ng được chuyện gì vừa xảy ra với tớ đâu. Cái thằng cha đã hạ nhục tớ hồi mới về Hà Nội í. Thằng đó là hội trưởng Hội Sinh viên chứ. Hôm nay nhìn cái mặt hắn thật là đáng ghét mà. Đáng nhẽ tớ nên nghe lời cậu.
- Bây giờ mới nghĩ đến tớ thì muộn rồi. - Nhật Linh thở dài như bà cụ non. - Tay tớ cũng đã đau rồi, không thể nấu nướng gì được. Chấp nhận thôi Heo à.
- Được. - Thiên Ngọc ngán ngẩm nhìn con bạn nằm im mà phát bực. - Tớ sẽ tìm mọi cách cho hắn biết tay. Giống như hôm nay... - Nó bỗng cười nham hiểm. - Chúng ta sẽ ăn mì tôm úp Gấu ạ.
- Oắt đờ..... Gấu!
Nhật Linh bật dậy như cái lò xo, mặt tái mét. Cô bé sợ ăn mì tôm úp kinh khủng, chỉ tưởng tượng ra sợi mì tôm bơi trong nước, từng sợi bở bở là đã thấy buồn nôn rồi. Thiên Ngọc định đùa chắc. À mà... coi như tên hội trưởng Hội Sinh viên đã gặp đối thủ rồi, cũng không biết ai nặng kí hơn ai. Nhưng mà chính Nhật Linh đang hi vọng hồi gay cấn đấy. Vì không ăn được mì úp, nhưng cô bé vẫn có thể ăn mì xào và... mì sống cơ mà. Còn tên đáng thương kia thì sao nhỉ?
Ơ mà sao Nhật Linh lại không nghĩ là tên đáng thương kia ăn được mì tôm úp nhỉ? Nếu hắn ăn được mì tôm úp thì có phải Thiên Ngọc thảm rồi không. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, thôi thì coi như nhịn một bữa dành tiền mua truyện vậy, bình thường như cân đường.
_oOo_
Cánh cửa phòng Hội Sinh viên vừa đóng sầm lại. Mặt Khang Duy nhăn nhúm khó chịu. “Con gái con đứa gì mà đi đứng như hổ báo, cửa giả của phòng Hội Sinh viên đã tơi tả lắm rồi, gặp vài người như cô ta đi vào chắc thảm luôn quá!” Đập bàn phím ruỳnh một cái, Khang Duy rời máy tính, mất hết cả hứng chơi game.
Ngó đồng hồ, cũng đến giờ tập bóng rồi. Lấy cái áo ngoài đang vắt trên ghế, Khang Duy ra sân vận động, đội bóng trường đang luyện tập chăm chỉ, nói gì thì nói cũng sắp đến mùa giải bóng đá sinh viên rồi, Khang Duy vừa là hội trưởng Hội Sinh viên, vừa là đội trưởng đội bóng đá trường, không thể lơ là được.
Thay đồ rồi ra sân tập cùng mọi người, Khang Duy nhận ra bóng Hoàng Quân, thằng nhóc này công bằng mà nói thì thật sự có tài đá bóng. Cho nó vào đội chắc chắn đội bóng sẽ mạnh hơn. Nghĩ là làm, Khang Duy lại gần, lôi kéo rủ rê luôn thằng em cho tiện. Định kéo thằng em họ lại giới thiệu với mọi người, nhưng Hoàng Quân kiên quyết từ chối, có lẽ vì mới vào trường, cũng chưa muốn chú tâm ngay vào việc tập bóng. Mấy anh em trong đội cũng hiểu, nhìn nhau cười tiếc nuối, có ai đó cất tiếng nói đùa:
- Thế mà em đội trưởng không phải con gái. Cho vào đây làm chân chạy vặt cho đỡ vất vả anh em.
- Phải rồi đội trưởng ơi. - Cả đám còn lại vỗ tay ầm ĩ, rú ầm lên.
- Gì cơ? - Khang Duy tròn mắt hỏi lại.
- Ấy. Em không có ý gì đâu nhé. - Một cậu nhóc lên tiếng. - Nếu có con gái giúp việc đội bóng thì hay quá chứ. Tinh thần cả đội chắc chắn sẽ cao lên đấy đội trưởng.
- Ờ ha. Hay đấy. - Khang Duy giãn đôi mày, cười lớn. - Hội Sinh viên mới có một người mới xin gia nhập, muốn tham gia giúp đỡ các hoạt động của nhà trường. Có lẽ cô ấy sẽ đồng ý với nguyện vọng của các bạn.
Chẳng biết thật hay đùa, nhưng vừa nghe được mọi người ai cũng cười hớn hở. Nếu hội trưởng đồng ý cho em nào đó vào làm chân chạy việc thì quá hay, không phải vất vả nữa rồi. Riêng Khang Duy thì lại mừng như bắt được vàng. “Gì chứ ! Có trách nhiệm với mọi nhiệm vụ được giao à? Vậy thì chúc mừng cô nhé. Cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thế nào ?”
Chương 3: Bà nội
“Ringggggggggggggggg!”
Chuông điện thoại rung lên từng hồi dài, Hoàng Quân với tay lấy điện thoại trên bàn rồi xoa xoa mớ tóc rối bù. Là số Khang Duy, ông anh họ dở hơi chả bao giờ quan tâm đến em út ra làm sao mà bỗng dưng hôm nay lại gọi điện. Chuyện gì nữa không biết.
Hoàng Quân uể oải nhấc máy, giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ gì đó rất vui, giọng ông anh họ độ này hình như hơi bất bình thường.
- Em họ à. Lớp em có một cô bé tên là Hoàng Thiên Ngọc?
- À vâng. - Hoàng Quân hơi ngập ngừng - Có chuyện gì vậy anh?
- Cô ấy có nguyện vọng muốn gia nhập Hội Sinh viên và hứa sẽ hoàn thành tốt những nhiệm vụ được giao.
Hoàng Quân hơi ngạc nhiên. Với tính cách của Khang Duy, chẳng bao giờ anh dài dòng hỏi về một người kĩ như vậy cả. Hơn nữa Thiên Ngọc lại là sinh viên mới, cũng không phải quá nổi bật đến mức khiến cho ông anh họ quý hóa của cậu quan tâm. Hoàng Quân cất giọng nhè nhẹ:
- Vậy anh định giao cho cô ấy làm gì?
- Phục vụ đội bóng. - Giọng Khang Duy tươi tỉnh.
- Một mình cô ấy? - Hoàng Quân ngạc nhiên.
- Ừ.
Biết ngay mà, dù là biết trước câu trả lời nhưng cậu vẫn cố hỏi. Giọng nói hơi trầm xuống hỏi han ông anh họ:
- Cả đội bóng bao nhiêu người, một mình cô ấy liệu có...
- Yên. Cho anh số điện thoại bạn em nào.
Đọc cho Khang Duy dãy số điện thoại của Heo, Hoàng Quân nhíu mày suy nghĩ. Ông anh họ này có lẽ định trêu đùa gì Thiên Ngọc thì phải. Một mình cô ấy đối phó làm sao được cả một lũ cầu thủ gàn dở trong đội bóng chứ.
Nhận được dãy số điện thoại dài ngoằng, Khang Duy nói câu cảm ơn cụt lủn rồi dập máy vội. Thật đúng là khó hiểu mà. Hoàng Quân hiểu anh họ mình, thái độ đó của anh dường như là muốn trêu chọc, phá hoại hơn là giúp đỡ những thành viên trong Hội Sinh viên. Chắc Thiên Ngọc đã lỡ đắc tội với ông anh mình rồi. Hoàng Quân thấy hơi lo, đội bóng toàn những tên rất rất thích trêu đùa con gái, nếu có trừ ra thì chắc chỉ tin tưởng được mỗi Hải Đăng. Thật ra thì lí do là vì Hải Đăng không thích dính dáng đến con gái, anh không ưa gì việc cứ đứng lâu lâu nói chuyện với một cô gái như những người khác. Vậy nên ý tưởng nhờ anh để mắt đến Thiên Ngọc coi như vụt tắt. Thôi thì Hoàng Quân đành tự thân vận động vậy.
Bấm số Khang Duy, đầu dây đang bận. Hoàng Quân đành tắt máy, nhắn cho Khang Duy một tin nhắn: “Khi nào đi tập bóng thì báo cho em nhé. Em đã suy nghĩ lại rồi, em muốn tham gia mùa giải lần này”. Đặt điện thoại lên bàn, Hoàng Quân chỉnh lại quần áo rồi khoác ba lô lên vai chuẩn bị đến trường, thật ra thì cậu đang làm trò quái gì ý nhỉ??? Cái con Heo ngốc đó thì liên quan gì đến cậu mà cậu phải lo cô sẽ bị bắt nạt. Thật đúng là...
_oOo_
“Heo không đòi ăn cơm
Heo không đòi ăn cám...”
- Heo ơi. Điện thoại. - Nhật Linh trùm chăn kín mít để át đi tiếng điện thoại đang kêu ầm lên.
“Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ
Em không thèm mua kem
Em không thèm mua bánh...”
- Heo!!!!!
Nhật Linh lật chăn ra mặt mày nhăn nhó. Vừa mở mắt, cô bé đã giật cả mình, chẳng thấy ma nào trong nhà cả. Chỉ có cô bé và cái điện thoại đang réo ầm ĩ của Thiên Ngọc thôi. Còn điện thoại của Linh? Mất rồi! Hình như Thiên Ngọc cầm đi rồi. Hic, đây là tác hại của việc mua điện thoại đôi, dùng móc đôi giống hệt nhau. Điện thoại hai đứa cả hình nền với theme cũng chọn y hệt nhau. Nhật Linh thích thế lắm, bao nhiêu người cầm vào đều không biết điện thoại nào của cô, điện thoại nào của Thiên Ngọc. Nhưng mà... nó hại cả chủ nó rồi đấy. Đi học cả tuần hôm nay mới được dậy muộn mà...
“Em để dành cho heo
Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA......
Nhật Linh bực mình với lấy điện thoại, là số lạ, gọi hoài phá giấc ngủ của ta. Cô ấm ức ấn nút nghe rồi hét thật lớn vào điện thoại.
- GÌ ????
- Ặc. Cô nghe điện thoại như thế này đấy à? - Khang Duy đang ngân nga theo giai điệu bài nhạc chờ thì giật mình bởi tiếng hét lớn trong điện thoại.
- Cô tôi gì? Nhầm số rồi. Next.
Cô bé phũ phàng dập máy cái rụp, trùm chăn tiếp tục ngủ. Mặc kệ là ai đi chăng nữa, dám phá hỏng giấc ngủ của Nguyễn Hoàng Nhật Linh này thì cô mắng tất, không quan tâm. Đầu dây bên kia, Khang Duy méo mặt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, răng nghiến ken két nghĩ về một khuôn mặt đang tươi tỉnh.
- Gì chứ. Cô ta dám làm vậy à? Có biết điện thoại ai gọi không chứ?
Đập bàn, Khang Duy lại đập bàn, mặt anh đỏ gay như gà chọi. Trưng dụng luôn loa phát thanh của trường, Khang Duy hít hơi thật dài, nói vào loa bằng chất giọng trầm ấm vốn có.
- Alo. Alo. Xin chú ý. Cuối giờ học hôm nay, mời bạn Hoàng Thiên Ngọc lớp K38D4 Luật Hình sự lên phòng Hội Sinh viên có việc gấp.
- Thiên Ngọc. - Cô bạn cùng bàn khẽ huých Thiên Ngọc một cái. - Là gọi cậu kìa.
- Gì chứ? Sao lại gọi tớ?
Thiên Ngọc mặt méo xệch nhìn vào màn hình điện thoại. Vẫn đang còn bận suy nghĩ đến cái vụ cầm nhầm điện thoại của Nhật Linh. Thảm rồi... Hazzi, chắc nó lo về nhà Nhật Linh mắn, bạn nghĩ thế đúng không? Sai! Sai nghiêm trọng! Nó đang lo cho số phận cái điện thoại của nó ở nhà kìa, kiểu gì Nhật Linh cũng trưng dụng điện thoại nó để lên wattpad đọc truyện. Mà đọc truyện trên wattpad bằng điện thoại rất tốn tiền. Tài khoản của nó chuyến này thảm rồi....
_oOo_
Chuông reo liên hồi, Thiên Ngọc uể oải đứng dậy, chân bước vô thức về phía cửa. Nhìn gương mặt nó thẫn thờ, Hoàng Quân lo lắng hỏi:
- Cậu định đi gặp hội trưởng Hội Sinh viên bây giờ luôn à?
- Hả? - Thiên Ngọc sực tỉnh, mặt méo xệch. - Cậu không nhắc chắc tớ quên luôn!
Nó chạy nhanh đến phòng Hội Sinh viên, cố gắng nhanh nhất có thể, chậm giây nào tên hội trưởng đáng ghét kia khó mà để nó yên. Hơn nữa, càng về nhà chậm, tài khoản điện thoại của nó càng thảm.
Gõ nhẹ vào cánh cửa phòng Hội Sinh viên, Thiên Ngọc nghe tiếng gọi “Vào đi” thì đẩy mạnh cửa bước vào. Đập vào mắt vẫn chỉ là tấm lưng rộng của Khang Duy, khốn khiếp, anh ta vẫn luôn như thế, không thèm quay mặt lại nói chuyện với nó tử tế. Nó lên tiếng chán nản:
- Có chuyện gì vậy thưa hội trưởng?
- Chiều nay 4 giờ đến bóng trường nhé. Hội Sinh viên có việc giao cho cô ở đấy.
Khang Duy quay người lại nhìn nó, khuôn miệng hơi nhếch lên tạo ra đường cong giống như một nụ cười. Thiên Ngọc nhìn anh ta phát ớn, giọng líu lại:
- Tôi phải làm gì?
- Đến rồi biết. Bây giờ cô có thể về.
Khang Duy lại quay lưng lại, miệng cười khoái trá. Nó chẳng thèm quan tâm, nhăn mặt bước ra ngoài, cái nó lo lắng bây giờ là tài khoản điện thoại của nó, phải về nhanh, càng nhanh càng tốt.
Nghe tiếng lạch xạch mở cửa, Khang Duy như nhớ ra điều gì đó vội vã quay lại, anh hét lên giọng khó chịu:
- Khoan đã. Thái độ ban sáng của cô đâu rồi? Còn dám cúp máy điện thoại của tôi...
- Gì? - Thiên Ngọc xoay người, há hốc miệng.
- Cô xem lại điện thoại đi, tôi đã gọi và cô đã hét ầm lên rồi dập máy.
Thiên Ngọc ngơ ngẩn một lúc rồi như hiểu ra vấn đề, có thể tạm tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó. Tính để anh ta bẽ mặt, nó ngơ ngác giơ điện thoại lên trước mặt Khang Duy, cười nham nhở:
- Tôi đâu thấy???
- Cô xóa rồi. - Khang Duy cũng nở nụ cười nham hiểm như muốn vạch tội nó.
- Tôi không xóa. - Nó so vai nhìn Khang Duy, ánh mắt thấp thoáng tia cười.
Khang Duy có vẻ không giữ được bình tĩnh trước thái độ dửng dưng quá đáng của Thiên Ngọc, anh bực mình đứng dậy, chỉ tay vào chiếc điện thoại trên tay nó:
- Tôi thề là cô xóa.
- Anh gọi lại xem.
Khang Duy có vẻ bực dọc nhấn số Thiên Ngọc gọi lại, đầu dây bên kia có chuông, nhưng điện thoại của cô gái trước mặt lại không có động tĩnh gì. Mặt anh hơi cau lại, đúng là tiếng nhạc chờ ban sáng, và...
- Alo.
Giọng nói ban sáng, lại giọng nói choe chóe khó chịu ban sáng vang lên khiến Khang Duy giật thót. Mặt anh hơi nóng, miệng lắp bắp thốt ...