- Alo. – Liền đó, một giọng thân thương cất lên.
- Ừ, anh đây. – Cơ mặt hắn dãn ra đôi chút khi biết chắc rằng đấy là giọng “gấu” của hắn.
- Giờ em bận chút rồi, tối em gọi lại ha. – Nói xong cô nàng cũng cúp máy luôn.
Quỳnh Anh cùng quê với hắn, cách nhà hắn khoảng mười lăm cây số. Cô là dân thị thành, nhà mở tiệm thuốc tây khá lớn. Từ hồi học cấp hai cấp ba cô nổi tiếng là một hotgirl nên việc ngày ngày có một đám vệ tinh vây quanh là điều chẳng hề lạ lẫm gì. Tuy nhiên, vì sống dưới sự quản lý của một gia đình gia giáo nên chuyện yêu đương đối với cô khi ấy là điều không thể. Sau này xa gia đình lên đại học cô cũng quen, kết thân vài anh chàng, và một trong số đó đã trở thành bạn trai cô sau nửa tháng anh ta thực hiện kế hoạch chiến lược “cưa cây Quỳnh Anh”. Anh ta đến với cô bằng sự hào nhoáng giàu sang, cô thì chấp nhận bởi niễm khao khát được yêu mãnh liệt bấy lâu nay, và tất nhiên một phần là gia cảnh anh ta chẳng có gì phải lo ngại. Nhưng đời mà, cái gì đến nhanh thì nó cũng sẽ tan theo cách mà nó đến. Với tình yêu giữa cô và anh ta cũng vậy, tình cảm giữa hai người vốn dĩ chưa xác định rõ ràng, nó vẫn đang lửng lơ lạc trong mớ hỗn độn mà trái tim chẳng có hoặc quá ít “cổ phần” để tham gia vào những cuộc họp “cổ đông” mà hầu hết quyết định đều ngầm được sắp đặt trước đó.
Một thời gian sau khi chia tay anh ta, cô đã đến với hắn bằng sự tình cờ… cũng là mưa. Dưới đêm mưa tầm tã, một thằng con trai lững thững bước chậm, mái móc dài che một phần mắt dính nước bết lại, ánh mắt vô hồn. Đấy là hình ảnh mà cô gặp hắn lần đầu tiên, một bức chân dung tàn tạ.
Sau này, cô dần thân hắn hơn và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của hắn theo cái cách rất nhẹ nhàng, không chút vội vã. Kể từ khi cô nhận làm bạn gái của hắn, cô ít đi bar hơn, không còn thường xuyên điểm mặt các clup nổi tiếng thành phố đều đặn như cơm bữa nữa. Cô cũng dần tập nấu ăn, cố gắng làm những món mà hắn thích. Một khoảng thời gian sau đấy, hai người đã sống một cuộc sống rất hạnh phúc và điều đó làm họ thêm tin tưởng rằng chẳng gì có thể chia lìa được. Tuy nhiên, đấy chỉ mới là giai đoạn khởi phát mà thôi. Bởi vì tình yêu có đứng vững hay là đổ sập, tan vỡ phần lớn đều phụ thuộc vào giai đoạn quyết định mang tên thử thách tình yêu.
Tối hôm đó, hắn nằm chờ điện thoại từ cô. Nhưng đến 0h rồi 2h ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại vẫn không một lần cất tiếng reo quen thuộc ngày nào. Nghĩ ngợi lung tung hắn thiếp đi trong điệu nhạc kiss the rain vang lên giữa đêm vắng sầu lắng đâu đó quanh đây.
Sáng hôm sau, hắn dậy khá trễ. Mệt mói quơ cái “cục gạch” xem giờ thì lại thấy mẩu tin nhắn của cô. Lần này lưu vào tâm trí hắn là câu từ hoàn chỉnh hơn lần trước: “Em xin lỗi, hôm qua em không gọi được. Tối nay quán cũ nha anh, em có chuyện cần nói.”
Rời mắt khỏi màn hình, hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó bất an, một dự cảm chẳng lành.
Tối hôm đó, đúng giờ hẹn hắn có mặt ở cổng quán cafe. Dựng xe, nhìn vào trong hắn thấy cô ngồi ở một bàn cạnh bờ sông đang hướng ánh mắt vào nơi xa xăm trong màn đêm đầy sóng gió. Khẽ bước từng bước chân, hắn đế bên cô hỏi nhỏ:
- Em đến sớm thế?
- Anh đến rồi à, ngồi đi. – Cô thản nhiên.
Thấy thái độ khác lạ ấy, hắn cũng chẳng nói gì mà kéo ghế ngồi đối diện cô, ánh mắt theo đó cũng chuyển gam sang nghiêm nghị.
Cô và hắn cứ thế nhìn nhau, như cố lục lọi tìm kiếm suy nghĩ trong đầu của người đối diện. Và lúc này đây, manh mối suy nhất để làm điều đấy chỉ có thể là đôi mắt, nơi khó giấu cảm xúc nhất của mỗi con người.
Ngoài kia sóng vẫn vỗ ì ạch bởi tác động là những cơn gió. Khi gió lặng thì sóng êm, còn lúc gió to thì sóng giận dữ. Từ lâu người ta thường bảo rằng có gió thì mới có sóng, sóng là hiện thân của gió. Mặc dù vậy, gió và sóng chẳng bao giờ ở bên nhau mãi mãi được. Một lúc nào đấy, gió cũng sẽ rời vòng tay mà buông sóng ra để sóng rời khỏi cuộc đời mình, để một lúc nào đó ngọn gió mới sẽ thay làn gió cũ tiếp tục cuộc hành trình của sóng và gió.
- Em vẫn khỏe chứ? – Nghĩ ngợi vẩn vơ hồi lâu, hắn cũng tìm được một câu để gợi chuyện nhằm tránh giảm bớt sự khô cứng trong không khí xung quanh hắn nãy giờ.
- Dạ vâng, anh cũng vậy nhỉ?
- Ừ… à mà nhà em đã chuẩn bị mọi thứ để đón tết hết chưa?
- Cũng tạm ổn rồi anh.
- Vậy em…
- Anh…
- …
- Thật ra hôm nay em có chuyện muốn nói rõ với anh.
- …
- Anh vẫn đang nghe chứ? - Thấy hắn “câm như hến” lại quay mặt hướng ra bờ sông nên cô hỏi nhỏ.
- Ừ, anh đang nghe đây.
- Em… em… muốn… chúng mình chia tay.
Phựt, trái tim hắn đang treo lơ lững nãy giờ bỗng bị thả lỏng đột ngột rơi tỏm một cái khiến hắn hụt hẫng vô cùng. Lời cô vừa thốt ra như tảng đá nặng đang rớt xuống cố đè không cho hơi thở của hắn thoát ra ngoài.
Lúc lâu sau khi mà khí quản hoạt động bình thường trở lại thì hắn mới nhìn thẳng xoáy sâu vào mắt cô:
- Ừ, nhưng có thể cho anh biết lý do không?
Đối diện ánh mắt đó, cô tỏ vẻ ái ngại nhưng vẫn cố gắng nói hết ý mình:
- Tình yêu em dành cho anh không đủ lớn và em nghĩ chúng mình không hợp nhau. Thành thật xin lỗi anh… em đã tìm được tình yêu mới. Em mong anh hãy sớm quên em và đừng tìm nữa. Chúc anh hạnh phúc. – Nói rồi cô đứng dậy thật nhanh quay lưng đi khuất nhằm giấu đi những giọt lệ đang sắp sửa tuôn trào, những xúc cảm đang bị nén ép quá mức.
Hắn nhìn cô… hắn vẫn nhìn cô như những lần trước. Nhưng lần này cái nhìn ấy đôi mắt ấy cảm xúc đã trái chiều, hai bờ môi của hắn theo đó co duỗi như thổi làn hơi từ trong phổi vào không khí nét chữ lờ mờ, tuy nhiên miễn cưỡng cố gắng đọc thì cũng có thể nhận ra được hình dạng của hai con chữ “O” và “K” trong đó.
Trên đường trở về nhà hắn ghé một tiệm tạp hóa mua một xấp giấy màu, cùng cây kéo bé nhỏ.
Mười mấy phút sau, trong một căn phòng đóng kín. Dưới ánh đèn vàng vọt, hắn cầm cây kéo cắt những ô vuông xếp ngay ngắn thành một chồng. Bên ngoài, trời đổ cơn mưa, cơn mưa to bất chợt chẳng hề báo trước. Một điều hơi lạ thường bởi mới sáng nay theo trung tâm dự báo khí tượng thủy văn thì hôm nay sẽ không có một đám mây gây mưa nào xuất hiện ở quê hắn.
Khi nửa bán cầu bên kia Trái Đất nắng lên đỉnh đầu thì ở bên này, vùng quê yên tĩnh nhà nhà đã tắt đèn say giấc. Giữa bức tranh làng quê nhuốm màu đen đặc ấy vẫn còn le lói lên ánh đèn thoát ra ngoài ô cửa sổ, lỗ lam của một căn nhà đượm “mùi bóng tối”. Và đêm đấy, ngôi nhà ấy… đèn không hề tắt.
Qua hôm sau, người ta không còn thấy hắn xuất hiện nữa, căn nhà thì chốt cửa trong. Nếu ai để ý chút thì có thể nhận ra rằng bên trong ngôi nhà ấy… đèn đang sáng. Và cứ thế, bóng đèn ấy cứ sáng… cứ sáng… qua hôm sau… ngày hôm sau … ngày hôm sau nữa.
Đêm ba mươi, mọi ngươi ai nấy đều háo hức chờ đợi thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
Hai giờ sáng, chiếc Novou dừng lại trước cổng nhà cô. Hắn dựng xe đứng ở gốc cây cách đấy không xa nên chứng kiến tất cả. Dưới ánh đèn đường chàng trai trao cho cô gái cái ôm thật chặt, trong một khoảnh khắc nước mắt chàng trai khẽ rơi nhưng… hắn không nhìn hề thấy. Chờ chàng trai đi khuất, cô mới quay lưng vô nhà. Nhưng vừa mới nhúc nhích thì đã nghe sau lưng lộp bộp tiếng bước chân ngỡ xa lạ mà thân quen.
Quay lại, cô sững sờ khi thấy hắn với bộ dạng lê bê lết bết đang tiến lại gần.
- Chẳng phải hôm đấy… - Cô đinh nhắc lại lời đề nghị không bao giờ gặp nhau ấy thì hắn đã lên tiếng ngăn cô nói tiếp:
- Không, lời hứa.
- Anh nói lời hứa gì cơ?
- Cầm lấy. – Hắn lại gần hơn đặt cái hộp giấy to đùng vào tay cô rồi nói nhỏ:
- Hãy sống thật hạnh phúc, tạm biệt.
Cô bầng thần tâm trí, miệng cứ đờ chẳng biết nói gì nữa nên chỉ đứng nhìn hắn xa dần rồi bị bóng đêm nuốt trọn.
Lên phòng, đặt hộp quà lên bàn cô nhìn nó và nghĩ ngợi khá lâu. Có chút do dự trong quyết đinh có nên mở hay không cái thứ đang định vị trước mặt. Cuối cùng thì cô cho phép bản thân mình khám phá do lúc này bản tính tò mò lại lên ngôi.
Nắp hộp được tháo ra cũng chính là lúc ánh mắt cô chạm vào nỗi ngạc nhiên không đo điếm định lượng được. Chợt thấy có mảnh giấy xanh dương chữ viết cẩn thận đặt trong họp, cô lấy lên đọc thành tiếng:
- Lời hứa ngày ấy em nhớ chứ... 999 hạc giấy... 999 ngôi sao.
Cơn gió khẽ luôn qua khe cửa sổ để hở lạc vào căn phòng và nó vô tình làm vài đôi cánh của những chú hạc giống khẽ động đậy. Khoảnh khắc ấy lập tức đánh thức chuỗi hình ảnh, lời nói cứ ngỡ đã chôn vùi theo năm tháng sâu thẳm trong tâm thức của cô:
- Nếu sau này anh không còn bên cạnh em nữa, anh có thể làm cho em 999 hạc giấy và 999 ngôi sao được không?
- Vì sao là con số 999 chứ không phải 1000.
- Bởi vì nó nói lên giữa hai chúng ta có một tình yêu không trọn vẹn, em sẽ coi nó như một phần trong kỉ niệm đẹp của em.
- Ừ, nếu có ngày đó anh sẽ làm.
Cầm một con hạc giấy trên tay, nước mắt cô rớt xuống một cánh của một chú hạc giấy màu hồng. Vệt nước lan ra làm phần màu nổi bậc hơn lúc nào hết. Tâm trạng khó tả theo đó cũng lan rộng theo tỉ lệ thuận bán kính giọt nước vẽ trên giấy. Cứ thế những kỉ niệm trước kia giữa cô và hắn đã được nén file đặt pass bỗng chốc bị hack và thế là những đợt sóng cảm xúc tuôn trào song song với những hình ảnh, tiếng nói quá khứ liền hiện rõ trong tâm trí... Nước mắt cô rơi, lại rơi... và cô biết... trò chơi đã kết thúc.
Kể từ đó linh hồn hắn sống mà như chết. Xét theo khía cạnh nào đó, nụ cười của hắn giờ chẳng khác nào kho báu khó tìm mà người xưa vẫn thường hay mộng tưởng.
Tết năm ấy với hắn là những đêm lang thang, vật vờ dưới không khí lạnh cuối đông đầu xuân, là những giọt nước... rơi bất chợt khi khối kí ức tuổi thơ tươi đẹp cùng những “mảnh vỡ kỉ niệm" rơi lộp độp chất đầy ý nghĩ.
Kể từ đó, hắn lao vào học tập điên cuồng.
Kể từ đó, trái tim hắn đã bớt đi một nhiệm vụ.
Kể từ đó, những giấc mơ đẹp tươi đã bị thay thế hoàn toàn bằng những cơn ác mộng.
Kể từ đó, con gái trong mắt hắn chẳng khác nào một thằng con trai.
Và kể từ đó, hắn đã đánh rơi mất khái niệm tình yêu mà hắn nhặt được từ lúc gặp cô.
Ba năm sau, thời gian dần làm nguôi ngoai nỗi đau ngày nào trong hắn.
Hôm nay, trên đường đi công tác, hắn ghé qua nghĩa địa thành phố quê hương để ghé thăm ông Mười, một ông già không con không cái làm công việc trong coi nghĩa địa mười mấy năm nay mà hắn tình cờ quen biết rồi kết thân bởi nỗi niềm đồng cảm của cả hai.
Ông già đang ngồi vắt chân lên ghế hướng ánh mắt xa xa vào khoảng không vô định thì nghe tiếng bước chân đang lại gần. Ngoảnh đầu, ông nheo nheo mắt xem thử “hắn là ai” thì bỗng cơn gió thổi qua và cùng lúc đó nụ cười ông hé mở:
- Đến rồi à?
- Vâng, bác vẫn khỏe chứ?
- Ừ, ngồi đi.
- Vâng.
- Mọi việc vẫn tốt ch