Disneyland 1972 Love the old s
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5581
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
Ngọc nữa đâu. Càng nhẹ, Nhật Linh chả thích suy nghĩ nhiều, cũng chả thích lo lắng cho ai cả. Thiên Ngọc có Hoàng Quân lo cho thì cô càng mừng, đỡ rắc rối, đỡ khổ cái thân mình. Cô bé cười một nụ cười nhạt nhẽo, đẩy cửa bước vào quán.

- Em về rồi đây.

- Nhật Linh về rồi à. - Một chị nhân viên trong quầy khẽ gọi. - Em mang đồ vào cho bác bếp trưởng nhanh rồi ra chị nhờ nhé.

Cô bé đặt đồ lên bàn bếp, quay ra đội thêm chiếc mũ đồng phục của quán, trông rất đáng yêu rồi chạy lại quầy thu ngân, vẻ tò mò:

- Gì vậy chị?

- Em nhìn thấy thằng nhóc ngồi kia không? - Chị chỉ về phía bàn gần cửa sổ. Có thằng nhóc đang tu tu khóc. - Chả ai dỗ được nó cả. Nó cứ khóc lóc nãy giờ.

- Để em ra xem sao.

Nhật Linh nở nụ cười thật tươi, nháy mắt với chị nhân viên, tiến lại gần cậu bé.

- Em làm sao thế? Sao ở đây một mình vậy? - Cô cười thân thiện.

- Bị bỏ rơi! - Thằng bé đáp tỉnh bơ.

- Bỏ rơi á??? - Mặt cô méo xệch. - Em nói gì vậy?

Hỏi han chán chê, cuối cùng thằng nhóc đòi Nhật Linh ngồi lại chơi cùng nó. Cô thở phào nhìn khúc xương gà nằm chỏng chơ trên bàn, chắc bố mẹ cậu bé đã gọi đồ ăn cho cậu, bận công chuyện nên tạm để cậu ở đây. Chắc cũng đi được khá lâu rồi. Nhật Linh nháy mắt với chị nhân viên ở quầy hàng, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào cậu bé.

- Vậy em muốn ăn thêm gì nữa không?

- Em muốn một cây kem thật to. - Thằng nhóc hớn hở.

- Em thích ăn kem à?

- Vâng. - Đôi mắt thằng nhóc long lanh nhìn Nhật Linh

- Nhưng quán chị hết mất kem rồi, làm thế nào bây giờ?

Thằng bé mặt ỉu xìu, mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhật Linh nhìn nó mà thấy tội tội. Sờ tay vào túi áo, cô rút ra cây kẹo mút sôcôla sữa đặt vào tay nó, nụ cười tươi tắn dỗ dành:

- Nhưng chị có kẹo mút, em thích chứ?

- Thích ạ.

Mắt thằng bé ráo hoảnh, sáng rực lên. Nhật Linh đưa kẹo cho thằng nhóc, xoa lên mái tóc xù của nó. Dễ thương thật.

- Mà em tên gì? - Cô nghiêng đầu hỏi.

- Khang Luân.

- Oa. Tên em hay ghê. - Cô hớn hở.

- Thế tên chị là gì?

Thằng nhóc bây giờ mới nhớ ra việc hỏi tên người đang đứng trước mặt mình, nó kéo kéo áo Nhật Linh như đứa con gọi mẹ, trông đáng yêu hết mức. Cô cúi xuống xoa đầu thằng nhóc.

- Tên chị là Nhật Linh, biệt danh của chị là Gấu, em có thể gọi chị là Gấu nếu em muốn.

- Em không thích Gấu. - Thằng bé vô tâm đáp.

- Hơ. - Nhật Linh nghệt mặt, hơi ngạc nhiên nhìn Khang Luân. - Tại sao vậy?

- Vì chỉ có con gái mới thích chơi gấu bông. Em là con trai, không chơi đồ con gái!

Nhật Linh bật cười, ra là vậy, cậu bé này đúng là đáng yêu thật. Nói chuyện với cậu bé nãy giờ, cô cứ cười suốt. Xoa xoa đầu cậu bé, cô nhớ ra vẫn còn nhiều công việc phải làm. Đặt vào tay Khang Luân thêm chiếc kẹo mút sôcôla rồi đứng dậy.

- Chị đi làm việc nhé. Em ngồi đây đợi một lúc chắc ba mẹ sẽ đến thôi.

- Không. Ba mẹ không đến đâu. - Khang Luân lắc đầu kéo tay áo Nhật Linh.

Nhật Linh nghệt mặt ra nhìn Khang Luân. Trông nó hết dễ thương rồi, nụ cười nham hiểm đằng kia khiến cô thấy hoảng. Cô vuốt mái tóc, thở dài.

Không biết từ bao giờ, một khuôn mặt băng lãnh, một dáng người cao dong dỏng cứ đứng ở phía xa, ngắm nhìn từng nét biểu cảm trên khuôn mặt cô gái ấy. Hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, anh tiến về phía quầy thu ngân hỏi han. Hóa ra cô bé làm thêm ở đây, chiều không đến sân bóng cùng Thiên Ngọc, hóa ra đến đây làm việc.

Nhật Linh hình như là đứa con gái đầu tiên Hải Đăng nhìn lâu như vậy, là hôm đó. Cô bé có vẻ khá tự tin vào cái đầu của mình, nhưng lại không đủ khả năng nhận dạng được mùi nguy hiểm, cô đang bị thằng nhóc 6 tuổi xỏ mũi. Nhìn cái vẻ mặt ngây ngô không biết làm thế nào của cô mà Hải Đăng thấy tội tội. Anh bước chậm rãi về phía cô bé, lên tiếng mỉa mai:

- Cô tính làm vú em cho nhóc này hả?

- Ơ... dạ. - Nhật Linh đang tưởng tượng đến cảnh ba hay mẹ, hay anh chị gì đó của thằng nhóc này đến đón, đôi mày giãn dần ra như được giải thoát, nhưng vừa ngước mắt lên, đôi mày lại nhíu lại. - Anh làm gì ở đây?

- Tôi đến đón nó.

Hải Đăng vừa nói vừa chỉ vào Khang Luân đang kéo kéo tay áo Nhật Linh, mắt long lanh.

- Vậy anh là anh trai nó ? - Nhật Linh thở phào, cúi xuống xoa xoa đầu Khang Luân. - Anh của em đến đón rồi nhé, về với anh thôi. Chị phải làm việc rồi, tạm biệt em nhé.

- Không phải. - Thằng nhóc cười nham nhở. - Đó đâu phải anh của em.

Lần này thì không chỉ Nhật Linh nghệt mặt ra đâu nhé, Hải Đăng mắt cũng đang trợn ngược lên. Nhìn cái hoạt cảnh này là Hải Đăng đã suy ra đoạn phim của mấy chục phút trước, chắc chắn cái cô bé ngốc này nãy giờ rất khổ sở. Anh xắn tay áo, xách tai Khang Luân kéo ra ngoài, mặt nhăn lại:

- Về ngay cho anh, anh sẽ đem mày đi trả cho cái thằng cha đó!!!

- Oái. Đừng mà. Gấu cứu em...

Thằng nhóc huơ huơ tay về phía Nhật Linh, la hét ỏm tỏi. Cô cố nở một nụ cười, vẫy vẫy lại thằng bé. Trong đầu thầm cầu mong Chúa đừng để con gặp lại hai tên dở hơi này nữa. Thật quá là phiền phức!

Dọn dẹp bãi chiến trường thằng nhóc Khang Luân bày ra, Nhật Linh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, mưa bắn lên tấm kính trong suốt tạo thành những hạt nhỏ rớt xuống nền nhà ; bên ngoài thưa thớt người đi bộ, vài cặp đôi tay trong tay che những chiếc ô đủ màu sắc thật dễ thương. Đồng hồ chỉ 15 giờ 35. Chiều nay cô đã phí hoài một tiếng cho thằng nhóc kia rồi, không thể phí phạm thời gian nghĩ ngợi linh tinh được, phải làm việc thôi...

_oOo_

Thiên Ngọc đứng nép dưới một mái hiên gần đài phun nước, mưa đã to dần lên. Lạnh. Nó nghe lời Nhật Linh, chỉ mặc áo phông cộc tay với quần soóc cá tính. Giờ thì lạnh, gió cứ lùa qua người, mưa tạt thẳng vào mặt khiến khuôn mặt lấm lem hết cả, mái tóc dính nhẹp nước. Nó nâng cánh tay nhìn đồng hồ, gần 4 giờ rồi mà vẫn không thấy Hoàng Quân đến.

Ban nãy Khang Duy nhắn tin nói rằng Hoàng Quân có việc bận, cố đợi cậu ấy. Nó đứng một lúc thì trời đổ mưa, cũng định bỏ về. Nhưng dù sao cũng rất muốn gặp Hoàng Quân, chắc cậu ấy có việc đột xuất mới vậy. Nó cứ nghĩ mọi chuyện quá ư đơn giản, cứ đợi đi, Hoàng Quân nhất định sẽ đến thôi.

“Hắt xììììììì...”

Nó khịt mũi ôm lấy hai cánh tay đang run lên vì lạnh. Nếu cứ thế này có lẽ sẽ ốm mất. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nó thấy cả người run lên từng hồi, mệt mỏi vô cùng.

“Heo không đòi ăn cơm

Heo không đòi ăn cám

Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ

Em không thèm mua kem

Em không thèm mua bánh

Em để dành cho heo

Em lì xì heo đất hai trăm mỗi ngày...”

Tiếng chuông điện thoại vang lên mỗi lúc một lớn, Thiên Ngọc lục túi chéo rút ra chiếc điện thoại. Lại là Khang Duy, tay nó run run bắt máy:

- Có chuyện gì vậy? - Nó cố giữ giọng nói bình thường nhất

- Cô vẫn đang đứng ở đó à? Đài phun nước?

- Ừ. Sao?

- Ha ha... - Khang Duy cười lớn. - Mưa to lắm rồi đấy, cô về đi. Từ trưa đến giờ là tôi lừa cô. Thằng em trai quý báu của tôi từ đầu giờ chiều vẫn ngồi chơi game ở nhà đó.

- Anh lừa tôi? - Giọng Thiên Ngọc cũng run run đáp lại.

- Phải phải... Tưởng cô thế nào, hóa ra cũng ngu ngốc như thế. Chúc mừng cô nhé, tôi thắng cô keo này.

Khang Duy hỉ hả cười lớn. Mặt Thiên Ngọc trắng bệch đi, nó nhét điện thoại vào túi đeo chéo, cứ thế bước thẳng ra đường tiến về nhà. Mưa càng lúc càng to, gió thổi tung mái tóc nó, xòa đầy xuống mặt, bờ môi cứ mằn mặn. Nó có thể chấp nhận những trò đùa quái gở của Khang Duy ở trường, ở sân bóng hay ở bất kì đâu mà không liên quan đến chuyện tình cảm của nó. Nhưng điều này nó không chấp nhận được, Khang Duy liệu có biết cái cảm giác hi vọng rồi thất vọng nó kinh khủng đến nhường nào không vậy? Anh ta là đồ tồi, thù này không trả, nhất định nó không phải là Hoàng Thiên Ngọc!



Chương 6: Khang Duy, anh là đồ tồi!



Vừa mở được cánh cửa, đầu đau nhói, cảm giác buồn ngủ khó chịu. Mắt hoa không nhìn rõ cái gì ra cái gì, gió lùa vào căn nhà lạnh toát. Kéo sập cánh cửa lại, Thiên Ngọc ngã nhoài ra đất, giấc ngủ ập đến nhanh chóng, nó mê man, gò má nóng bừng, đôi môi khô khốc mệt mỏi.

Tối. Mưa từ trưa mà bây giờ vẫn không ngớt là mấy, vẫn nặng hạt. May thay có chiếc ô chị Lệ An cho mượn, Nhật Linh cũng về được đến nhà mà không ướt mấy. Lạnh thật, mặc có chiếc áo cánh trắng mỏng manh, gió với mưa đêm Hà Nội hôm nay cứ lành lạnh kì lạ.

Đứng trước cánh cửa phòng trọ im lìm, chắc Thiên Ngọc chưa về. Mí mắt cô hơi sụp xuống, buồn. Đúng là có cảm giác buồn len lỏi đâu đó. Có lẽ nào là do cô quá ích kỉ, muốn giữ Thiên Ngọc lại chịu chung số phận F.A? Đôi bàn tay xua đi những suy nghĩ kì cục cô lục lọi trong ba lô tìm chìa khóa, tựa sát người vào cánh cửa cho khỏi ướt.

Soạt! Cô ngã ngửa về phía sau, cửa không khóa. Cô khẽ cười rồi nghĩ Thiên Ngọc thật hậu đậu, lại quên khóa cửa chăng. Vừa khép cửa lại, bật điện lên, trước mắt cô là Thiên Ngọc nằm sõng soài trên sàn lạnh, mặt nóng bừng, người ướt nhẹp không biết vì nước mưa hay mồ hôi. Không rõ chuyện gì, chỉ thấy Thiên Ngọc mê man, cả người run lên, cô hoảng phát khóc, gọi Thiên Ngọc liên hồi. Tay run run bấm số gọi cho Hoàng Anh, cô bé khóc nức nở:

- Bá ơi Heo bị sao í, mê man bất tỉnh nãy giờ, người cứ run lên, đẫm mồ hôi.

- Nó hôm nay có bị dính mưa không? - Hoàng Anh lo lắng hỏi.

- Hình như có. Cả người cả trán đều nóng như lò than.

- Có khi cảm rồi. - Hoàng Anh bình tĩnh trở lại. - Thay đồ rồi đắp khăn cho nó, nó bị sốt nữa, bây giờ bá không đến được, mai bá sẽ sang sớm nhá. Làm ngay đi.

Nhật Linh dập máy rồi vội vã thay đồ cho Thiên Ngọc, mãi mới đặt được nó lên giường, người vẫn run lẩy bẩy, gan bàn tay với vầng trán nóng, mồ hôi rịn ra từng đợt. Mặt Nhật Linh tái đi, cô ôm lấy Thiên Ngọc hoảng hốt gọi:

- Heo à, có chuyện gì vậy, cậu đừng có làm sao đấy nhá, xin cậu đấy.

Thiên Ngọc nôn thốc nôn tháo, cả đêm không sao ngủ yên. Nhật Linh lo lắng không chợp mắt nổi, hễ chiếc khăn mặt đắp trên trán Thiên Ngọc nóng lên là vội vã thay nước khác. Thiên Ngọc cứ nôn ồng ộc rồi lại muốn uống nước, uống nước xong lại nôn hết ra. Dạ dày nó chẳng còn gì cả mà vẫn nôn như thế, Nhật Linh sợ phát khóc.

Gần sáng, Thiên Ngọc có vẻ đỡ nóng, Nhật Linh mệt nhoài chợp mắt. Khuôn mặt Nhật Linh sau một đêm hốc hác hẳn, vừa chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại của Thiên Ngọc vang lên. Vươn người với lấy chiếc điện thoại, là Hoàng Quân ư? Nhật Linh nhíu mày, không phải hôm qua vì đi chơi với Hoàng Quân mà Thiên Ngọc mới ra thế này, cô bực mình nhấc máy.

- Thiên Ngọc à. Lát đi học nhớ mang tớ cuốn Pháp luật Đại cương nhé. Tớ đang cần.

- Thiên Ngọc hôm nay không đi học được đâu. - Nhật Linh hắng giọng.

- Nhật Linh à? Có chuyện gì thế? - Hoàng Quân ngạc nhiên hỏi.

- Chuyện này tôi phải hỏi cậu mới đúng. - Nhật Linh gần như hét lên. - Hôm qua chẳng phải vì đi chơi với cậu nên mới xảy ra chuyện này sao?

- Đi chơi với tớ? - Hoàng Quân ngạc nhiên. - Ai cơ? Thiên Ngọc á?

- Cậu nói vậy là ý gì đây?... HEO... HEO... - Nhật Linh chợt hét ầm lên trong điện thoại. - Cậu không sao chứ, Heo...

Tiếng cụp máy vang lên nhanh chóng, Hoàng Quân nghe tiếng tút dài mà giật cả mình, Thiên Ngọc bị sao vậy? Leo vội lên xe, cậu ga hết tốc lực về phía nhà Thiên Ngọc, tim rộn lên từng hồi. Sao ban nãy Nhật Linh lại hỏi mình như vậy? Tại mình là sao?

_oOo_

Thiên Ngọc l...
« Trước1...678910...27Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Nói Yêu Em 7 Lần (2015-11-09)
»Là cây kẹo ngọt của Anh nhé (2015-11-09)
»Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] (2015-08-09)
»Vợ ơi là vợ! (2015-08-09)
»Thiên thần bóng tối (Black (2015-08-09)
1234567»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần1
» Truyện Ngôi nhà đó có anh đẹp trai phần 2
12345»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất