* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Lần Này Anh Sẽ Không Buông Tay Em Ra Nữa
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5231
• Mục: Truyện Tình Yêu
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
Chương 1
Ngốc Nghếch
“Này, tôi có việc muốn nói với ông…”
Phía sau gã, nhỏ nhẹ giọng nói, môi thoáng mím lại.
“Gì?”
Dứt mắt khỏi một cô gái có dáng người khá nóng
bỏng đang chạy xe máy lướt nhanh qua mình, gã đạp chầm chậm lại,
không quay đầu ra sau, thờ ơ hỏi:
“Gì?”
“Uhm… Tôi… Uhm… Kể từ mai, ông không cần phải chở tôi
đi học nữa đâu…”
Nhỏ lí nhí nói, có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Đôi mắt đẹp của nhỏ nhìn chằm chằm vào phía sau gã, có chút chờ
mong pha lẫn sợ hãi.
“Hả? Gì? Không cần tôi chở nữa?”
Gã quay đầu ra sau nhìn nhỏ, nhưng nhỏ quay đầu né
đi. Một nụ cười gượng gạo nở trên môi nhỏ:
“Ừm, không cần nữa…”
“Bà tính đón xe đi học à? Không nhớ vụ chen lấn dữ
dội vào năm lớp 10 sao?”
Gã hỏi, nhớ lại hồi đầu năm lớp 10 vì có quá đông
học sinh lên xe nên lúc đó nhỏ bị ai đó vô ý đẩy xuống, kết quả là
trầy xướt khắp người. Sau lần đó, gã đã đề nghị chở nhỏ đến
trường. Từ đấy đến nay cũng là đã được ba năm rồi.
“Không… Mà là… À, Sơn sẽ tới nhà chở tôi…”
Giọng nhỏ khẽ run lên.
“Sơn? Là ai?”
“Là Trần Hoàng Sơn, lớp B2 ấy…”
“Là gã học cùng lớp học thêm Toán với bà?”
“Uhm…”
Chân mày gã nhíu lại:
“Sao gã lại đến đón bà?”
Nghe thấy giọng nói vẫn còn khá bình thản của gã,
mắt nhỏ chợt hiện lên sự thất vọng khó tả. Tay xiết nhẹ lấy lưng
áo của gã, nhỏ nói:
“Cậu ấy nói thích mình…”
Gã không nói gì…
“Và mình đồng ý sẽ hẹn hò với cậu ấy…”
Không có lời đáp lại, có vẻ như tin tức này cũng
không làm cho gã cảm thấy gì. Một lát sau, như để xua đi bầu không khí
thoáng trở nên nặng nề, gã cười nói:
“Tuỳ bà thôi. Nói gì đi nữa tôi cũng chở bà ba năm
rồi, có lẽ đã đến lúc phải xin nghỉ việc rồi nhỉ? Ha, tự do ah! Từ
ngày mai tôi có thể đến chở Đan đi học rồi…”
“Uhm…”
Nhỏ cười gượng, mắt ửng đỏ, nhưng không nói gì thêm.
Hít sâu một hơi, nhỏ cố ép cho mình không bật lên tiếng khóc.
Chỉ có điều chính nhỏ cũng không biết, trong giây
phút ấy, vai gã đã nhẹ run lên. Rất nhẹ, nhẹ đến cả gã và nhỏ đều
không nhận ra.
Chiếc xe đạp nhỏ vẫn cứ như vậy mà chậm chạp lăn
bánh, mang theo trên mình hai trái tim với những cảm xúc rối loạn.
“Ê, Lỗi, mày có nghe nói gì không?”
Tuấn sà xuống ngồi cạnh gã trên băng ghế đá, nở một
nụ cười khả ố như thường lệ.
“Có gì thì nói, không có thì lăn!”
Gã cộc cằn nói, cắn mạnh vào ổ bánh mì trên tay.
Không hiểu sao hôm nay tâm trạng của gã lại có chút khó chịu. Có lẽ…
là tại việc hồi sáng chăng? Lắc đầu, gã cũng không rõ ràng lắm.
Hiển nhiên là Tuấn không đủ “tinh tế” cho lắm để
hiểu được tâm trạng của gã, hắn cười dài, móc từ trong người ra một
hộp sữa đậu nành Fami, cắm ống hút vào và sảng khoái hút lấy một
ngụm:
“Tao nghe nói nhỏ Nhã đang hẹn hò với tên Sơn B2.”
“Thì sao?”
Gã thản nhiên hỏi lại, nuốt trọn mẩu bánh mì còn
lại, vò vò tờ giấy bọc rồi vứt vào sọt rác ở kế bên. Nhưng hụt.
Gã không để ý lắm, và cũng không rỗi hơi đâu mà đi nghĩ về việc vì
sao mà mình ném hụt.
Hai mắt tên Tuấn trợn lên, có vẻ quái dị hỏi lại:
“Phản ứng của mày chỉ có vậy thôi sao? Tao tưởng là
mày phải hét lên rồi đau thương đi tìm Nhã nói chuyện chứ?”
“Thằng hâm! Tao việc quái gì phải làm việc nhảm nhí
đó?”
“Mày… Ai, là bạn bè tao nói thật với mày, tuy nhỏ
Đan cũng rất xinh nhưng tao vẫn khoái Nhã hơn. Nhỏ Đan quá điệu đà,
trong khi đó Nhã lại dễ gần và học giỏi hơn nhiều. Nếu tao là mày
tao đã vơ nhỏ Nhã từ lâu rồi, chứ không hơi đâu mà phải đi chơi bời
với ả điệu kia…”
“Được rồi, mày chỉ muốn nói chừng ấy? Vậy thì mày
vui lòng lăn đi chỗ khác giúp, tao còn hẹn gặp “ả điệu” đó ở đây.”
Gã không kiên nhẫn phất tay nói. Tuấn than nhẹ, đứng
dậy, một phát ném hộp sữa trong tay vào thùng rác, cợt nhã nói:
“À, tao còn có việc muốn nói với mày đây…”
Thấy gã không nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn mình, Tuấn
chán nản lắc đầu nói:
“Tên Sơn ấy chẳng tốt lành gì mấy đâu…”
Bước được vài bước, bỗng gã dừng lại rồi nói tiếp:
“Năm 11, tên Sơn và nhỏ Đan từng qua lại với nhau. Từ
một học sinh giỏi, nhỏ Đan liền trở thành như hiện tại…”
Để lại một tiếng cười nhạt, Tuấn biến mất hẳn vào
đám đông trên sân trường.
“Tao từng tẩn gã vì điều đó…”
“Tên hâm!”
Gã nhìn theo tên Tuấn, buông ra câu chửi rủa như vẫn
luôn là vậy khi nói chuyện với tên bạn quái dị này. Rồi sau đó, sắc
mặt gã trầm hẳn xuống, giọng nói có chút âm trầm vang lên:
“Sơn B2? Nếu mày làm nhỏ tổn thương, thì mặc kệ cho
bố mày có là phải hay không là hiệu phó đi chăng nữa, tao cũng sẽ
không ngần ngại gì mà không cho mày một vài “câu thăm hỏi” đâu…”
“Lê Lưu Lỗi, anh L3 mời lên dò bài!”
Cái tên rất được “ưu ái” của lớp B7 được xướng lên
bởi chất giọng điệu đà của cô Hương dạy Anh vào đầu tiết thứ năm hôm
ấy.
Gã lười biếng nhấc mông khỏi ghế, lò dò bước lên
bảng. Phía sau gã, tên Tuấn cười nham nhở cứ như sắp được xem một vở
hài kịch đặc sắc. Nhỏ Đan ngồi bên cạnh gã khẽ cười, vỗ nhẹ lên
lưng gã một cái.
“Cầm phấn!”
Cô Hương mỉm một nụ cười mê người khiến đám nam sinh
trong lớp không nén được mà đều ồ lên một tiếng. Trái lại với bọn “súc
vật” bên dưới, gã có vẻ như không mảy may chú ý gì đến cô giáo trẻ
được xưng tụng là xinh đẹp nhất trường này, biếng nhác cầm lấy một
viên phấn, gõ gõ lên mặt bảng.
“Sự tồn tại.”
Đem thân mình ngả lên lưng ghế, cô Hương xoay xoay cây
bút bi trên tay, liếc nhìn tên học sinh cá biệt trong lớp và nói.
Một tờ giấy nhỏ xuất hiện một cách thần kì trên tay
gã khi gã chỉnh trang lại cổ áo. Và với một cái liếc nhìnrất điêu
luyện, viên phấn trên tay gã nhanh chóng viết nguệch ngoạc lên bảng từ
“Existence”.
“Trò đó em đã dùng một lần rồi, nhét nó vào lại đi
và tôi sẽ cho em một cơ hội khác.”
Cô Hương tủm tỉm cười nói, mắt vẫn không liếc nhìn
gã.
Gã khịt mũi một cái có chút khinh thường, vò tờ
giấy trên tay lại và nhét vào túi quần.
“Óc sáng tạo.”
Gã gõ vài tiếng lên mặt bảng. Lũ bạn ác ôn bên
dưới vẫn không hề cất lên “lời trợ giúp”. Hiển nhiên, trái với vẻ
bề ngoài hiền lành kia, cô Hương có một ác danh khá lớn trong mái
trường Xuân Lộc này. Và chẳng có ai ngu mà đi nhắc nhở gã khi mà bà
cô ấy đang nở một nụ cười như “thiên thần”, mắt liếc nhìn cả lớp kia.
“Sự thách thức.”
“Làm nản lòng.”
“Đặt câu hỏi.”
“Em chưa học bài, thưa cô.”
“Hử? Vậy chép phạt hai mươi lần số từ vựng trong
bài đọc của Unit này nhé.”
Cô Hương nhàn nhạt nói, cầm lấy cuốn vở trống không
của gã và lướt mắt nhìn sơ qua, môi cong lại tạo thành một nụ cười
có gì đó như là khinh thường rõ rệt. Đưa trả vở lại cho gã, cô lật
sổ điểm ra và tiếp:
“Em kế tiếp, Nguyễn Ngọc Hoàng Nam.”
Tên mập lớp phó nhanh nhảu bước lên bảng và nháy
mắt với gã. Nhún vai, gã quay bước trở lại chỗ ngồi. Trong lúc đó,
ánh mắt của gã không hề liếc đến nhỏ Nhã ngồi phía sau mình dù
chỉ một cái.
Tay cầm cuốn vở của mình định đưa cho gã, nhỏ bỗng
nhiên dừng lại, vì lúc này gã đã quay sang nói chuyện với cô nàng
Đan ngồi cạnh mình một cách rất vui vẻ, có vẻ như không hề quan tâm
đến việc chép phạt lại bài.
Ánh mắt của nhỏ ảm đạm hẳn, cười chua chát thu tay
lại.
“Có vẻ như hắn quá ngốc thì phải nhỉ? Hay là cả
hai người đều quá ngốc?”
Bên cạnh nhỏ vang lên một giọng nam trầm thấp. Nhỏ
ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Tuấn.
“Bạn cũng vậy thôi, Tuấn à… Tránh né, không phải là
điều tốt đẹp gì đâu.”
Lời của nhỏ nói khiến gương mặt luôn mang vẻ cười
đùa của Tuấn dần phai hẳn đi. Hắn… dường như cũng quá ngốc thì
phải? Nhưng có thật là đối mặt với sự thật có thể làm thay đổi được
gì không? Hay nỗi đau đã cố chôn giấu tận sâu trong trái tim ấy lại
ngày càng đau rát?
Hắn bỗng nhớ đến cô bé ngây thơ năm xưa, quấn quít
bên mình như một chú chim nhỏ, lòng không hiểu sao lại cảm thấy thật
khó chịu…

Chương 2
Ba Năm… Kết Thúc Rồi…
“Chào bạn, mình là Sơn, rất vui được làm quen. Nhã
vẫn thường hay nhắc về bạn lắm.”
Một tên bảnh trai lái chiếc Honda Zoomer-X dừng lại
trước gã. Phía sau hắn là Nhã, đang nhìn gã bằng một loại ánh mắt
phức tạp. Lúc này đã là sau tan trường hơn mười phút, khi mà gã vừa
chen lấn xong để lấy cho được chiếc xe đạp cà tàng của mình từ trong
bãi gửi chật như nêm cối.
Gã không nói gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, thậm chí
còn không có ý đưa tay để bắt lại tay tên Sơn kia vừa đưa ra.
“Vậy thôi, khi nào có dịp mình sẽ rủ bạn đi đâu đó
nói chuyện chơi. Giờ thì chào nhé, hẹn gặp lại.”
Tên Sơn rất ưu nhã thu tay lại, không có chút nào tỏ
vẻ phật ý vì hành động bất nhã vừa rồi của gã và nói. Sau đó,
hắn đưa cho nhỏ một chiếc nón bảo hiểm và vẫy tay chào gã. Chiếc xe
có giá trị không hề nhỏ của hắn dần len vào dòng người đông đúc
trên con đường quốc lộ, rồi sau đó biến mất khỏi tầm mắt gã. Cái
cuối cùng mà gã thấy, đó chính là cái nhìn có chút ai oán của một
ai đó. Nó làm cho gã cảm thấy khó chịu lạ thường.
“Lỗi, đi thôi nào.”
Giọng một người con gái vang lên phía sau gã.
“Đan này, thật sự mình rất ngốc phải không?”
Gã chầm chậm quay lại, ngắm nhìn người con gái xinh
đẹp vẫn hay bị thằng Tuấn gọi là điệu đà kia, trầm thấp hỏi. Lúc
này đây, người con gái ấy chẳng có chút gì như những biểu hiện thường
ngày cả. Gương mặt đẹp với mái tóc dài để xoã bây giờ mang theo một
vẻ đẹp giản dị lạ lùng, đôi mắt to tròn đượm lên một nét buồn bã
khó hiểu.
“Không phải, mà chỉ là vì cậu đang sợ thôi.”
“Sợ? Mình sợ gì chứ?”
Gã quay đầu đi, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên
dưới, gượng cười hỏi.
“Cậu hiểu mà, phải không? Kể từ lúc cậu từ chối
mình vào lần đó, cậu đã biết rồi.”
Đan đưa tay vén vài sợi tóc vừa rũ xuống mắt, cười
buồn nói.
“Ha! Được rồi… Mình về thôi…”
Ngẩn người nhìn về phía chiếc xe của Sơn vừa biến
mất, rồi gã bật nói, đưa tay vỗ nhẹ lên ghế sau. Đan lặng lẽ nhìn
gã, rồi rất vâng lời gật đầu, ngồi lên ghế sau, hai tay ôm chặt lấy
hông gã.
“Ba năm… Kết thúc rồi…”
Theo gió, tiếng thở dài như một gợn sóng khẽ lan ra,
rồi chìm ngay vào thanh âm huyên náo của một cuộc sống mà tại đó quá
khứ không thể nào có thể quay trở lại…
“Mày là Lê Lưu Lỗi, lớp B7 trường Xuân Lộc?”
Sau khi chở Đan về, gã ghé quán net Cao Tốc như
thường lệ. Nhưng hôm nay gã vừa đi tới đầu đường thì đã bị một nhóm
thanh niên chặn lại. Gã không biết chúng là ai, nhưng có vẻ như cũng
không phải là dân lương thiện gì.
“Là tao, bọn mày là…?”...
123...9Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Xin được gọi đó là tình yêu (2015-05-25)
»Lần Này Anh Sẽ Không Buông Tay Em Ra Nữa (2015-05-07)
»Truyện Chết lỡ yêu rồi làm sao đây (2015-04-20)
»Truyện Trong tim tôi chỉ có cô thôi Đồ ngốc (2015-04-16)
»Truyện Anh thua vì anh yêu em (2015-03-29)
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Không Thích Em
» Ba tháng làm người yêu Cave
» Câu chuyện tình yêu và 1000 con Hạc giấy
» Cho em một cơ hội nữa được không
» Chuyện tình của cây
123456»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất
Disneyland 1972 Love the old s