XtGem Forum catalog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :gió ấm mùa đông
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 5380
• Mục: Truyện Teen
• Chia sẻ : SMS Google Facebook


- Này… Không thấy lạnh à? Đứng dậy đi chứ… mưa ướt hết rồi kìa…

Sơn từ từ ngẩng mặt lên, nước mưa làm tóc cậu ấy rũ xuống, khuôn mặt ướt đẫm…

- Minh à?
- Ừ... là tớ đây. Một con nhóc thật ngốc! Và cậu cũng thế! Sao lại vừa làm tớ đau lòng, vừa làm tớ lo lắng chứ hả? – nó nói, nước mắt lại rơi lã chã.
- Cậu... quay lại sao?
- Ừ...
- Cậu tha thứ cho tớ à?
- Không hẳn...

Sơn mỉm cười. Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Tiếng mưa nhoè đi tất cả… Hình bóng Sơn... và nụ cười nhạt ấy. Để rồi… Sơn gục xuống…

Nó đứng ngoài phòng cấp cứu. Người ướt như chuột lột. Lạnh lắm. Nhưng… trái tim nó còn lạnh hơn. Sơn ở trong đó. Nó cũng chẳng còn nhớ gì ngoài tiếng xe cấp cứu và khuôn mặt Sơn… trắng bệch, hai tay lạnh như đá.

Cửa kiếng ướt đi bởi bàn tay đầy nước mưa của nó. Người nó thất thần. Sơn làm sao thế? Sao cậu ấy nỡ gục ngã trước mặt nó? Đừng làm nó lo lắng như thế nữa! Nó sợ lắm! Hôm nay nó chịu quá nhiều chuyện xảy ra rồi, một con nhỏ ngu ngơ khờ khạo như nó thì làm sao chịu nổi!

- Minh! Sơn sao thế? Sao mày điện thoại cho tao rồi lắp ba lắp bắp thế hả? Làm tao lo quá. Ơ... mày sao vậy? Người sao ướt hết rồi? – nhỏ bạn thân chạy tới, đỡ lấy nó, ngăn không cho nó đang từ từ quỵ xuống…
- Sơn… Sơn… Tao không biết nữa. Bỗng Sơn ngã xuống trước mặt tao… Ngọc ơi… Tao sợ lắm! Sơn bị gì thì sao? – nó ôm chầm lấy nhỏ bạn, khóc sướt mướt..
- Bình tĩnh đã nào… Mà sao mày ướt nhem thế này? Lau khô đi kẻo cảm lạnh giờ. Ôi con nhỏ ngốc này! – Ngọc quýnh quáng cả lên.
- Không… không. Sơn lạnh hơn. Sơn lạnh lắm… - nó lắp bắp.
- Này – Ngọc lắc lắc vai nó – nhìn tao này! Kể tao nghe… Mày như thế còn làm tao sợ hơn… Nào, lại đây. – Ngọc kéo nó ngồi xuống ghế - Nói tao biết đi… Chuyện gì thế?

Nó thẫn thờ nhìn Ngọc và nước mắt lại trào ra. Ôm chầm nhỏ bạn thân, nó khóc như chưa bao giờ đựơc khóc… Rồi một lúc sau, nó định thần lại và kể cho Ngọc nghe… Chỉ là bây giờ nó nghĩ… có ai san sẻ với nó sẽ tốt hơn là ôm nỗi đau một mình như thế này…

- Mày… là con ngốc hả? Mày chấp nhận được à? Ôi… Bạn tao sao ngốc thế này! – nhỏ hét lên sau khi nó kể xong câu chuyện.
- Chắc thế… - nó khẽ đáp.
- Mày đang cố níu kéo tình yêu đấy! Biết không?
- ...
- Mày… thích Sơn lắm à? – Ngọc chậm rãi hỏi.

Nó khẽ gật đầu.

- Thích nhiều lắm à?
- Ừ...
- Dù hắn không thích mày?
- …Ừ... m…
- Dù tao cản cũng không được phải không?
- Chắc… thế… - nó lén nhìn nhỏ bạn, xem phản ứng của nhỏ.
- … - Ngọc trầm ngâm. - Cũng không thể trách Sơn được nhỉ…
- Ừ…
- Và mày… là một nhỏ ngốc…
- Ừ…
- Sao hai đứa mày lại ra nông nỗi này? Tao hâm mộ tụi mày lắm ấy… Nhưng... không ngờ được là…

Nó cười buồn và đáp:

- Tao… cũng đâu ngờ…

Ngọc nhìn nó và nói:

- Nếu muốn… thì khóc đi. Gượng cười làm gì? Trước mặt tao mà mày còn thế… thì với mọi người, mày định cười như con điên sao? – Nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó, mắt nhỏ đỏ hoe.
- Thế… – nước mắt nó lại rưng rưng – không cười... thì mày bảo tao làm sao? Tao không biết nữa…
- … Mày không quên được Sơn à? Nghĩ thử xem mày làm vậy có đáng không?

Nó lắc đầu nguầy nguậy. Làm sao quên đc cơ chứ? Nửa năm rồi mà… Có phải ít đâu.

- Tao… tôn trọng quyết định của mày. Dù tao nói gì đi nữa nhưng mày vẫn là người quyết định. Minh à, tao mong mày hạnh phúc…
- Cám ơn mày. – nó nhìn nhỏ bạn thân, lúc này đôi mắt nhỏ đang nhìn nó, trông xót xa, thương hại - Ừh, tao… sẽ hạnh phúc mà.. – giọng nó nghẹn lại.
- Ừm… Phải vậy th…

“Két…ttt…" Tiếng mở cửa phòng cấp cứu vang lên, ngắt lời nói nhỏ bạn bên tai nó. Nó vội vã chạy đến, miệng run run hỏi chị y tá:

- Sơn… Sơn… Cậu ấy có sao không hả chị?
- Không… Không sao đâu. Cậu ấy mệt và dầm mưa nên xỉu thôi. Bây giờ khoẻ rồi. Bác sĩ mới truyền nước xong cho cậu ấy.
- Vào… thăm được không hả chị?
- … Ừm. – chị y tá nhìn nó, dường như có ý định để Sơn nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn khoản của nó, chị gật đầu - Em vào đi. Cậu ấy còn đang mệt đấy. Đừng làm bệnh nhân xúc động mạnh là được.
- Vâng… - nó quay mặt sang nhìn Ngọc, Ngọc mỉm cười khích lệ nó, rồi làm động tác nói nó vào thăm Sơn đi, nó nhoẻn miệng cười lại, để nhỏ yên tâm hơn.

Sơn giật mình vì tiếng mở cửa, khuôn mặt cậu ấy vẫn còn xanh xao, nhưng đã có sắc thái hơn lúc nãy. Nhìn thấy nó, cậu ấy ngạc nhiên và khẽ cười…

- Cậu… ổn chứ? – nó mở miệng.
- Ừ… Tớ đỡ rồi. Không sao đâu.
- … Ừm… - Cậu muốn ăn gì không?
- Đựơc rồi… Tớ không đói đâu… Cậu ở đây từ nãy giờ à?
- Ừ. Tớ định liên lạc cho gia đình cậu, nhưng không biết số. - nói tới đây, bỗng nó thấy mình vô tâm quá. Quen Sơn nửa năm rồi mà chưa lần nào hỏi về gia đình cậu ấy cả.
- Không cần đâu. Xoàng thôi mà. – Sơn phì cười – Cậu đi tối vậy ba mẹ la thì sao?
- Tớ điện thoại nói nhà rồi. Tối nay tớ ở lại mà – nó đáp.
- Ở lại? – Sơn tròn xoe mắt nhìn nó.
- Ừm. Chăm sóc “ông xã" thôi.. – nó nói, và thấy mặt mình đang đỏ dần.
- Hơ?… Ơ…
- Hì. Cậu uống nước không? Tớ pha cho nhé! – Không đợi Sơn trả lời, nó vội đến bình nước pha cho Sơn một ly và đỡ cậu ấy dậy
- Minh này…
- Uống nước đi. Cậu đang bệnh mà. Đừng hoạt động nhiều. – nó lãng tránh ánh mắt Sơn.
- Tớ xin lỗi…
- Không cần đâu mà! Đừng xin lỗi tớ! Tớ không thích cậu nói xin lỗi đâu! – nó gắng cười, dù nước mắt như sắp rơi ra – Nào, uống nước đi.

Sơn cầm li nước, để lại lên bàn.

- Sao thế?
- Tớ không muốn thế.
- ...
- …
- Vậy… – nó nói – cậu muốn sao đây? Tớ cũng không biết mình đang làm gì nữa. Nói thật... Tớ… muốn quên cậu lắm, nhưng không được…
- Xin… l..
- Đừng xin lỗi tớ. Tớ ghét xin lỗi lắm! – nó cố gắng không để nước mắt đang chực trào ra.
- Thế... Cậu định sao?
- Tớ… - nó hít một hơi dài – vẫn muốn bên cạnh cậu!
- Dù... tớ không... yêu cậu?
- Ừ... m – nó đáp và chợt thấy lòng mình đau nhói – tớ chọn bên cạnh cậu mà, tớ sẽ không hối hận đâu.

Sơn nhìn nó hồi lâu và có một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cậu ấy lặng lẽ đáp:

- Cám ơn. Vì đã không rời xa tớ…

***

Trời xanh… Trong vắt... Nắng gợn nhẹ… Khiến cho những người ở phương xa đến không tin được là có một trận mưa thật to vào hôm qua. Nhưng mưa… cũng khiến cho nó nhớ đến những điều nó không muốn nhớ… Ước gì… mưa cuốn theo những nỗi đau của nó luôn nhỉ…

Nó mở tấm rèm phòng Sơn, đón lấy ánh nắng buổi sớm mai. Đêm qua, nó không ngủ, cứ nhìn khuôn mặt Sơn thiếp đi vì mệt mỏi mà lòng quặn đau. Tối qua nó suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ mông lung, về hiện tại, và tương lai… Liệu nó chấp nhận được Sơn thích-nó-nhưng-k-phải-là-nó như nó nói không nhỉ? Có lẽ… nó là con ngốc thật!

- Cậu không đi học à?

Nó giật mình. Giọng Sơn vang lên phía sau lưng. Tự ép bản thân cười một cái, nó đáp:

- Không. Tớ xin phép rồi. Cậu nghỉ ngơi đi. Tớ làm cậu thức giấc à?
- Đâu có. Tớ ngủ dậy thôi. Ngủ nhiều quá người mệt thêm. Sáng nay tớ xuất viện rồi.
- Cậu điện thoại cho bố mẹ rồi à?
- Không. Tí thằng bạn thân tới thanh toán. – Sơn cười.
- Ai?
- Khanh. Cậu không biết đâu. – Sơn đáp, ra vẻ bí hiểm.
- Tớ gặp lần nào chưa? – nó vặn hỏi.
- Rồi. Một lần. Hì.
- Ừ. Cậu ăn gì không? Tớ mua cho. – nó nhẹ nhàng.
- Không. Tí đi ăn luôn! Rủ thẳng bạn đi cùng nữa. Lâu rồi chưa gặp thằng đó.
- Ừm... Thế cũng được. – nó cười yếu ớt.

Bây giờ, nó trở thành con nhỏ như thế. Cứ cố gắng cười, dường như không biết bộc lộ cảm xúc là gì nữa… Đau, cũng không dám nói. Tổn thương, cũng im lặng. Cứ câm nín... Ừ... Chỉ cần ở bên Sơn là được... Có sao đâu nhỉ…

- Thằng quỷ! Mày kêu tao tới tính hoá đơn hả? – giọng ai đó loa loa, làm nó hết cả hồn.
- Hà hà – Sơn cười, lần đầu tiên nó thấy khuôn mặt Sơn cười thoải mái như thế - bạn tốt mà mày. – Sơn nói to lên.
- Được ấy chứ. Mày kêu mày vào viện làm tao chạy xe xém bị công an túm đầu, rồi hối hả tới đây. Cuối cùng là tính tiền cho mày à? – “ ai đó “ bước vào phòng và hơi sững người khi thấy nó – Ơ…

Nó cúi đầu xuống, khẽ cười: "Chào!"

- À ừ... Tưởng chỉ có Sơn... Hì… – nói xong, người đó liếc Sơn một cái Chào - Tui là Khanh, bạn thân từ thời con chí cắn đôi của thằng quỷ này! – Khanh vừa giới thiệu vừa cười hề hề.

Nó cười đáp lễ. Khanh có nét hao hao Sơn. Cũng sở hữu chiều cao đáng nể và đôi mắt đượm buồn. Nhưng trái ngược lại, Khanh có làn da trắng, một làn da mà có lẽ bao nhiêu cô gái mong ước. Cậu ấy có khuôn mặt khá điển trai, và nụ cười đồng tiền. Nó thận trọng quan sát cậu bạn, và thấy hình như đã gặp ở đâu đó. Khanh nhìn nó, mặt ngơ ngơ:

- Ơ… Mặt tui dính gì à?
- Không. Tớ thấy quen quen thôi.
- Thì tớ đã nói là cậu gặp rồi mà! – Sơn nói, nhéo má nó một cái.

Nó bất ngờ bởi hành động này và ngơ ngác nhìn Sơn. Sơn nhìn nó, dịu dàng. Trong phút chốc, tim nó đập thình thịch, rồi bất giác, nó tự cười. Ừ… người Sơn yêu thương có phải nó đâu!

- Ừ. Tụi mình gặp rồi. Lần trước Sơn dẫn... Ơ... dẫn… mà ấy tên gì thế nhỉ? – giọng nói ấp úng của Khanh cắt dòng suy nghĩ của nó

Nó khúc khích cười, đáp:

- Ngọc Minh.
- Ừ! Ngọc Minh! – Khanh lại cười - Lần trước Sơn dẫn Minh đi kara ấy. Cậu ấy có giới thiệu sơ qua. Chắc Minh không nhớ tui.
- Ừm. Xin lỗi. Minh không nhớ… Chỉ thấy quen quen thôi. – nó thành thật.
- Ừ ừ! Không sao! Này! – Khanh nhìn qua Sơn – mày khoẻ chưa?
- Rồi. – Sơn trả lời.
- Thế về nhà lấy tiền trả cho tao!
- Hả? – nó và Sơn đồng thanh, rồi hai đứa nhìn nhau, toét miệng cười – Bạn bè mà mày tính toán vậy à? – Sơn lườm.
- Hà hà. Tao đùa mà hai vợ chồng mày kinh thế! Thôi khoẻ rồi thì đi ăn. Tao đãi.
- Okay!

Ba đứa ghé vào quán paparotti – món ăn ưa thích của Sơn - ở gần bệnh viện. Sơn nắm tay nó suốt đoạn đường đi, nhưng chả hiểu sao nó lại thấy thật lạnh...

- Chậc… Đông thế nhở? – Khanh nhăn mặt khi thấy quán gần như chật kín.
- Ừ – nó tán thành – đông thật!
- A! Bàn kia sắp tính tiền kìa! – Khanh reo lên, như đứa trẻ.

Nó đưa mắt qua Sơn. Sơn đang nhìn xung quanh, rồi cố định một chỗ gần lối vào. Sơn nhìn chỗ ấy lâu lắm, đôi mắt Sơn lại buồn như ngày mưa hôm qua. Nó quay mặt sang hướng khác, cắn môi để khỏi bật tiếng khóc. Khanh cũng nhìn Sơn, rồi cậu ấy kéo Sơn đến chỗ người ta vừa ăn xong. Góc ăn này khá đẹp, nhưng bị khuất bởi hàng cây xung quanh. Ngồi chỗ này người ta dễ ngắm thành phố, trông lãng mạn và ấm cúng cực!

- Haiz... Đông quá! Biết khi nào mới có bánh ăn nhỉ? – Khanh gợi chuyện, gõ gõ cái nĩa trên bàn.
- Ừ – Sơn đáp – Biết tao đến ăn thì họ phải tới mời chứ nhỉ. Chứ sao để tao đợi thế này!
- Mày thôi chảnh đi – Khanh phá lên cười – Cái tính ấy sao bỏ không được hả?! Chà…

Nó im lặng nhìn hai cậu bạn trước mặt nó và mỉm cười. Sơn thật khác trước mặt Khanh. Cậu ấy tự nhiên, vui vẻ. Bỗng thấy mình như "kì đà", nó khẽ nói:...
« Trước1...345678Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Play Boy Và Hot Girl (2015-09-05)
»Tháng Chín, ngủ yên nhé! (2015-08-09)
»Viết cho em, tháng Sáu! (2015-08-09)
»Nhận lại nhiều hơn (2015-08-05)
»Bạn phải tin đã (2015-08-05)
1234...101112»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bạn phải tin đã
» bóng hình thân thương
» Chàng trai của tương lai
» Chàng trai mặc đồ đen
» Chào em, cô gái tháng Hai
1234...789»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất