cửa là tiếng điện thoại không ngừng reo vang, giọng Tưởng Viên truyền tới: “Vâng… tôi sẽ chuyển lời tới Lệ tổng… Anh ấy đang bận họp, không có thời gian…”
Tim Lâm Thiển càng đập nhanh hơn. Cô và Lệ Trí Thành hôn nhau trong văn phòng của anh, giữa giờ làm việc… Nhận thức này khiến nụ hôn càng mãnh liệt, Lâm Thiển càng cảm thấy khó thở.
Lệ Trí Thành không có động tác quá khích, chỉ lặng lẽ đè xuống người cô, hoàn toàn chiếm đoạt môi lưỡi của cô, bàn tay anh cách lớp áo sơ mi mỏng, xoa bóp nơi mềm mại của người phụ nữ. Lâm Thiển cảm nhận trọng lượng cơ thể anh, cảm nhận thân nhiệt và sức lực từ bàn tay anh, đầu óc cô ngày càng chếnh choáng.
“Được rồi… Stop.” Cô lẩm bẩm: “Đang ở văn phòng đấy… Lẽ nào anh muốn làm hôn quân hay sao?”
Lệ Trí Thành đáp lại bằng động tác quấn lấy đầu lưỡi Lâm Thiển mút mạnh, đến mức toàn thân cô tê liệt, anh mới ngồi thẳng người nhưng vẫn ôm cô như cũ.
Mặt Lâm Thiển đỏ bừng, áo sơ mi xộc xệch. Cô vội chỉnh lại áo xống mới ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt đen của anh vẫn còn dậy cơn sóng ngầm, Lâm Thiển như bị hút vào trong đó. Cô liền giơ tay kéo cà vạt trên cổ anh, mở miệng “hỏi tội”: “Anh không nhớ em chút nào sao?”
Vừa thốt ra miệng, Lâm Thiển liền cảm thấy ý tứ nũng nịu quá rõ ràng, nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt ngạo mạn nghiêm nghị. Cô nhủ thầm: mình mất hơn hai tháng bôn ba khắp nơi mới tôi luyện được bản lĩnh nữ cường nhân vững vàng, vậy mà ở trong lòng anh mới hai phút đã lại quay về làm cô gái nhỏ như trước. Chết mất thôi!
Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm người phụ nữ trong lòng. Gương mặt cô ửng hồng, bờ mi run run, đôi mắt mơ màng, còn thân hình mềm mại hoàn toàn khuất phục trong vòng tay của anh.
Anh không nói một lời, cũng không giải thích, mà chỉ bế cô đặt lên đùi mình.
Lâm Thiển lần đầu ngồi trên người anh với tư thế này, hơn nữa còn ở phòng làm việc. Cô hốt hoảng lên tiếng: “Cho em xuống đi, ngộ nhỡ có người vào phòng…”
Lệ Trí Thành không để ý đến sự phản kháng của Lâm Thiển, tư thế này càng khiến cô ở trong lòng anh, khiến anh nắm quyền khống chế một cách triệt để. Anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Lâm Thiển bị cố định trên đùi người đàn ông, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc anh không ngừng ăn “đậu hủ”[1">.
[1"> Từ lóng trong tiếng Trung, có nghĩ là sự tiếp xúc da thịt.
“Anh xấu xa quá…” Cô cự nự, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Gương mặt Lệ Trí Thành cũng như được phủ một tầng ánh sáng màu hồng nhưng đôi mắt lại càng trở nên sâu thẳm.
“Vậy sao?” Lệ Trí Thành nhàn nhạt hỏi.
Lâm Thiển: “Anh… anh bắt nạt em...”
Hai người vừa hôn nhau vừa nói những câu vụn vặt vô nghĩa. Lệ Trí Thành tiếp tục “bắt nạt” cô. Cứ thế một tiếng đồng hồ trôi qua, chuông báo hiệu hết giờ làm vang lên. Lúc này Lệ Trí Thành mới rời khỏi bộ ngực Lâm Thiển, ngẩng đầu nhìn cô.
Toàn thân Lâm Thiển đã mềm nhũn từ lâu. Anh chậm rãi giúp cô cài từng chiếc cúc áo sơ mi, lại hôn lên môi cô một cái: “Em ra bãi đỗ xe, lên xe đợi anh trước.”
“Vâng.” Lâm Thiển nhận chìa khóa xe ô tô từ tay Lệ Trí Thành. Không hiểu tại sao mỗi lần chạm ánh mắt của anh, trái tim cô vẫn tan chảy như thường lệ. Cô đứng dậy, ho khan hai tiếng, đi tới cầm cốc trà của anh uống một ngụm lớn rồi rời phòng.
Lệ Trí Thành ngồi ở sofa dõi theo Lâm Thiển cho đến khi cô khuất dạng. Sau đó, anh chỉnh lại áo sơ mi, đứng dậy quay về bàn làm việc, mới gọi Tưởng Viên vào phòng, phê chuẩn mấy văn bản rồi đưa cho anh ta. Xong việc, anh cầm áo comple rời khỏi văn phòng.
***
Lâm Thiển trách Lệ Trí Thành không nhớ mình, bởi trong lòng cô cho rằng, Lệ Trí Thành đặt sự nghiệp và Ái Đạt lên trước cô. Hơn nữa, khả năng kiềm chế của anh rất cao, dù theo đuổi cô trước nhưng cho đến bây giờ, anh luôn là người tự chủ.
Thật ra Lâm Thiển không biết, Lệ Trí Thành không đến mức lý trí như cô tưởng.
Anh không hoàn toàn đặt sự nghiệp lên trước cô, cũng không hoàn toàn tự chủ trong tình cảm. Trong hai tháng qua, anh từng có lần suýt bỏ hết công việc, bay đi thăm cô.
Đó là khi Lâm Thiển vừa đi công tác hơn một tháng. Một buổi tối, cô gọi điện thoại cho anh. Lúc bấy giờ, anh vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, toàn thân mệt mỏi ngồi ở văn phòng của mình. Giọng nói cô như dòng suối ngọt ngào chảy trong màn đêm yên tĩnh, khiến tâm trạng anh hết sức dễ chịu.
Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển tiết lộ: “Hôm nay anh trai gọi điện cho em, hỏi về hai chúng ta.”
“Thế à?” Lệ Trí Thành bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Anh ấy nói gì vậy?”
Lâm Thiển ngập ngừng vài giây mới cười: “Anh ấy hỏi quan hệ của chúng ta phát triển đến đâu rồi, em bảo gần đây em đi công tác suốt. Bây giờ chắc anh ấy rất đắc ý, chúng ta không gặp nhau, tất nhiên sẽ không thể gần gũi…”
Ngữ khí của cô rất bình thản, như thể đang kể chuyện của người khác. Thấy anh trầm mặc, cô bổ sung một câu, giống lời nói đùa: “Em còn nói với anh ấy, cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái[2">”
[2"> Tên một nhân vật hư cấu trong Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung.
Đây chỉ là cuộc điện thoại bình thường, Lâm Thiển vẫn uyển chuyển đáng yêu như thường lệ. Nhưng sau khi cúp máy, Lệ Trí Thành mãi vẫn không thể giở tiếp tập tài liệu trong tay.
Trong công việc, cô chưa bao giờ giở thủ đoạn với anh mà luôn thẳng thắn. Sau khi trở thành bạn gái anh, cô cũng trao cho anh trái tim chân thành, giản đơn nhất.
Nhưng lần này, sau một tháng xa nhau, Lâm Thiển đã gợi ý anh một cách tế nhị. Cô muốn anh đi thăm cô mới nói những lời bóng gió đó. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên cuối cùng, cô thốt một câu tự giễu: “Cho em tấm áo cà sa, để em đi làm Diệt Tuyệt Sư Thái.”
Nghĩ đến đây, Lệ Trí Thành cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn. Trầm mặc một lúc, anh gọi Tưởng Viên vào phòng: “Hãy đặt vé chuyến bay sớm nhất đi Nam Kinh vào sáng mai cho tôi sáng ngày kia quay về.” Nam Kinh là điểm dừng chân của Lâm Thiển lúc bấy giờ.
Tưởng Viên ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý. Nhưng anh ta vẫn phải can ngăn: “Lệ tổng, ngày mai anh có cuộc hẹn gặp gỡ với hai giám đốc siêu thị, bọn họ rất khó hẹn. chiều mai Khang tổng còn bố trí cuộc gặp với người của Cục Công thương thành phố…”
Lệ Trí Thành cắt ngang lời anh ta: “Hoãn lại hết.”
Tưởng Viên không nói thêm điều gì, gật đầu đi ra ngoài. Một lúc sau, anh ta đặt xong vé máy bay, gửi tin nhắn cho Lệ Trí Thành: Chuyến bay sớm nhất lúc tám giờ sáng mai.
Lệ Trí Thành mỉm cười khi đọc tin nhắn. Nhưng vừa định gọi điện cho Lâm Thiển, Tưởng Viên lại một lần nữa gõ cửa vào phòng, sắc mặt anh ta vừa hoảng hốt vừa nghiêm trọng: “Lệ tổng, tôi vừa nhận được thông tin, một giám đốc bán hàng của Tân Bảo Thụy muốn hẹn Uông tổng của Minh Đức để bàn việc hợp tác, nhưng bị Uông tổng từ chối. Chuyện này đã lan truyền rộng rãi…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, điện thoại bàn và di động của Lệ Trí Thành đồng thời đổ chuông. Cố Diên Chi, Lưu Đồng, người phụ trách các bộ phận… thậm chí cả bố anh lần lượt gọi điện hỏi han tình hình, liệu vụ Tân Bảo Thụy muốn lôi kéo Minh Đức có ảnh hưởng đến Ái Đạt? Cần dùng biện pháp nào đối phó?
Đến khi Lệ Trí Thành xử lý xong, đã hơn một giờ sáng. Anh hẹn một số lãnh đạo cao cấp của công ty tiến hành cuộc họp qua điện thoại với Uông tổng vào tám giờ sáng mai.
Tưởng Viên cũng bận rộn cùng anh, lúc hai người rời khỏi văn phòng, anh ta mới hỏi: “Lệ tổng, vậy vé máy bay bay đi Nam Kinh vào sáng ngày mai…”
“Trả lại đi.” Lệ Trí Thành đáp.
Vài ngày sau, sóng gió mới được dẹp yên. Buổi tối yên tĩnh, Lệ Trí Thành lại gọi điện cho Lâm Thiển. Sau khi trò chuyện như thường lệ, anh nói nhỏ một câu: “Nhớ em nhiều.”
Chỉ ba từ đơn giản nhưng khiến Lâm Thiển trầm mặc hồi lâu. Mấy ngày sau đó, mỗi lần gọi điện thoại, giọng điệu của cô không che giấu niềm vui và sự đắc ý.
Thang máy từ từ đi xuống bãi đỗ xe. Khi cánh cửa mở ra, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, liền thấy chiếc Land Rover của mình đỗ ở một góc cách đó không xa. Người phụ nữ của anh đang ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi anh.
***
Lâm Thiển ngồi trong ô tô đợi một lúc. Nghĩ đến ánh mắt và giọng nói trầm thấp của Lệ Trí Thành, cô bất giác mỉm cười.
Bây giờ là giờ tan tầm, bãi đỗ xe đông người đi lại. Vừa rồi cô cũng phải đợi một lúc mới có cơ hội leo lên xe của anh. May mà chỗ này tương đối khuất nên không ai để ý.
Lâm Thiển đợi thêm vài phút, cánh cửa ở vị trí tài xế mở ra, Lệ Trí Thành chui vào trong xe. Anh không nói một lời, chỉ liếc cô rồi nổ máy.
Lúc ô tô đi ra cổng công ty, Lâm Thiển cúi thấp xuống, né tránh ánh mắt mọi người. Tuy Lệ Trí Thành nói sẽ công khai mối quan hệ nhưng những lúc như thế này, cô vẫn vô thức trốn tránh.
Lâm Thiển không quên nhắc anh: “Không được cười em đâu đấy.”
“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp. Sau đó, anh giơ tay vuốt ve lưng cô, như với vật sở hữu. Ra đến đường không bao lâu, Lâm Thiển liền đỏ mặt ngồi thẳng người.
Lúc này, Lâm Thiển mới phát hiện, xe ô tô không phải đi về hướng nhà mình. Nhà cô cũng ở con đường này nhưng đi mấy trăm mét là tới nơi, còn bây giờ đã đi quá một đoạn.
“Chúng ta đi đâu đây?” Lâm Thiển hỏi, cô tưởng anh sẽ đưa cô về nhà cất hành lý trước, sau đó đi ăn cơm.
“Nhà anh.” Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Cất hành lý rồi đi ăn cơm.”
Lâm Thiển ngẩn người. Gì thế? Anh ngang nhiên dẫn cô về nhà sao? Cô đồng ý tối nay qua đêm ở nhà anh lúc nào?
Mặc dù thầm trách móc nhưng cuối cùng Lâm Thiển cũng không lên tiếng phản đối, cô giả bộ ngắm phong cảnh ngoài đường, để mặc Lệ Trí Thành lái xe thẳng về nhà anh.
Nơi anh sống cách tập đoàn Ái Đạt không xa, là một khu biệt thự mới xây cách đây hai năm. Bởi vì nằm ở ngoại ô thành phố nên khu biệt thự có diện tích rất rộng, khoảng hai ba mươi ngôi nhà san sát dưới ánh hoàng hôn.
Lệ Trí Thành sống ở ngôi biệt thự nhỏ sâu trong cùng, gần hồ. Lâm Thiển thoạt nhìn đã yêu ngôi nhà của anh, bởi cô không thích biệt thự quá rộng. Nhà chỉ có hai tầng, diện tích vừa phải, trước sau đều có sân. Sân sau là nơi đỗ xe, sân trước trồng nhiều loại hoa cỏ và có một giàn giá gỗ, nhưng bên trên trống không.
Lâm Thiển sờ vào giàn gỗ: “Anh định trồng gì ở đây?”
“Tùy em.”
Lâm Thiển bụng bảo dạ: Xì, đây đâu phải nhà mình. Mặc dù vậy, trong lòng cô vẫn rất ngọt ngào.
Vừa vào cửa, Lâm Thiển liền nhìn thấy một phòng khách rộng, trang trí theo phong cách điền viên kiểu Mỹ, sang trọng nhưng không mất đi sự trang nhã ấm áp. Lâm Thiển quan sát một lượt, hỏi Lệ Trí Thành: “Không phải do anh trang trí đúng không?”
Lệ Trí Thành đặt hành lý của cô xuống sofa, gật đầu: “Nhà của bố anh, anh tạm thời sống ở đây.”
Lâm Thiển bắt đầu tham quan ngôi nhà với tâm trạng đầy hứng thú. Lệ Trí Thành đúng hai tay vào túi quần, đi theo cô qua phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng ngủ. Ngoài phòng khách, những nơi khác không xuất hiện dấu vết có người ở.
Lâm Thiển đi cầu thang xoắn màu trắng lên tầng trên. Tầng hai cũng có một phòng khách nhỏ, sau đó là thư phòng đặt mấy giá chứa đầy sách. Ngoài ra, nơi này còn có phòng tập thể thao, đặt máy chạy bộ và hai máy tập thể hình.
Lâm Thiển đứng ở cửa, hỏi Lệ Trí Thành: “Ngày nào anh cũng tập thể hình sao?”
Lệ Trí Thành: “Anh quen rồi.”
Cũng phải, hồi còn ở trong quân ngũ, chắc chắn anh ...