gắt tín hiệu từ lâu nhưng miệng của Giang Thanh vẫn đang còn há hốc vì kinh ngạc. Càng lúc cô càng không thể kiểm soát được những gì diễn ra xung quanh mình.
Bước xuống sân chung cư với khuôn mặt méo mó nhất có thể, Giang Thanh khựng lại vài giây khi thấy Quang Nhật đã đứng đợi mình từ khi nào. Hai tay anh chàng bỏ vào túi quầy, bàn chân trái cà nhẹ trên nền sân tạo nên những âm thanh sột soạt. Bất giác cô thấy buồn cười. Đáng lý ra anh chàng nên chạy lên gõ cửa và bảo cô chạy ra có phải khỏe hơn không, việc gì phải đứng chờ giống như che đậy chuyện hai người ở cùng một chung cư như thế.
- Đứng đó làm gì nữa! Muỗi cắn nát chân tôi rồi này!
Câu nói trần trụi của Quang Nhật làm tắt ngúm nụ cười phải khó khăn lắm mở nở trên môi Giang Thanh. Cô lại cau mày, cơn tức giận ùa tới. Những bước chân cứ thế ném xuống nền sân những tiếng cộp cộp đầy sức mạnh từ chiếc gót giày mỏng như cọng chỉ.
Ngồi trên xe, Giang Thanh im lặng tuyệt đối. Cô sợ phải đối diện với Quang Nhật đến mức quay đầu nhìn hẳn sang một bên.
- Cứ nhìn mãi như thế đầu cô sẽ bị vẹo đấy. Khó coi lắm.
Quang Nhật nói với vẻ mặt tỉnh trên mức tỉnh.
- Bị vẹo còn đỡ hơn phải nhìn thấy mặt anh.
Dù đang rất mỏi cổ nhưng cô vẫn quyết chí nghiêng mình.
- Vẫn còn giữ sự bướng bỉnh ấy à. Khá nhỉ?
Lời bình luận của Quang Nhật khiến Thanh chững lại vài giây rồi quay đầu nhìn anh chăm chú. Bởi lẽ, đó là một câu nói rất quen…
Quay về những tháng ngày của năm 2007…
Giữa trời nắng oi ả, cậu nhóc Quang Nhật trong bộ đồng phục xộc xệch chạy như bay tới phòng y tế của trường. Lý do duy nhất mà cậu tìm tới nơi này là vì ở đó có cô Linh, trưởng phòng y tế.
Nhìn thấy vẻ hớt hải cùng cả tá mồ hôi đang chảy ròng ròng trên người Quang Nhật, bác sĩ Linh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng nổi tiếng, chiếc mũi cao đỡ cặp kính cận nặng trĩu ngẩn lên toát thêm vẻ oai phong.
- Có chuyện gì?
Như chỉ đợi câu nói đó, Quang Nhật tiến sát lại gần, miệng mập máy, nét mặt đầy nghiêm trọng:
- Cô có thì cho em cái đó với!
Đăm chiêu một vài giây trước câu nói hoàn toàn tối nghĩa của cậu học trò siêu quậy, bác sĩ Linh tiếp tục gằn giọng:
- Cái đó là cái gì? Ngoài cây rựa để chẻ cũi ra thì tất cả đều là cái hết.
Quá bực mình với sự trịch thượng của bác sĩ Linh, cộng thêm nỗi lo lắng cho Giang Thanh đang ngồi khóc hu hu trong nhà vệ sinh nữ, Quang Nhật chống tay lên bàn và gân cổ hét lớn:
- Cái có cánh mà được quảng cáo trên ti vi ấy thưa cô!
Như mất hết sự lạnh lùng, bác sĩ Linh trợn tròn mắt, mồm há hốc và hai tai lùng bùng. Đây có lẽ là câu nói đáng nhớ nhất trong suốt sự nghiệp làm trưởng phòng y tế của cô.
- Em…
Chưa kịp thốt ra một câu cảm thán trọn vẹn, bác sĩ Linh tiếp tục bị chặn họng bởi thái độ vội vàng đến hoảng hốt của Quang Nhật. Nhìn câu nhóc lúc này toát lên hình ảnh của một đấng trượng phu đang quên mình vì bằng hữu.
- Bạn em – Giang Thanh đang cần gấp lắm! Cô có thì làm ơn cho bạn em dùng ké đi. Em năn nỉ cô đó!!!
Và thế là mọi chuyện được giải quyết theo cách êm đẹp nhất. Giang Thanh nhờ sự tiếp viện kịp thời của bác sĩ Linh đã có thể về nhà an toàn mà không để lộ bất kỳ sai sót nào. Quang Nhật qua đó cũng vơi bớt phần nào hình ảnh xấu xí về một cậu học trò hư trong mắt của bác sĩ Linh. Sự cố ngoài ý muốn này vô tình tạo ra nhiều thứ hay ho. Mà hay ho nhất chính là thay đổi gần như 360 độ của mối quan hệ vốn như chó với mèo của cặp đội Thanh – Nhật.
o0o
Kết thúc một tháng án phạt, cả hai trở về với cuộc sống thường ngày. Không khẩu chiến, không đánh nhau và không …nhìn thấy nhau. Những lần bị đuổi ra khỏi phòng học do nói chuyện riêng hoặc ngủ gật trong lớp, Giang Thanh không ngủ mà cứ nhìn ngó xung quanh. Nhưng cũng chẳng có gì xuất hiện ngoài cô lao công và tiếng chổi quét rác xoèn xoẹt quen thuộc. Không hiểu sao tâm tư cô nhóc thấy trống trải và xao xuyến lạ. Cái tuổi 16 đẹp như trăng ắt đã nhuốm đôi chút màu buồn nhớ…
- Ê! Có chuyện gì mà đông thế nhỉ?
- Là đánh nhau cứ còn gì nữa! Mày hỏi thừa.
Tiếng bàn tác chỉ trỏ của những đứa bạn xung quanh trong giờ tan trường làm Giang Thanh chú ý. Cô hướng mắt về phía đám đông. Sự tò mò khiến mọi người bu lại coi đông như kiến cỏ. Thanh thì lại chẳng có ý định tới đó làm gì. Dù thuộc tốp quậy phá nhất trường nhưng cô bé ý thức việc mình là con gái, mà con gái thì không được đánh nhau.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nổi bật nếu như Giang Thanh không nhìn thấy khuôn mặt của ông anh Quang Nhật trong đám hỗn độn ấy. Dừng lại và nheo mắt vài giây. Cô tá hỏa khi biết rằng hình như một trong số những nhân vật chính của cuộc chơi bạo lực phía đằng xa là Quang Nhật. Không đắn đo một giây một phút nào, Thanh chạy ào tới. Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Không thể để người đó một mình!
Chen chúc trong ba bốn lớp người đang đứng coi chật ních, Giang Thanh phải nỗ lực lắm mới có thể chui vào trong. Cô nhóc tá hoá khi nhìn thấy gương mặt đã sưng phù lên của Quang Nhật cùng một vài vết xước đã rớm máu trên da.
- Cái quái gì thế này hả? Mấy người là con trai mà hùa nhau đánh một người sao? Không biết xấu hổ à?
Mặc kệ những cặp mắt trợn trừng đầy ngạc nhiên của đám thanh niên trước mặt, Giang Thanh hùng hổ chống hông lên và hét lớn. Đối với cô nhóc, việc đứng yên khi thấy bạn bè bị ức hiếp là điều không thể chấp nhận được.
Dù đang rất đau nhưng Quang Nhật vẫn đủ sức đứng dậy, chạy lại phía Giang Thanh và ra hiệu cho cô mau rời khỏi đây. Một mình cậu nhóc đã tơi tả bầm dập như thế này rồi thì Giang Thanh sẽ toe tua đến mức nào đây.
Cơn thịnh nộ ùa lên làm tất cả dây thần kinh trong đầu Giang Thanh rung lên từng đợt, cô bé vừa đẩy tay Quang Nhật ra vừa xấn tới với khuôn mặt ngang tàng nhất có thể. Xung quanh những tiếng xì xào bàn tán của mọi người rì rang như ong vỡ tổ.
- Tụi mày nhìn cái gì mà nhìn hả? Chưa thấy con gái đánh nhau bao giờ à?
Quá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của một con nhóc lùn tịt, mái tóc cắt ngắn đầy "giang hồ" và cử chỉ thì bặm trợn như một thằng con trai đích thực, đám người đánh Quang Nhật cứ đứng trơ ra, chốc chốc chúng quay sang nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngáo.
- Mày điên rồi hả Thanh? Tụi này nó không chừa ai đâu. Chạy mau trước khi bị đưa tới bác sĩ. Chạy đi!
Giang Thanh vờ như không nghe thấy gì, vẫn giương đôi mắt đầy thách thức nhìn tất cả. Thật ra trong lòng cô bé đang rất sợ. Không sợ sao được khi từ nhỏ tới giờ chưa khi nào cô bé biết đến hai từ đánh nhau, mà lại còn đánh nhau với con trai nữa chứ. Nỗi sợ lớn đến mức làm Thanh chôn chân tại chỗ nhưng chân lại bủn rủn đến tê cả người.
Sau vài phút im lặng, đám thanh niên với đủ các thể loại lớn tới nhỏ như đã định hình được tình thế, vội vàng đưa cao những thanh gỗ dài rồi hét lớn khiến không khí trở lại hỗn loạn như ban đầu.
- Mặc kệ mày là ai, chúng tao luộc hết!
Thế là trận đấu tiếp tục. Nhưng lần này Quang Nhật không còn đơn độc chiến đấu nữa, bên cạnh anh đã có một người bạn đồng hành.
Với lợi thế vóc dáng khá nhỏ bé nên Giang Thanh đã né được không ít cú đánh như trời giáng của đối phương. Vận dụng chiến thuật tả đột hữu xung, cô bé cứ nhanh quanh thành vòng tròn và khiến đám người đang rượt đuổi cô chóng mặt quay cuồng. Chẳng biết nghĩ ngợi thế nào, tên cầm đầu ra lệnh hai tên đệ tử còn lại thả vũ khí, xông vào đánh tay đôi với Quang Nhật và Giang Thanh. Sự cào xé xảy ra vô cùng quyết liệt.
Bẵng đi vài phút sau, thầy Tê xuất hiện trong bộ dạng vô cùng hớt hải. Nhìn đám trẻ đang xông vào nhau với đủ các loại hình đánh đấm, thầy chỉ kịp thả cây thước vốn đã gắn bó gần hết cuộc đời làm giám thị của mình xuống đất và nhào vào đám đông để can ngăn.
Mọi người có mặt tại thời điểm đó bỗng dưng vinh dự được chứng kiến một cảnh tượng mà sau này đã ghi vào lịch sử của ngồi trường cấp 3 Mỹ Phú nhỏ bé khi thầy giám thị đã quên mình để cứu học sinh.
o0o
Ngồi thừ ra trên ghế trong bộ dạng không thể toe tua hơn, Giang Thanh hướng đôi mắt về Quang Nhật cũng đang trong tình trạng tồi tệ không kém, trước mắt hai người là thầy Tê cùng cặp kính đã bị vỡ một bên mặt, mái tóc vốn lơ thơ của thầy dường như lại xơ xác hơn nhiều. Bông chốc Giang Thanh bụm miệng cười, bây giờ cô không thấy đau đớn, cũng chẳng thấy xấu hổ, chỉ tồn tại một thứ cảm giác vui vui đến lạ thường.
- Cười cái gì mà cười hả? Hai em đúng là cục nợ đời của tôi mà.
Thầy giám thị đập tay lên bàn quát lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Vừa lúc đó thì mẹ của Thanh và mẹ của Quang Nhật tiến vào từ phía cửa phòng, người nào người nấy đều mang một thái độ không thể kinh khủng.
Nhìn thấy mẹ, Giang Thanh bỗng cụp mắt xuống như một con mèo con. Hơn ai hết cô rất sợ làm mẹ buồn.
- Nhật! Sao con hứa với mẹ từ nay không đánh nhau nữa mà bây giờ lại ra nông nổi này hả.
Mẹ Quang Nhật trong bộ váy rũ ren đầy quý phái cất giọng đanh thép, chỉ chừng ấy thôi cũng đủ nói lên đây là một người phụ nữ quyền uy như thế nào.
- Vì tụi nó gây sự trước. Không phải mẹ bảo con không được để bất kỳ ai bắt nạt à?
Cậu nhóc trả lời cũng hùng hổ không kém. Không khí căn phòng giám thị rộng chỉ khoảng mười mét vuông lại thêm phần nặng nề.
Mẹ Giang Thanh thì chẳng nói gì, chỉ ngồi xuống một bên và vuốt tóc con gái. Những vết xước trên gương mặt mỏng manh của Giang Thanh làm đôi mắt bà rớm rớm. Cô bé cũng thấy có lỗi nên bắt đầu khóc um lên.
- Con xin lỗi mẹ! Thực sự xin lỗi mẹ! Huhuuuuuuu
Mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng phức tạp khi Quang Nhật đột ngột chạy qua dỗ dành cô em quái chiêu của mình, không quên đưa tay vuốt nhẹ mấy giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.
Ngay lúc ấy, thời gian dừng lại, tất cả như nhoà đi, chỉ còn đôi mắt đầy kinh ngạc của Giang Thanh và ánh nhìn đầy trìu mến của Quang Nhật mà thôi...
Tiếng còi xe inh ỏi lôi Thanh về với thực tại. Cố ngăn những giọt nước mắt đang ươn ướt trên mi, cô cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt đang bối rối xen lẫn nghẹn ngào của Quang Nhật. Ký ức đúng là không thể buông tha cho những trái tim vẫn còn giữ lại sự nhớ nhung. Dù biết sẽ rất đau nhưng nếu vứt bỏ đi hôm qua thì chẳng có gì để hôm nay nuối tiếc. Và nuối tiếc mới chính là thứ nuôi lớn sự trưởng thành...
o0o
Bữa tiệc diễn ra trong những tiếng cụng ly cốm cốp và tiếng hò hét của gần cả trăm người tham dự. Cũng đã rất lâu rồi Giang Thanh không đụng tới rượu bia kể từ khi anh trai cô tổ chức lễ cưới. Với lại tửu lượng của Thanh chẳng tốt tẹo nào nên cô luôn tránh những buổi tiệc tùng như thế này. Nhưng hôm nay thì khác, ngay từ lúc ngồi xuống bàn tiệc, Giang Thanh đã với tay lấy lon bia gần đó, mở nắp một cái thiệt kêu rồi đưa lên miệng uống ừng ực. Minh Nhi ngồi bên cạnh sau vài giây ngạc nhiên thì oà lên đầy phấn khích.
- Điều gì xảy ra thế này? Tốt! Quá tốt! Không hổ là con bạn ăn đời ở kiếp của tao! Haha…
Mặc kệ cô bạn thân đang la hét ầm ĩ, Giang Thanh chỉ biết ngồi và uống. Cô muốn thoát khỏi chuỗi cảm giác nặng nề đang hành hạ bản thân mấy ngày hôm nay. Cô không thích cứ phải gồng mình và chịu đựng nữa.
Những lon bia trên bàn cứ vơi dần, vơi dần đi trong tiếng cụng ly đầy hào sảng của Minh Nhi và Giang Thanh, họ uống nhiều tới mức khiến bất cứ ai muốn tới chúc tụng đều phải quay lưng bư...