* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Like Fanpage cập nhật hằng ngày

* Danh ngôn tình yêu:
Tìm kiếm
Quảng Cáo
HOT - Blogradio.yn.lt wap đọc truyện, blogradio hay nhất, tổng hợp truyện hay... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Menu Nhanh
Tiểu thuyết | Truyện ngắn | Truyện tình yêu | Truyện teen | Truyện ma | Truyện Voz | media | Tải game
• Bài viết :Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4
• Post By : Mr10_9x
• Lượt xem: 3590
• Mục: Truyện Teen
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
"Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng.”

6. Lạc lối

Hai dãy phòng học cao tầng nằm đối diện nhau và tách biệt với nhau bởi một khoảng sân rộng lớn. Quản lí khu nhà bên phải là thủ lĩnh phe áo đen - Ghost, khu nhà còn lại chịu sự quản lí của thủ lĩnh phe áo trắng - Light. Học sinh 2 bên vẫn được giao tiếp và dùng chung sân trường, nhưng tuyệt đối không bên nào được xâm phạm đến địa bàn của đối phương.

Từ trên cao nhìn xuống, qua khung cửa kính của khu phòng học bên trái, nó đang phóng tầm mắt của mình bao quát lấy toàn bộ ngôi trường. Thật sự nó không hề mong muốn chuyện này xảy ra, chủ tâm của nó lúc đầu là muốn đòi lại công bằng cho mọi người chứ không phải là chia cắt ngôi trường theo phe phái thế này. Nó tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức để đảm đương vị trí nặng nề này, vì thế nó cần phải học cách mạnh mẽ hơn và đủ bản lĩnh để đương đầu với những khó khăn trước mắt.

- Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa khiến nó giật mình và lôi nó ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

- Vào đi!

- Tài liệu thủ lĩnh cần tôi đã đem đến đây!

- Cảm ơn Huyên nhé! Mày cứ để trên bàn giúp tao. À, tao đã nói rồi mà, khi không có ai, bọn mày đừng gọi tao là thủ lĩnh. Tao là Zen, trước giờ vẫn vậy và sau này vẫn vậy.

Huyên nhìn nó mỉm cười, đôi mắt hấp háy tinh nghịch. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo gile trắng bóng cổ rộng, trước ngực đính một chiếc huy hiệu màu bạc lấp lánh, hai ống tay áo được xăn lên đến khuỷu thật tự nhiên và thoải mái.

- Ừ, tao biết rồi... thưa thủ lĩnh! – Huyên lè lưỡi trêu nó khiến mặt nó xị ra như một đứa con nít đang giận dỗi.

- Quên mất, công việc của bọn mày sao rồi? Làm tốt chứ? – Nó ngước mắt lên chăm chú đón chờ câu trả lời từ Huyên.

- Vẫn ổn, mới đầu có chút khó khăn nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi.

Công việc nó và Huyên đang nói đến là mở câu lạc bộ võ thuật cho các thành viên của Light. Tiêu chí của hội là bảo vệ bản thân và những người yếu thế, không lạm dụng võ thuật để đánh nhau phi nghĩa và bắt nạt kẻ khác.

- Vậy mày cứ làm việc đi, tao đi đây. – Nói rồi Huyên quay lưng tiến ra cửa.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, nó gọi với theo:

- Cảm ơn bọn mày!

Huyên không nói gì, một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt cậu. Âm thanh cánh cửa vừa đóng lại đưa căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh trước đó. Zen ngả mình xuống ghế, nó với tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn Huyên vừa đem đến. Nó lật giở từng trang, xem qua một lượt rồi lại để tập tài liệu về vị trí cũ. Zen thở dài. Đó là hồ sơ cá nhân của một người mà nó nhờ Huyên tìm thông tin giúp. Một người mà đối với nó, sự hiểu biết về người đó chỉ là một con số không tròn trĩnh. Vâng, đó là thủ lĩnh của Ghost. Nó cần phải hiểu thêm về người này, hắn là đối thủ của nó - hoặc giả đã từng là bạn, vì vậy nó không thể không biết gì về người này được. Lại một lần nữa nó cầm trên tay tập tài liệu, đôi mắt nó lướt qua và dừng lại ở những dòng chữ: "Tên khai sinh: Đặng Duy Phong, ngày sinh: 21/8, nhóm máu: A, chiều cao: 1m82, cân nặng: 60 kg. Là đại thiếu gia một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất của người Việt tại Pháp. Sống ở Pháp từ bé với bố vì mẹ mất sớm, năm 16 tuổi mới về Việt Nam học..." Đó là tất cả những gì nó được biết về hắn. Thiếu vắng tình thương của mẹ từ nhỏ quả thật rất đáng thương, nhưng những việc hắn làm thì thật là đáng ghét, không thể khoan nhượng được, Zen đập mạnh tay xuống bàn.

Hôm nay là ngày tổng duyệt của câu lạc bộ võ thuật, nó phải đích thân đến tận nơi để xem xét tình hình luyện tập của mọi người trong thời gian vừa qua. Dưới sân trường nắng ấm, nhìn các bạn học sinh đang nô đùa, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ khiến nó cũng thấy vui lây. Nó và bốn đứa bạn đi đến đâu cũng nhận được những lời chào hỏi từ mọi người và nó lại vui vẻ đáp lại. Trời đang nắng, trong xanh là thế, bỗng nhiên xám xịt, mây đen kéo đến đầy trời, u ám dự báo điềm chẳng lành. Quả nhiên, điềm chẳng lành đang tiến về phía nó.

- A, chào thủ lĩnh! – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chữ cuối cùng cố tình kéo dài một cách châm biếm.

- Chào Lưu Ly, nếu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi đang có việc.

- À, cô đang chuẩn bị xuống câu lạc bộ phải không? Câu lạc bộ gì ấy nhỉ? Nhớ rồi, câu lạc bộ võ khỉ à? Khỉ mà múa võ thì trông thật tức cười. Ha ha...! – Một tràng cười lớn nổ ra sau đó giữa Lưu Ly và đám thuộc hạ của cô ta.

Zen và mấy đứa bạn tức sôi máu, nó hận không thể cho cô ta một đấm ngay lúc này. Tự ép mình hạ hỏa, nó nở một nụ cười nham hiểm:

- Vậy cho tôi hỏi cô và họ... – chỉ vào đám người trước mặt - ... là con gì?

- Hỏi vậy mà cũng hỏi, con người chứ con gì nữa, cô nhìn mà không biết à?

- Ha ha. – Chỉ chờ có thế, nó ngẩng mặt lên trời cười lớn – Cô là người mà vẫn có thể hiểu được tiếng khỉ, thật bái phục bái phục. Khuôn mặt của cô ta lúc này thật đa sắc màu, hết xanh, vàng, chuyển sang tím tái, rồi lại đỏ.

- Đi! - Lưu Ly hét lên và quay ngoắt bỏ đi cùng đám thuộc hạ, bỏ lại sau lưng nụ cười chế giễu của những người xung quanh. Thế đấy, cứ hễ gặp nhau là hai phe bọn nó lại “đấu” nhau như thế, chẳng bên nào chịu thua bên nào.

***

Trong khi bọn nó đang họp tại văn phòng của nó vào giờ ra chơi thì Thiên biệt tăm biệt tích đâu mất từ sáng đến giờ chạy vào mở cửa đánh “rầm” làm hồn vía cả bốn đứa trôi tuột theo mây.

- Có chuyện gì vậy? Mày đi đâu từ sáng đến giờ tao cho người tìm mãi không thấy?

- Có... có chuyện rồi! – Thiên vừa đáp vừa thở hổn hển. - Sáng nay, lúc đi trên hành lang thư viện trường, tao có nghe mọi người kháo nhau rằng có một nữ sinh vừa mới chuyển đến trường ta. Cô ta chuyển vào lớp của tên Đặng Duy Phong đó... Và điều quan trọng là... Cô gái mới chuyển đến có ngoại hình... rất rất giống mày, Zen ạ!

- Cái gì? Giống tao á? Mày có nhìn nhầm không? – Cả bọn hết ngạc nhiên đến trố mắt nuốt từng lời của Thiên.

- Thì lúc đầu tao cũng không tin, nhưng sau đó thì tao đã đi kiểm tra tận nơi rồi...

- Thật lạ lùng, trên đời này có người giống tao thế sao? - Zen băn khoăn.

Ngày hôm sau, tại thư viện của trường vào giờ ra chơi, có năm cái đầu nấp sau kệ sách đang chụm vào nhau bàn bạc: "Mày chắc là cô ta sẽ đến đây chứ?" - "Chắc, tao điều tra rồi, ngày nào giờ này chả đến đây." - "Cô bạn đó tên gì vậy?" - "Hoàng Linh Khanh..." - "Suỵt, hình như đến rồi kìa!" Cả bốn cái đầu nhìn theo hướng chỉ của Thiên. Một giây sững sờ, giây kế tiếp cả bốn đứa nhìn nhau không ai nói nửa lời.

- Thật tao không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có người giống mày như vậy, Zen ạ! – Vân thốt lên ngỡ ngàng.

Còn nó vẫn còn đang há hốc mồm vì kinh ngạc. Cô ta là ai? Sao lại có thể giống nó như vậy chứ, từ thân hình đến khuôn mặt... À không, mái tóc dài suôn mượt xõa ngang lưng chính là dấu hiệu phân biệt cô ta và nó, tóc của nó tỉa ngắn hơn chứ không dài như vậy.

***

Màn đêm đen kịt bao trùm lấy cả thành phố nhưng không át được muôn vàn thứ ánh sáng hội tụ cả một vùng bên dưới. Không khí trở nên cô đặc và lành lạnh bởi cái mùi vị ẩm thấp và ướt át của sương đêm. Từ khung cửa sổ của một khách sạn năm sao trong thành phố, có một đôi mắt long lanh đang hứng lấy thứ ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt nhưng tinh túy và lấp lánh của hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đêm, gió lùa vào phòng mát rượi. Cô gái chuyển ánh nhìn của mình xuống trang giấy trắng của quyển sổ nhỏ đặt trên bàn và tiếp tục viết tiếp những dòng còn lại trên cuốn sổ nhật kí:

Ngày... tháng... năm...

Nhập học ngôi trường này mới có mấy ngày thôi mà mình thấy ở đây có rất nhiều điều thú vị. Mọi người ai cũng đối xử tốt với mình, khiến cho mình không hề cảm thấy lạc lõng. Lần này, mình và ông ngoại từ Mĩ bay về Việt Nam là muốn tìm kiếm hai người, họ là hai người rất quan trọng đối với cuộc đời mình, trong đó có cậu. Suốt mười năm kiếm tìm không ngừng nghỉ, mình vẫn không từ bỏ hy vọng được gặp lại cậu ấy. Quả nhiên, công sức bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đền đáp, mình đã tìm thấy cậu ấy, tại ngôi trường này. Mình xin vào lớp cậu ấy với hy vọng làm cậu ấy ngạc nhiên và cậu ấy sẽ vui vẻ chào đón mình như trước đây cậu ấy đã từng thế. Quả thật, khi gặp mình, cậu ấy rất ngạc nhiên, nhưng sau đó đáp lại sự thân thiện của mình chỉ là vẻ hờ hững. Lúc đó mình đã tự hỏi là mình thay đổi nhiều nên cậu ấy không nhận ra, hay trong kí ức của cậu ấy không còn một chỗ trống nào dành cho mình nữa. Thật sự rất hụt hẫng!

Ngày... tháng... năm...

Bây giờ thì mình đã biết tại sao khi mới lần đầu gặp mình cậu ấy lại ngạc nhiên đến vậy. Hóa ra vì mình rất giống một người, đó thủ lĩnh của Light. Đó là một cô gái thân thiện, mạnh mẽ và rất được mọi người yêu quý. Mình thật sự rất khâm phục cô ấy, cô ấy chiếm được cảm tình của rất nhiều người, còn mình mình chỉ hy vọng có chỗ đứng dù chỉ một góc nhỏ trong tim một người thôi nhưng sao lại khó đến thế!

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay cậu ấy đã nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình về chiếc đồng hồ có mặt ngoài là hình trái tim làm bằng pha lê mà mình đang đeo trên cổ, khi nhìn vào mắt cậu ấy, mình thấy như toàn bộ niềm vui và sự xúc động đang bao trùm trong đôi mắt đó. Cậu ấy đã nhớ ra mình rồi ư? Mình quả thật rất vui, rất vui.

Ngày... tháng... năm...

Cậu ấy không còn đối xử lạnh nhạt với mình như trước nữa, thay vào đó là thái độ ân cần và dịu dàng. Mình quả thật rất hạnh phúc, nhưng trong lòng mình vẫn nhen nhóm một sự bất an, liệu niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này có giữ được lâu không hay chỉ trong phút chốc rồi lại sụp đổ?
...

Cùng lúc đó, ngoài ban công của một ngôi nhà cao tầng nằm ở ngoại thành thành phố, có một người con trai đang ngồi vắt vẻo trên lan can, một chân chống lên lan can, chân kia thả tự do xuống dưới, đôi mắt trong veo của cậu chăm chú hướng vào khoảng không đen tối xa xăm, mờ mịt và dường như đang cố gắng tìm kiếm lại những mảnh vụn kí ức rời rạc của quá khứ...

***

- Chào cậu, rất vui được làm quen, tớ là “nàng tiên bồ công anh bé nhỏ”. Còn cậu?

Thằng nhóc hướng con mắt nghi hoặc vào con bé, đôi mắt nó hiện rõ suy nghĩ đầu óc con bé này có vấn đề. Con bé vẫn đứng đó, vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười đó khiến thằng nhóc thẫn thờ, nó vội quay mặt đi để che giấu sự bối rối.

- Hừ, tên gì mà dài. Từ nay tớ sẽ gọi cậu là đồ ngốc, rõ chưa?

- Sao lại là đồ ngốc? - Con bé ngơ ngác trước biệt danh mà tên nhóc đặt cho.

- Trông mặt cậu ngốc lắm. Không chịu thì thôi, tớ đi đây!

Thấy thằng nhóc chuẩn bị bỏ đi, con bé cuống quýt:

- Được, được, cậu gọi tớ thế nào cũng được. Vậy tớ phải gọi cậu là gì?

- Này đồ ngốc, cậu ngốc thật hay vờ vậy? Cậu là đồ ngốc thì tôi tất nhiên là đồ ngu rồi, hỏi thế cũng hỏi! - Thằng nhóc cáu kỉnh.

- Ha ha! Tên gì ngộ thế!

Thằng nhóc giận tím mặt bỏ đi, con bé hoảng hốt chạy theo:

- Này, tớ là đồ ngốc thì gọi là No, còn cậu là đồ ngu thì gọi là Nu nhé! Rút gọn tên thế dễ đọc hơn mà! - Con bé nài nỉ với vẻ mặt đáng thương....
1234Sau »

Bạn đang xem
Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Play Boy Và Hot Girl (2015-09-05)
»Tháng Chín, ngủ yên nhé! (2015-08-09)
»Viết cho em, tháng Sáu! (2015-08-09)
»Nhận lại nhiều hơn (2015-08-05)
»Bạn phải tin đã (2015-08-05)
1234...101112»
Bài viết ngẫu nhiên
» Tháng Chín, ngủ yên nhé!
» Viết cho em, tháng Sáu!
» Nhận lại nhiều hơn
» Chàng trai mặc đồ đen
» Ông già tuyết không hề quên
123456»
Tags:
Text: LangSon.Mobi- Diễn Đàn LS|Trang đọc truyện | tai game hay |Vnfunz.Mobie.In | WAP Android | Kênh Tin Tức Game Ứng Dụng Truyện Mobile | TẢI GAME MIỄN PHÍ CHO ĐIỆN THOẠI | AiSeo.Ngot.In | Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt |Diễn Đàn Trẻ Việt Nam | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog