a bông đùa, vừa mỉa mai.
Ân khẽ chau mày.
“Nghe kinh quá!” – Vừa nói cô vừa lắc đầu cho tỉnh táo hẳn.
“Có gì đâu. Cậu là người yêu của tôi mà.”
Nụ cười giả tạo của Thiện không thể qua mắt Ân. Cô nhướn mày nhìn cậu rồi cười khẩy.
Thiện đang đùa cợt nhớ ra điều gì bất ngờ trở nên nghiêm túc.
“Cậu có chuyện gì lo lắng à?”
“Không.”
“Vậy tại sao lại bị suy nhược thần kinh?”
“Bác sĩ chuẩn đoán sai đấy.” – Ân nhún vai.
Thiện nhất thời không biết đối đáp thế nào, chỉ có thể gật đầu. Ân nói cũng có lí. Nhìn cô lúc nào cũng tỉnh bơ như không bao giờ có chuyện gì làm bản thân lo lắng, sửng sốt hay bất ngờ. Suy nhược thần kinh? Không đời nào!
Không chỉ có Thiện, tất cả mọi người xung quanh Ân đều bị cái vẻ ngoài kia đánh lừa. Như đã nói, con người quá yếu đuối trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được che đậy một cách hoàn hảo. Tâm tư Ân là một trong số đó.
“Về thôi!” – Ân chẳng hề có ý định lưu lại bệnh viện thêm phút nào.
“Đi đây với tôi một lát.” – Thiện nói nhưng không có vẻ như đang đề nghị. Nó như một sự áp đặt.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Ân ngước lên trả lời Thiện: “Về trường học đi! Để lúc khác rồi đi”
“Khỏi cần học.” – Thiện phẩy tay.
“Không được! Từ đầu năm đến giờ nghỉ mất hai buổi rồi.”
“Này, giờ cậu là người yêu của tôi. Cậu phải nghe lời tôi chứ.” – Thiện hậm hực.
“Tôi là người yêu cậu chứ có phải là con cậu đâu.” – Ân chau mày.
“Trước đây Đan rất nghe lời.”
“Tôi là Lã Thiên Ân. Nhớ cho rõ!” – Ân cau có bước xuống giường và đi ra khỏi phòng.
Bị đem ra so sánh với người khác, Ân thật sự cảm thấy khó chịu. Trước giờ cô luôn thờ ơ với lời nói của những người xung quanh nhưng lần này thì tức giận thật.
Ngay khi kết thúc câu nói thì Thiện đã cảm thấy áy náy, thầm ước mình không nói ra câu đó.
Đứng dậy và chạy theo Ân, cậu kéo tay cô lại định giải thích.
“Bốp!!!” – Với một lực rất mạnh, Ân đá vào ống chân Thiện.
“Aaaaaaaa!!!” – Tiếng la làm cả bệnh viện giật mình.
Nhướn mày nhìn người con trai đang ôm chân nhảy lò cò mặt nhăn nhó, Ân nở một nụ cười vừa ý rồi quay đầu bỏ đi.
Được vài bước, nghĩ gì đó, cô quay phắt lại, rành rọt tuyên bố.
“Nếu còn có lần sau tôi sẽ không đá vào chân cậu đâu.”
Mặt Thiện từ đỏ chuyển sang trắng, cậu bất giác buông cẳng chân đang ôm khư khư xuống, khom người dùng hai tay che đi phần thân dưới.
Lừ mắt nhìn thằng con trai đang đứng giữa lối đi với tư thế kì cục, Ân quay người bỏ đi. Gương mặt hồng chuyển đỏ vì nhịn cười, đến khi ra đến cổng bệnh viện, Ân bật cười thành tiếng.
Dưới ánh nắng trong như pha lê, nở nụ cười của cô như mùa xuân tỏa nắng, tiếng cười giòn tan hòa vào không trung, gió cuốn lên rồi thổi bay ra xa.
Chim chóc nghe thấy nổi hứng muốn hót vang lên, cây cối cảm thấy như có một sức sống mới, hoa cỏ cũng tươi tốt hơn. Đến cả ai kia đang đi cà nhắc với cái chân đau cũng quên luôn cơn đau mà ngẩn người.
Chương 15: Giết người không đền mạng
Nữ sinh trường Lộ Thiên có một lòng kiên trì đáng nể phục, chỉ tiếc nó không được dùng đúng chỗ.
Hằng ngày, đám nữ sinh đứng đợi Ân trên đường về lớp một cách “rất đúng hẹn” chỉ để lườm nguýt, xỉa xói. Dù lần nào cũng tức điên lên vì sự thờ ơ coi thường của cô nhưng lại không hề có ý từ bỏ.
Đầu giờ học đã thế, đến giờ ăn trưa nào có thể không?
Ân vừa bước chân vào canteen, vô số ánh mắt sắc như dao lập tức phi về phía cửa.
Cầm dao thật phi may ra còn làm cô giật mình, còn nếu chỉ dựa vào ánh mắt mà muốn làm cô sợ, e là phải đợi vài kiếp nữa.
“Đây chẳng phải là Thiên Ân – Người nổi tiếng của trường sao?” – Từ sau lưng Ân, giọng nói cao vút hàm ý mỉa mai vọng đến. Giọng nói này, ngoài Liên thì còn ai vào đây.
Ân quả thật muốn xem đứa con gái vô vị này hôm nay muốn làm gì.
“Hôm nay với danh nghĩa là phóng viên của tờ báo trường, tôi có vài câu hỏi muốn cậu trả lời đấy.” – Rõ ràng là đang đối thoại với người cách mình có hai bước chân nhưng Liên lại la lớn lên, rõ ràng muốn gây sự chú ý.
Ân nhếch môi cười – Nụ cười ngạo mạn nhất từ trước đến giờ.
“Các nữ sinh trong trường và cả tôi đây thật muốn biết cậu đã dùng cách đê tiện nào để trở thành bạn gái của Vương thiếu gia?” – Sướng cao và rõ hơn hai từ “đê tiện”, Liên hỏi một cách vô tội vạ.
“Muốn học theo à?” – Tròn xoe hai mắt, Ân nghiêng đầu điệu bộ ngô nghê. Muốn lớn tiếng? Ừ thì cùng lớn tiếng, mọi người cùng nghe cho vui.
Đám nam sinh trong canteen nghe vậy cười ầm lên trong khi Liên và đám nữ sinh giận tím mặt. Thật không nên khi dùng chủ ngữ là “các nữ sinh trong trường và cả tôi”.
“Ánh Liên này, cậu để ý tôi đúng không?” – Liên còn chưa kịp tìm ra cách đối đáp thì Ân đã lên tiếng hỏi.
Nhất thời chưa hiểu đối phương ám chỉ điều gì, Liên chau mày ngẫm nghĩ trong khi Ân vẫn giữ nụ cười ẩn ý trên môi.
“Suốt hai năm học ở đây, cậu luôn kiếm chuyện với tôi một cách không mệt mỏi. Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra vì sao cậu lại thế, giờ mới hiểu là vì cậu để ý tôi.” – Ân bật tay cái “tách” như vừa thông suốt điều gì.
Đám nam sinh trong trường càng được dịp cười lớn, có người phấn kích đến mức đập “rầm rầm” xuống bàn, một số nữ sinh ghét Liên cũng phì cười.
“Đừng có ăn nói bậy bạ!” – Giờ mới biết nãy giờ mình không lên tiếng vô tình bị hiểu rằng không thể phủ nhận, Liên quát lớn, gương mặt đỏ gay gắt.
“Không phải sao? Vậy tại sao khi nghe tin tôi có bạn trai cậu lại đến làm khó tôi? Phóng viên báo trường đâu phải chỉ có một người, sao lại chỉ có mình cậu muốn phỏng vấn tôi nhỉ?” – Vẫn cao giọng, Ân nghiêng đầu nhìn Liên bằng ánh mắt giễu cợt.
“Không phải vì tôi để ý cậu.” – Giận càng giận thêm, Liên quát to.
“Vậy là cậu để ý Thiện sao?” – Ân tròn mắt nhìn Liên, phô ra sự ngạc nhiên giả tạo.
Nét mặt bối rối của Liên đã tố cáo cô.
“Xem ra Kim tiểu thư quả là người đặc biệt! Thích bạn trai của người khác? Thì ra sở thích của cậu là xài lại.” – Ân một lần nữa tỏ ra như người vừa thức tỉnh sau cơn mộng mị, nghiệm ra được một chân lí, lập tức mừng rỡ la to.
Gương mặt đang đỏ bừng chuyển qua tím dần, cơn giận gần như muốn bứt đứt dây thần kinh, Liên hớp một hơi không khí nhưng lại thấy khó thở, bàn tay liên tục đập đập vào ngực trái. Cô quả thật bị Ân làm cho tức chết.
Sau khi giết người không đền mạng, đương nhiên Ân không có ý hỏi thăm xem Liên thế nào.
Khẩu vị ăn uống không còn, ở lại nhà ăn cũng chẳng để làm gì.
Ân trịnh trọng đi lên sân thượng.
Đứng tì tay lên thanh sắt lan can, cô nhắm mắt ngửa mặt lên trời. Mái tóc dài bị gió tốc lên, bung tỏa trong không khí, gương mặt sáng bừng ánh nắng.
“Tại sao lại bỏ bữa trưa?” – Giọng nói êm mượt như nhung vang lên sau lưng phá vỡ khoảnh khắc tận hưởng của Ân. Cô giật mình quay phắt người lại.
“Đang hỏi thăm sao?” – Ánh mắt Ân rõ ràng đang mỉa mai người đối diện, lại có thêm chút cảnh giác.
“Là quan tâm.” – Chất giọng du dương phát ra từ đôi môi đẹp một cách bí ẩn, Kiệt nhìn Ân thật hiền.
“Cũng phải thôi! Là chủ nhiệm thì phải quan tâm học sinh rồi.” – Ân gật gù ra chiều đã hiểu.
“Không phải như vậy.” – Kiệt chau mày, âm thanh phát ra từ miệng mất đi một phần nhẹ nhàng.
“Vậy chứ là gì? Sợ tôi có chuyện gì thì tài sản kia sẽ bị đưa đi quyên góp từ thiện à?” – Nét mỉa mai hiện ra trong đôi mắt, Ân nói như buộc tội.
Chỉ với một câu nói, Ân đã giết chết Kiệt. Anh lặng người, biết phải biện minh thế nào đây?
Sau khi “gây án”, Ân quyết tâm đào tẩu khỏi “hiện trường”.
“Không phải vậy!” – Kiệt nói gấp gáp như cố níu chân cô lại.
“Vậy chứ là gì?” – Ân quay người lại, nhếch môi cười khẩy.
“Là… là anh… lo lắng cho em.” – Khuôn mặt trở nên bối rối, Kiệt nói một cách khó khăn.
Trái tim Ân nhói lên như bị gai đâm trúng rồi lập tức tê buốt. Cô phá lên cười, hai mắt khép hờ để che đi ánh nhìn se sắt.
Cô cười một lúc lâu rồi đột nhiên nghiêm mặt, đôi mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Kiệt làm anh muốn rùng mình.
“Đừng có đùa!”
“Anh không đùa.” – Giọng Kiệt trở nên không tự nhiên, ánh mắt vừa hy vọng nhưng cũng thật tuyệt vọng.
Nhìn sâu vào đó, Ân cảm thấy rõ ràng mình đang bị nhấn chìm từng chút một.
Cuối cùng, cô bất lực bỏ đi.
Kiệt còn đứng lại, tay phải ôm ngực trái.
Nếu biết trước đau thế này, một năm trước đã không ngu ngốc như vậy.
***
Ân ghét những nơi ồn ào, ghét những câu chuyện chẳng đi tới đâu của những kẻ vô công rỗi nghề. Thường thì sau bữa ăn cô sẽ đi dạo quanh trường, lên sân thượng hoặc về lớp, tuyệt đối không ở lại nhà ăn để hóng chuyện như những học sinh khác.
Sáng nay có một cơn mưa lớn bất ngờ rơi xuống lúc cô đang học tiết bốn, mưa không lâu nhưng cũng đủ làm cả sân trường và sân thượng đều ẩm ướt.
Đương nhiên sẽ không có chuyện Ân bất chấp tất cả để đi dạo (đúng hơn là nhảy qua những vũng nước) trong sân trường. Sau khi miễn cưỡng cùng ăn trưa với Thiện, cô đi thẳng lên lớp, ở trên đó tận hưởng sự yên tĩnh.
“Người yêu này, ngoài tôi ra cậu còn bao nhiêu người yêu?” – Ám cô cả bữa trưa chưa đủ hay sao mà giờ còn quấy rầy? Thiện vừa xuất hiện đã mang theo ồn ào.
“Tám.” – Vẫn nhắm mắt ngửa đầu dựa tường, Ân lạnh nhạt trả lời.
“Tám người?” – Thiện trừng mắt nhìn Ân, nét đùa cợt biết mất.
“Ừ, tám người. Thêm cậu nữa là chín.” – Ân nhún vai.
Thiện lừ mắt bỏ đi, cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Rõ ràng động cơ là hạ thấp và mỉa mai Ân, đến cuối cùng lại ôm một cục tức thoái lui.
Trong lòng khó chịu thế này có lẽ là vì… ban nãy ăn hơi nhiều.
“Anh Thiện!” – Thiện còn đang cau có thì tiếng gọi dịu dàng của Đan vang lên sau lưng làm cậu khựng lại.
“Anh Thiện, nói chuyện với em một chút nhé!” – Bước đến đứng đối diện với Thiện, Đan nói thật nhỏ nhẹ, đôi mắt trong veo chiếu vào cậu.
Thiện bặm môi, một phần trong cậu thật sự muốn nghe xem Đan nói gì nhưng một phần lại cảm thấy sợ hãi. Cậu thật không biết phía sau vẻ mặt thánh thiện kia rốt cuộc đang che giấu điều gì.
Còn chưa kịp quyết định cậu đã thấy tay mình bị Đan nắm lấy kéo đi. Trên hành lang vắng người, một bàn tay nhỏ đang nắm lấy một bàn tay lớn. Cứ như thế cho đến khi bàn tay nhỏ đột nhiên thu về vội vã, bàn tay lớn chơi vơi.
Thiện nhìn vào bàn tay vừa bị Đan bất ngờ buông ra rồi nhìn về phía trước. Hóa ra tay cậu trở nên chơi vơi thế này là vì sự xuất hiện của người thứ ba.
“Anh… Nghĩa!” – Cố gắng nói bằng giọng tự nhiên nhất nhưng vẫn không che giấu hết được sự bàng hoàng, dù Đan biết Nghĩa chưa nhìn thấy cái nắm tay vừa rồi nhưng vẫn cảm thấy lo.
Nghĩa nhìn Đan mỉm cười nhưng ngay khi vừa nhìn thấy người đang đứng sau cô, cậu thu nụ cười lại, thay vào đó là một cái chau mày khó chịu: “Em làm gì ở đây? Mà lại ở cùng…”
“Không phải là ở cùng mà chỉ vô tình gặp nhau thôi.” – Cắt ngang lời Nghĩa, Thiện nói bằng giọng đều đều.
Bàn tay vừa bị buông ra cũng đã thu về để trong túi quần từ lúc nào. Cậu thầm coi ...