Gã bước xuống xe, dựng nó sang hàng rào ở bên cạnh,
nhíu mày hỏi.
“Không có gì… Chỉ là thay mặt một người bạn tặng cho
mày món quà gặp mặt thôi.”
Tên cầm đầu, một gã cao gầy tóc nhuộm vàng chói
nhếch môi nói.
“Quà gặp mặt? Tao cũng được ưu ái quá nhỉ?”
Gã cười nhạt, đút hai tay vào túi, ung dung hỏi.
“Ra chỗ kia nói chuyện chứ?”
Tên tóc vàng nhún vai, hất đầu vầ phía bãi đất
trống ở phía xa.
“Nếu tao không muốn?”
“Mày có thể thử. Bảy thằng đàn em tao dạo này hơi
bị nóng tính, nếu mà mày còn dài dòng thì không biết chúng sẽ làm
gì mày đây? Nếu muốn được “ưu đãi” thì nên nghe theo lời tao. Có lẽ
sau đó mày còn lết về nhà được. Haha!”
Bảy tên phía sauhắn bật cười, hưng phấn bẻ tay rôm
rốp, hướng về gã ném ra những cái nhìn đe doạ. Gã híp mắt, rút tay
ra khỏi túi quần, nhìn tám tên đang áp lại gần mình, môi vẫn mỉm một
nụ cười nhàn nhạt.
“Đi thôi. Chỉ hi vọng là bọn mày sẽ không hối hận.”
Vứt lại một câu đe doạ, gã quay người bước về bãi
đất trống.
“Theo nó.”
“Đầu vàng” vung tay lên. Bọn hắn cùng gã bước nhanh
tới nơi “vắng vẻ, dễ giải quyết kia”.
Nơi bãi đất trống, tám tên lưu manh vây lấy gã, dáng
vẻ có chút dữ tợn nhìn chằm chằm vào gã. Tên đầu vàng lúc này
lấy từ trong người ra một thanh sắt, to chừng ngón cái và dài gần một
mét, chỉ chỉ vào gã và nói:
“Tốt nhất là an phận chịu chút đòn đau đi, bọn tao
cũng không được nhờ vả để lấy đi tay hay chân của mày đâu nên cứ yên
tâm. Nếu không đừng nói sao tao không cảnh cáo trước.”
“Thằng nào thuê bọn mày tẩn tao? Thằng Long Gù hay
Thanh Sấu?”
Gã vẫn giữ vẻ bình thản hỏi.
“Đánh nó!”
“Đầu vàng” bỏ ngoài tai câu hỏi của gã và hét lên.
Bảy tên lưu manh hung ác từ từ vây chặt lấy gã. Lúc này, hiển nhiên
là gã phải chịu đòn đau rồi.
Bỗng gã giật mình nhớ lại, lúc rời đi, trên môi tên
Sơn kia đã thoáng nở một nụ cười rất cay độc. Nhỏ Nhã không thấy
điều đó nhưng gã vẫn nhạy cảm nhận ra được. Nụ cười đó, là nụ cười
vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn.
“Thằng khốn…”
Gã dữ tợn thì thầm. Ánh mắt đảo ra phía sau bọn
lưu manh, gã cáu tiết nói:
“Bọn mày tới trễ quá đó!”
“Thằng này! Vừa nhận được tin nhắn của mày là tao
lập tức dẫn bọn nó chạy đến đây ngay đấy. May cho mày là tụi tao ở
ngay trong quán net chứ nếu không thì… Haha…”
Từ đầu bãi đất trống vang lên tràng cười khả ố của
tên Tuấn. Phía sau hắn, sáu, bảy tên thanh niên dáng vẻ nịnh bợ vội
vàng đi theo sau.
Tên đầu vàng ngẩn ra khi nhìn thấy gã có tiếp viện,
gương mặt đầy mụn của hắn nhanh chóng sa sầm lại. Lúc này hắn chợt
nhớ tới hành động đút tay vô túi quần của tên kia, hàm răng bỗng
nghiến lại thành một nụ cười dữ dằn. Liếc mắt nhìn những thằng còn
bự con hơn bên mình đi phía sau tên kia, hắn liếm liếm môi, lành lạnh
nói:
“Bọn mày đừng có nhiều chuyện xen vào việc của bọn
tao. Nếu không, sau này có hối cũng không kịp đó.”
“Nếu tao vẫn muốn xen vào?”
Tên Tuấn thờ ơ hỏi lại, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai
mình, dáng vẻ rất lông bông.
“Tụi tao đi theo anh Bá.”
“Đầu vàng” lạnh lùng nói, nhưng vẫn không giấu đi được
sự đắc ý trong giọng điệu của mình. Anh Bá, cái tên ấy rất có ác
danh ở cả cái huyện nhỏ này.
“Anh Bá?”
Vẻ thờ ơ trên mặt tên Tuấn chậm rãi thu lại. Hiển
nhiên, cái hung danh này cũng làm cho gã cảm thấy kiêng kị.
“Giờ thì mang theo lũ bạn mày xéo đi. Bọn tao chỉ
cần nó thôi.”
Chỉ cây gậy vào người gã, tên đầu vàng hung ác nói.
“Xéo đi!”
Lạnh lẽo nói, tên Tuấn nhìn hắn và cười nhạt:
“Nể mặt anh Bá, hôm nay tao để cho bọn mày rời đi.
Nhưng tao cảnh cáo mày, lần sau còn đụng đến thằng bạn tao, thì đừng
nói sao tao không nể mặt anh Bá. Dù sao, ở huyện này anh Bá cũng
chẳng phải là duy nhất.”
Chương 3
Bỗng Cảm Thấy Trái Tim Rất Đau, Rất Đau…
“And I’m so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry I was falling in love with you
I’m sorry that it came true
But sorry doesn’t turn back time…
For all that I have done to you
I wish that I could make it right…
So sorry that I loved you
Sorry that I needed you
Sorry that I held you tight…”
“Có vẻ các cậu rất thân với nhau nhỉ?”
Trong nền nhạc của bài hát Sorry That I Love You, Sơn
nhẹ nhấp một ngụm café, bâng quơ hỏi Nhã.
“…”
“Hưm? Cậu nói gì”
Đang ngồi thất thần nhìn vào dòng người qua lại trên
con đường trước cửa quán Trà sữa If…, đắm chìm trong tiếng nhạc trầm
buồn, Nhã quay đầu lại nhìn Sơn, cười xin lỗi và hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu bạn Lỗi kia không
thích mình lắm mà thôi.”
“Không thích cậu? Chắc không phải đâu, Lỗi vốn ít
nói nên cậu ấy cư xử như vậy cũng là bình thường mà, cậu đừng
phiền vì hành động đó của cậu ấy nha…”
Nhã khẽ cười, ánh mắt lấp lánh những tia hồi niệm.
Nàng nhớ mãi hồi năm lớp 10, tên Tuấn đã phải quấn lấy gã hơn cả
tháng trời mới được gã bất đắc dĩ nhận là bạn thân như hôm nay. Có
lẽ, trong cả lớp B7, chỉ có hai người ấy là hiểu nhau nhất mà thôi,
thậm chí còn hơn cả nàng hiểu hai người họ…
“Mình không phiền chút nào, ngược lại mình rất
thích tính cách đó của cậu ấy. Có lẽ là không lâu nữa mình và Lỗi
sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Ha ha!”
Sơn lắc đầu cười nói, tỏ vẻ như mình không có chút
gì lấy làm phiền về việc bẽ mặt hồi sáng cả. Tên Lỗi ấy, quả
thật là rất làm cao a… Đó là tên duy nhất trong trường được hắn chủ
động bắt tay mà vẫn dám phớt lờ như không. Bẽ mặt, đó là việc rất
lâu rồi hắn chưa từng biết đến, đặc biệt là còn trước mặt người con
gái mà mình thích. Trong lòng mình, tên Sơn đã vạch sẵn cái kết cho
tên kia rồi.
“À, về việc mà mình nói với Nhã mấy bữa trước
ấy, bạn nghĩ thế nào rồi?”
Sơn nhìn Nhã, có chút chờ mong hỏi.
“Về việc chuyển lớp sao? Sơn à… Mình xin lỗi nhưng…
mình quả thật là không hề có ý định đó… Ba năm rồi, mình cảm thấy
rời xa nơi mà mình gắn bó đã ba năm để đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm
đối với mình là điều rất khó…”
“Nhưng bạn nên biết rằng, ở ban cơ bản chương trình
học tập căn bản không phù hợp với trình độ của bạn. Thậm chí, mình
có thể khẳng định sang ban nâng cao bạn còn có thể nằm trong top ba
người đứng đầu. Có lẽ, bạn thật sự yêu quí lớp của mình, nhưng bạn
cũng cần phải hướng đến nơi thích hợp với mình hơn chứ? Với lại, ở
lớp B7- xin lỗi nếu mình có nói gì hơi quá- còn tồn tại những thành
phần bất hảo. Mìnhrất lo lắng nếu bạn tiếp xúc nhiều với bọn họ,
Nhã à.”
“Những thành phần bất hảo?”
Nhã nhìn Sơn, nét cười trên gương mặt thoáng nhạt
xuống rất nhiều:
“Mình không nghĩ vậy. Các bạn ấy chẳng qua chỉ là
hơi quá năng động mà thôi. Đó cũng là điều bình thường ở lứa tuổi
chúng ta, chắc bạn cũng hiểu được điều đó?”
Sơn gượng cười, trong lòng thầm than vì đã lỡ chạm
nọc đến một ai đó, hắn cười xoà nói:
“Mình cũng chỉ là muốn tốt cho bạn mà thôi. Nếu
vậy, khi nào bạn đổi ý thì hãy nói với mình, mình sẽ thu xếp cho
bạn qua bạn nâng cao.”
“Cảm ơn, nhưng có lẽ là không cần đâu…”
Nhã đứng dậy, vẫy tay chào Sơn:
“Từ đây đến nhà mình cũng gần thôi nên cậu không cần
phải chở mình đâu. Chào cậu, hẹn mai gặp.”
Thấy dáng vẻ có phần mất hứng của nhỏ, tên Sơn
cũng rất thức thời mà không bám theo, gật đầu, môi nở một nụ cười
mà hắn cho là lịch lãm nhất:
“Ừm, vậy bạn về cẩn thận nha.”
Nhỏ lấy từ trong ví ra 25.000 đồng đặt lên bàn rồi
quay người đi thẳng ra ngoài. Trong cái nắng nhạt của một ngày cuối
thu, bóng nhỏ trông sao ảm đạm quá.
Nhìn ly sinh tố sữa hầu như vẫn còn y nguyên trên
bàn, sắc mặt tên Sơn chợt đanh lại. Nhìn vào cái bóng nhỏ đang khuất
dần kia, hai tay hắn chợt siết lại, ánh mắt mang theo vài phần nóng
cháy:
“Dù không biết em vì lí do gì lại đồng ý hẹn hò
với anh. Nhưng … Nhã à, anh thề sẽ khiến cho em phải yêu anh. Vì em…
là người con gái duy nhất có thể khiến cho anh phải rung động. Lần
đầu tiên trong cuộc đời mình, anh không hề muốn đùa giỡn chút nào
trong mối quan hệ giữa chúng ta…”
Đau… Đau quá… Không hiểu sao trái tim lại cảm thấy đau
đớn đến thế… Nhỏ bước đi mà không hề có một chút định hướng nào.
Có lẽ, là vì sự thờ ơ của gã chăng? Có lẽ, là vì nhỏ chợt nhận
ra trong trái tim gã nhỏ luôn không là gì sao? Có lẽ… Nhỏ không biết…
Chỉ biết rằng, trong tim lúc này rất đau, rất nhói, khiến cho hai
khoé mắt của nhỏ cay xè. Nhỏ muốn khóc. Nhỏ muốn đổ gục vào một
nơi nào đó mà gào khóc cho thoả thích. Nhỏ muốn quên đi hết bao
chuyện khiến cho nhỏ trở nên quá phiền muộn.
Nhỏ muốn khóc… vì gã…
Nhỏ muốn khóc… vì sự ngu ngốc của mình…
Vì có một điều mà nhỏ chưa bao giờ nói với gã… Đó
là: Đã từ lâu, lâu lắm rồi, trong lòng nhỏ đã luôn có bóng hình của
gã. Nhỏ luôn muốn được ở bên gã mà không cần bất cứ một lí do gì.
Đơn giản chỉ là muốn được nhìn thấy gã, muốn được thấy những nụ cười
trên môi gã hàng ngày, muốn gã biết rằng nhỏ không còn là cô bé năm
xưa luôn cần được gã bảo vệ nữa… Nhỏ muốn, chỉ một lần thôi, muốn
tình bạn của nhỏ và gã tiến thêm một bước nữa…
Nhưng…
Sự nhút nhát khiến nhỏ không dám nói ra. Và rồi,
nhỏ đã cảm thấy hối hận vì điều đó.
Năm 11, gã và nhỏ Đan trở thành một cặp…
Khi biết được điều đó, nhỏ gần như muốn lịm đi. Có
lẽ, chưa bao giờ trong cuộc đời mình, nhỏ cảm thấy thế giới không
còn ánh sáng như vậy…
Tuyệt vọng…
… Nước mắt cứ muốn rơi ra khi nhỏ nhìn thấy hai người
cười nói với nhau… Những lúc ấy, nhỏ chỉ muốn lao đến tách họ ra,
để rồi được ôm chầm lấy gã, nói với gã rằng: “Từ lâu, lâu lắm rồi,
em đã thích anh…”
Nhưng nhỏ không làm được. Sự nhút nhát khiến nhỏ trở
thành kẻ đến sau và sự lương thiện khiến nhỏ không thể trở thành một
kẻ phá bĩnh.
Nhỏ đơn giản chọn cách chôn giấu thật sâu nỗi đau
vào trái tim mình…
… Chịu đựng những cơn đau xé lòng, và lặng im để những
giọt nước mắt rơi mỗi khi mà gã không chú ý đến…
… Cho đến vài hôm trước đây, khi mà nhỏ dường như
không chịu đựng được nữa, Sơn tới và tỏ tình với nhỏ… Nhỏ chỉ đơn
thuần coi Sơn là bạn, nhưng không hiểu sao khi ấy nhỏ lại gật đầu
đồng ý sẽ hò hẹn với Sơn… Có lẽ, nhỏ hi vọng rằng, khi gã biết được
việc này gã sẽ thay đổi chăng? Hiểu được tình cảm của gã dành cho
nhỏ? Như một sự cứu cánh cuối cùng trong tuyệt vọng… Có lẽ, nhỏ đã
hi vọng thế…
… Nhưng phản ứng của gã lại làm cho nhỏ cảm thấy
như bị một bàn tay lạnh lùng đẩy ngã từ thiên đường xuống địa ngục…
Thật sự, gã… không hề quan tâm đến nhỏ sao?
Đau quá…
… Lúc nãy, trước khi nhỏ cùng Sơn rời đi, nhỏ đã
thấy bóng người đứng sau gã nhìn thẳng vào mình. Đó là Đan, Đan của...