Cuối cùng Xuân Phạm cũng chịu liếc nhìn bạn, “Mình cùng hắn ta đúng là có thù oán.”
Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt đẹp, “Cậu có thù oán với bánh mì hả?”
“Không. Mình coi bánh mì là hắn ta, chỉ hận không thể cắn tan xương nát thịt anh ta thôi! Anh ta là kẻ khiến mình ngủ không đủ giấc. Không thể tha thứ được!”
“Oa! Hai người tối qua kịch liệt vậy sao?”
“Thu lại ánh mắt háo sắc của cậu đi. Anh ta không chạy về nhà ngủ mà lại ngủ trên giường mình, hại mình trằn trọc cả đêm.”
Phạm Ti Ti cười trộm. Xuân Phàm xem trọng giấc ngủ nhất, nếu cô ấy không được ngủ đủ thì thái độ sẽ như ăn phải thuốc nổ. Cô cũng muốn nhìn xem bộ dạng đó của Xuân Phàm như thế nào, có còn là thư kí hoàn hảo không.
“Phàm à ~… Tiểu Phàm Nhi à ~…” Cô rất thích đổ thêm dầu vào lửa.
Xuân Phàm hung hăng trừng mắt với cô, “Mình không muốn lãng phí đồ ăn, đừng để mình nôn hết ra!”
“Hả, cậu đúng là chẳng thú vị gì cả. Thế mà vẫn có loại đàn ông muốn cậu. Không khéo anh ta đang phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cậu đấy!”
“Anh ta cần gì phải nghiến răng nghiến lợi? Thích thì chia tay!
“Nhạc Xuân Phàm, cậu có phải là phụ nữ không thế?”
“Hàng thật giá thật.”
Vừa uống một tách cà phê thơm ngon nên tâm trạng của cô cũng tốt hơn. Xuân Phàm vừa tự rót thêm một tách cà phê, vừa trở về với vẻ thường ngày, đánh giá cách ăn mặc ngày hôm nay của Phạm Ti Ti. Hôm nay cô ấy rất ăn diện, ừ, vẫn lộ vẻ cợt nhả như mọi khi. Cô khen: “Anata của cậu có vẻ rất thích tặng cậu những bộ đồ khêu gợi. Không ngại cậu ra ngoài đường mặc thế này bị người ta trêu ghẹo, chắc hẳn cô ấy rất tự tin đấy nhỉ?”
Quả nhiên Phạm Ti Ti cười rạng rỡ như được tô thêm một lớp trang điểm, “Anata hiểu rõ mình là người đẹp cả trong lẫn ngoài, hiền lành, chung thủy. Cô ấy biết mình khêu gợi chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thật ra mình là người rất e dè, sống khép kín.”
Xuân Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Khó lắm mới tìm được người hiểu cậu như thế, phải biết giữ lấy. Nhìn cậu như bao cỏ thế mà cũng thông minh phết.”
“Mình có gì giống bao cỏ? Cậu mới là bao cỏ! Chẳng hiểu mình gì cả. Mình thông minh, tinh thông chuyện đời thế này cơ mà!” Phạm Ti Ti vốn đẹp, trang điểm lên nhìn càng đẹp hơn, cho dù trừng mắt lên với ai thì trông cô vẫn rất quyến rũ. “Tiểu Phàm Phàm, cậu gặp được người đàn ông độc thân kim cương như vậy mà không biết dùng thủ đoạn lợi dụng anh ta. Cho dù không kết hôn thì cũng phải đòi anh ta mua cho một căn nhà cao cấp chứ!”
Xuân Phàm lườm Ti Ti, “Anh ta là loại đàn ông thích dùng tiền để mua chuộc phụ nữ, sau đó bắt người ta phải làm theo ý mình để đền đáp lại. Đến lúc chán thì anh ta sẽ bỏ đi tìm người khác không chút do dự, bởi vì anh ta có tiền, muốn làm gì thì làm mà! Vứt tiền ra thì cũng chắc khác gì giao dịch làm ăn, cảm giác yêu thích gì cũng bị biến chất hết.”
Phạm Ti Ti cười nhăn nhở, “Hửm? Cậu yêu hắn à?”
Xuân Phàm trả lời với giọng giễu cợt, “Không, anh ta không phải kiểu của mình.”
“Thế mà cậu còn để ý đến việc tình cảm sẽ biến chất? Moi được bao nhiêu thì phải moi chứ! Tuổi thanh xuân của con gái là quý giá nhất mà.”
“Đồ ngốc này! Tôn nghiêm, tự do của mới là thứ quý giá nhất. Mình không muốn bị giống mẹ mình, phải chịu một cuộc sống khổ sở như bà.”
Phạm Ti Ti im lặng, cô rất hiểu tâm sự của Xuân Phàm nên không nói gì thêm. Chỉ là cô cảm thấy tiếc cho bạn thân. Rõ ràng cô ấy có thể trở thành một con phượng hoàng, được hưởng một cuộc sống sung sướng, vậy mà lại chọn cách sống theo lối sống của một con chim sẻ bình thường.
“Xuân Phàm, hôm nay đi xe mình đi. Ngày mai đến lượt cậu làm tài xế.”
“Ok!”
Hai mỹ nữ cùng vào thang máy, xuống bãi đỗ xe chuẩn bị đi làm. Một người thì ăn mặc sành điệu, khêu gợi, lúc nào cũng có thể “phóng điện” tới người qua đường; một người lại vừa xinh xắn đáng yêu, vừa dịu dàng, tao nhã. Hai người nhìn tràn đầy sức sống khiến ai cũng mê mẩn, nhưng họ đều biết rằng bề ngoài của mình chỉ là vỏ bọc, đám đàn ông đừng hòng thấy họ yểu điệu mà đụng vào.
Khu nhà của hai người khá an toàn, hơn nữa còn gần công ty nên đi lại cũng rất tiện. Nếu buổi sáng họ dậy sớm một chút, chỉ cần đi bộ hơn 10 phút là tới công ty đúng giờ. Nhưng Xuân Phàm là thư kí của tổng giám đốc nên phải tới sớm hơn những người khác, Phạm Ti Ti cũng làm Quản lý phòng ngoại giao nên hai người đều cần xe để đi lại cho thuận tiện.
Như nhiều người phụ nữ khác, họ cũng mê mẩn giày, không tiếc tiền mua những đôi giày cao gót vừa đẹp vừa chắc chắn, đi lại cả ngày cũng không bị đau chân, cho dù đắt một chút nhưng cũng đáng. Họ đều nghĩ sống trên đời là không được phép ngược đãi bản thân, thế nên chi tiêu rất phóng khoáng. Đó là nguyên tắc sống cơ bản nhất.
“Xuân Phàm, cuối tuần này ma đầu sẽ đi công tác ở Nhật Bản, cậu nhất định phải đi cùng sao?”
“Ma đầu” mà Ti Ti nói là giám đốc Dương Lập Hân của tập đoàn Đức Hân. Anh ta năm nay ba mươi tuổi, còn độc thân, trông rất tuấn tú. Ưu điểm lớn nhất của anh ta là suy nghĩ rất chu đáo, phong thái trầm tĩnh, có đúng một khuyết điểm là tính tình quá lạnh lùng. Mọi người trong công ty đồn rằng chỉ trong hai năm đầu tiếp quản công ty, anh ta bị gọi là kẻ “Khoát tay vô tình”, ai không theo kịp yêu cầu của anh, hay chỉ là anh ta không thích ai thì sẽ thẳng tay đuổi đi, những người đã làm việc trong công ty từ lâu rồi cũng không là ngoại lệ.
Sau khi Dương Lập Hân tiếp nhận chức vụ giám đốc, Nhạc Xuân Phàm mới tới công ty. Làm thư kí cho anh ta hai năm, cô hiểu rõ công việc của anh ta vất vả, nặng nề đến thế nào. Anh ta không thừa tâm lực để thông cảm cho những người cao tuổi trong công ty không còn theo kịp thời đại được. Thà trực tiếp cung cấp một khoản hậu đãi rồi cho họ về nghỉ hưu còn hơn.
Nhưng cô vẫn bí mật gọi giám đốc là “ma đầu” với mọi người trong công ty.
“Mình không thấy anh ta không dặn dò gì, chắc lần này đi với trợ lý Sa và chủ nhiệm Cao rồi.”, Xuân Phàm suy đoán. Trợ lý Sa cùng chủ nhiệm Cao là hai cánh tay đắc lực của Dương Lập Hân, luôn xuất ngoại lo chuyện làm ăn cùng anh ta.
“Chậc, ma đầu phải sửa thói quen này thôi. Đi đi về về suốt nhưng lúc nào cũng kè kè một đống đàn ông bên cạnh, chẳng trách bắt đầu có những lời đồn không tốt về anh ta.” Phạm Ti Ti cười nhạo.
“Người ta đồn gì cơ?”
“Thì đó, có người nghi tổng giám đốc của chúng ta là gay đấy. Khéo ghê.”
Xuân Phàm không nói gì, mỉm cười.
“Này, cậu không để ý hả?”
“Mình làm thư ký, chỉ cần cấp trên mỗi tháng trả tiền lương cho mình, không làm khó mình thì mình chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi. Để ý anh ta là nam, nữ hay gay làm gì.”
“Cậu vô tâm thật.”
Phạm Ti Ti không trêu được bạn, mà bạn cô còn thể hiện ra là thư ký trung thành bảo vệ sếp, đúng là vô vị.
Chỉ phí Dương Lập Hân được coi là “Giám đốc đẹp trai nhất” mà lại không quyến rũ được nữ thư ký xinh đẹp lại trung thành như vậy. Rốt cuộc là khả năng phóng điện của anh ta kém hay do Nhạc Xuân Phàm quá lí trí? Nhàm chán!
Phạm Ti Ti rất thích khoắng ầm một hồ nước mùa xuân, nhưng chẳng may cô lại gặp phải hai hồ nước lặng.
Một lát sau họ đã tới công ty. Trước tiền sảnh công ty có một đám nhân viên quây lại. Lạ thật, trước công ty sao lại có nhiều người vây lại như thế? Chẳng lẽ có chuyện không hay?
“Xuân Phàm, xuống nhanh! Nghe ngóng giúp mình xem có chuyện gì. Mình đỗ xe xong sẽ tới ngay.”
“Không sợ đến muộn à?” Không phải ai cũng đều hứng thứ với chuyện bát quái.
“Còn 15 phút, đi nhanh!”
Xuân Phàm gần như bị đuổi khỏi xe. Dù sao cô cũng hay đi vào công ty bằng cửa chính, cũng tiện thể xem hộ Ti Ti có chuyện xảy ra.
Ô ô, đi thế nào đây? Có một người đàn ông đang quỳ trước lối đi, nhìn bộ dạng như muốn chết đi cho xong. Anh ta muốn diễn kịch cho mọi người xem ư?
Trai gái già trẻ xung quanh thì thầm vơi nhau.
“Anh ta là ai?”
“Không biết. Tôi vừa tới đã thấy anh ta quỳ ở đây. Được khoảng nửa tiếng thì bảo vệ tới mời đi nhưng anh ta sống chết không rời nửa bước. Anh ta bảo muốn chờ bạn gái, xin cô ấy tha thứ.
“Anh ta làm gì sai mà phải quỳ ở đây?”
“Không biết.”
“Bạn gái anh ta là ai nhỉ?
“Hình như là thư kí giám đốc…”
Có người phát hiện ra Xuân Phàm đã đến, ánh mắt quét về phía cô.
“Tôi không quen anh ta!” Cô cao giọng nói như mắc phải “nỗi oan Đậu Nga” (1).
(1) Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy rồi vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, cuối cùng nàng bị xử tội tử hình.
Cô vừa nói xong, giám đốc đại nhân đã giá lâm. Dáng anh cao cao, ánh mắt lạnh lùng như gió mùa thu cuốn hêt lá vàng rơi, mọi người vừa thấy đã sợ hãi chạy ùa vào cửa chính của công ty. Khoảng sân trước cửa chính một lát đã trống trơn.
Như cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng Xuân Phàm bỗng lạnh run. Cô rùng mình, thầm thán phục đại ma đầu tài giỏi, chỉ một cái liếc mắt đã có thể làm cho mọi người chạy trối chết, rất giống chạy trốn khỏi khủng long, không kịp sẽ bị bắt sống ăn thịt. Thật là biết ơn bố mẹ anh ta, không biết đã làm thế nào để nuôi dạy nổi một người thế này?
Tất cả những điều trên cô chỉ dám nghĩ trong lòng. Dựa vào quan hệ làm việc – trả lương, một nữ thư kí như cô phải tuyệt đối lí trí, tao nhã. Cô thân thiết chào hỏi sếp: “Chúc giám đốc một buổi sáng tốt lành! Hôm nay trời đẹp thật, không nóng cũng không lạnh, thật thoải mái.”
Không có phản ứng.
Rất tốt, không phản ứng tức không ý kiến. Xuân Phàm quay người đi vào công ty, bất thình lình phía sau có tiếng hừ lạnh. Ôi… Quên mất quên mất, giám đốc đại nhân là lớn nhất, phải để anh ta đi trước tiên.
Xuân Phàm lập tức nghiêng người đứng sang một bên, đợi anh ta đi qua.
Nhưng Dương Lập Hân không động đậy, mắt lạnh lùng quét qua người đang quỳ trước cửa công ty, “Anh ta là ai? Không biết ngại là gì. Sao cô không xử lý?
Xuân Phàm vội minh oan, “Báo cáo giám đốc, anh ta không phải người quen của tôi.”
Mặt Dương Lập Hân không chút biểu cảm, nhìn cô chòng chọc.
Từ cửa liên tiếp truyền tới tiếng cười duyên, “Nếu như không phải phòng thư kí chịu trách nhiệm thì trách nhiệm hẳn là thuộc về phòng quan hệ xã hội của tôi hay bộ phận bảo vệ rồi.” Phạm Ti Ti sau khi đỗ xe đuổi tới, thấy trước cửa vắng vẻ, tưởng đã lỡ việc vui. Ai ngờ còn theo kịp màn kịch hai người diễn này, thật là may!
“Ban ngày ban mặt mà có một người đàn ông phong nhã quỳ trước cửa công ty chúng ta, việc này liên quan tới hình ảnh của công ty, tôi nhất định sẽ giải quyết êm thấm, xin giám đốc yên tâm.”
Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt yêu kiều, có vẻ như muốn phóng điện tới Dương Lập Hân.
Muốn câu dẫn giám đốc mình đầy gai lên giường, toàn công ty cũng chỉ có Phạm Ti Ti đủ dã tâm....