Truyện Cho em một cơ hội nữa được không
- Tên: Truyện Cho em một cơ hội nữa được không
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: Kenh360.Org
Cho em một cơ hội nữa được không – Phần 1
“Em cứ lên chuyến xe của mình… ”
Lời xin lỗi cho việc không thể ở bên cạnh và làm ai đó hạnh phúc đôi khi còn tệ hơn một lời nói dối chẳng thể bào chữa nổi. Ký ức cùng với hình ảnh Quang cuộn tròn trong từng dòng suy tưởng, không làm sao khiến Nhi quên được. Nhi cứ ám ảnh mãi việc có một người vẫn đứng đâu đó nhìn mình, trong khi Nhi thì lang thang khắp nơi… Sự bất bình đẳng ấy nhiều lúc làm Nhi bận lòng, vài lần đã khiến Nhi bật khóc và nó làm câu chuyện cứ mỗi lần Nhi định kể là lại dài thêm ra.
Chuông báo có tin nhắn khiến Nhi chợt nhận ra mình lại vừa nghĩ cái điều đã nghĩ quá nhiều. Vội vã vùi sâu những miên man vào góc khuất quen thuộc và phủ lên đó một lớp sương mỏng mờ mờ, Nhi với tay lấy điện thoại. Là tin nhắn của Tuấn.. Khi “không có gì” với người ta thì lâu lâu nhận được một tin nhắn hỏi han không phải là quá khó chịu.
Nhi quen Tuấn qua mạng thôi. Cũng chỉ là một trong số bao nhiêu người add blog Nhi. Nhưng Tuấn khó quên, vì khá đặc biệt.
Tuấn có kiểu làm quen rất thân thiện và cách nói chuyện thật hài hước. Mặc dù ban đầu Nhi vẫn không giấu được vẻ e dè. Vì đặt niềm tin vào ai đó trong cái thế giới ảo này, tại thời điểm ấy… theo Nhi là rất ngốc.
###### Tháng 7
Huytuan : đi cafe chủ nhật không em
Uyennhi_le: em đang bận làm đề án môn học anh ạ
Huytuan: hè hè
Uyennhi_le : cười giề
Huytuan : đưa ra lời từ chối trong 6 giây, cũng không nhanh lắm
###### Tháng 8
Uyennhi_le : trăng hôm nay đẹp ghê
Huytuan : ối. em lãng mạn hơn những gì anh tưởng
Uyennhi_le : tôi là sự hài hoà của những mâu thuẫn
Huytuan : ua`. a`, cho anh hỏi. vẫn là lời mời cũ . anh vẫn muốn mời em đi uống nước
Uyennhi_le : em không hứa . vẫn là câu trả lời quen thuộc
Tháng 9
Huytuan: 27 này có lễ hội ở trường cũ của anh. em đến nhé
Uyennhi_le: 26 này có sinh nhật em. anh đến nhé
Huytuan : anh có đc mời không
Uyennhi_le: em tưởng đó là lời mời
Huytuan : thế thì anh đến . nhưng đến đâu cơ
Uyennhi_le:
Tuấn còn mang lại cho Nhi cảm giác thế giới đang chuyển động không ngừng, và Tuấn cũng thế, không ngừng vận động. Đôi khi, việc khép kín mình quá lâu trong thế giới đấy những suy tưởng làm Nhi sợ phải đối diện với Tuấn. Vì thế mà Nhi cứ tránh gặp. Hơn nửa năm nói chuyện, năm bẩy lần Tuấn rủ đi cafe, Nhi vẫn không có hứng nhận lời, dù Nhi biết, mình giao tiếp không hề kém.
###### Tháng 11
Huytuan : dạo này em toàn invi. a`, chắc em chỉ invi với anh
Uyennhi_le : anh đừng có tưởng bở
Huytuan : ơ đâu. suy từ bụng ta ra bụng người mừ
Huytuan : nhé. em nhé
Uyennhi_le : nhé cái gì
Huytuan : ua` thì… thì..anh vừa hít thở. bây giờ có gan nói rồi. đi uống cafe nhé
Uyennhi_le :
Huytuan: ua`. thế là coi như … nhỉ??
Uyennhi_le : ứ ừ
Huytuan : đi mà… chẳng lẽ để anh phải chết trong hối tiếc sao
Uyennhi_le :
Huytuan : ối trời. cười trên sự dằn vặt của người khác
Tháng 12
Uyennhi_le : anh làm gì mà bây h mới trả lời
Huytuan : anh nghĩ cách…
Uyennhi_le : không cần … anh thik nói gì cứ nói. em vẫn nghe mà
Huytuan : anh đang nghĩ cách rủ em đi đâu đó vào 1 ngày
Uyennhi_le : anh biết là em sẽ không đi mà mà thôi nói cái khác đi. lúc nào cũng chủ đề này. một lúc lại quay về chuyện tin hay không tin cho mà xem
Huytuan : ô`. đó là những gì em nghĩ. chứng tỏ : 1. Đang muốn đi chơi với mình / 2. Nhưng vẫn chưa tin mình nhắm
Uyennhi_le : anh nghĩ cái gì thế không biết
Tháng 1
Huytuan : Chiều chủ nhật tuần này đi uống “sữa chua đánh đá” với anh đi (nghe đồn bọn con gái thích cái món ấy)
Uyennhi_le : lạnh thế này. anh có đùa không đấy
Huytuan : không. anh không đùa
Uyennhi_le : lạnh thế này mà rủ em đi uống đồ đầy đá sao. muốn em chết vì viêm họng à. anh có tốt đẹp gì. định trả thù em phải không
Huytuan : không. ua`, mà hơi lạnh thật. đi uống trà đạo vậy, được không em
Uyennhi_le : trà đạo à . em thik trà đạo . nhưng không thik đi uống trà đạo với anh lắm
Huytuan :
Những đoạn chat với Tuấn vẫn còn vương vãi trong Message Archive, những thứ đã từng làm Nhi phải bật cười.
Huytuan : cho anh số di động em đc chứ. anh sẽ quấy rầy em. nếu em cho
Uyennhi_le : 0904.205.xxx. nếu anh có hứng
Huytuan : giờ hết hứng rồi
Uyennhi_le: con trai là thế mà
Huytuan: em mới chỉ hỉu con trai. còn đàn ông, thì không
Uyennhi_le : hô hô. đàn ông là thứ còn tệ hơn . anh là điển hình khi hắn chưa có được điều hắn muốn, thì hắn tìm mọi cách để có. dễ dàng có được rồi, thể nào cũng chán . ít ra là trong trường hợp này. không sai chút nào
Huytuan : trật tự, nghe máy đi, em có điện thoại của Vip
Uyennhi_le :
Ngoài chat, nhắn tin ra, thỉnh thoảng Tuấn vẫn gọi điện. Có thể vì thế nên Nhi có thêm lý do để từ chối gặp Tuấn. Đơn giản vì giọng Tuấn qua điện thoại không hay. Mà Nhi thì lúc nào cũng thích những người con trai có giọng nói thu hút.
Biết tin Nhi đi làm, Tuấn là người tỏ ra vui nhất. Ít ra là Tuấn cho Nhi cảm thấy niềm vui không giấu nổi qua giọng nói, dù điều ấy cũng chứng tỏ, bấy lâu nay, cái sự không vận động của Nhi làm Tuấn băn khoăn như thế nào.
Có thể điều đó làm Nhi cảm động chăng, Nhi mỉm cười nhận lời. Vào một ngày có nắng.
Khi thấy Tuấn ở cổng Thư viện Quốc Gia, Nhi không biết là chỉ sau lời chào hỏi, mọi thứ lại diễn ra thú vị như vậy. Nhi cười rất nhiều từ ngay lần gặp đầu tiên. Tuấn đằng sau cửa sổ chat ra sao thì Tuấn ở trước mặt Nhi cũng y như vậy. Cách kể chuyện, cách đưa ra những chủ đề, cách hỏi han, quan tâm đến người ngồi đối diện, cách Tuấn nhìn vào mắt Nhi… không kết luận Tuấn là một người có kinh nghiệm trong việc cầm cưa, tán tỉnh, nhưng thực sự có thể nói là một người có khả năng giao tiếp hoàn hảo. Nếu có lần gặp thứ hai thì không phải lỗi tại Nhi đâu nhé.
Quanh quẩn với đồ án tốt nghiệp, chuyện với Tuấn tự nhiên bị gián đoạn, không phải vì ý muốn của Nhi (Thành ra… may mà cũng không nhanh, theo ý muốn của Tuấn). Thế nên, lần thứ nhất Nhi từ chối cuộc hẹn gặp thứ hai với Tuấn, không hề cố tình. Nhưng nửa tháng sau… lần thứ hai, cho đến phút cuối cùng, Nhi đã chủ động hủy nó, thật lòng mà nói là cố ý.
Ừ thì là vì Quân, còn có thể là ai được nữa, ngoài Quân ra, ai có thể khiến Nhi bất thường hơn được nữa.
Ừ thì là vì Quân, còn có thể là ai được nữa, ngoài Quân ra, ai có thể khiến Nhi bất thường hơn được nữa.
Hồi mới đi làm, đầu giờ buổi sáng và chiều ở văn phòng, khi sếp chưa đến, mắt trước mắt sau là Nhi lại tranh thủ chat với Quân. Đôi khi thấy Nhi ngồi lặng người, kéo chuột lên xuống và nhíu mày đọc đi đọc lại một đoạn nào đó, anh Dũng lập trình lại ngó sang màn hình rồi thở dài: “Anh ghét thằng ku này”, Nhi quay ra ngơ ngác: “Sao lại thế ạ?”, anh Dũng lắc đầu: “Vì em thích nó chứ sao”. Nhi bật cười, thích ư, Nhi có thích Quân không nhỉ, nếu người hỏi quan niệm thích và yêu nhiều lúc là hai phạm trù rất rất khác nhau thì Nhi sẽ chẳng ngần ngại trả lời là “Có”.
Nhi thích nhớ đến Quân dù hai người chẳng có mấy kỉ niệm. Nhi thích nhìn thấy Quân mặc dù lúc gặp cũng chẳng nói gì với nhau nhiều. Nhi thích chat với Quân dù chuyện của hai người không nói về người khác thì cũng là cảm giác của Nhi về người khác.
Nhi sẽ không cho phép mình tiếp tục gặp gỡ Quân với cảm xúc và suy nghĩ hiện có nếu như không có một lần Quân nói: “Cuộc sống là sự trải nghiệm những cảm giác” Điều bất thường là Quân cứ vừa cấm cản vừa xúi giục. Sẽ chẳng phải là vấn đề gì quá lớn nếu như Quân đừng vội thuộc về người khác như vậy. Mọi thứ không rõ ràng và chẳng đi đến đâu đôi lúc làm Nhi thấy thú vị, đôi lúc lại thấy vô cùng bất ổn và bực mình.
5 năm trước, Nhi biết Quân khi hai đứa cùng tự nguyện nhồi mình trong một lò luyện thi đại học. Quen nhau vì cái tật đi muộn. Lần nào học được 10 phút rồi, thầy giáo và cả lớp mới thấy Quân tóc tai xơ xác, mặt đỏ như gà chọi phi như bay xuống cuối lớp. Lần nào học được 15 phút rồi, thầy giáo, cả lớp và Quân cũng mới thấy Nhi hớt hơ hớt hải chạy vào, ngơ ngác tìm chỗ ngồi. Từ lúc nào mà ở bàn cuối luôn dành ra hai chỗ trống. Vậy nên có hai đứa đi muộn lúc nào cũng ngồi cạnh nhau. Vì Quân dễ gần nên hai đứa mới thành bạn, chứ Nhi thì chả làm quen trước với ai bao giờ.
Đôi lần vì cùng đi muộn quá nên cùng không vào. Quân rủ Nhi đi lang thang. Chỉ thế thôi, lũ học trò ngày ấy lúc nào cũng đầy ắp những kỉ niệm, trong veo! Quân đã không chọn Nhi. Nhi cũng chẳng có bất cứ một vẩn gợn nào khác trong suy nghĩ. Cái đích đại học quá lớn với cả hai đứa. Dù hồi ấy, Nhi vẫn biết, Quân có một cô nào đó học cùng lớp.
Bây giờ, khi vô tình gặp lại nhau, đôi lần nói chuyện, Quân vẫn cố ý nhắc đến mối tình đầu và nói Nhi có nét gì đó giống cô ấy. Tiết lộ này làm Nhi nghẹt thở hơn là tò mò. Nhi cứ tưởng tượng một ngày nào đó, người yêu của mình đang nói chuyện với một cô gái khác và kết luận cô nàng có vài nét tương đồng với mối tình đầu của anh ấy… cảm thấy đau ở nhiều góc độ. Không rõ mục đích trong câu nói ấy của Quân, cũng không yêu cầu bạn mình phải quên quá khứ, nhưng Nhi vẫn nhẹ nhàng nhắc Quân đừng nhớ đến những chuyện đã qua theo kiểu đó, không công bằng với người trong hiện tại đang nắm tay Quân.
Cứ thế, Quân trở lại… Đêm No-el, rồi Valentine và cả những ngày giáp Tết, những lúc mà Nhi thấy cô đơn nhất, người bên cạnh Nhi không phải người Nhi yêu, không phải người yêu Nhi, mà là Quân.
Có những đêm ôm bàn phím , co ro trong chăn, chat chit với Quân đến tận sáng để rồi mệt rũ ra mà vẫn phải mím môi để khỏi phì cười vì Quân reo như một đứa trẻ: “Cứ trời sáng là ở chỗ tôi có chim hót. Đấy, chim hót rồi. Ở chỗ Nhi có chim hót không”
Có những sáng rét cắt da cắt thịt, đặt chuông dậy rõ sớm, chui ra khỏi chăn rồi phi ra khỏi nhà vì Quân rủ đi cafe .
Có lúc hai đứa đã cùng nấu ăn, Nhi ngồi ăn cùng cả nhà Quân rồi hai đứa cùng dọn dẹp và đã có lúc Quân dắt xe Nhi từ trong nhà mình ra cho Nhi đi làm (cả hai đứa đều phải ngoảnh mặt đi vì cái khung cảnh lúc ấy giống như… cứ làm sao ấy!)
Có những lúc giận dỗi với nhau hàng tuần, có những lúc tranh cãi đỏ mặt tía tai, có cả những lúc thử đong đưa xem sao, có lúc thấy hình như thấy nhơ nhớ thật…
Những kỉ niệm ấy đủ nhiều để Nhi thích Quân, và cũng đủ ít để Nhi chỉ dừng ở việc thích Quân mà thôi.
Con gái đa cảm, hành động theo cảm tính mà cứ thích tin vào cảm giác của mình. Không phải sai lầm gì nghiêm trọng nhưng Nhi nhận ra cũng chẳng đúng đắn chút nào khi nhớ đến Quân với cảm giác nao nao ấy. Mà tệ nhất là cảm giác này Nhi đã từng có, với mối tình đầu. Không kết luận đang yêu Quân được, chỉ có thể nói mối tình đầu của Nhi thực ra cũng chỉ là một cơn say nắng. Thế thì thật buồn… Không, không, Nhi có nhớ lại chuyện đã qua đâu, không hề nhé, liên hệ nho nhỏ thôi.
.
Tuấn gọi điện lúc Nhi đang ăn tối với Quân. Nhi chỉ biết xin lỗi rối rít, thì rõ là lỗi tại Nhi mà. Quân lắc đầu: “Sao Nhi làm thế, người ta mà biết thì buồn lắm đấy. Tôi mời bâng quơ thế thôi mà…” Nhi chu mỏ, lườm lườm Quân. Sao Quân ngốc thế nhỉ, đi cafe cùng Tuấn với ăn cơm Quân nấu thì lời mời nào hấp dẫn hơn, trẻ con cũng chọn được nữa là Nhi.
Nhưng Quân không hề biết, sâu thẳm trong Nhi, người mà Nhi thấy có lỗi lúc đó không phải là Tuấn. Hình ảnh hiện lên trong đầu Nhi khi đó không một chút mảy may liên quan đến khuôn mặt của Tuấn… Nhi muốn chia sẻ với Quân suy nghĩ ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu cả. Lặng lẽ thở dài, Nhi lại gạt cái suy nghĩ đã nghĩ quá nhiều sang một bên để thưởng thức những món ăn Quân vừa nghịch ngợm “sáng tạo” ra....