thoát khỏi khổ sai, Khang Duy và Hải Đăng phóng vội ra xe, ném đống đồ lỉnh kỉnh vào sau cốp xe rồi thi nhau bóp vai, bóp cổ, vẻ mặt giãn ra ít nhiều. Thiên Ngọc và Nhật Linh cứ đứng cười, bộ dạng này của hai anh chàng kia chẳng khác trẻ con là mấy, tự dưng muốn xoa đầu họ. Nhưng mà... e hèm, cả hai đều là mỹ nam, đều cao như vậy, Thiên Ngọc thì còn đỡ, chứ Nhật Linh chỉ đến cằm Hải Đăng mà cũng muốn xoa đầu thì quả thật rất khó, chỉ là lúc nào Hải Đăng cũng có thể cúi xuống xoa đầu cô như một chú cún con thôi.
Khang Duy kéo ghế, gọi phục vụ rồi chọn toàn món Thiên Ngọc thích. Nó há hốc miệng ra mà nhìn Khang Duy còn Nhật Linh với Hải Đăng thì cứ mặc kệ. Nhật Linh rút trong ba lô ra hai chiếc móc treo điện thoại nho nhỏ, có hình một chú gấu bông đang cầm một cây kem ốc sôcôla. Tháo chiếc móc điện thoại của mình ra, cô đẩy nó về phía Khang Duy, cười cười:
- Cái này là đồ đôi của em và Heo. Nhưng bây giờ em tháo ra, cho anh đấy.
- Anh á? - Khang Duy nhìn Gấu tò mò.
Nhật Linh không nói thêm gì, cứ đẩy chiếc móc khóa vào tay Khang Duy, đó là chiếc móc nho nhỏ có hình chiếc kẹo mút bằng len độc nhất vô nhị. Vì sao nó độc hả, vì nó là do chính tay Nhật Linh làm tặng Thiên Ngọc Giáng sinh năm ngoái, là chiếc kẹo mút hình trái tim có màu của sôcôla, vị kẹo mà Thiên Ngọc thích nhất.
Khang Duy cầm chiếc móc khóa, Thiên Ngọc méo mặt nhìn theo vẻ không đồng tình. Nhật Linh te tởn quay sang rồi mặt trở nên giả-vờ-nghiêm-nghị:
- Do tớ làm, tớ có thể tặng. Đúng không?
Thiên Ngọc gật đầu, trong lòng vừa thấy chút hụt hẫng, cũng vừa thấy vui, cảm xúc cứ thi nhau kéo đến thật khó tả. Nhật Linh cầm đôi móc chìa khóa trong tay, rút ra một chiếc nhét vào tay Hải Đăng.
- Tặng anh cái này.
- Anh không thích, không thích đồ ngọt. Kem sôcôla rất ngọt.
- Tùy anh đấy. Không lấy thì trả đây.
- Có.
Hải Đăng nhanh chóng giật lại chiếc móc khóa, rút điện thoại mình ra móc ngay vào. Cái này giống đồ của con gái, nhưng mặc kệ, đây là quà người yêu anh tặng cơ mà. Nhìn bộ dạng của Hải Đăng, Khang Duy không nín được mà bật cười, thằng bạn chí cốt của Khang Duy tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như mấy thằng dại gái khác, thật là hài hước. Tình yêu có sức mạnh khổng lồ thế đấy, anh phục Nhật Linh rồi.
- Cười cái gì đấy? - Hải Đăng nhăn mặt nhìn về phía Khang Duy đang ôm bụng cười lăn cười bò.
- Không... có... gì!
- Vẫn còn cười?
- Nhật Linh! - Khang Duy hô toáng lên làm ai nấy giật mình. - Em thật tài, khiến hoàng tử băng giá của G-Law đâm ra dở hơi như vậy, thật là tài đó.
- Hờ. - Nhật Linh méo mặt lắc đầu. Anh cứ làm như em là yêu quái í nhở? Em đâu có làm gì anh í đâu chứ?
- Đúng rồi. Gấu đâu phải yêu quái....
Thiên Ngọc lên tiếng bảo vệ Nhật Linh, quay sang nhìn cô cười nham hiểm. Không nhận ra nét nguy hiểm trên mặt Thiên Ngọc, Nhạt Linh cười tít mắt, đầu gật lia lịa đồng tình, lại quay sang nhìn Khang Duy vẻ đắc thắng.
- ... Mà là yêu tinh đó!
Thiên Ngọc nói nốt vế sau của câu đang nói dở, Nhật Linh đơ người. Đồ phản bạn nhà ngươi, thật đúng là... Cô ức chế xiên thẳng chiếc dĩa sắc nhọn vào đùi gà rán trên bàn. Ai nấy cười ầm lên, Nhật Linh đúng là còn rất trẻ con.
_oOo_
Sáng. Nắng chiếu vào khung cửa sổ dìu dịu. Nhật Linh xách túi nọ túi kia chạy ra ngoài, miệng không ngừng giục Thiên Ngọc. Xe đã dừng ở trước cổng, mọi người có mặt cũng gần như đầy đủ, lát nữa sẽ vòng qua nhà đón nốt Hương Ly là có thể xuất phát ngay.
Chuyến xe bon bon trên đường về miền Tây Bắc xa xôi. Vùng đất Tây Bắc của Tổ quốc, sáng sớm có chút sương mù che phủ mờ mờ ảo ảo. Sa Pa ở trước mắt kia rồi. Trời gần vào đông, Sa Pa lạnh nhưng không tê buốt. Lặng lẽ, nhưng không u buồn. Cứ giản dị, đơn sơ mà khiến ai cũng phải ngẩn ngơ, say đắm. Sa Pa thanh bình yên ả, không khí nơi đây cho con người cảm giác say mê, sảng khoái lạ thường. Thị trấn nhỏ bồng bềnh trong sương hay mây không rõ, chỉ biết rằng khiến mỗi người như lạc vào thiên đường trên mặt đất thôi.
Xe dừng lại ở một khách sạn ngoài phố huyện. Nó không quá to, không quá khang trang nhưng lại khiến người ta thích thú bởi cái tên: “Mùa Xuân”. Khang Duy xuống xe, tay xách hành lý đến phòng nghỉ, khẽ vươn vai hít hít khí trời. Thật trong lành và dễ chịu, nơi đây khác xa với cái cảnh đô thị phồn hoa của Hà thành, lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
- Anh làm gì ở đây? - Thiên Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng sau Khang Duy, nhìn anh suy tư một lúc mới cất tiếng hỏi.
- Anh ... ngắm trời.
- Ừ. Sa Pa đẹp nhỉ !
Khang Duy cười, khẽ liếc nhìn Thiên Ngọc một cái rồi lại ngước đôi mắt lên bầu trời xanh biếc. Trời đang nắng đẹp, cái nắng dìu dịu không gay gắt khiến đôi mắt cứ nhìn mãi không có điểm dừng. Cũng có một đôi mắt khác đang nhìn về hướng ấy, có một điểm dừng ngay trước mắt nhưng trong lòng lại cảm thấy xa xôi cách trở vô cùng. Hoàng Quân liệu có phải là con người ích kỉ? Từ lâu đã nhận ra trái tim Thiên Ngọc không thuộc về mình nhưng vẫn cố giữ, vẫn cố níu kéo cô ấy ở bên. Cậu luôn nghĩ nếu chân thành với Thiên Ngọc, chắc chắn sẽ có được trái tim cô ấy, chỉ cần yêu cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn, chắc chắn cô ấy cũng sẽ yêu cậu nhiều hơn. Nhưng hình như Hoàng Quân đã nhầm. Đứng trước người cô ấy không yêu, trái tim cô ấy vẫn thuộc về nơi khác, dù có yêu cô nhiều như thế nào cũng không thể khiến cô hạnh phúc hơn việc cô được ở bên người cô yêu. Hoàng Quân lại một lần nữa bỏ đi, bây giờ... nên buông tay hay níu kéo, cậu cũng không biết nữa.
Chương 19: Trong mắt em chỉ có anh thôi
Mới tờ mờ sáng, chị Huyền - hướng dẫn viên du lịch đã làm quản trò cho mấy vụ đi chơi bời của cả ngày. Hôm nay sẽ đi thác Cát Cát, sẽ vào đoạn rừng hoang vu một chút, như vậy mới li kì. Có ai đó nói, dã ngoại ở vùng núi như thế, nếu được đến vùng càng hoang sơ thì càng hay. Chị Huyền xóc xóc những lá phiếu thăm mất công cả tối ngồi chuẩn bị, đứng lên trước mặt mọi người hào hứng tuyên bố.
- Chúng ta sẽ bốc thăm đội, mỗi đội sẽ có hai người. Chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu một số trò chơi. Hôm nay, ngay bây giờ, chúng ta sẽ thi nấu cơm trước. Bây giờ mời các bạn bốc thăm chọn đội cho mình.
Trong số những người đi phượt lần này số nam nữ cũng cân bằng, chị chỉ viết tên mấy đứa con gái rồi xóc xóc lên cho con trai bốc. Hải Đăng xoa xoa bàn tay trước mặt, miệng lẩm bẩm:
- Vì sao phải bốc cái này chứ? Gấu, anh với em một đội là được mà.
- Phải công bằng chứ.
Nhật Linh hớn hở hưởng ứng trò của chị Huyền, trò này chắc sẽ hứa hẹn nhiều thú vị. Khang Duy bốc được tên Thiên Ngọc, sướng như điên nhưng không dám thể hiện. Bề ngoài thì cặp đôi này cũng không có gì lạ. Vì hầu như ai cũng nghĩ Thiên Ngọc và Hoàng Quân yêu nhau, nên họ ghép cặp với nhau cũng không khác gì những người còn lại. Nhưng trên thực tế, có lẽ đây là cặp đôi may mắn nhất trong trò này.
Hải Đăng bốc được tên của Hương Ly, Hoàng Quân thì bốc được tên của một cô bé tên Mai nào đó của lớp Luật Thương Mại quốc tế năm nhất. Còn tên của Nhật Linh là do Quang bốc được. Hải Đăng có vẻ rất rất bực mình vì điều đó, tên này từ trước đã có ý đồ đen tối với Nhật Linh của anh, lúc nào cũng hết sức quan tâm Gấu khiến Hải Đăng phát điên. Hôm nay như vậy lại càng làm Hải Đăng bực dọc.
Hải Đăng bực mình nhìn Hương Ly, cô ta đang đứng cười ngặt nghẽo khiến anh càng điên lên, mặt đỏ bừng:
- Cô cười gì chứ?
- Không gì cả. - Hương Ly nén cười. - Anh biết nấu ăn chứ?
- Nấu rất ngon.
- Tốt. Tôi không biết nấu nên anh sẽ là người làm.
Đã bực giờ lại càng bực, Hải Đăng lại liếc về phía Nhật Linh và Quang, có vẻ vui vẻ gớm. Nhật Linh không phải là nấu ăn ngon, nhưng cơ bản cũng được gọi là biết chút chút. Quang dù là công tử nhà giàu nhưng lại thích nấu ăn, thi thoảng cũng xuống bếp. Hai người này dù không phải có tay nghề chuẩn như Hải Đăng nhưng nếu cẩn thận thì vẫn có khả năng chiến thắng. Vì hai đối thủ đáng gờm nhất hiện là Hải Đăng và Hoàng Quân thì đang gặp một số vấn đề về tâm lý, khó có thể tập trung làm ăn cẩn thận. Còn Khang Duy? Tại sao không nhắc đến anh ta nhỉ? Có chứ, anh ta vẫn đang chém gió rơi hoa ở đằng kia.
- Em không biết nấu ăn đâu nhá. - Thiên Ngọc nhún vai.
- Con gái con đứa mà thế sao được. Đã vậy hôm nay em sẽ là người nấu. - Khang Duy cười giả lả.
- Nhưng em không biết nấu thật, anh nấu được anh nấu đi.
- Không được. Tay nghề của anh phải tầm cỡ quốc gia, sao có thể trổ tài ở đây. Em sẽ nấu. Cứ quyết định thế? - Khang Duy vỗ ngực tự hào.
- Chúng ta sẽ thua. - Thiên Ngọc rên rỉ.
- Không quan trọng.
Hồi chuông đầu tiên vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu, Hải Đăng vừa làm mắt vừa nhìn đăm đăm về phía Quang. Hoàng Quân lại không lúc nào không nghĩ đến Thiên Ngọc, nhìn cô bên Khang Duy lại thoáng buồn. Nhật Linh và Quang lại có vẻ kết hợp rất ăn ý, Nhật Linh chỉ đứng nhìn, miệng há hốc từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thi thoảng lại vỗ tay. Một tức giận, một buồn bã, một không quan tâm mấy đến sự đời. Còn lại, Khang Duy và Heo lúc này là tâm trạng gì thì cũng không rõ nữa...
- Em có biết nấu ăn không thế? - Khang Duy tức giận nhìn Thiên Ngọc.
- Đã bảo là không biết cơ mà. - Thiên Ngọc tỉnh bơ.
- Thế chả nhẽ rau luộc cũng không biết?
- Thì đây lại còn. Đòi hỏi gì nữa chứ?
Thiên Ngọc nhấc cái nồi được gọi là nồi rau luộc lên trước mặt Khang Duy. Thành thật mà nói, cái món đó không khác món cám rau trộn cho lợn là mấy. Nó vốn không biết nấu ăn, lại rất hậu đậu. Nhìn món “rau luộc” kỉ lục của nó, Khang Duy mắt rưng rưng như muốn khóc.
- Đó mà là rau luộc à?
- Này này, cấm có lắm mồm nhá. Có giỏi thì anh vào đây mà làm, tài nghệ trổ hết ra đi.
- Đã nói trình độ của anh không thể dùng ở đây được. Em làm đi.
Khang Duy lại ngồi nghịch lọ muối với lọ đường, thật ra thì có bao giờ anh phải vào bếp nấu ăn đâu cơ chứ. Có khi lọ muối với lọ đường trước mặt, anh còn chả phân biệt được!
- Lưu ý, lưu ý. - Chị Huyền bắc loa tay hét lớn. - Cơm nhà nào nhà nấy hưởng nhá. Trưa nay, các bạn sẽ ăn những món do chính các bạn làm ra.
- Oắt đờ Heo?
Thiên Ngọc há hốc miệng, ngạc nhiên đến phát sợ. Nếu như vậy chẳng phải nó trưa nay sẽ nhịn đói sao? Khang Duy vẫn điềm nhiên ngồi chơi game, coi như không có chuyện gì. Cứ để mặc nó làm thôi, vì dù anh có muốn giúp cũng chẳng thể giúp gì. Có lẽ hiểu biết về nấu nướng, bếp núc của Khang Duy còn kém hơn cả nó nữa.
Chuông vang lên, thời lượng nấu ăn kết thúc. Hoàng Quân làm trứng ốp la và rau tầm bóp xào tỏi, Mai làm thêm món cơm cuộn rong biển khá bắt mắt. Chỉ hơi tiếc trứng ốp của Hoàng Quân hơi cháy, rau cũng xào hơi mặn. Vậy là trượt.
Hải Đăng, món tủ là sườn chua ngọt bình thường làm lúc nào cũng rất ngon, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cho nhiều đường khiến miếng sườn không được đẹp mắt, ăn cũng thấy lờ lợ. Thì nguyên nhân là do ai đấy, Hải Đăng cứ mải bực tức mà không quan tâm Hương Ly đưa cho mình đường hay muối, đến khi phát hiện ra thì chuyện đã rồi.
Vài món nữa được đưa lên, có lẽ thịt kho tàu với canh khoai tây hầm xương của Nhật Linh và Quang là ổn nhất. Chỉ còn Khang Duy và Thiên Ngọc mãi chẳng thấy gì, chị Huyền đợi không được, đích thân đến chỗ bếp của đội Thiên Ngọc, tò mò không biết sơn hào hải vị gì mà lâu như vậy. Thiên Ngọc gãi đầu gãi tai bưng ra một cái nồi, bao nhiêu thời gian như vậy mà tr...