y, Lâm Thiển nhướng mắt quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành. Nhưng anh vẫn trầm mặc như cũ.
Cấp dưới sợ nhất điều gì? Sợ nhất không biết quan sát nét mặt, không thể nắm bắt tâm tư của lãnh đạo.
Lâm Thiển cảm thất bản thân hết sức bi thảm, bởi vì Boss của cô là người “tê liệt cảm xúc”.
Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Thiển quyết định “mặt dày” lần cuối, đồng thời bày tỏ sự trung thành của mình: “Lệ tổng, nếu đây là một cuộc chiến đấu, tôi nguyện làm “phó tướng” của anh, xung phong đi đầu, xông pha trận mạc.”
Quả nhiên, “thuận theo sở thích của người khác” luôn là phương pháp chuẩn xác. Ví von theo kiểu quân sự cuối cùng cũng khiến Boss có phản ứng.
Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có vẻ sắc bén hơn trước đó.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Ừm, hôm nay đến đây thôi.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô, phó tướng Lâm.”
***
Cùng ngày, Trần Tranh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Anh ta không về phòng ngủ mà đi lên thư phòng ở tầng hai của ngôi biệt thự. Quả nhiên, bố anh ta đang ngồi xem báo cáo tài chính của tập đoàn ở trong thư phòng.
Trần Đình Dân, bố Trần Tranh là người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã đi làm thuê, làm công nhân, đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng được Tư Mỹ Kỳ của ngày hôm nay. Tuy rất giàu có nhưng tính cách của ông hoàn toàn khác con trai. Sống hơn năm mươi năm cuộc đời, ông không yêu sắc đẹp, không thích xe hơi sang trọng, chẳng thích bất cứ thứ gì. Ông chỉ yêu tiền bạc, mỗi ngày xem xét sổ sách kế toán là thú vui lớn nhất của ông. Ngoài con trai Trần Tranh, đố người nào cướp được một chút tài sản của ông. Vì vậy, người trong ngành đặt cho Trần Đình Dân biệt danh là “Trần Thiết Công”.
Trần Tranh ngồi xuống phía đối diện bố, anh ta rút cà vạt ném lên bàn, sắc mặt bực bội.
Trần Đình Dân ngẩng đầu nhìn con trai: “Anh đã xử lý xong chưa?”
Ông đương nhiên ám chỉ vụ scandal chất gây ung thư. Trần Tranh gật đầu, mắng khẽ: “Lần này Ái Đạt đúng là không biết sống chết.”
“Anh định làm thế nào?” Trần Đình Dân hỏi.
Trần Tranh cười ha hả: “Ái Đạt bày trò ầm ĩ như vậy, chắc chắn muốn nhân cơ hội này lật lại thế cờ. Con đang đợi bọn họ đây. Con đã truyền đạt mệnh lệnh cho phó giám đốc marketing, Ái Đạt định tạo đột phá ở bất cứ sản phẩm hay thị trường nào, chúng ta sẽ dìm chết bọn họ bằng mọi giá.”
Ai ngờ Trần Đình Dân cất giọng lạnh nhạt: “Con trai, anh đã đi sai phương hướng rồi.”
Trần Tranh im lặng.
Trần Đình Dân mỉm cười: “Xem ra anh vẫn chưa làm rõ, chiến trường của Ái Đạt ở nơi nào. Thằng Lệ Trí Thành dám đứng ra nhận trách nhiệm, chứng tỏ nó là người dám nghĩ dám làm. Tất nhiên, nó cũng là loại người không biết trời cao đất dày.”
Trần Tranh chăm chú lắng nghe.
Trần Đình Dân nói tiếp: “Một người có tính cách như vậy sẽ không từ từ cạnh tranh với anh ở thị trường sản phẩm cuối cùng. Nó muốn một miếng ngoạm hết, có khi tham vọng còn lớn hơn anh tưởng. Anh không thể lơ là cảnh giác. Tôi hỏi anh, bây giờ trong ngành có cơ hội nào, có thể giúp nó trở mình?”
Trần Tranh biến sắc mặt: “Ý bố là... đơn hàng trị giá bốn mươi triệu của tập đoàn Minh Thịnh?”
Trần Đình Dân gật đầu.
Trần Tranh im lặng vài giây, nhếch mép: “Bây giờ vốn của Ái Đạt không bằng một phần năm chúng ta. Con chỉ sợ bọn họ không thò chân vào vụ này. Một khi tham gia, rất đơn giản, thực lực quyết định tất cả. Con sẽ cho Minh Thịnh sản phẩm tốt nhất, giá cả hạ xuống thấp nhất, thấp đến mức Ái Đạt không làm nổi. Dù bị lỗ, con cũng sẽ giành bằng được hợp đồng này, không cho Ái Đạt cơ hội. Đợi đến lúc bọn họ chết hẳn, bị đá ra khỏi thị trường, chúng ta kiếm tiền cũng chưa muộn.”
Trần Đình Dân hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Chương 5:
Muốn làm tốt vai trò “người bên cạnh” cấp trên, việc đầu tiên cần phải tìm hiểu cấp trên, tốt nhất hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Lâm Mạc Thần sống trong môi trường thương mại ở nước ngoài nhiều năm nên càng hiểu rõ đạo lý này hơn em gái. Vì vậy buổi tối khi Lâm Thiển về nhà, email liên quan đến thông tin cá nhân của Lệ Trí Thành đã nằm trong hộp thư của cô.
Thông tin cá nhân của anh chỉ vẻn vẹn vài dòng đơn giản: Lệ Trí Thành, con trai thứ hai của chủ tịch Ái Đạt Từ Dung, đồng thời cũng là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất của Quân đoàn trưởng quân khu Tây Nam. Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào anh tham gia quân đội, chắc người ta không thích đi theo con đường kinh doanh.
Chỉ trong mấy năm, Lệ Trí Thành đạt vố số thành tích huy hoàng. Thời đại học, anh từng giành “Giải nhất cuộc thi xây dựng mô hình quân sự”, “Giải lãnh tụ diễn đàn sinh viên quân sự toàn cầu”. Sau khi chính thức nhập ngũ, anh đoạt nhiều bằng khen như “Công lao hạng ba cá nhân”, “Công lao hạng nhì tập thể”, “Giải cống hiến hành động chiến đấu đối kháng Săn chim ưng”...
Ngoài ra còn có một số thông tin vụn vặt, cũng không biết Lâm Mạc Thần tìm hiểu từ nguồn nào. Ví dụ Lệ Trí Thành dùng tiền lương của mình để giúp đỡ nhiều trẻ em thất học, nhưng từ chối không gặp mặt bọn trẻ. Đọc đến đây, Lâm Thiển chợt nhớ đến chuyện anh nhường giường nằm trên tàu hỏa cho cô, nhưng chẳng thèm nói chuyện với cô một câu. Anh ghét giao tiếp với người khác như vậy sao?
Ví dụ anh chưa có bạn gái, hơn nữa hình như chưa từng yêu đương bao giờ. Lâm Thiển hết nói nổi, anh đã hai mươi lăm tuổi, cuộc sống quân ngũ quả nhiên vừa cấm dục vừa đơn điệu...
Ngày hôm sau trên đường đi làm, Lâm Thiển vẫn ngẫm nghĩ về những thông tin này. Lệ Trí Thành là người đàn ông độc thân, vì vậy cô không cần giúp Boss xử lý cuộc sống riêng lộn xộn như những trợ lý hay thư ký khác. Bây giờ anh vẫn chưa có thư ký nào, đây cũng là điều cô cần suy nghĩ. Cô phải tìm một người nhanh nhẹn làm được việc ở phòng nhân sự. Tuy nhiên, người đó không thể quá thông minh, bởi người thông minh thường có tham vọng, không cẩn thận sẽ chiếm mất vị trí của cô.
Lúc Lâm Thiển đến văn phòng, trời vừa hửng sáng. Đây cũng là một trong những hành vi cố ý của cô. Trợ lý đương nhiên phải đi làm sớm hơn ông chủ, Lệ Trí Thành từng là quân nhân, chắc chắn có thói quen dậy sớm. Ai biết anh đến công ty lúc mấy giờ?
Hôm qua sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, phòng nhân sự lập tức đưa ra thông báo nhậm chức. Lâm Tuyển dọn đồ lên tầng trên cùng, vào một gian nhỏ ở bên ngoài phòng làm việc của CEO. Tống Khiên Khiên và Dương Hi Như tỏ ra lưu luyến, đồng thời hết sức ngưỡng mộ cô. Có điều, theo thông báo của phòng nhân sự, chức vụ của Lâm Thiển vẫn thuộc Văn phòng CEO nên hai cô gái trẻ tạm thời vẫn nghe theo sự chỉ đạo của cô.
Khi Lâm Thiển nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào, bên trong tối mờ mờ, căn phòng lạnh lẽo không một bóng người.
Lâm Thiển bật đèn.
Đây là phòng làm việc của CEO tiền nhiệm, bài trí tinh tế và sang trọng. Vào thời khắc này, giá sách gỗ sơn đen ở bên tường trống không, mấy cái tủ đựng tài liệu màu xám bạc cũng chẳng có thứ gì, khiến căn phòng rộng lớn càng trở nên trống trải.
Trên bàn làm việc có mấy tờ báo vất bừa bộn, Lâm Thiển xếp lại ngay ngắn. Sau đó, cô kéo ghế ông chủ vào đúng vị trí, tìm gói trà ngon ở trên tủ rồi tìm cốc uống trà.
Cốc uống trà đâu nhỉ? Hôm qua đến đây, Lâm Thiển nhìn thấy trên bàn đặt một cái cốc giữ nhiệt quân dụng màu xanh lá cây cực lớn.
Sau khi vừa hát ngâm nga vừa tìm một lượt quanh căn phòng, Lâm Thiển đẩy cánh cửa nhỏ thông ra sân thượng.
Vừa ngẩng đầu, cô liền ngây người.
Sân thượng này do CEO tiền nhiệm sang sửa, một bên là sân golf màu xanh nho nhỏ, một bên cắm ô che nắng cỡ lớn và bày mấy chiếc ghế mây.
Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế mây, anh mặc comple thẳng tắp, chỉ là không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở ra. Một tay anh cầm quyển sách, một tay đặt lên thành ghế. Toàn thân anh tỏa ra vẻ trầm tĩnh và thoải mái hiếm gặp.
Nghe tiếng động, anh buông quyển sách, quay đầu về phía Lâm Thiển.
Vừa nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong bộ não của Lâm Thiển là: trời, rốt cuộc Boss thức giấc từ lúc mấy giờ? Vì vậy sau này cô phải dậy từ lúc gà gáy mới có thể đồng bộ cùng Boss?
Lâm Thiển nhanh chóng đảo mắt một vòng. Cốc giữ nhiệt quân dụng quả nhiên nằm trên bàn trà nhỏ ở bên cạnh. Bên trong đầy nước trà, mùi hương nồng đậm, thì ra anh uống trà Phổ Nhĩ. Quyển sách trên tay Lệ Trí Thành... là “Tôn Tử Binh Pháp”. Sách đã cũ, là bản của Nhà xuất bản Thương mại nữa chứ.
Trên đầu gối anh đặt mấy tờ giấy trắng, viết chữ bằng bút mực. Lâm Thiển lập tức liếc qua, nét chữ đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi, tờ giấy viết: thỉnh quân nhập úng[1">, mượn đao giết người, giương đông kích tây, thành môn lập mục[2">, dĩ dật đãi lao[3">...
[1">“Thỉnh quân nhập úng” có nghĩa “gậy ông đập lưng ông”: xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: “nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?” Chu Hưng nói: “lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói”. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
[2">“Thành môn lập mục” có nghĩa nói lời giữ lời, mới có thể tạo dựng lòng tin của mọi người: xuất phát từ điển cố Thương Ưởng người nước Vệ cho đặt một cây cậy gỗ ở cổng thành Nam rồi tuyên bố với dân chúng sẽ thưởng mười lượng cho người nào chuyển cây gỗ từ thành Nam sang thành Bắc. Thấy sự việc quá dễ dàng, mọi người bán tín bán nghi nhưng không ai chịu làm. Thương Ưởng tăng mức thưởng lên năm mươi lượng. Cuối cùng có người chuyển gỗ, Thương Ưởng lập tức thưởng cho người đó. Kể từ đó mọi người tin lời Thương Ưởng, cuộc cải cách của ông diễn ra thuận lợi.
[3"> “Dĩ dật đãi lao”: đợi quân địch mỏi mệt mới đối phó.
Lâm Thiển nhướng mắt, chạm phải đôi mắt đen của Lệ Trí Thành. Anh từ từ đóng quyển sách, kẹp tờ giấy vào trong sách, sau đó đứng dậy.
Lâm Thiển lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lệ Trí Thành, đồng thời liên tưởng đến các thông tin trong tư liệu về anh, cô chợt hiểu ra vấn đề trong giây lát.
Lẽ nào... anh đang nghiên cứu binh pháp vốn là sở trường của mình để vận dụng vào việc kinh doanh?
Lúc này, anh đã đi về phía cô, Lâm Thiển liền mỉm cười: “Lệ tổng, chào buổi sáng!”
“Chào.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, đi ngang qua Lâm Thiển. Lâm Thiển lập tức quay người, theo anh vào phòng.
Đối với việc Boss ký thác hy vọng vào binh pháp để cứu doanh nghiệp, Lâm Thiển chỉ có thể lặng lẽ thắp cho anh một ngọn nến ở trong lòng.
Lúc mới bước vào đời, Lâm Thiển cũng có tinh thần học hỏi, cũng từng mua một đống sách về thương trường như “36 kế binh pháp để giành thắng lợi trên thương trường”, “Tôn Tử Binh Pháp Thương Chiến”... Sau khi đọc xong, thu hoạch duy nhất cô đạt được là: hừm, đọc những câu chuyện nhỏ về chiến tranh ở thời cổ đại rất thú vị. Còn về lý luận vận dụng binh pháp gì đó trên thương trường, xin lỗi, cô không cho rằng đọc mấy cuốn binh pháp là có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thương mại. Giữa hai lĩnh vực cách ngàn sông vạn núi, không thể cứ thế vác súng lao ra thương trường.
Bởi vì là cấp dưới mới nhậm chức, Lâm Thiển không tiện thẳng thắn phát biểu lãnh đạo đang làm chuyện vô dụng, dẫu sao thời gian cũng còn dài.
Bây giờ, cô nên tập trung vào vấn đề cần quan tâm.
Lệ Trí...