XtGem Forum catalog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Truyện Nói rồi không kết hôn đâu
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 10945
• Mục: Truyện Teen
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
Nói rồi, không kết hôn đâu – Trang 1
Mở đầu
Tới kì nghỉ đông nên bọn trẻ con vui mừng phấn khởi, còn người lớn thì suy nghĩ xem nên sắp xếp cho con như thế nào trong những ngày nghỉ sắp tới.
Con trai tôi hiện đang học lớp Ba, vậy mà bài vở của cậu nhóc ngày càng nặng nề. Trong đợt nghỉ hè vừa rồi, nhóc con quyết định không học hành gì nhiều, chỉ tập trung học bơi và học tiếng Anh. Kết quả là học kỳ trước điểm của nhóc rơi rớt thảm hại, làm bài thi mà điểm số trung bình chỉ ở khoảng tám mươi, tôi nhìn điểm của con mà chỉ biết lắc đầu. Vậy là tôi kèm cặp nhóc học trong vòng hai tháng, cuối cùng điểm trung bình của nhóc lại trở về đầu chín. Kì nghỉ đông đang dần tới, tôi không muốn con trai mình biến thành con sâu lười trong mấy ngày nghỉ ấy. Vì thế nên phải sắp xếp thời gian biểu cho nhóc, có vừa học vừa chơi, hoạt động ngoài trời, tránh nghỉ quá nhiều thành ra rời rạc cả người.
Tôi cũng không phải là một người mẹ thích uốn nắn con cái, không đủ kiên nhẫn để nhìn chòng chọc con trai làm bài tập, nhưng tôi luôn dạy con trai rằng luôn phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm, và cuối buổi tối, tôi luôn kiểm tra bài tập của nhóc. Sở dĩ tôi muốn điểm trung bình của nhóc ở khoảng chín mươi điểm vì tôi cho rằng giáo dục là cơ sở cơ bản nhất của một đất nước. Điểm tốt không phải vì thể diện của bố mẹ (tôi thường không nói về điểm số của con cái trước mặt bạn bè người thân) mà nó thể hiện sự tiếp thu lời dạy của học sinh. Tôi chỉ lo rằng nếu nhóc học kiến thức cơ bản không vững thì khi nâng cao làm sao theo kịp?
Nghĩ lại, trẻ con học mẫu giáo trong ba năm là thời gian mà bố mẹ vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhàng nhất. Nhưng trẻ con càng lớn lên sẽ càng chịu nhiều áp lực từ nhiều yếu tố, làm bố mẹ sao không lo lắng cho con cái được?
Tôi chỉ mong rằng năm mới sẽ tốt đẹp hơn năm trước, cả người lớn và trẻ con đều có thể vui vẻ, đều hài lòng và trân trọng cuộc sống của mình.
Anh: “Em nói em đồng ý làm tình nhân của tôi?”
Cô: “Không phải tình nhân. Là bạn giường, bạn tình, tùy anh, nhưng không phải tình nhân.”
Anh nhìn cô nói không có vẻ gì là ngại ngùng. Người ngoài cuộc sẽ nghĩ là cô có kinh nghiệm trong tình trường lắm, nhưng anh biết cô không như vậy, anh hiểu cô.
“Có gì khác đâu?”
“Tình nhân là cầm tiền của người khác rồi phục vụ giải quyết tình dục cho người ấy, không thể từ chối “ông chủ” được. Còn phải nịnh bợ “ông chủ” nữa.” Cô nghiêm túc nói, “Anh chắc cũng hiểu rằng em không nịnh bợ được người khác, cho nên diễn trò tình nhân sẽ không hợp chút nào. Em thích làm chính bản thân mình, tự kiếm tiền, muốn cùng em lên giường thì sẽ lên giường, nhưng em không muốn thì sẽ đá xuống giường.”
“Cái gì?” Anh tưởng mình nghe nhầm.
Rất đại nghịch bất đạo sao?
Đôi mắt hạnh sáng long lanh rất nghiêm túc: “Vì có “đá xuống giường” tự do nên sẽ không phải là tình nhân.”
“Em không thích tiền sao?” Anh không tin.
“Tôi yêu tiền, nhưng tôi yêu tự do, tâm hồn tự do vẫn hơn.”
Anh không hiểu được logic của cô nhưng cũng chẳng quan tâm.
“Tôi sẽ không kết hôn với anh.”
“Tôi biết.”
“Chúng ta nhất định phải dùng biện pháp tránh thai, luôn phải sử dụng, đề phòng là trước hết.”
“Có thể.”
“Mình không nghỉ lễ cùng nhau.” Lễ tình nhân, Giáng Sinh, sinh nhật gì chứ! No no no!
“Tôi cũng không muốn lúc nào cũng kè kè bên cạnh anh. Mới nghĩ đến đã mất hứng.”
“Không được yêu tôi.”
“Anh cho rằng anh có thể “Yêu” sao?”
“Này, em muốn cãi nhau với tôi phải không?”
“Này, ở đây, anh chỉ là bạn giường của tôi, nhớ kĩ đấy!”
***
Đêm khuya một ngày nào đó…
“Anh muốn về à?” Giọng cô lười biếng truyền ra từ dưới chiếc chăn bông.
“Ừ, em gái tôi đang đợi ở nhà.”
Cho nên dù anh mệt mỏi nhưng vẫn muốn bò về nhà? Đúng là người anh trai có trách nhiệm.
“Lần sau anh không cần tặng quà cho tôi đâu.”
“Tôi thích thế. Nếu em không thích thì có thể cho người khác.”
“Anh đúng là người đàn ông đáng thương. Anh nghĩ tôi sẽ nhờ cậy cấp trên sao? Tôi có thể viết cho anh một bản cam kết, thật đấy!”
“Nói ít thôi!”
Anh luôn là một người bình tĩnh, khó mà nóng giận được, anh sập cửa bỏ đi.
***
Lại đêm khuya một tháng một năm nào đó…
“Hôm nay anh không phải về nhà à?”
“Ừ, em gái tôi kết hôn.”
“Cho nên?”
“Cho nên gì? Em không biết em gái tôi kết hôn à?”
“Đương nhiên biết. Nhưng việc này và việc ngủ chung giường với tôi thì liên quan gì? Tôi có thói quen ngủ một mình!”
“Tôi cũng có thói quen ngủ một mình, cho nên chúng ta cùng thích ứng dần với nhau đi.”
Anh ôm cô rồi ngủ ngon lành. Cô trừng mắt lườm anh cả buổi, cuối cùng mãi vẫn không tìm cách nào đẩy anh ra khỏi giường được.
Chương 1
Rõ ràng cô ấy có thể trở thành một con phượng hoàng, được hưởng một cuộc sống sung sướng, vậy mà lại chọn cách sống theo lối sống của một con chim sẻ bình thường.
Ngày xuân ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa bằng ren, trên giường có một đôi nam nữ ôm nhau ngủ. Cả hai người họ đều đã tỉnh.
Người đàn ông tỉnh dậy trước tiên, thật lâu sau mới ý thức được anh đang không nằm trên giường của mình, vậy mà sao mình lại ngủ say đến vậy? Thật kì lạ. Nhưng không còn nhiều thời gian để anh suy nghĩ, anh đứng dậy, mặc lại quần áo của mình tối qua một cách nhanh chóng.
Cô gái lật người, tiếp tục ngủ. Khăn trải giường màu tím nhạt trượt xuống, những sợi tóc mềm mại hơi rối vương trên tấm lưng trắng nõn, không tì vết như tuyết. Cảnh đẹp đó làm cho mọi thằng đàn ông thấy đều muốn vươn tay ra, phủ bàn tay lên thân thể nõn nà, đường cong mềm mại của cô.
Phản ứng đầu tiên của anh là kéo lại rèm cửa sổ, lúc sau mới nghĩ tới mình đang ở trên tầng mười sáu, ai lại có thể nhìn thấy cô đang để lộ cảnh xuân đẹp mắt?
“Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?” Anh tự mắng mình một tiếng, nhắc nhở bản thân không nên tốn nhiều thời gian của mình cho phụ nữ này.
Anh lôi ra một tấm chi phiếu từ trong túi áo âu phục, viết lên đó vài số rồi đặt lên bàn trang điểm. Anh biết cô sẽ không lấy tiền nên viết kèm thêm một tờ giấy: “Dùng tiền này mua giúp anh dao cạo và vài vật dụng hàng ngày khác.”
Vừa lúc anh bước đi, cô liền mở mắt.
Đôi mắt mèo to tròn của Nhạc Xuân Phàm có chút mệt mỏi, thật sự là đêm qua cô không ngủ được nhiều. Cô có thói quen ngủ một mình, trên giường càng có nhiều người nằm cùng thì cô lại càng mất ngủ.
Chỉ một lần này thôi! Tuyệt đối chỉ có lần này!
Bạn giường cũng được, tình nhân cũng được, nhưng không bao giờ có chuyện cô làm tình nhân thì anh sẽ sống cùng với cô.
Cô sống trên đời hai mươi lăm năm nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm tình trường với đàn ông, mai sau cô cũng không muốn chung sống cùng người đàn ông nào, điều mà cô tiếc nhất trong đời mình là cô không phải người đồng tính, có thể yêu một người con gái khác. Thế nên cô sẽ tìm người đàn ông nào không yêu cô, người đó cũng không phải gout của cô, hai người cô đơn lúc nào thì có thể an ủi nhau lúc ấy.
“Ôi, giờ chỉ muốn trốn làm một ngày để ngủ bù quá.” Cô ôm tấm chăn mỏng, lưu luyến không muốn rời.
Tiếc là cấp trên xấu xa của cô quản lí nhân viên vô cùng nghiêm khắc, cứ như tổng giám đốc không biết phụ nữ cả phòng có “kì sinh lí” rắc rối hàng tháng ấy.
“Aiz… Lại nghĩ nhiều rồi, phải rời giường thôi!” Nhưng vừa động đậy thì toàn thân cô đau nhức. Đều là do tên cầm thú kia gây ra, hại cô thiếu ngủ nguyên một đêm, cuối cùng khắp eo lưng đau nhức kinh khủng.
Nhạc Xuân Phàm nghẹn ngào nức nở lên hai tiếng. Không ai biết thật ra cô rất hay khóc, dù có đánh chết cô nhất quyết không để lộ ra bí mật này. Khi bước ra khỏi nhà, cô luôn mang hình tượng một thư kí hoàn hảo: bình tĩnh, lí trí, cẩn thận, tỉ mỉ.
Chuông điện thoại vang lên, cô vươn tay với lấy điện thoại nghe.
“A lô.” Giọng cô yếu ớt.
“Ôi… Cậu bị ép khô rồi hả?” Một giọng nói mềm mại có chút nũng nịu rất dễ thương vang lên, “Cần cà phê không?”
“Có.”
“Chờ cậu đấy nha.” Cô nàng ở đầu dây bên kia lại nũng nịu nói, không để cô trả lời lại đã dập máy luôn.
Nhạc Xuân Phàm cuối cùng cũng có động lực để xuống giường. Cô nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi thay nhanh một bộ đồ công sở. Vừa lúc nhìn về phía bàn trang điểm được sắp xếp gọn gàng thì cô thấy tấm chi phiếu và tờ giấy nhắn. Cô trợn mắt, “Nhờ tôi dùng mười vạn để mua vật dụng sinh hoạt hằng ngày? Đùa gì thế! Toàn bộ chỗ này là không gian riêng của tôi! Không ai có thể chiếm được chỗ này, nhất là đàn ông!”
Cô xé tan tấm chi phiếu và tờ giấy nhắn không chút do dự. Nếu người đàn ông đó có ý định chiếm lấy khoảng không của riêng cô, nhất định cô phải chống trả, cô sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào!
Nhạc Xuân Phàm đầy kiêu hãnh xách chiếc túi da lên, bước ra khỏi căn hộ. Cô đi xuống tầng dưới, ấn chuông cửa căn hộ của Phạm Ti Ti.
“Xuân Phàm à ~…”
Cửa rộng mở, mùi hương thơm ngát ập vào cô, một thân hình nóng bỏng bổ nhào tới. Xuân Phàm nhanh nhẹn né sang một bên, mặc kệ đằng sau có một mỹ nữ đang nhiệt tình chào hỏi, đi thẳng vào nhà. Cô nhanh chóng đi qua phòng khách, tiến vào nhà bếp rồi ngồi vào bàn ăn.
“Cà phê đâu? Bữa sáng đâu?” Xuân Phàm nằm bò lên bàn giả vờ khóc lóc.
Phạm Ti Ti sở hữu một vẻ đẹp quyến rũ kiều mị. Cô là hình mẫu cho một “tình nhân” hoàn hảo, chỉ cần nói giọng nũng nịu cũng có thể khiến chân đàn ông rã rời, tiếc rằng giọng nói quyến rũ ấy lại vô tác dụng với Xuân Phàm.
“Hôm nay cậu thích làm nữ thổ phỉ à?” Giọng Phạm Ti Ti bực bội, cô oán hận đóng cửa lại.
“Cậu mà không cho mình ăn ngay bây giờ thì mình sẽ phi dao gọt hoa quả vào cậu đấy!” Xuân Phàm vừa nói vừa ngáp một cái rõ to. Cô đang cần gấp hai tách cà phê đen, nếu không hôm nay cô sẽ không thể trụ hết một ngày làm việc quần quật ở công ty mất.
“Hình tượng đâu! Hình tượng! Xin cậu chú ý tới hình tượng của bản thân một chút được không? Nếu muốn ngáp thì phải làm duyên che miệng nhỏ lại, để lộ ra chút lười biếng mà vẫn quyến rũ…” Ti Ti đóng vai người mẹ đoan trang, nói không ngừng.
“Dao gọt hoa quả đâu? Cậu giấu dao đi đâu rồi?”
“Nào nào, cà phê tới đây, tới ngay đây.” Ti Ti cô còn đang trẻ đẹp, lại còn sở hữu một thân hình chữ S hoàn hảo, chưa hết ham chơi nên còn rất yêu đời, chưa muốn chết. Ti Ti nhấc bình pha cà phê đang nóng hầm hập lên, rót cà phê vào tách với bộ dạng đầy duyên dáng, sau đó lại lấy từ trong lò nướng ra một ổ bánh mì caramel nóng hổi, bày tới trước mặt Xuân Phàm, nói: “Phục vụ chu đáo nhé!”
“Không tệ, ưu điểm lớn nhất của cậu chính là biết pha cà phê ngon đấy.”
“Này, ăn của người ta thì phải biết ăn nói một tí, đừng có nói kiểu đáng ghét như thế nhé!” Phạm Ti Ti đưa tay nâng lên chiếc cằm nhọn của mình, đôi mắt mê hoặc như lưới tơ, giọng cô ngọt như đường mật, “Cậu nhìn mình đây này, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, từ trên xuống dưới ngoại trừ ưu điểm ra thì chỉ có ưu ưu điểm, pha cà phê ngon chỉ là trò vặt thôi!”
Xuân Phàm há mồm cắn một miếng bánh mì caramel thật to, không quan tâm cô bạn đang huyên thuyên cái gì.
“Cậu…! Cậu xem, bây giờ cậu duyên dáng chưa kìa! Nhìn tướng ăn kìa, cứ như bánh mì nướng là kẻ thù của cậu ấy, nhai nghiến răng nghiến lợi. Xấu quá! Chẳng hiểu nổi đàn ông trong công ty cậu bị gì mà bầu cậu là “Thư kí duyên dáng nhất”! Cậu đúng là đồ lừa đảo!”...
123...19Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Play Boy Và Hot Girl (2015-09-05)
»Tháng Chín, ngủ yên nhé! (2015-08-09)
»Viết cho em, tháng Sáu! (2015-08-09)
»Nhận lại nhiều hơn (2015-08-05)
»Bạn phải tin đã (2015-08-05)
1234...101112»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu bánh mất rồi!
» Viết cho em, tháng Sáu!
» Truyện Cô Gái Của Sếp
» Truyện Chàng trai nào sẽ yêu em thật lòng
» Truyện Cave yêu lính
1234...91011»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất