c đi.
Ngồi được một hồi lâu thì Minh Nhi bắt đầu có dấu hiệu gác kiếm, cô nàng cố uống thêm một góc nhỏ của ly bia đầy vun rồi nằm chẹp ra bàn. Quang Nhật nãy giờ ngồi quan sát màn nốc bia của hai cô gái mà ngao ngán. Lúc đầu anh dự định sẽ chạy tới can ngăn nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi. Minh Nhi thì vốn chẳng bao giờ nghe lời Quang Nhật, còn Giang Thanh với vẻ mặt y như quả bom sắp nổ thì không dại gì mà xấn vào.
Nhìn mọi người xung quanh đã gục hẳn vì quá mệt, Thanh ngất ngất quả đầu đã bù xù đi rất nhiều, tiếp tục cầm lấy lon bia và nốc từng đợt. Chắc lúc tỉnh dậy cô sẽ không ngờ hôm nay mình lại uống được nhiều như thế. Mà thực ra người uống đâu phải Giang Thanh, là trái tim cô đang cố nhồi nhét thứ men đầy lâng lâng để tạm trốn đi những hoài cảm vốn đã cất giấu đi từ quá khứ.
Sự đông đúc của buổi tiệc biến mất, thay vào đó là la liệt những vỏ lon cùng tiếng gió thổi rít dài trong không khí. Mặc kệ tất cả, Thanh vẫn uống. Chính cô cũng không ý thức được mình đang làm gì.
- Dừng lại đi! Mười lon là đủ rồi.
Quang Nhật một tay đỡ Giang Thanh, một tay giành lấy lon bia thứ mười một trên tay cô. Thanh hướng đôi mắt đờ đẫn nhìn lên, cô chẳng còn thấy rõ ai đang ở trước mặt mình.
- Ai thế? Sao lại cướp bia của tôi. Trả đây.
Bằng chú sức lực cuối cùng, Thanh đưa tay hươ hươ để lấy lại thứ men đang đưa cô lạc vào một thế giới hư ảo.
- Tôi là kẻ cô ghét nhất trên đời đây. Đứng dậy đi. Tôi đưa cô về.
Nhíu cặp lông mày với giọng nói đầy bất mãn, Quang Nhật đỡ Giang Thanh đứng dậy. Nhưng Thanh đâu dễ mà ngoan ngoãn như thế. Cô nhất quyết ngồi yên, đầu tóc cứ lắc qua lắc về tỏ thái độ không đồng ý. Quang Nhật có vẻ rất khó khăn với hai cô gái đã say quắc cần câu.
Bỗng cái gì đó mềm mềm chạm vào chân khiến Giang Thanh cúi xuống nhìn. Đó là một con gấu bông hình chú mèo máy Doraemon quen thuộc. Dù đang rất chóng mặt nhưng Thanh vẫn cố với tay nhặt con gấu bông lên, miệng cười toe toét. Quang Nhật ngạc nhiên trố mắ nhìn.
- Dì ơi. Cái này là của cháu.
Tiếng nói trong trẻo cất lên làm cả Quang Nhật lẫn Giang Thanh quay lưng lại. Đó là một cô nhóc bí tí xíu, ú tròn trong bộ váy công chúa màu hồng nhạt. Gương mặt cô nhóc bí xị, ánh mắt gần như sắp khóc vì tưởng chú mèo máy đáng yêu của mình sẽ bị lấy mất.
- Hè hè! Trả cháu nè. Nó rất dễ thương. Y như cháu vậy.
Giang Thanh vội chìa con gấu bông về phía đứa trẻ, đôi môi vẫn giữ nụ cười tươi. Cô rất yêu con nít, và cô cũng rất hiểu chúng nữa.
Khi đã ôm chặc chú mèo máy vào người, cô nhóc mới thôi rưng rưng nước mắt và nhanh chóng nheo mắt cười khì. Con nít trong mọi hoàn cảnh luôn đáng yêu theo cách của riêng chúng.
Nhìn theo bóng dáng đứa trẻ chạy lúc thúc hút dần phía đằng xa, không hiểu nghĩ gì trong đầu, Giang Thanh đứng bật hẳn dậy, túm cổ áo Quang Nhật và hét lớn:
- Sao anh không mua gấu bông cho tôi? Tại sao?
Mùi bia phả ra nồng nặc từ miệng Giang Thanh khiến Quang Nhật được phen hoảng hồn.
- Cô bị sao thế? Đừng nói những lời ngớ ngẩn nữa. Về nhà thôi.
Bỏ ngoài tai những lời nói đầy khó hiểu của Giang Thanh, anh chàng dùng hết sức để kéo cô ra khỏi ghế. Minh Nhi ngồi bên cạnh vẫn gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.
- Tôi không về. Đi mua gấu bông cho tôi đi. Mua đi.
Thái độ thờ ơ của Quang Nhật càng khiến Giang Thanh phát khùng. Cô hất mạnh tay anh ra và tiếp tục hét lớn. Những người còn sót lại trong buổi tiệc tạm dừng mọi hoạt động, hướng độ mắt đầy tò mò về phía cô kèm theo lời bàn tán xì xào. Tiếc là Giang Thanh lúc đó không còn đủ sức để nghe thêm bất kỳ thứ gì nữa, trong đầu cô lúc này chỉ còn quá khứ và sự điều khiển của nó.
- Uống kiểu gì mà khiếp thế này. Đi về. Nhanh lên.
Một chút bực dọc xuất hiện, Quang Nhật lẩm bẩm một mình trong miệng, cầm tay Giang thanh lôi đi. Từ xưa đến giờ nhược điểm lớn nhất của anh chàng là không có tính kiên nhẫn.
- Anh bị điếc à? Không nghe tôi nói gì à? Tôi muốn mua gấu bông. Gấu bông đó anh biết không?
Giang Thanh như ngựa bị đứt cương, gào lên với khuôn mặt giận dữ. Những hoài niệm đáng buồn ngày trước lũ lượt kéo nhau về trong tâm trí Thanh, khiến cô khao khát những điều mình đã từng rất muốn nhưng không có được. Và như một kết quả tất yếu, Thanh bật khóc. Khóc ngon lành.
Như không tin vào mắt mình, Quang Nhật đứng trơ ra và thấy tóc mình dựng ngược. Thái độ ấy là sao? Không lẽ nào chỉ vì sự xuất hiện của một con gấu bông cũng khiến Giang Thanh phát khùng như vậy? Anh không hiểu. Thật sự không hiểu.
- Thôi nín đi. Rồi. Tôi sẽ mua. Sẽ mua nhé. Giờ thì về thôi. Muộn quá rồi.
Lấy lại chút bình tĩnh, Quang Nhật vỗ nhẹ vai Thanh dỗ dành. Anh quên mất là cô đang say.
- Ngày trước, tôi luôn muốn anh mua tặng tôi một con gấu bông, cho dù là con bé tí xíu cũng được nhưng anh nhất quyết không mua. Anh bảo rằng mấy thứ đó là trò con nít. Thế mà bây giờ thì sao? Anh mua cho Minh Nhi một con gấu to thiệt là to trong khi chúng ta đã hai ba, hai bốn tuổi. Anh vất bỏ mong muốn của bạn gái cũ nhưng chiều lòng bạn gái mới. Có công bằng không hả? Anh đúng là đồ khốn mà!
Những lời nói nghẹn ngào trong nước mắt của Giang Thanh khiến bầu không khí chùng xuống. Quang Nhật rung rung cặp lông mi rồi quay mặt nhìn về hướng khác. Có lẽ anh đã hiểu lý do vì sao Giang Thanh lại phát điên lên như thế. Những tổn thương vô hình mà anh đã gây ra trong quá khứ dường như chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng cô. Bàn tay Quang Nhật nắm chặt lại, cảm giác thật tệ khi biết bản thân là một người đàn ông xấu xa như thế nào.
Minh Nhi bị giật mình bởi những tiếng ồn ào, cô hé đôi mắt đang nặng trĩu nhìn xung quanh. Hơi men làm Nhi thấy mọi thứ cứ như được bao phủ bởi một lớp sương mờ dày đặt. Chốc chốc cô lại nghe tiếng nấc nào đó ở rất gần. Nhưng chỉ được vậy, Minh Nhi đáng yêu của chúng ta lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ với những vòng xoay đang quay như chong chóng trên đầu.
Sau khi khóc một trận đã đời, Giang Thanh dần dần nín, ngồi thụp xuống rồi lịm đi. Cô đã quá mệt và đau khổ.
o0o
Một mình gồng gánh hai bợm nhậu quả thật là một công việc không thú vị chút nào đối với Quang Nhật. Sau một hồi đắn đo thì anh quyết định sẽ đưa Minh Nhi về nhà trước, dù gì anh và Giang Thanh cũng ở chung một tòa nhà.
Trong lúc Minh Nhi đã nằm trong chăn êm nệm ấm ở nhà thì Giang Thanh vẫn còn hành hạ Quang Nhật từ bậc thang đầu tiên đến bậc thang cuối cùng để bước tới căn hộ của cô. Mùi bia nồng nặc cộng với sự khó chịu của Giang Thanh khiến anh chàng phải thở dài ngao ngán. Cứ đi được một bước là cô lại rướn người lên, khua tay múa chân và lẩm bẩm những câu nói mà chẳng ai có thể hiểu được. Đã vậy, chốc chốc nổi hứng Giang Thanh lại còn túm tóc Quang Nhật một cách không thương tiếc kèm theo lời trách móc về những lỗi lầm bé tí tẹo của anh chàng thưở còn là học sinh.
Khi đã đến trước cửa phòng Giang Thanh, một khó khăn nữa lại xuất hiện Quang Nhật không biết cách nào để mở cửa.
- Chìa khóa đâu Giang Thanh? Cô để chìa khóa chỗ nào?
Anh chàng thúc thúc vào má Giang Thanh để cô tỉnh lại. Không thể đứng ngoài này mãi được.
- Chìa khóa? Anh làm mất chìa khóa xe đạp của tôi rồi còn đổ tội cho Phóc tha đi. Anh đúng là một kẻ nói dối! Một kẻ xấu xa.
Đến nước này thì Quang Nhật chính thức đầu hàng. Mất vội vài phút vò đầu bức tai, anh chàng thở dài rồi nhìn vào khuôn mặt như bức tranh trừu tượng do macara và nước kẻ mắt bị lem ra khắp nơi của Giang Thanh. Anh không nghĩ rằng sau tận bảy năm đằng đẵng cô gái này vẫn còn nhớ như in tất cả những kỷ niệm thời còn thích nhau của hai người. Ngay cả kỷ niệm về việc anh làm mất chìa khóa rồi đổ thừa cho con chó con nhà hàng xóm, thậm chí là tên của con chó ấy Giang Thanh vẫn nhớ trong đầu.
Những gì đầu tiên sẽ trở thành mãi mãi… Quả là không sai!
o0o
Mở mắt với quả đầu đau như búa bổ, Giang Thanh lồm cồm bò dậy, mái tóc bù xù như chổi rơm. Cô với tay để lấy chiếc đồng hồ vẫn thường hay đánh thức mình vào mỗi buổi sáng, trong lòng thấy lạ vì sao không nghe tiếng nó kêu vang.
Nhưng chẳng có thứ gì cả. Không có bàn. Và cũng không có đồng hồ. Thanh giật mình nhìn lại xung quanh. Đây đâu phải là nơi cô đang ở?
Tiếng nước chảy xối xả từ phía toilet khiến Thanh chú ý, theo phản xạ, cô hoảng hốt chạy lại nhìn. Thanh vội vàng đến mức không nhìn ra là cửa đang đóng (nhưng không khóa). Và những gì hiện ra trước mắt cô bây giờ là một người đàn ông khỏa thân đang quay lưng về phía mình, nước từ vòi sen chảy từng giọt dài trên làn da trắng muốt.
- Á á á á …
Thanh hét lên rồi chạy ào đi. Quang Nhật giật bắn mình quay lại. Cánh cửa phòng tắm mở toang khiến anh chàng cuống cuồng tìm chiếc khăn tắm quấn lên người. Buổi sáng hôm nay có vẻ không phải là một buổi sáng đẹp trời.
- Sao cô lại nhìn lén tôi tắm hả??
Câu hỏi với thái độ đầy bực bội của Quang Nhật khiến Giang Thanh mở chăn ra sau một hồi trùm kín mít vì xấu hổ.
- Tại sao anh tắm mà không khóa cửa?
Giang Thanh cũng bực tức phát biểu. Có vẻ bị trúng tim đen nên Quang Nhật nguội lại hẳn. Thực ra đây vốn là thói quen khó bỏ của anh chàng. Vì đã quen với cuộc sống một mình từ lâu nên chẳng lần nào đi tắm mà Quang Nhật chốt cửa lại.
- Tại… tại… tôi quên…
Thái độ ấp úng của người đối diện khiến Thanh bốc hỏa. Mắt cô sáng trưng như vừa nhớ ra một điều gì rất quan trọng.
- Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Còn áo quần…- cô nhìn xuống người mình, lúc này Thanh mới ý thức về chiếc áo thun rộng thùng thình và chiếc quần lạ hoắc lạ hươ mà cô đang mặc trên người – Sao tôi lại mặc cái giống này? Vì sao?
Chỉ trong vòng vài giây, trong đầu Giang Thanh đã hiện lên tất cả những tình huống tồi tệ nhất. Càng tưởng tượng Thanh càng đưa tay lên miệng cắn lấy cắn để.
- Cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu thế hả?
Quang Nhật vòng tay hỏi khi thấy cô nàng đang chuẩn bị có dấu hiệu… lạ!
- Tôi đúng là một đứa con gái hư hỏng mà!
Thanh đột ngột rít lên rồi úp mặt xuống gối khóc nức nở. Số lần khóc lóc của Thanh trong hơn một tháng trở lại đây nhiều gấp mười lần tổng số lần rơi nước mắt của cô trong suốt bảy năm qua. Mọi thứ dường như đi quá tầm kiểm soát của một Giang Thanh bé nhỏ.
- Này! Nín đi! Sao bây giờ cô mít ướt thế? Nín đi! Chuyện không giống như cô nghĩ đâu…
Phản ứng của Giang Thanh khiến Quang Nhật hốt hoảng, anh chàng vội vã tiến lại phía cô, đưa tay vỗ nhẹ trên vai kèm lời nói mang tính khích lệ tinh thần.
Tối hôm qua…
Việc đưa một cô gái say xỉn từ tầng một lên tầng bốn và từ tầng bốn xuống tầng ba quả thật là một cực hình. Vì không biết cách nào để mở cửa phòng Giang Thanh nên Quang Nhật đành phải đưa cô xuống căn hộ của mình.
Thả một con người nặng gần 50kg xuống giường sau gần ba tiếng địu trên vai với đủ trò giật tóc móc mắt khiến Quang Nhật khuỵu hẳn. Anh chàng ngồi bệt xuống sàn nhà và thở hồng hộc. Giang Thanh thì thoải mái nằm trên giường với nụ cười khó hiểu trên môi. Ắt hẳn cô nàng đang mơ một giấc mơ đẹp…
Khuya...
Đang co ro trên sàn nhà vì thời tiết đột ngột hạ nhiệt độ, Quang Nhật bừng tỉnh khi nghe tiếng động lạ. Mở mắt vùng dậy, anh chàng há hốc mồm khi nhìn thấy Giang Thanh đang lục lọi thứ gì đó trong tủ áo quần của mình.
Định bụng chạy tới xem tình hình thì Quang Nhật hốt hoảng lấy tay che mắt khi Giang Thanh đang… thay áo quần một cách thản nhiên. Sau một vài phút thì cô trở lại...