The Soda Pop
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Em sẽ đến cùng cơn mưa
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 4722
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
i học, tôi có thi một lần nhưng không vượt qua nổi vòng thi cấp phép tạm.

Trước đó vài tháng, lần đầu tiên tôi phát hiện ra não của mình có vấn đề. Cạch! Công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt lên mức kịch trần. Khi chuẩn bị thi lấy bằng lái, tôi vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn. Có lẽ tôi gắng gượng được đến tận kì thi cấp giấy phép tạm thời cũng đã là đáng hoan nghênh lắm rồi.

Hôm đi thi, đang ngồi sau tay lái với thầy hướng dẫn thì những chất hóa học kia lại bắt đầu túa ra ào ào trong huyết mạch. Tôi cảm thấy lo lắng thái quá, không duy trì nổi sự tập trung cần thiết. Nỗi lo cứ lớn dần lên với tốc độ kinh hoàng, hệt như những quân cờ domino đang theo nhau đổ ập xuống hàng loạt.

Sự kinh hoàng ấy thực sự là rất kinh hoàng, có thể biểu thị theo hàm số mũ.

Mình sắp chết.

Tôi đã nghĩ "mình sắp chết" thật.

Hồi đó, tôi đã nghĩ mình sẽ chết đến vài chục lần mỗi ngày (đến tận bây giờ, có hôm tôi vẫn nghĩ thế đến vài lần). Tôi bỏ dở bài sát hạch lái xe hôm đó. Tôi còn cố thêm hai lần nữa trước khi bỏ hẳn ý định lấy bằng.

Buổi trưa, tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, ăn cơm hộp tự làm. Tôi đang cắt giảm tối đa những gì có thể trong tình cảnh chật vật này.

Với lại, cơm hộp ở cửa hàng tiện dụng dễ khiến tôi đau bụng. Người khác có thể chẳng hề gì, nhưng đối với tôi, các chất phụ gia có thể đe dọa đến tính mạng.

Bộ cảm ứng trong cơ thể tôi nhạy hơn người thường vài chục lần. Tôi vô cùng mẫn cảm với sự biến đổi của nhiệt độ, độ ẩm và áp suất. Vì vậy mà tôi luôn phải đeo đồng hồ có cảm biến áp suất, giúp tôi biết trước thay đổi sắp xảy ra để kịp ứng phó.

Bão là thứ rất đáng sợ.

Tôi rất phục những người bình thường ở sự dẻo dai của họ. Đôi lúc tôi nghĩ mình giống một loài động vật ăn cỏ quá yếu ớt nên sắp bị tuyệt chủng.

Không chừng tên tôi có trong Sách Đỏ cũng nên.

Buổi chiều, sau khi gặp vài khách hàng, tôi quay về văn phòng.

Đi ra ngoài tôi vẫn phải mang theo giấy nhớ. Tôi đánh dấu X vào cạnh tên những khách hàng đã gặp để biết chắc những khách hàng còn lại là ai. Nếu không là vậy, tôi sẽ đến gặp cùng một khách hàng hai lần hoặc bỏ qua những khách hàng cần gặp mà đi thẳng về văn phòng.

Tôi trao cho Nagase hồ sơ vừa lấy từ khách hàng rồi làm nốt mấy việc ở văn phòng, cũng vừa lúc hết giờ làm. Chưa thấy bóng dáng ông giám đốc đâu cả.

Tôi chào tạm biệt Nagase.

Bỗng Nagase gọi tôi lại "Anh này..."

"Gì hả cô?"

Thấy tôi hỏi, cô tỏ ra bối rối, kéo đi kéo lại vài lần cổ và tay áo sơ mi.

"Không ạ." Nagase nói. "Không có gì đâu ạ."

"Vậy à."

Tôi nghĩ một giây rồi mỉm cười.

"Chào cô nhé."

"Chào anh."

Tôi đạp xe về nhà. Yuji đang nằm đọc sách. Ngó qua bìa tôi thấy đó là cuốn Momo của Michael Ende.

"Con đọc được hả?" Tôi hỏi.

Yuji liền quay sang nhìn tôi : "Gì ạ?"

Tôi hỏi lại lần nữa : "Con đọc được cuốn đó à?"

"Dạ." Yuji trả lời. "Một ít thôi ạ."

"Đi mua thức ăn cho bữa tối nào."

Tôi thay quần áo, mặc áo nỉ chui đầu, quần bò, rồi gọi Yuji.

"Tối nay con muốn ăn gì?"

"Cơm cà ri."

Hai bố con mở cửa bước ra ngoài. Lúc đi xuống cầu thang, tôi bảo:

"Hôm kia mình ăn cơm cà ri rồi."

"Nhưng con vẫn muốn ăn."

"Hình như Chủ nhật vừa rồi cũng ăn cà ri."

"Vâng, nhưng con vẫn muốn ăn."

"Nấu cà ri lâu lắm."

"Không sao ạ."

"Được rồi."

Chúng tôi mua bột cà ri, hành tây, cà rốt và khoai tây ở trung tâm mua sắm trước cửa ga. Tay trái tôi xách túi ni lông đựng đồ, tay phải dắt Yuji. Tay thằng bé lúc nào cũng nhớp nháp mồ hôi.

Vốn hay lo lắng thái quá nên khi đi bộ ra ngoài đường, tôi không bao giờ rời tay Yuji.

Tôi nói với thằng bé:

"Ô tô đáng sợ lắm. Phải thật cẩn thận."

"Dạ."

"Mỗi ngày có hàng chục người chết vì tai nạn ô tô đấy."

"Thật ạ?"

"Đúng thế. Nếu ngày nào cũng có ngần ấy người chết vì tàu điện, máy bay, người ta sẽ cho rằng chúng bị lỗi ở bộ phận quan trọng và loại bỏ những phương tiện ấy."

"Thế người ta sẽ loại bỏ ô tô ạ?"

"Không hề. Lượng ô tô đang tăng lên."

"Vì sao?"

"Chẳng biết nữa."

"Lạ nhỉ?"

Rất là lạ.

Trên đường về, chúng tôi tạt vào công viên số 17.(không biết có tất cả bao nhiêu công viên ở thị trấn này? Có lần tôi đã nhìn thấy công viên số 21.)

Trong công viên, như thường lệ, đã có mặt thầy Nombre và con chó Pooh.

Tôi không biết tên thật của thầy Nombre. Nghe nói hồi trẻ, lúc còn dạy ở trường tiểu học người ta đã gọi ông như vậy. Lần đầu tiên nghe thấy tên này, tôi đã hỏi ông.

"Nombre có phải cách gọi các số đánh bên dưới mỗi trang tiểu thuyết không ạ?"

"Đúng rồi!" Ông trả lời.

Người ông lúc nào cũng run lẩy bẩy. Cứ như chú chó nhỏ bị ngấm nước mưa. Có lẽ tại ông đã quá già.

"Sao từ đó lại thành biệt danh của thầy?"

Ông khẽ lắc đầu. Hoặc có thể chỉ là ông đang run lẩy bẩy thôi.

"Tại sao nhỉ? Hoặc giả những người xung quanh cho rằng đời tôi hoàn toàn chẳng có gì chăng? Giống như quyển sách giở mãi toàn thấy giấy trắng, trang nào cũng chỉ có mỗi số trang."

"Thật ạ?" Tôi hỏi.

Ông nhìn vào không trung bằng đôi mắt đục ngầu đặc trưng của người già.

"Đời tôi, toàn bộ chỉ dành cho em gái mình."

Con Pooh lông xù, ngồi dưới chân ông há miệng ngáp dài.

(Con chó này có "tên thật" hẳn hoi, nhưng Yuji tự đặt tên cho nó là Pooh.)

Tôi và em gái chênh nhau mười ba tuổi. Giữa tôi và em gái còn một đứa em trai nữa, nhưng sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, thằng em tôi vội vàng bỏ đi sống tự lập. Nhà chỉ còn mỗi tôi và em gái.

Em tôi từ nhỏ đã ốm yếu, bác sĩ hồi ấy hcaarn đoán nó không thể sống được đến năm mười lăm tuổi.

Chẩn đoán là gì ạ? Yuji ngồi nghe bên cạnh hỏi. Không tìm được cách giải thích nào thấu đáo, tôi đành trả lời: "Con nghĩ thế nào thì nó là như thế."

"Biết mà." Yuji cười.

Tôi dám chắc thằng bé đang nghĩ đến một thứ hoàn toàn khác.

Khi em trai tôi bỏ đi, em gái tôi mới mười bốn, còn tôi hai bảy. Tôi xác định sẽ chăm sóc em gái tới tận giây phút cuối cùng nên đã chọn cuộc sống chỉ có hai anh em. Khi ấy tôi cũng đến tuổi lấy vợ, trong lòng cũng đang thương thầm một cô. Nhưng tôi tự nhủ phải lo cho em trước, chuyện mình để sau. Thực tế là việc chữa trị cho em tôi tiêu tốn rất nhiều tiền. Giả sử chuyện của tôi cới cô gái kia có đơm hoa kết quả đi nữa, cũng chưa chắc tiến được tới hôn nhân.

Cứ như vậy năm tháng trôi qua với tốc độ kinh ngạc.

Nhanh quá cậu ạ! Hay chỉ riêng với tôi mới nhanh đặc biệt như vậy. Thậm chí tôi còn người rằng kẻ nào đó cao tay đã đánh cắp mất thời gian của tôi.

Tóm lại, thời gian trôi vèo trong nháy mắt.

Chắc chắn là chẳng có gì đáng để viết vào cuốn sách của đời tôi. Nếu ngay trang đầu tiên kể về cuộc đời của một gã đàn ông nhàm chán, chẳng có gì đáng nói, thì ở các trang sau, chỉ cần viết "giống như trang trước" là đủ.

Cậu có tin nổi không? Tôi đã sống như thế suốt ba mươi năm trời.

Em tôi mất năm bốn mươi bốn tuổi. Còn tôi khi ấy, ba năm nữa là tròn sáu mươi.

Nhưng tôi có thể cam đoan một điều, đó là đời tôi không hề "trống rỗng". Thậm chí cuộc đời của một gã đàn ông nhàm chán, chẳng có gì đáng nói thực ra vẫn chứa đựng một điều gì đó. Không trống rỗng chút nào.

Có niềm vui, có những cảm xúc khác, dù chỉ là rất nhỏ. Sau một ngày làm việc, niềm vui của tôi là được trở về nhà, nơi em gái đang đợi, và kể cho em tôi nghe những sự kiện xảy ra trong ngày.

Đó là cuộc đời tôi.

Có lẽ, nếu được sống một cuộc đời khác, chắc hẳn tôi đã là một con người khác với tôi bây giờ. Con người chẳng ai chọn được cuộc đời của mình cả.

Và hôm nay, thầy Nombre vẫn sống cuộc đời của riêng ông.

Cùng với con Pooh già nua, lông xù.

Yuji xoa xoa dưới cằm con Pooh, lập tức cổ họng con Pooh phát ra tiếng kì lạ. Chính xác đó là một giao động thoảng qua của không khí. Dù vậy, dao động ấy vẫn đầy đủ vần điệu.

Nếu viết hẳn ra, có thể diễn tả tiếng ấy thế này : "~?"

Thầy Nombre từng kể cho tôi, người chủ trước đã tiến hành phẫu thuật để lấy đi giọng của con Pooh.

Giờ đây mỗi khi các con chó khác trong công viên chào "gâu gâu", Pooh chỉ có thể đáp lại : "~?". Nhưng bản thân nó có vẻ chẳng bận tâm lắm đến chuyện này.

"Tối nay hai bố con ăn cà ri à?

Thầy Nombre nhìn vào túi ni long đi chợ của tôi, hỏi.

"Vâng. Còn thầy?"

"Của tôi đây."

Trong túi ni long ông giơ lên cho tôi xem có một hộp cá trích tẩm bột rán.

"Hàng tồn nên được giảm nửa giá. Đỡ được bao nhiêu."

Ông đưa chiếc túi lên gần mũi ngửi, vẻ mặt mãn nguyện.

"Đây cũng là một trong những niềm vui nho nhỏ của tôi đấy."

Trông gương mặt rạng ngời của thầy Nombre lúc ấy, tự nhiên tôi thấy buồn.

Chẳng rõ tại sao nữa. Chỉ bết là buồn.

Có phải vì niềm vui của thầy Nombre quá tằn tiện? Một người đang ở chương cuối của cuộc đời đáng ra vẫn có thể hưởng nhiều trái ngọt hơn chứ.

Bởi thế nên tôi thấy buồn?

Tôi và thầy Nombre ngồi trên ghế đá nói đủ thứ chuyện, cùng lúc quan sát Yuji và con Pooh chơi đùa. Tôi thổ lộ cùng ông kế hoạch tôi ấp ủ gần đây.

"Chuyện là, em đang có ý định viết tiểu thuyết."

Thầy Nombre khẽ nhích ra khỏi vị trí đang ngồi, hơi ngả người ra phía sau, mắt nheo lại như muốn thu trọn hình ảnh của tôi vào tầm mắt. Thầy đưa cả hai tay lên, đoạn bảo tôi:
"Tuyệt! Tuyệt lắm!"

"Thầy nghĩ vậy ạ?"

"Ừ. Tiểu thuyết là nguồn dinh dưỡng cho tâm hồn. Là ngộn đèn trong đêm đen, là hạnh phúc vượt lên trên cả tình yêu."

"Cũng không đến mức to tát vậy đâu thầy ạ. Em chỉ muốn định chuyện của em và Mio, để sau này Yuji đọc thôi."

"Ừ, ý hay đấy. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời"

Yuji kéo cổ con Pooh xuống, giả vờ cắn vào tai con chó. Con Pooh khó chịu ra mặt, liên tục kêu "~?" "~?".

"Có lẽ em bị bệnh hay sao đó mà dạo này trí nhớ rất kém."

Cho nên, tôi tiếp tục.

"Em muốn viết lại trước khi quên hết mọi chuyện."

Thầy Nombre khẽ gật đầu.

"Quên là một việc đáng buồn. Tôi cũng quên mất nhiều chuyện rồi. Nếu nhớ được ta sẽ lại sống trong khoảnh khắc xưa kia thêm một lần nữa. Sống lại trong đầu mình ấy."

Thầy Nombre chỉ vào đầu mình. Đầu ngón tay run lẩy bẩy trông như thể thầy đang cố viết từ gì đó vào bên trong thái dương.

"Mất trí nhớ rồi thì không thể sống trong những ngày tháng ấy nữa. Như cuộc đời dần trôi tuột khỏi kẽ tay ta."

Thầy Nombre gật gù trước cậu nói của chính mình đến mấy lần trước khi tiếp tục.

"Vì vậy, tôi nghĩ, ghi chép lại các thứ là một việc nên làm. Biết đâu, cuốn sách của cậu sẽ có nội dung đầy đủ hơn cuốn sách của tôi (nói đến đây, ông nháy một bên mắt rất điệu nghệ). Một trong những tiểu thuyết được coi là vĩ đại nhất thế ...
« Trước1234...24Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» 7 ngày để nói anh yêu em !
» Bạn gái của thiếu gia
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Chỉ có thể là Yêu
» Cửa Tiệm Giặt Là
12345»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất