi, nhưng anh lại là người yêu cô nhất.
Nghe được tin tốt lành từ Thiên Ngọc, Hoàng Anh bắt ngay chuyến xe bus từ trường đến chỗ Thiên Ngọc và Nhật Linh. Sáng vừa thi xong, chiều có thể đi chơi rồi. Bữa nay Nhật Linh về với “đức lang quân”, chắc phải bắt con bé cho đi ăn khao một bữa. Hoàng Anh đứng trước cửa cười nham hiểm, đôi mắt theo như nhận xét Thiên Ngọc thì đang lấp lánh hai cái đùi gà. Nhật Linh cười tít mắt dẫn mọi người ra quán gà rán LOL của chị Lệ An khao gà rán, và tất nhiên ai cũng hưởng ứng nhiệt liệt rồi.
- Chị Lệ An. - Nhật Linh vui mừng chào chị chủ cửa hàng, hơn tuần nay chưa gặp chị, cũng nhớ đấy.
- Ờ. Về rồi đấy.
- Hôm nay em đến làm khách nhá. Cho em nghỉ thêm ngày nữa.
- Thôi nghỉ hẳn luôn đi, chứ em cứ làm ở đây chắc chị phá sản mất.
Nhật Linh ngây ngốc nhìn chị Lệ An, chị nói vậy ai hiểu cho được. Nhìn Nhật Linh ngây ra, chị Lệ An cười hỉ hả rồi chậm rãi giải thích:
- Em làm việc ở đây, Đăng nhà chị nó lo. Ngày nào cũng đến đây ăn gà rán mà không trả tiền. Vậy nên doanh thu cửa hàng sụt hẳn.
- Vậy chị là...?
- Là chị ruột của Hải Đăng đó.
- Á. Em không biết. - Nhật Linh ngại ngùng.
- Thì bây giờ biết. - Chị Lệ An nháy mắt. - Cứ quyết định vậy nhé.
Nhật Linh thấy vui lắm, hóa ra ánh mắt của Hải Đăng cũng đã hướng về cô từ lâu rồi, có lẽ còn trước cả khi cô thích anh nữa. Cũng không biết được, cô chỉ đoán thế thôi. Nhưng thật tuyệt vời khi Thượng đế đã ban cho cô một người tốt như Hải Đăng. Cuộc sống này với cô mà nói quá tuyệt.
Nhìn gương mặt tươi tắn của Nhật Linh, Thiên Ngọc lại cố kìm nén những cảm xúc trong lòng. Cuối mùa đông rồi nhưng trời Hà Nội vẫn còn rất lạnh. Nhật Linh của nó bây giờ biến thành gấu bông của người khác rồi, mùa đông này cũng sắp qua.
Chương 18: Chuyến du lịch
- Làm thế quái nào mà em lại bắt nó yêu được em thế? - Khang Duy nhăn nhó hỏi Nhật Linh câu hỏi ngớ ngẩn kinh hồn khiến cô nghe xong mặt cũng méo xệch y như thế.
- Anh hỏi em vậy, em phải trả lời sao?
- Có sao nói vậy. - Khang Duy hào hứng nhìn Nhật Linh.
- Nhưng không có gì.
- Còn cậu định sao?
Thấy Nhật Linh hơi khó xử, Hải Đăng cố chen vào một câu giải nguy, cũng tiện thể hỏi han về tình hình hiện tại của Khang Duy. Khang Duy cất vội vẻ mặt tươi tỉnh, giọng nhỏ lại:
- Không biết được, nhưng tình cảm, cậu biết mà... quả chín ép không ngon.
- Anh nghĩ là Heo thích Hoàng Quân sao? - Nhật Linh hỏi nhỏ.
- Có lẽ vậy.
- Anh cần giành lại cô ấy, Hoàng Quân quá ích kỉ rồi. Cậu ấy không chấp nhận lời chia tay của Heo, cũng không nghe Heo nói. Heo rất thích anh.
Khang Duy im lặng, anh không có gì để nói vào lúc này. Dù chuyện có bắt đầu như thế nào thì sự thật bây giờ vẫn là anh không thể có Thiên Ngọc. Cô ấy vẫn là người yêu của Hoàng Quân, còn mẹ anh lại tuyên bố không đồng tình việc anh và cô quen nhau. Hai điều đó đủ làm anh thất bại thảm hại rồi.
- Bây giờ đến lượt tớ cổ vũ cậu. - Hải Đăng khẽ vỗ vai thằng bạn thân, nụ cười thân thiện.
- Tớ sẽ thắng chứ?
- Cậu có nghĩ ra lí do để thua không?
Câu hỏi của Hải Đăng xoáy lại, đúng là không có điều gì khiến Khang Duy thua cuộc trong trận chiến này cả. Anh không muốn làm nam thứ mà muốn làm nam chính trong câu chuyện tình cảm này. Muốn ở bên Thiên Ngọc, che chở cho cô, muốn cô là của anh, mãi là của anh thôi.
- Nếu là của nhau, dù ở chân trời góc bể cũng tìm ra nhau. Còn nếu không phải là của nhau, dù ở ngay trước mắt cũng không thể nào bên nhau được. Và em tin, anh với Heo cũng là định mệnh.
Nhật Linh nói một thôi cho Khang Duy hiểu nhưng anh vẫn im lặng khiến không khí chùng xuống. Anh đứng dậy chào Nhật Linh và Hải Đăng rồi nhanh chóng rời khỏi quán, cũng không còn sớm nữa, ngày mai anh sẽ thay đổi lại mình một chút, nếu là định mệnh, chắc chắn sẽ đến bên nhau. Và cũng như Nhật Linh thôi, anh tin Thiên Ngọc và anh là định mệnh.
_oOo_
- Sẽ đi Sa Pa.
- Rất xa đó.
- Nhưng Sa Pa mùa này rất đẹp!
Thi xong hết các môn, trường có kì nghỉ ba ngày. Các nhân nháo nhào hẳn, người bắt xe về nhà, người ở lại Hà Nội làm part-time. Nhưng đối với những người vừa gặp việc trọng đại trong cuộc sống như Nhật Linh và Hải Đăng thì vào lúc này lại không thích về nhà. Sẽ đi du lịch cùng mọi người, ý kiến được đưa ra trước Hội Sinh viên, ai muốn đi sẽ đăng kí đi cùng. Sa Pa mùa này sương giăng trắng xóa, hoa nở cũng trắng, ắt hẳn phải rất đẹp.
Cũng kha khá người muốn tham gia hội đi phượt này, Hải Đăng và Khang Duy lên kế hoạch chu đáo rồi đưa ra bàn bạc. Vậy là Sa Pa, thống nhất là Sa Pa, ngày nghỉ đầu tiên sẽ ngay lập tức khởi hành, và sẽ về đến Hà Nội vào chiều ngày cuối cùng của kì nghỉ.
Kế hoạch khá rõ ràng, ai nấy háo hức chuẩn bị đồ cho chuyến đi. Nghĩ là thấy thích, cả buổi Nhật Linh và Thiên Ngọc cứ luyên thuyên này nọ kéo nhau rong ruổi khắp cái chợ sinh viên to đùng này khiến chân cẳng Hải Đăng và Khang Duy đau mỏi đến rã rời.
- Đi ăn chứ?
Khang Duy ló đầu ra khỏi đống đồ cồng kềnh trước mặt lên tiếng hỏi với về phía trước, hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi. Là Hải Đăng rủ đi cùng để làm phu khuân vác cho Nhật Linh và Thiên Ngọc mua đồ, quả là kinh dị. Con gái quả là loài động vật tàn nhẫn, đồ ở đây khá rẻ, lại đẹp nên hai cô nàng cứ chăm chăm mà mua. Tay Khang Duy và Hải Đăng đã nặng lắm rồi mà hai nàng vẫn còn muốn mua nữa.
Từ bé đến lớn, đại thiếu gia Lê Khang Duy đi đâu cũng có người nâng, kẻ đỡ, chưa bao giờ phải khốn khổ đi lôi thôi theo mấy đứa con gái mà mang mà xách thế này. Nếu không xách giùm, quả không đáng mặt nam nhi, không biết thương hoa tiếc ngọc. Lúc trước nghĩ hai cô bé này chắc chỉ chăm chăm vào mấy hàng ăn, chắc cũng chả mua được gì mấy mà xách. Nhưng cuối cùng thì... cái này mua cho mẹ, cái này mua cho ba, cái này mua cho em, cái này mua cho cô bạn hàng xóm, cái này mua cho... Khang Duy đến chóng cả mặt vì những suy đi tính lại của hai cô bé phía trước, tay bắt đầu thấy mỏi mới buộc phải lên tiếng giải nguy cho mình:
- Ờ đúng rồi. Mua cũng được kha khá, trời cũng gần tối rồi...
Hải Đăng cũng lên tiếng đồng tình. Mua được kha khá gì chứ? Đối với Hải Đăng như thế này quả thật rất nhiều, tay anh cũng nặng trĩu cả xuống, mỏi nhừ cả vai, cả lưng. Suy nghĩ không khác Khang Duy là mấy, mặt cũng đang méo mó chờ câu trả lời từ phía hai cô nàng bướng bỉnh kia.
- Ờ.
Như nô lệ...