- Nắng mưa thất thường thật! – nó than thở.
- Con gái cũng thế thôi! – Khanh ở đằng sau nó tự bao giờ, chêm một câu làm nó hết cả hồn.
- Hơ… - sự ngạc nhiên tập 2.
- Mày như ma ấy Khanh! Thoắt ẩn thoắt hiện! Thế mà có lúc gặp mày lại khó như gặp Tổng thống! – Sơn bá vai Khanh, vừa nói vừa cười hà hà.
Sự có mặt của Khanh làm nó không yên tâm chút nào. Len lén nhìn Khanh, nó muốn đưa ra một hàm ý là đừng-có-mở-miệng-về-chuyện-hôm-qua-cho-Sơn-biết, nhưng chắc nó làm không được, vì Khanh chỉ cười hì hì khi nhìn nó, rồi tiếp tục nói chuyện với Sơn.
- Tớ về đã nha! Hai cậu về cẩn thận nhé! Không cần tiễn về đâu. Nhà tớ gần xịt à! – nó nói vội và chạy thẳng, không kịp để cho Sơn giữ lại. Chỉ là nó thấy khó chịu khi Khanh ở cạnh và sự mơ mơ hồ hồ sợ rằng cậu ấy sẽ nói ra chuyện nó khóc làm nó không bình tĩnh được.
Một số lạ nhắn tin cho nó, nhưng nó nghĩ, nó đã biết là ai: “Này! Sao nãy về nhanh như ma đuổi thế? Nếu không thích sự có mặt của tui thì nói một tiếng. Không cần phải hành động thế đâu!".
Bực mình, nó rep: “Ừ. Đúng là không thích đấy. Mà ông nói gì với Sơn vụ hôm qua chưa?" “Hơ… Bà sợ tui nói chuyện đó à? Hài nhỉ... Tui không nói đâu. Nếu bà không thích thì tui không đi cùng nữa, ok?” “Ok. Nhưng đó không phải là do tui ích kỉ. Chỉ là thấy ông phá vỡ sự riêng tư của tụi tui thôi." – nó trả lời thành thực.
Tin nhẳn của Khanh rep thật lâu: “Ừ. Hình như tui muốn phá vỡ đấy…"
Nó bất ngờ, xém nữa thả cái điện thoại xuống đất. Hơ hơ… Gì thế này? Mắt nó mở to hết cỡ để đọc rõ từng chữ một. Ui! Đúng mà! Có đọc nhầm đâu. Nhưng… sao Khanh lại nhắn tin như thế?!
“Này… Đùa có mức thôi nhé!" - nó hít một hơi thật sâu và rep: “Bà nghĩ là đùa à? Vậy cũng được thôi. Hehe. Khỏi giải thích." – bên kia nhắn lại một cách trêu ngươi. “Ơ... Tuỳ! Nhưng tui không thích như vậy!" – nó nóng giận. “Tui không đùa." – 3 chữ vỏn vẹn, làm nó thắc mắc cảm xúc của bên kia thế nào.
Ôi! Bực mình quá… Bây giờ tâm trạng nó đã đủ rối rồi, mà Khanh cứ thích châm chọc như thế, bảo sao nó không nổi nóng cho được. Mệt, nó quẳng cái điện thoại xuống giường, tròn mắt nhìn trời như bị tự kỉ. Bầu trời khoác lên mình một màu xám, hệt như trong lòng nó. Cứ mông lung, phức tạp, không có định hướng. Mới hai ngày mà nó cảm giác như hai năm, thời gian trôi thật chậm chạp. Cái vòng tròn tình cảm này như không có điểm kết thúc, làm nó cứ bước mãi, mà chả biết đi về đâu.
“Là.. là lá lá là…" – chuông điện thoại reo lên bài hát “Môi hồng" ưa thích của nó. Là Sơn gọi. Chần chừ, nó bắt máy, khẽ nói:
- Đây.
- Sao nãy cậu chạy về thế? – đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói như đang giận dỗi.
- Thì… Gần tới nhà nên về luôn thôi. – nó trả lời.
- Thật à? Có giận gì tớ không?
- Không – nó từ tốn, thật ra là giận Khanh thì đúng hơn – Tớ có giận đâu. Cậu về nhà chưa?
- Rồi. À. Nãy thằng Khanh xin số điện thoại cậu. Nó bảo có chuyện muốn hỏi nên tớ đưa luôn. Nó liên lạc với cậu không?
Ngập ngừng một hồi, nó nói láo:
- Không thấy.
- Ủa? Ừ. Cái thằng này! Mà cậu đang làm gì thế?
- Nhìn trời. – nó nói, hướng mắt ra khoảng không bao la.
- Hơ… - Sơn cười – Dạo này cậu lãng mạn phết!
- Ừm. Tớ cũng thấy ngạc nhiên về điều đó.
- Ừm. Minh này… - Sơn hạ giọng.
- Hở?
- Tớ… tớ….tớ… - giọng nói ngắc ngứ.
- Cậu sao? – nó hỏi dồn.
- Tớ… thích cậu… nhớ cậu… và cần cậu…
- Ừm… - nó đáp, mà nước mắt rơi ra, bởi người Sơn nói đâu phải là nó…
- Cậu cũng thế chứ? – Sơn hỏi.
- Hức… - nó bụm miệng, một tiếng nấc không ngăn được bật lên - … Ừm…
- … im lặng… - Cậu ngắm gì thế?
- Trời – nó cố gắng nói thật mạch lạc.
- Đợi tí, hơ, trời tối thui à, ngắm gì trong đó?
- Không biết. Bỗng thích ngắm thôi. – nó trả lời.
- Ờ, vậy cậu ngắm tiếp đi nhé! Tớ muốn nghe giọng cậu nên điện thoại thôi.
- Ừa. Cậu nghỉ ngơi đi nha!
- Ừ.
Nói xong, Sơn tắt máy. Vậy mà chả hiểu sao tay nó cứ cầm mãi cái điện thoai, mặc dù đã nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia. Hi vọng một điều gì đó chăng? Nó không biết nữa… Chỉ biết là… bây giờ nó mệt mỏi lắm… Muốn tìm một niềm tin ở Sơn, một tình cảm nơi Sơn… và muốn đừng là người thay thế nữa.
Dạo này, nó ngủ nhiều, cứ đặt người xuống giường là nhắm mắt ngay. Bố mẹ thì nghĩ là nó học nhiều nên cần ngủ để lấy lại sức khoẻ nên không thắc mắc. Nhưng nó biết, hai chữ học hành kia chả liên quan gì, vì đơn giản là chỉ khi ngủ, nó mới thôi suy nghĩ về Sơn, về chuyện của cậu ấy thôi…
- Ê. Đi ăn hủ tiếu không? – tin nhắn của Khanh đến làm chuông đổ bên tai, khiến nó tỉnh giấc.
- Hớ? – nó dụi mắt 3 lần liên tiếp, biết mình không mớ, nó rep lại, chua ngoa: “Cám ơn. Không đói.".
- Xời! Vậy thôi. Đang định làm người tốt mà không được.
- Người tốt gì? – nó nhắn tin hỏi, đầy vẻ thắc mắc.
- Thì chuyện của Sơn ý, muốn bà hiểu thêm về Sơn thôi.
- Tui hiểu Sơn. Không cần ông quan tâm! – nó đáp thẳng thừng.
- Nửa năm mà đòi hơn 16 năm à? Thôi tuỳ, bà không muốn biết tại sao Sơn lại day dứt chuyện Phương gặp tai nạn, tại sao Sơn không quên được cô ấy, tại sao Sơn yêu cô ấy như thế thì thôi. Tui cũng không nhiều chuyện, chỉ muốn đưa đồ ăn ra làm vật xúc tác cho câu chuyện này. Nếu pà không thích thì miễn, đỡ tốn tiền – bên kia nhắn một tin thật dài.
Lòng nó phân vân. Những câu nói của Khanh như đánh trúng vào trái tim nó. Nó muốn biết tất cả những điều Khanh nói. Nhưng chỉ tại… nó nhát gan… nó sợ khi nó biết những vấn đề đó xong, thì người chịu tổn thương vẫn là nó mà thôi. Chắc đến lúc… nó mở lòng rồi nhỉ... Biết đâu khi biết rõ những điều này, nó sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn thì sao?!
- Ừ, đi. Nhưng biết đợi ở đâu? – nó bấm phím gửi, lòng xấu hổ không sao kể xiết, mới vừa từ chối chua ngoa xong lại đồng í, công nhận mặt nó dày thật!
- =">">, ở nhà thay đồ đi. Tí tài xế của tui tới.
- Hả? Bị gì không? Đi ăn hủ tiếu mà tài xế tới à? Có phô trương quá không thế? – nó chế giễu.
- Làm vậy cho mát mặt bà chứ ai! Không thích thì thôi. Tui tới chở nhé! Ok?
- Tới nhà tui thôi. Tui lấy xe đi được rồi.
- Ờ. Thích sao thì chiều vậy. 20 phút nữa tui đến.
- Ừ.
Nhắn xong, nó ngồi dậy. Nhanh chóng rửa mặt, nó chọn bộ đồ trông "xoàng" nhất: áo dáng dài và quần lửng. Thật khác với những chiếc váy thướt tha mà nó hay mang khi đi chơi với Sơn. Trông nó bây giờ đơn giản, với mái tóc được cột gọn gàng. Hoàn thành xong mấy "thủ tục" cần thiết, nó xuống dưới nhà, ngồi ghế salon và đợi Khanh đến.
- Hơ – nó nhăn mặt – có cần tui nhấn mạnh là đi ăn hủ tiếu không thế? Chứ không phải đi chơi đâu à nha!
- ( á khẩu )… Chà. Sốc nhỉ!
- Sốc gì? – nó đốp chát.
- Lần đầu tiên có nhỏ đi cùng tui mà mang đồ… lúa quá!
- Hả? – nó tròn mắt, không ngăn được cái chân mình đá xe Khanh một cái – Nè! Tui đi ăn với ông là quý quá rồi nha!
- Ờ quý lắm! – Khanh cuời đểu – Thôi dắt xe ra đi. Nói nhiều quá!
Bực bội, nó lấy xe Click (của bà chị) ra và liếc qua Khanh. Nếu công minh mà nói thì Khanh trông "so kool" với phong cách này: áo sơ mi thụng, quần jeans rách, giày sneakers, đầu tóc vuốt keo qua một bên, sợi dây chuyền bạc hình chữ thập. Bên cạnh là chiếc xe "Ếch-chiên-bơ" trông thật oách. "Haiz... Đúng là con nhà giàu! Đi ăn cũng diện!" - nó nhủ thầm và tự nhiên thấy tủi thân khi đi bên cạnh Khanh làm sao ý.
***
Trước mặt nó là một nhà hàng sang trọng, với ánh đèn chói loá, tiếng nhạc du dương. Bên trong là bao nhiêu người (có vẻ) giàu sang với cách ăn mặc quyến rũ lẫn tinh tế. Nó chớp chớp mắt mấy lượt để tỉnh táo và hét toáng với Khanh:
- Hả? Hũ tiếu mà! Đi đâu đây ông?
- Ặc. – Khanh né ra xa vì giọng nói quá thanh của nó – Có cần phản ứng thái quá thế không? Thì đi ăn chứ làm gì ghê thế?
- Ông bảo… đi ăn hủ tiếu mà? – nó cà lăm vì sự ngạc nhiên tột độ.
- Ờ ờ thì vô trong hỏi... hủ tiếu là được chứ gì! – Khanh nói, mặt quay sang một bên.
1 giây, 2 giây, 3 giây... "Hahaahahaha..." – nó ôm bụng cười sặc sụa, đến nỗi rơi cả nước mắt, chuyện gì thế này? Khanh đang diễn hài sao?
- Ông giỡn đó à? – ngăn không cho mình cười một cách quá lố, nó lấy giọng hỏi Khanh, xen một chút giễu cợt.
- Cười sướng quá nhỉ? – Khanh hầm hầm, khuôn mặt đỏ như cà chua – Có gì đáng cười đâu?
- Trong này ông kiếm đâu ra hủ tiếu? - nó đáp, cười khúc khích.
- Nhà hàng 5 sao đấy! Cái gì không có! – Khanh gân cổ cãi.
- Hở - nó tròn xoe mắt – Này này… Đừng nói là... chưa ăn hủ tiếu lần nào nhé?
- Ờ… Chưa ăn. – Khanh khó khăn thốt ra câu đó.
Sốc! Tâm trạng của nó chỉ diễn tả bằng chữ này. Ở Sài Gòn mà chưa ăn hủ tiếu lần nào, tin được không cơ chứ?!
- Đùa à? Trời đất... – tâm trạng của nó bẩt ngờ hơn là buồn cười – mấy cái món đó sao chưa ăn? Ui trời! – nó nhăn mặt.
- Kệ tui! Chưa ăn đấy. Lạ lắm à?
- Ừ – nó trả lời không cần suy nghĩ – Thôi, tui dẫn đi ăn. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm là thế nào nhở? – nó lắc đầu.
- … (tím mặt)
Nhìn vẻ mặt của Khanh, nó mắc cười quá, nhưng ngăn lại được bằng động tác mím môi. Và rồi, nó dắt xe di chuyển Khanh từ nhà hàng đến quán… hủ tiếu như lời nói.
***
-Nè... Vô vấn đề đi chứ! – nó bỏ một miếng hủ tiếu vô miệng, hỏi.
-Vấn đề gì? – Khanh tròn mắt.
-Ê ê. Tui không có giỡn à nha! Ông bảo rủ tui đi ăn hủ tiếu, rồi nói gì á kìa!
-À à – Khanh gật gật cái đầu – Để từ từ chứ. Ông bà ta có câu: "Có thực mới vực được đạo." cơ mà !
-Bày đặt xài văn chương – nó bĩu môi - ừ thế thì ăn đi. Haha. Gà mà cứ tỏ ra nguy hiểm!
-Kệ tui. – Khanh lườm nó.
Không để ý tới vẻ mặt của Khanh, nó ngon lành ăn tiếp. Miệng thầm cười vì thái độ trẻ con của cậu chàng này.
-Bà muốn biết về điều gì? – Khanh lên tiếng, sau khi đã tính tiền 4 tô hủ tiếu và dẫn nó đi lòng vòng quanh công viên.
-Thế ông đã biết được điều gì? – nó vặn hỏi.
-Tui biết nhiều lắm. Sao kể hết được?
-Tui cũng muốn biết. Mà chuyện liên quan đến Sơn thôi nhé! Đừng có mà mang tùm lum chuyện vô đây.
-Ờ. – Khanh đáp vẻ hụt hẫng – Hm… Bà muốn biết tại sao Phương bị tai nạn không?
-Không. – nó khẽ nói.
-Hả? Sao lại không muốn biết?
Nhún vai, nó đáp:
-Tui chỉ muốn biết về Sơn thôi.
-Thì Phương cũng liên quan đến Sơn mà. – Khanh trêu ngươi.
Liếc Khanh một cái, nó hắng giọng:
-Thế ông nói đi.
-Ờ… Thật ra, chuyện này bắt nguồn từ sự việc hiểu lầm. – Khanh mở đầu câu chuyện bằng đôi mắt xa xăm.
-Hiểu nhầm gì cơ? – nó vội hỏi.
-Từ từ - Khanh nhăn mặt – Để tui kể chứ... Hm… Phương với Sơn quen nhau lâu lắm đấy. Chắc bà biết ha!
Nó im lặng. Ừ. Thật ra chuyện đó nó đã biết rồi.
-Tụi nó hạnh phúc lắm. Tui nhìn mà còn thấy ghen. Tính Phương hiền, dịu dàng, ít nói, chỉ cười thôi… – nói tới đây, Khanh nhìn nó vẻ chế giễu, điều này làm tai nó đỏ bừng, sao Phương… khác nó thế! – Sơn yêu mọi tính cách của cô bạn ấy. Cậu ấy nâng niu, quý trọng Phương lắm. Hai đứa thân từ hồi nhỏ cơ mà…...