XtGem Forum catalog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần 2
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5434
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook

Nó dạo một vòng căn nhà.
Nó đi đâu đâu cũng thấy in giấy đề-can đỏ khắp nhà, hình đôi long phụng treo khắp trần nhà. Hình cưới của anh và chị Phương cũng đã chuẩn bị tươm tất.
Nó bước lên cầu thang thì thấy một khung ảnh rất lớn chụp hai người. Trông thật xứng đôi làm sao, chính lúc đó nó thầm cầu chúc cho anh và chị..
Nó bước lên phòng anh, thấy một nhiều người lo mềm mùng chăn gối tươm tất, tường thì trang trí lộng lẫy thêm nhờ bức ảnh cưới khổ lớn thật xinh đẹp của hai người.
Nó nhìn xuống chiếc giường, lấy tay xoa xoa vào đôi gối mà Nội và nó thêu đã xong mà thấy chạnh lòng: “ Đáng lẽ ra chiếc gối kia là của anh, và chiếc gối còn lại là của nó nằm kế anh “
Bà Nội ở ngoài cửa phòng nhìn chen qua đám người làm để có thể thấy đến được nó. Bà Nội thấy nó ủ rủ như đoá hoa héo giữa mùa thu.
Bà không khỏi xót xa.
Đáng lẽ những ngày này đây, bà phải cảm thấy vui thật vui mới đúng. Nhưng do chuyện của nó làm lòng bà không khỏi bình yên.
Bà trở về phòng, nằm xuống giường, gác tay lên trán suy nghĩ đủ điều về nó.
Bà thấy nó thật đáng thương, có cha mẹ mà cũng bị bỏ rơi, có đứa bạn thân duy nhất mà cũng bỏ nó mà đi. Bà nghĩ sâu hơn nữa, bà nhận ra rằng trên thế gian này thực sự là nó…không còn ai hết.
Nỗi đau bao nhiêu đó đè lên đôi vai đứa bé đôi mươi bé bỏng phải nghĩ học giữa chừng chưa hết hay sao? Nay còn lại vướng vào một tình yêu không dành cho mình. Một tình yêu thật ngây thơ và trong sáng. Một tình yêu không có sự dối trá, đố kỵ hay lòng thù hận.
Nó chỉ là đứa bé thôi mà? !!!
Bà thử nghĩ nếu mai này anh đẹp trai của nó sẽ đám cưới vào một ngày không xa nữa đây rồi nó sẽ như thế nào?
Nó sẽ như một con ốc sên, tối ngày thục đầu vào ló đầu ra và đi thật chậm trên con đường dài. Sự hiện diện của người mới trong tình anh em của nó sẽ khiến nó hụt hẫng đến mức nào?. Chắc…nó sẽ chết mất!!
Nghĩ đến nhiêu đó thôi, bà muốn tuôn trào lên vì số phận nghiệt ngã của nó.
Tự dưng một luồng song mạnh mẽ trỗi dậy trong bà, bà muốn lấy lại công bằng cho nó!.
Ngày hôm sau:
Nó đang đứng khập khiễng ở đằng sau bếp làm những động không ra hồn gì khi thấy một bọn người làm đang chuẩn bị đồ ăn cho tiệc cưới thật đàng hoàng tươm tất.
Bà Nội ở trên lầu bước xuống với một gương mặt dịu hiền đôn hậu. Bà tiến thẳng đến nơi phòng khách ba mẹ Tú đang xem Tivi như mọi ngày.
Bà điềm tĩnh ngồi xuống, gương mặt nghiêm trọng pha chút thỉnh cầu điều gì đó hiện rất rõ.
Thấy vậy, ba mẹ Tú lấy làm lạ nên hỏi:
- Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Mẹ không được khoẻ à? – mẹ Tú ân cần hỏi
Bà lắc đầu nhẹ nhàng đáp:
- Không , mẹ không có bệnh
Ba Tú lên tiếng:
- Mẹ, hay là mẹ có chuyện gì quan trọng muốn nói với tụi con à?
- Ừm, mẹ có chuyện… – Bà vẫn điềm tĩnh
- Dạ. Vậy tụi con xin nghe mẹ nói
Bà bắt đầu dâng lên nỗi hồi hộp. Bà không thể không nói được. Nhưng nói ra thì quá kỳ cục, mâu thuẫn trong bà đang đánh nhau dữ dội.
Nhưng cuối cùng, bà ráng gượng miệng để nói:
- 2 con à!
- Dạ, hai con nghe – 2 vợ chồng cũng hồi hộp theo bà
- Hay là…hay là…..
- Sao mẹ ? ? ?
- Hay là….hay là…mình dừng đám cưới thằng Tú với con Phương lại đi, được không?
Ba mẹ Tú sốc đến trong cổ họng, thốt lên:
- Hả?
Mẹ Tú nói:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Dừng đám cưới là sao?
- Ờ thì….
- Mẹ ơi! không được đâu. Thiệp cưới, quan khách đã mời đông đủ hết rồi. – ba Tú vỗ đùi nói
Mẹ Tú nói tiếp:
- Hay là hai đứa nó làm gì cho mẹ giận phải không? Mẹ cứ nó con sẽ la rầy tụi nó.
Nó đứng sau bếp, nghe chuyện gì liên quan đến anh đẹp trai của nó trên phòng khách nên lục đục chạy lên như giặc để đứng nghe sau nếp cột.
Bà Nội xua tay liên tục:
- Không có, tụi nó đâu có làm gì để mẹ giận…chỉ tại….chỉ tại….
- Sao hả mẹ ? – 2 vợ chồng nói tiếp
- Chỉ tại ..tự nhiên mẹ nghĩ… thấy thằng Tú với con Phương chưa trưởng thành lắm, hai đứa nó còn con nít quá
Bỗng ba Tú cười ầm lên:
- Trời! tưởng chuyện gì, hơi đâu mẹ lo cho tụi nó, tụi nó lớn chòng ngòng cái đầu hết rồi.
- Đúng rồi đó mẹ. Mình không thể huỷ đám cưới được đâu
Nghe mẹ Tú nói tới đây nó mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, nó mở mắt chao cháo ngạc nhiên nhìn bà Nội : “ Tại sao bà Nội lại làm vậy chứ ? “ – Nó tự hỏi một mình
Bỗng ba Tú nói thêm:
- À…hay là mẹ lo thằng Tú chưa đủ sức để cho mẹ một thằng cu tí hay cô công chúa đúng không? Tưởng gì chuyện đó con huấn luyện nó rồi mẹ ơi! – ba Tú có vẻ vui mừng.
- Mẹ! có gì chúng con sẽ chỉ dạy thêm cho hai đứa nó, chứ con thấy hai đứa nó biết suy nghĩ, biết hướng tới tương lai và biết lo cho nhau rồi mẹ ơi! Với lại mình là người lớn nói là phải làm không thể để tụi nhỏ nó chê cười được. Mình không thể nói suông được! Mình mà huỷ việc cưới mặt mũi đâu mà nhìn với bên họ nữa. – mẹ Tú bắt tay bà Nội đang chết lặng nói
Nghe tới đây nó gục đầu xuống, không nói nên lời, nước mắt từ đâu không biết lại chảy xuống đôi gò má nó.
Còn bà Nội nghe hai vợ chồng nói vậy cũng chết lặng ra, không nói thêm gì nữa, bà bỏ đi lên phòng trong tư thế ủ rũ và buồn bã.
Ba mẹ Tú ngồi lại nhìn bà Nội mà thấy lo lắng, thắc mắc từ bà rất nhiều!
Tối hôm đó:
Tại phòng bà Nội :
Không khí tại căn phòng bà nói riêng và cả ngôi nhà nói chung đều trở nên lặng lẽ và sầu não mặc dù nhà đang chuẩn bị tiệc cưới linh đình cho đứa con một.
Nó nằm bên bà như con sâu đang mắc kẹt trong chiếc lá, như sa mạc đang đợi những con mưa. Chưa bao giờ thấy nó héo rũ như thế này.
Nếu nói về thời gian dường như đã 2 ngày rồi nó chưa đụng tới một hạt cơm. Không ai quan tâm đến nó, đến anh đẹp trai của nó cũng vậy, anh cứ đi suốt. bà Nội thì cứ vẫn vơ lo cho chuyện của nó từng chút một.
Hai bà cháu nằm ủ rủ trên giường:
- Tại sao Nội lại làm vậy chứ? – Giọng nó mệt mõi và khô khan
- Nội muốn tốt cho con! – Giọng bà cũng héo tàn không kém nó
- Không Nội ơi! Nội làm như vậy càng khiến con đau thêm thôi. Cho dù việc huỷ đám cưới có dừng đi nữa thì anh đẹp trai sẽ mãi chẳng thèm điếm xĩa gì đến con khi biết con là người không bình thường….. – Những dòng suy nghĩ và lời nói của nó ngày càng chững chạc như người lớn.
- Không, Nội tin. Nội biết bản tính của thằng Tú. Nó là đứa biết chấp nhận hoàn cảnh.
Bỗng nó thét lên nhưng không đến nỗi lớn
- Nhưng anh đẹp trai sẽ chẳng thể nào bỏ người ảnh yêu thương nhất, híc híc.
- Con à….
- Con biết…kỳ tích sẽ chẳng bao giờ xãy ra đối với một người như con. – Nó ngắt lời bà và khóc nức nỡ
- Thôi, cháu của Nội đừng khóc nữa!…. – Bà xiết chặt vỗ về nó
- Híc híc híc….híc híc….
- Trời ơi! tội cho cháu tôi quá đi nè trời!. Ông trời thật là trớ true con người ta – Bà than thở
- Híc híc híc híc….- Nó cứ mãi khóc.
Cho đến khi…….Chợt nó bóp chặt con tim nó và thắt lên từng cơn ở ngực….và ngất đi
- Nho Nho…Nho ơi Nho… – bà Nội hoảng hốt gọi nó
- Người đâu….! – bà Nội gọi to
Ít phút sau:
- Nho, Nho em tĩnh lại đi Nho – anh đẹp trai của nó đa về và ngồi bên cạhnh
giường của nó.
Mắt nó từ từ hé ra…những hình ảnh đầu tiên của nó khi nó mở mắt ra là anh đẹp trai của nó, nó cảm thấy mãn nguyện làm sao, tự dưng cơn đau của nó chợt lắng xuống khi được nhìn thấy anh. Anh- như một liều thuốc quý cho tâm hồn nó lúc này đây
Nó chợt mĩm cười nhẹ nhưng yếu ớt khi anh bắt tay nó hỏi ân cần và ấm áp:
- Em có sao không, em làm anh lo lắm!
Nó không nói mà chỉ lắc đầu.
Chợt nụ cười nó dần tắt hẳn khi thấy sau lưng anh là chị Phương đang gần kề sát bên anh…
Nó như một con đom đóm, toả sáng chỉ được một lúc rồi lại tắt đi.
Nó nhìn chung quanh, thấy được bà Nội đang ngồi ghế mà nìhn về phía nó thật lo lắng, thấy được ba mẹ Tú đang đứng xem nó.
- Con có chuyện gì vậy?
Chợt mẹ Tú lên tiếng:
- Nho à! Sao mấy hôm nay con không ăn cơm hả? Bác sĩ nói con không ăn uống gì cả, không có một miếng sức lực nào hết!
- Con sao này không được như vậy nghe, phải ăn uống điều độ vào mới có sức khoẻ mới sống tốt được chứ, lỡ con có gì Cô chú biết nói sao với ba mẹ con đây? – ba Tú khuyên nó
Chợt nó bật khóc:
- Con còn ba mẹ nữa sao? Ba mẹ con đi luôn rồi!
Mọi người nghe nó nói vậy mà thấy xót xa, chợt chị Phương khuyên nó:
- Nho nè! Không có cha mẹ ở bên em nhưng mọi người xung quanh đều rất thương em, không ai bỏ em cả, em phải sống tốt rồi mai này ba mẹ em sẽ về thôi
- Đúng đó Nho à, con đừng khóc nữa – bà Nội nói
Chợt mẹ Tú quay sang nói với Phương :
- Phương nè, còn có 2 ngày nữa là đám cưới rồi, con không nên quay bên nhà đàng trai nhiều quá, không nên đâu. Nghe không con?
- Dạ, con biết rồi cô..à mà không! …MẸ! – Phương e thẹn
- Ừm…
- Dạ thôi, con thưa Nội , thưa mẹ, thưa ba con về!
- Ừ, con về đi – Cả nhà nói với Phương.
- Em về nhe anh! Phương nói với anh đẹp trai của nó
- Ừm, em về cẩn thận nhe!
Thế là ba mẹ Tú đi ra tiễn Phương về…..
Trong phòng bà Nội cũng dần rút lui ra ngoài để lại không gian quý báu của nó và anh đẹp trai của nó :
- Nho! Sao em hư vậy? Sao em không chịu ăn uống gì hết vậy? – Anh cầm lấy bàn tay nóng hổi của nó và hỏi khi nước mắt nó vẫn tuôn
- Em xin lỗi, ….em…
Anh lấy tay phết nhẹ khoé mi của nó và nói:
- Em có giận anh không?
- Anh đẹp trai làm gì mà em phải giận anh chứ? – Nó lắc đầu
- Thì mấy hôm nay, anh không còn thường xuyên ngồi trước nhà để nói chuyện với em nữa.
Nó cười cho anh vui lòng:
- Không, không có đâu, em không có giận anh, em ở nhà chơi với Nội cũng vui lắm.
Chợt nó vừa nức nở, vừa nói trông thật tội nghiệp đáng thương đến cả động lòng người với câu nói nghẹn ngào:
- híc híc…híc…híc…cặp gối…cặp gối em và Nội làm cho anh và chị Phương đã xong rồi…rồi đó…ngày cưới…híc híc..híc…ngày cưới anh và chị có thể nằm ngủ được…được…híc híc…được rồi.
Anh nghe nó nói mà đau từng đoạn mạch, dường như mọi cảm xúc của nó anh đều thấu hiểu được
- Ừm. Anh cám ơn em nhiều lắm. Em đừng khóc nữa có anh rồi, có anh ở đây với em rồi – Anh nhẹ nhàng nâng người nó dậy ôm lấy, dỗ dành nó như một đứa con nít
- Híc híc…. – Nó ôm thật chặt lấy anh, dường như cảm giác ôm lấy anh đã lâu rồi nó không còn hiện diện trong nó, đối với nó một điều sa xĩ đang hiện ra trước mắt.
- Em đừng khóc nữa Nho, em sao vậy?
Nó nói thật lòng với anh bao nhiêu ấm ức:
- Em sợ…em sợ……..
- Em sợ gì hả?
- Em sợ hai ngày nữa anh mãi mãi là của chị Phương. Anh sẽ không còn nói chuyện với em nữa. Đến lúc đó, anh và chị sẽ ra ở riêng. Hai người sẽ có cuộc sống riêng, không còn ở trong cái nhà này nữa.
Anh lại thực hiện một hành động quen thuộc, anh xoa xoa ngọn tóc tơ của nó:
- Không có đâu, anh nhớ anh đã hứa chuyện này với em rồi mà, cho dù mai này anh có lấy vợ thì tình cảm anh em mãi mãi vẫn vậy, không bị sứt mẻ một miếng nào cả. Với lại…anh còn nợ em một tính mạng mà, sao mà quên được.
Anh nói tiếp:
- Anh còn phải đền bù cho em.
Nó ngẩng đầu lên, buông anh ra và hỏi lại câu chắc cú:
- Thật không?
- Ừm, thật 100% luôn! – Anh ngắt cái mũi xinh xinh của nóNội...
« Trước1...89101112...14Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần 2
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần1
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất