Tôi không nói gì, trở vào mùng. Mới chợp mắt được một chút thì tôi mơ thấy một giấc mơ chỉ đặc quánh màu đỏ và màu đen. Màu đen, chắc là do tôi nhắm mắt. Còn màu đỏ, chắc là màu mặt trời. Mà nói vậy thôi chứ lòng tôi không biết đó là màu máu hay màu mặt trời nữa.
Sớm hôm sau, tôi lên đỉnh đồi, đứng chờ thằng Quảng. Một chút nữa sẽ có chuyến xe lam đi từ làng ra thị trấn, rồi sau đó từ thị trấn có thể đón xe đi thành phố. Thằng Quảng thấy tôi, nó mừng húm, tôi sợ nó mà có cái đuôi không chừng nó vẫy còn nhanh hơn con Miu được cho xương.
Nhưng nó thấy tôi đi tay không, mặt nó tối sầm lại, giận dữ trừng mắt nhìn tôi. Cái đồ không có tương lai, không biết suy nghĩ, đồ ngu như con bò, à không, thua cả con bò. Tôi nghe nó mắng cho đã đời rồi mới nói, qua ba tao ho ra máu.
Nó chưng hửng, không mắng nữa. Nó đã biết đáp án rồi đấy, ba bộ hồ sơ tôi làm lại phí tiền rồi. Quảng im lặng nhìn tôi một lúc rồi mới nói, tao biết rồi. Nó không xin lỗi vì đã mắng oan tôi, nó chỉ nói nó biết rồi. Thằng khỉ!
Nó đứng với tôi một lúc thì xe lam đến, nó lên xe với mấy bà xồm xồm ra thị trấn mua hàng. Nó gọi vói theo tôi, nói rằng năm sau, nhất định tôi phải xuống thành phố.
Tôi vẫy tay với nó, nhìn chiếc xe chở thằng bạn thân nhất của tôi lao xuống dưới dốc, xình xịch chạy qua cánh đồng. Thằng bạn thân nhất của tôi, nó đi về phía mặt trời, thực sự đi về phía mặt trời rồi.
Tôi nhìn mặt trời, mỉm cười và chào. Mặt trời đi khắp thế gian, nên tôi sẽ cầu nguyện cho thằng Quảng, như tôi đã từng cầu nguyện cho mẹ tôi.
Tôi đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở thằng Quảng mất dạng mới quay về. Tôi đi, ngược hướng mặt trời.
À ơi, hoa bay lên trời...À ơi, hoa cải bay đi...Rau răm thôi đành ở lại...
Quê nhà – sáng tác Trần Tiến Mà nói vậy thôi chứ lòng tôi không biết đó là màu máu hay màu mặt trời nữa.
Sớm hôm sau, tôi lên đỉnh đồi, đứng chờ thằng Quảng. Một chút nữa sẽ có chuyến xe lam đi từ làng ra thị trấn, rồi sau đó từ thị trấn có thể đón xe đi thành phố. Thằng Quảng thấy tôi, nó mừng húm, tôi sợ nó mà có cái đuôi không chừng nó vẫy còn nhanh hơn con Miu được cho xương.
Nhưng nó thấy tôi đi tay không, mặt nó tối sầm lại, giận dữ trừng mắt nhìn tôi. Cái đồ không có tương lai, không biết suy nghĩ, đồ ngu như con bò, à không, thua cả con bò. Tôi nghe nó mắng cho đã đời rồi mới nói, qua ba tao ho ra máu.
Nó chưng hửng, không mắng nữa. Nó đã biết đáp án rồi đấy, ba bộ hồ sơ tôi làm lại phí tiền rồi. Quảng im lặng nhìn tôi một lúc rồi mới nói, tao biết rồi. Nó không xin lỗi vì đã mắng oan tôi, nó chỉ nói nó biết rồi. Thằng khỉ!
Nó đứng với tôi một lúc thì xe lam đến, nó lên xe với mấy bà xồm xồm ra thị trấn mua hàng. Nó gọi vói theo tôi, nói rằng năm sau, nhất định tôi phải xuống thành phố.
Tôi vẫy tay với nó, nhìn chiếc xe chở thằng bạn thân nhất của tôi lao xuống dưới dốc, xình xịch chạy qua cánh đồng. Thằng bạn thân nhất của tôi, nó đi về phía mặt trời, thực sự đi về phía mặt trời rồi.
Tôi nhìn mặt trời, mỉm cười và chào. Mặt trời đi khắp thế gian, nên tôi sẽ cầu nguyện cho thằng Quảng, như tôi đã từng cầu nguyện cho mẹ tôi.
Tôi đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở thằng Quảng mất dạng mới quay về. Tôi đi, ngược hướng mặt trời.
À ơi, hoa bay lên trời...À ơi, hoa cải bay đi...Rau răm thôi đành ở lại...
Quê nhà – sáng tác Trần Tiến Mà nói vậy thôi chứ lòng tôi không biết đó là màu máu hay màu mặt trời nữa.
Sớm hôm sau, tôi lên đỉnh đồi, đứng chờ thằng Quảng. Một chút nữa sẽ có chuyến xe lam đi từ làng ra thị trấn, rồi sau đó từ thị trấn có thể đón xe đi thành phố. Thằng Quảng thấy tôi, nó mừng húm, tôi sợ nó mà có cái đuôi không chừng nó vẫy còn nhanh hơn con Miu được cho xương.
Nhưng nó thấy tôi đi tay không, mặt nó tối sầm lại, giận dữ trừng mắt nhìn tôi. Cái đồ không có tương lai, không biết suy nghĩ, đồ ngu như con bò, à không, thua cả con bò. Tôi nghe nó mắng cho đã đời rồi mới nói, qua ba tao ho ra máu.
Nó chưng hửng, không mắng nữa. Nó đã biết đáp án rồi đấy, ba bộ hồ sơ tôi làm lại phí tiền rồi. Quảng im lặng nhìn tôi một lúc rồi mới nói, tao biết rồi. Nó không xin lỗi vì đã mắng oan tôi, nó chỉ nói nó biết rồi. Thằng khỉ!
Nó đứng với tôi một lúc thì xe lam đến, nó lên xe với mấy bà xồm xồm ra thị trấn mua hàng. Nó gọi vói theo tôi, nói rằng năm sau, nhất định tôi phải xuống thành phố.
Tôi vẫy tay với nó, nhìn chiếc xe chở thằng bạn thân nhất của tôi lao xuống dưới dốc, xình xịch chạy qua cánh đồng. Thằng bạn thân nhất của tôi, nó đi về phía mặt trời, thực sự đi về phía mặt trời rồi.
Tôi nhìn mặt trời, mỉm cười và chào. Mặt trời đi khắp thế gian, nên tôi sẽ cầu nguyện cho thằng Quảng, như tôi đã từng cầu nguyện cho mẹ tôi.
Tôi đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở thằng Quảng mất dạng mới quay về. Tôi đi, ngược hướng mặt trời.
À ơi, hoa bay lên trời...À ơi, hoa cải bay đi...Rau răm thôi đành ở lại...
Quê nhà – sáng tác Trần Tiến